Sáng ngày thứ hai, khi Ngôn Luật Kỷ chạy bộ buổi sáng từ công viên về, ông nội Lâm đã dậy sớm ngồi uống trà ở phòng khách.

"Ông nội, chào buổi sáng." Ngôn Luật Kỷ mỉm cười lễ phép chào hỏi.

"Chào buổi sáng." Ông nội Lâm nhìn Ngôn Luật Kỷ một thân mặc áo thể thao, đầu đầy mồ hôi hỏi, "Sớm như vậy đã đi chạy bộ à."

"Vâng, con có thói quen chạy bộ vào sáng sớm." Ngôn Luật Kỷ đáp.

"Vận động thì tốt, kiên trì vận động thì mới có thân thể khoẻ mạnh, không giống như con nhóc Gói Thuốc, nghỉ một ngày liền nằm ngay đơ trên giường, không ngủ đến mười giờ sáng thì không dậy." Ông nội Lâm ghét bỏ nói.

Nghe được chuyện xấu của Lâm Dược, Ngôn Luật Kỷ nhịn không được cong môi, nhưng vẫn nói đỡ cho bạn gái vài câu, "Lâm Dược cũng có thói quen chạy bộ buổi tối ạ."

"Chạy buổi tối, còn không phải do sáng không dậy nổi sao. Không khí buổi tối sao tốt bằng buổi sáng?" Ông nội Lâm cằn nhằn.

Ngôn Luật Kỷ chỉ cười không nói, hắn cũng không định tranh luận với ông nội Lâm về vấn đề ngủ nướng của Lâm Dược, hắn đi đến phòng bếp bày bữa sáng vừa mua lúc nãy ra mang đến phòng khách, "Ông nội, con mua mấy món ăn sáng, ông xem ông thích ăn cái gì?"

Ông nội Lâm buông chén trà liếc mắt nhìn bữa sáng, bánh bao bánh quẩy sữa đậu nành, rất nhiều món, ông nội Lâm vuốt râu nói, "Ông nghe nói đồ ăn sáng nổi tiếng của Thượng Hải là bánh bao hấp, nghe nói bên trong có gạch cua, là cái này sao?"

"Cái này không phải, đây chỉ là bánh bao bình thường, bánh bao nổi tiếng của Thượng Hải ở Nam Tường, nếu ông nội thích, ngày mai con sẽ mua." Ngôn Luật Kỷ giải thích.

"Phiền phức quá, ông chỉ muốn nếm thử vị bánh bao gạch cua thôi, xem ra không có lộc ăn rồi." Ông nội Lâm cảm thán vài câu, sau đó dùng đũa kẹp lấy bánh bao bắt đầu ăn sáng.

Ngôn Luật Kỷ nhìn ông lão vui vẻ ăn sáng, sau đó xoay người về phòng thay quần áo.

Ăn sáng xong, Ngôn Luật Kỷ lái xe đưa ông nội Lâm đến bệnh viện Hoa Long, dọc đường đi, ông nội Lâm câu được câu không trò chuyện với hắn.

"Đã trễ thế này rồi, con đến công ty có bị trễ giờ không?" Đi được nữa đương bỗng nhiên ông nội Lâm hỏi.

"Không ạ." Ngôn Luật Kỷ vừa lái xe vừa trả lời, "Con đi làm không cần điểm danh."

"Ông nghe nói, ông chủ của công ty đi làm đều không cần điểm danh, xem ra chức vụ của Tiểu Ngôn rất cao ha." Ông nội Lâm nói.

"Không có, con làm bên IT, thời gian đi làm khá thoải mái." Ngôn Luật Kỷ giải thích.

"Ông xem tin tức nói, ngành này của con tỉ lệ đột tử khá cao nhỉ?"

"Đó là trường hợp cá biệt, công ty bọn con rất chú trọng sức khoẻ của nhân viên, có trang bị phòng y tế Đông y lẫn Tây y."

"Ồ." Ông nội Lâm bừng tỉnh, "Cho nên Lâm Dược mới đến công ty của con làm?"

"Vâng." Ngôn Luật Kỷ cười cười gật đầu.

"Vậy....... Hai đứa, ai thích ai trước?" Ông nội Lâm vuốt râu cười từ ái hỏi.

Ngôn Luật Kỷ sửng sốt, vấn đề này phải trả lời thế nào đây. Tuy rằng thật sự là Lâm Dược theo đuổi hắn trước, nhưng ông nội Lâm nếu biết được hắn làm Lâm Dược theo đuổi lâu như vậy, phỏng chừng ấn tượng của ông lão với hắn sẽ không được tốt.

"Đó...." Ngôn Luật Kỷ do dự nói, "Là con thích Lâm Dược trước."

"À? Con nhóc Gói Thuốc là người không dễ theo đuổi, con làm sao theo đuổi được nó?" Ông nội Lâm cười hỏi.

"Cái đó......" Cái này biết trả lời thế nào, Ngôn Luật Kỷ lắp bắp, "Thật ra..... Lâm Dược cũng thích con, bọn con, bọn con xem như đều thích nhau ạ..."

"Hoá ra là vậy à." Ông nội Lâm cao thâm khó đoán gật đầu, di động trong tay gửi cho Lâm Dược một tin nhắn.

"Tiểu Ngôn nói con chủ động theo đuổi nó?"

"Đúng vậy, cháu gái của ông thích người ta, đương nhiên sẽ tự ra tay rồi." Lâm Dược bá đạo trả lời.

Ông nội Lâm vuốt râu cười haha.

Ngôn Luật Kỷ nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiện đã đến cửa lớn của bệnh viện Hoa Long, vì vậy nhắc nhở, "Ông nội, đã đến rồi ạ."

Ông nội Lâm nhìn ra bên ngoài, nói "Cứ để ông ở cửa bệnh viện là được, tự ông đi vào."

"Không được, con đã hứa với Lâm Dược là sẽ hộ tống ông đến tận chỗ bạn của ông." Ngôn Luật Kỷ nói.

"Còn rất nghe lời, vậy được rồi, lái vào bên trong đi." Ông nội Lâm cười haha nói.

Ngôn Luật Kỷ đến cửa lớn bệnh viện chào hỏi bảo vệ, trình Căn cước công dân ra, sau đó trực tiếp chạy đến phòng khám bệnh, lúc xuống xe bỗng nhiên ông nội Lâm nhớ đến một chuyện.

"Đúng rồi, không phải nói nhà Gói Thuốc cách nhà con không xa hay sao?" Ông nội Lâm hỏi.

"Vâng, chỉ cách một cái công viên nhỏ, lái xe qua cũng chỉ mất năm phút." Ngôn Luật Kỷ tuy không hiểu vì sao ông nội Lâm lại hỏi đến chuyện này, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.

"Ồ, vậy đêm hôm qua con đưa nó về nhà, như thế nào lại mất tận một giờ?" Ông nội Lâm híp mắt hỏi.

"........." Thân thể Ngôn Luật Kỷ cứng đờ, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người dừng xe bên đường, ở bên trong hôn nhau triền miên, "Con..... Bọn con đi ăn cơm."

"Hoá ra là như thế à..." Ông nội Lâm bày ra vẻ mặt ta đã biết, mở cửa xuống xe.

Ngôn Luật Kỷ chùi chùi mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán, cũng mở cửa xe đi xuống.

Ông nội Lâm ngẩng đầu đi đến cửa phòng khám liền thấy một ông lão mặc áo blouse trắng đầu đầy tóc bạc đang nhìn xung quanh, vì thế ông lập tức hớn hở vẫy vẫy tay gọi, "Đương Quy, Đương Quy, tôi là Nhân Sâm đây."

Bác sĩ Đương Quy nghe giọng nói của ông nội Lâm, gương mặt láng bóng không nếp nhăn tức khắc nhăn thành bông hoa cúc, "Nhân Sâm đấy à, lão già cuối cùng cũng gặp được ông rồi."

Ngôn Luật Kỷ đứng một bên mỉm cười nhìn hai ông lão, một cái Nhân Sâm một cái Đương Quy tay bắt mặt mừng.

"Cháu nội ông đấy à?" Hai người vui vẻ bắt tay xong, bác sĩ Đương Quy nhìn về phía Ngôn Luật Kỷ hỏi.

"Không phải." Ông nội Lâm xua tay.

"Cháu ngoại ông?"

"Cũng không phải."

"Vậy là?"

Ngôn Luật Kỷ định chờ ông nội Lâm giới thiệu hắn rồi sẽ lên chào hỏi, kết quả bỗng nhiên ông nội Lâm xoay người lại với vẻ mặt 'tên nhóc không có ánh mắt' nói, "Không thấy có người hỏi à, nhanh lên tự giới thiệu đi."

"A?" Ngôn Luật Kỷ sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng được, mỉm cười nhìn bác sĩ Đương Quy tự giới thiệu, "Chào ông, con là cháu rể.... của ông nội, con tên Ngôn Luật Kỷ."

Ông nội Lâm vừa lòng kéo kéo khoé miệng.

"Cháu rể à, không tồi, không tồi, thằng bé tuấn tú lịch sự, sự nghiệp thành công ha." Bác sĩ Đương Quy cười haha khen ngợi.

"Cũng tạm thôi, tạm thôi." Ông nội Lâm cười haha, sau đó xoay người nói với Ngôn Luật Kỷ, "Được rồi, con đi làm đi, buổi chiều lại đến đây đón ông."

"Vâng." Ngôn Luật Kỷ chào bác sĩ Đương Quy xong mới lái xe rời khỏi bệnh viện, rốt cuộc thì cổng lớn của phòng khám không cho dừng xe trong thời gian dài.

------

Nhà ăn của nhân viên trong Tập đoàn Đằng Phong, Ngôn Luật Kỷ đang ăn cơm cùng Lâm Dược, cô hỏi, "Sáng hôm nay ông nội em không nói cái gì kỳ lạ chứ?"

"Khụ khụ......" Phản ứng đầu tiên của Ngôn Luật Kỷ chính là nhớ lại lúc sáng ông nội Lâm trước khi xuống xe hỏi buổi tối hôm qua đưa Lâm Dược về vì sao mất tận một giờ, trong nháy mắt vẻ mặt hắn có chút mất tự nhiên, "Cũng không có... Ông chỉ hỏi chút việc nhà anh thôi."

"Thật không đó?" Lâm Dược là người vô cùng hiểu rõ ông nội nhà mình, thoạt nhìn bên ngoài thì hoà ái dễ gần, nhưng bên trong lại mưu ma chước quỷ.

"Thật mà." Ngôn Luật Kỷ gật đầu lia lịa trả lời.

"Hừ, ông lại gạt em." Lâm Dược hừ hừ ăn một miếng khoai tây nói.

"Sao vậy?"

"Ông dụ em, ông nói với em là, anh nói với ông là em theo đuổi anh trước?" Lâm Dược cảm thấy bản thân ngốc chết đi được, Ngôn Luật Kỷ có khi nào lại đi chủ động nói với ông nội là cô theo đuổi hắn.

"Anh nói là anh thích em trước...." Ngôn Luật Kỷ há hốc mồm nói.

"Em..... Em cũng thừa nhận là em theo đuổi anh trước." Lâm Dược cười ngọt ngào nói.

Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược cười ngọt ngào, ánh mắt hai người giao nhau quấn quýt, bầu không khí bay đầy trái tim hình bong bóng màu hồng sến súa.

"Này này, có để cho người khác ăn cơm không đấy?" Tiêu Đông như kẻ ẩn hình ngồi kế bên bọn họ cả buổi không ai quan tâm cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa nói, "Buổi trưa người ta đói, muốn ăn cơm, mấy người đừng làm tôi buồn nôn nữa được không?"

"Câm miệng." Lâm Dược và Ngôn Luật Kỷ trăm miệng một lời quay qua mắng.

"Má, có còn vương pháp hay không, tin tớ quay về sẽ liệt kê ra một quy tắc và điều lệ không cho phép tình yêu trong công ty hay không." Tiêu Đông kêu gào.

"Cậu nói thêm một câu nữa, lần sau họp hội nghị, tớ cho cậu 0 điểm hiệu suất." Ngôn Luật Kỷ uy hiếp.

"Cậu....." Điểm hiệu suất có liên quan đến tiền thưởng cuối năm, thằng quỷ này đúng là có sắc quên bạn mà, Tiêu Đông thở hổn hển hờn dỗi bưng khay cơm đi mất, "Xem như cậu lợi hại!"

Tan làm, Ngôn Luật Kỷ lái xe đến bệnh viện Long Hoa đón ông nội Lâm trước, còn Lâm Dược thì cầm chìa khoá nhà Ngôn Luật Kỷ đưa đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó quay về biệt thự làm cơm chiều.

Vì vậy, lúc ông nội Lâm đang xoa xoa tay vì lạnh bước vào liền thấy Lâm Dược đang mặc áo len rửa rau ở phòng bếp.

Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược đang chuẩn bị cơm chiều, bèn cởi áo khoác ném bừa ở ghế sô pha, sau đó xoắn tay áo đi vào phụ giúp cô.

Ông nội Lâm ngồi ở phòng khách uống trà Long Tỉnh do Lâm Dược pha cho, nhìn hai người phối hợp vô cùng ăn ý ở phòng bếp, bèn chậm rãi đi đến cửa phòng bếp, hỏi.
"Hôm nay ăn gì?"

"Sườn xào, cá kho, còn có cải thảo, đều là mấy món ông thích ăn." Lâm Dược trả lời.

"Đồ ăn này là con chuẩn bị à?" Ông nội Lâm lơ đãng hỏi.

"Đúng vậy, ngoại trừ con, thì ở Thượng Hải này có ai biết ông thích ăn cái gì sao?"

"Cho nên...... Con có chìa khoá nhà Tiểu Ngôn?"

Một câu nói của ông nội Lâm làm cho Ngôn Luật Kỷ và Lâm Dược phải bối rối dừng động tác tay lại, đặc biệt là Ngôn Luật Kỷ, vô cùng xấu hổ.

"Ô hô, Tiểu Ngôn à, cậu cũng có chìa khoá nhà Gói Thuốc hả?" Ông nội Lâm cười tủm tỉm hỏi.

"Con........." Ngôn Luật Kỷ xấu hổ, không biết nên nói là có hay là nói không có.

"Được rồi, có thì thế nào, con đưa cho anh ấy đấy." Lâm Dược ném một nửa cải thảo vừa rửa sạch vào rổ, xoay người hùng hổ trả lời.

"Con gái chưa gả đã hướng ra ngoài a!!" Ông nội Lâm đau đớn bưng chén trà quay về phòng khách.

"Hừ!" Lâm Dược thấy ông nội bại trận, đắc ý xoay người định tiếp tục rửa rau, bỗng nhiên không đề phòng đã nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Ngôn Luật Kỷ.

"Anh..... Anh nhìn em như vậy làm gì." Lâm Dược vừa rồi khí phách hung hãn mười phần, dưới ánh mắt dịu dàng của Ngôn Luật Kỷ bỗng nhiên thẹn thùng.

"Anh chợt phát hiện, bạn gái của anh thật là khí phách." Ngôn Luật Kỷ cười nói.

"Đương nhiên rồi." Lâm Dược tinh nghịch le lưỡi, "Em đã nói sẽ đối xử với anh thật tốt mà."

Ngôn Luật Kỷ cuối cùng cũng hiểu vì sao các tiểu thư khuê các trong TV vì sao luôn thích giang hồ bụi bặm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, hoá ra được người khác bảo vệ cảm giác thật là tốt.

Ăn cơm tối xong, Lâm Dược nói chuyện cùng ông nội Lâm một lúc, sau đó Ngôn Luật Kỷ liền lái xe đưa cô về. Khi Ngôn Luật Kỷ đưa người đến cửa, hắn chỉ ôm Lâm Dược hôn một cái, sau đó định xoay người rời đi.

"Anh phải về à?" Lâm Dược có chút không nỡ hỏi.

"Ừ." Ngôn Luật Kỷ gật đầu.

"Không ngồi nói chuyện với em một chút sao?"

"Không được." Ngôn Luật Kỷ lắc đầu cười nói, "Buổi sáng hôm nay ông nội hỏi anh, vì sao tối hôm qua đưa em về lâu như vậy."

"Ông nội....." Lâm Dược nghiến răng nghiến lợi, "Cái bóng đèn bự này!"

"Phì, haha. Được rồi, anh về nhé." Ngôn Luật Kỷ cười dịu dàng xoa đầu Lâm Dược.

"Khoan.... Lại hôn một cái nữa đã." Lâm Dược ngước gương mặt nhỏ nhắn lên.

Ngôn Luật Kỷ vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu....

Tác giả có lời muốn nói: Các đồng chí a, có nghe được tiếng còi sắp kết thúc rồi hay chưa, hahaha.....

C.K Lưu Hi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play