Ngày hôm qua Ngôn Luật Kỷ cùng với OVS bàn bạc về dự án khai phá trò chơi mới nhưng không đạt được thoả thuận mong muốn, hắn định tranh thủ một ít thời gian để chỉnh sửa lại, lúc đang tập trung suy nghĩ bỗng nhiên chuông báo của đồng hồ vang lên.
Hình ảnh của chiếc đồng hồ báo thức đang nhảy nhót điên cuồng trong di động, trên đó nhắc nhở, 'Buổi sáng 10:25 đến phòng y tế Đông y uống thuốc.'
Ngôn Luật Kỷ tháo kính chống bức xạ xuống, không có kính, ánh sáng từ màn hình laptop dội thẳng vào mắt, theo phản xạ đầu hắn lại bắt đầu nhói đau.
Khép laptop lại, xoa xoa mũi Ngôn Luật Kỷ đẩy cửa rời khỏi phòng làm việc.
"BOSS, đi uống thuốc ạ." Thật ra nếu trong vòng một phút nữa hắn không ra, trợ lý Trương cũng sẽ đi vào nhắc nhở hắn.
"Lo làm việc cho tốt đi." Đi uống thuốc cũng không phải chuyện gì tốt, tên nhãi này có cần phải hăng hái như vậy không? Ngôn Luật Kỷ trợn mắt.
Trợ lý Trương thức thời cuối đầu tiếp tục làm việc, chờ Ngôn Luật kỷ đi khuất, lập tức lấy di động ra gửi một tin nhắn (Đang xuống lầu.)
Lâm Dược nhận được tin nhắn, lập tức moi ra một cái gương từ trong ngăn kéo nhanh chóng chỉnh dung lại một chút.
Tóc không rối, OK.
Da không bị sạm, OK.
Sắc môi hồng hào tự nhiên.
Cô thả gương lại chỗ cũ, đặt bát thuốc vừa mang về từ nhà ăn lên đặt ngay ngắn, lấy khăn giấy lau chỗ bị đổ, trông tinh xảo không khác gì nhà hàng Tây.
Cốc cốc.
"'Mời vào." Lâm Dược nhàn nhạt liếc về phía cửa, sau đó thu tầm mắt về màn hình laptop, ngón tay không ngừng gõ gõ trên bàn phím, lạnh nhạt nói, "Thuốc ở trên bàn."
Ngôn Luật Kỷ liếc mắt nhìn Lâm Dược một chút, xem ra cô nàng rất bận, hắn không nói một lời, cau mày uống sạch bát thuốc.
"Thật đắng." Ngôn Luật Kỷ nhíu mày nói.
"Không đắng là đường, làm gì có thuốc nào mà không đắng." Lâm Dược tà tà liếc nhìn Ngôn Luật Kỷ, sau đó tiếp tục gõ bàn phím.
"......." Bỗng nhiên bị dạy dỗ, Ngôn Luật Kỷ không cách nào phản bác lại, không biết là do không dám khiêu chiếu uy quyền của bác sĩ, hay bởi vì hắn và Lâm Dược từng trãi qua một đoạn thời gian khó nói.
"Tôi đi rửa bát." Ngôn Luật Kỷ cầm bát ra ngoài đi đến phòng uống nước.
Lâm Dược thấy Ngôn Luật Kỷ đã ra ngoài, ngón tay không ngừng lướt trên bàn phím cũng ngừng lại, cô dùng tay vỗ vỗ ngực không ngừng thở dốc. Trên màn hình máy tính 17 inch, một dòng chữ lặp lại không ngừng trên một tài liệu WORD đã mở.
Lâm Dược cố lên, Lâm Dược cố gắng lên!!!
"Tôi để bát ở đây nhé..."
Lâm Dược đang tự an ủi bản thân giật bắn người hoảng sợ quát, "Sao anh vào mà không gõ cửa???"
"......" Ngôn Luật Kỷ muốn nói là hắn chỉ đi rửa bát trong khoảng thời gian ngắn thôi mà... Nhưng vào cửa mà không gõ cửa quả thật là hắn không đúng...Vì vậy có chút xấu hổ nói, "Ngại quá, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
"Anh cứ để bát ở đấy đi." Lâm Dược chỉ chỉ vào một vị trí nói.
Ngôn Luật Kỷ yên lặng thả bát lại vị trí cô chỉ.
Lâm Dược đứng lên, lấy một túi giấy từ sau tủ thuốc đưa cho Ngôn Luật Kỷ dặn dò, "Thuốc này anh mang về nhà tự mình sắc đi, nhớ là phải uống lúc còn nóng đấy."
"Ừ, cảm ơn." Ngôn Luật Kỷ nhận lấy túi giấy
.
"Sắc thuốc theo cách em để bên trong ấy, à đúng rồi, anh đã mua niêu đất chưa?"
"Mua rồi, mua ngày hôm qua." Lúc Ngôn Luật Kỷ nói chuyện, huyệt Thái Dương phảng phất như bị thứ gì đó đập vào, hắn đau đớn nhíu mày một chút.
"Sao vậy?" Lâm Dược vốn luôn quan sát Ngôn Luật Kỷ hỏi, "Đau đầu sao?"
"Không sao, chắc là do tối hôm qua ngủ không ngủ giấc." Ngôn Luật Kỷ đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương trả lời.
"Thường xuyên như vậy sao?"
"Cũng không thường xuyên lắm, một tuần chỉ ba đến bốn ngày như vậy thôi."
"....." Lâm Dược cười lạnh nhìn về phía Ngôn - tỏ vẻ không sao - tổng, "Có phải trong mắt của Ngôn tổng đây một tuần bảy ngày mới được xem là thường xuyên hay không?"
"....." Ngôn Luật Kỷ chớp mắt vô tội, vì sao hắn đau đầu, Lâm Dược lại tức giận cơ chứ?
Vô nghĩa, anh dám không yêu quý thuộc về thân thể của bà đây!
"Anh ngồi xuống đây." Lâm Dược kéo ghế dựa ra nói.
"Làm gì..... Còn có chuyện gì sao?" Ngôn Luật Kỷ nghi ngờ hỏi.
"Em giúp anh mát xa."
"Không cần đâu..."
"Léo nhéo cái gì, ngồi xuống." Lâm Dược quát.
Đúng cmnr, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Dược chính là lúc cô phơi ra dáng vẻ y như thế này, một cô gái hung hãn, ương ngạnh không nhường nhịn một ai. Ngôn Luật Kỷ đành ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Lâm Dược không hề hay biết bản thân đã biến thành cô gái vừa hung hãn vừa ương ngạnh trong mắt Ngôn Luật Kỷ, thừa dịp nam thần ngồi quay lưng về phía của mình, cô hớn hở vươn những ngón tay hồng hào mát xa đầu của Ngôn Luật Kỷ.
Ngón tay Lâm Dược ấm áp lại mềm mại ấn vào các huyệt vị trên đầu Ngôn Luật Kỷ, khi thì nhẹ nhàng, khi thì dùng sức. Mát xa lúc lâu, Ngôn Luật Kỷ dần dần cảm thấy đầu không còn đau như lúc đầu, càng lâu càng bớt đau, đến lúc Lâm Dược dừng động tác mát xa lại, Ngôn Luật Kỷ cảm thấy đầu của hắn thoải mái hơn rất nhiều, đôi mắt cũng sáng hơn lúc trước.
"Cảm thấy thế nào?" Lâm Dược mệt mỏi thu tay.
"Tốt hơn nhiều rồi." Ngôn Luật Kỷ ngạc nhiên nói, "Cảm giác đầu nhẹ đi nhiều."
"Mất ngủ và đau đầu có thể do máu lên não không đủ, xơ cứng động mạch não và các nguyên nhân khác, về lâu dài sẽ xảy ra hậu quả gì thì em nghĩ là không cần thiết phải nói nhiều thêm nữa đâu nhỉ." Lâm Dược di chuyển những ngón tay đau mỏi của mình ngồi lại trước máy tính.
Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược hoạt động các đốt ngón tay, trong mắt bỗng loé loé ánh sáng.
"Sau này nếu còn đau đầu thì cứ đến đây tìm em, nếu nghiêm trọng hơn lúc đầu thì nói em, em sẽ đổi thuốc khác." Lâm Dược nói thêm, "Nếu đã đỡ hơn thì em có thể mát xa giảm bớt."
"Cảm ơn." Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược, lần đầu tiên hắn thật sự nghiêm túc cảm ơn cô.
"Không có gì." Lâm Dược nhướng mày cười nói, "Mặc kệ nói như thế nào thì anh vẫn là người đầu tiên em thích, huống chi hôm qua anh còn tặng em cả bó hoa hồng lớn nữa."
"Cái bó hoa kia......" Ngôn Luật Kỷ há miệng muốn giải thích nhưng lại có chút do dự.
"Em biết, trợ lý Trương đã giải thích với em, nhưng mà vẫn cảm ơn anh, em thật sự thích lắm." Lâm Dược cười giễu nói, "Nói gì thì nói anh vẫn là người em từng thích."
Lâm Dược một câu lại một câu, nào là anh là người đầu tiên em thích, rồi lại anh là người em từng thích, không lúc nào không nhắc nhở Ngôn Luật Kỷ rằng cô gái này đã từng thích hắn, mà hắn đã từ chối cô một cách vô tình.
Mà hiện tại, cô gái này đã không còn thích hắn nữa.
Không biết tại sao, cảm giác dễ chịu tưởng tượng vẫn không thấy, Ngôn Luật Kỷ chỉ thấy trong lòng nặng nề không chịu nổi.
"Trưa nay tôi có thể mời cô ăn cơm không." Bỗng nhiên Ngôn Luật Kỷ nói, lúc đón lấy ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Dược, Ngôn tổng lập tức giải thích, "Cô giúp tôi mát xa, tôi mời cô ăn cơm."
"Em đã nói là không cần khách khí như vậy mà, trưa hôm nay em có hẹn rồi." Lâm Dược cười nói.
"Ừ." Ngôn Luật Kỷ gật đầu đứng lên nói, "Vậy tôi đi đây."
Lâm Dược nhìn Ngôn Luật Kỷ cứ vậy xoay người rời đi, chờ lúc hắn sắp bước qua khỏi cửa Gói Thuốc nhịn không được khẽ gọi, "Ngôn tổng..."
Ngôn Luật Kỷ nghi hoặc quay đầu.
"Anh thiếu em một bữa cơm, nhớ đấy." Lâm Dược cố gắng mỉm cười sao cho tự nhiên nhất.
"Được." Ngôn Luật Kỷ mỉm cười gật đầu, tâm trạng tốt lên không ít.
Lâm Dược an tĩnh ngồi trên ghế, đến khi xác định là Ngôn Luật Kỷ đã rời khỏi lầu 8, lúc này cô mới kích động nhảy nhót.
"Anh ấy mời mình ăn cơm, anh ấy muốn mời mình ăn cơm???"
"Aaaa.... cái này, có phải là anh ấy thích mình chút chút rồi không?"
Sau khi nhảy nhót điên cuồng, Lâm Dược mở di động, than thở với di động một lúc, "Chỉ vì 600 tệ mà từ chối bữa cơm do nam thần mời."
Chuyện là thế này, buổi tối ngày hôm trước, khách hàng sặc mùi đại gia là Vân Khai Vụ Tán bỗng nhiên liên lạc với Lâm Dược, nói là hôm nay hắn phải xuất ngoại, buổi chiều phải lên máy bay, nhưng lại muốn mua rượu thuốc trị phong thấp của Lâm Dược để mang ra nước ngoài tặng cho họ hàng, hắn hy vọng có thể đến chỗ cô lấy.
Lâm Dược thấy đối phương khẩn cầu vô cùng tha thiết, lại trả gấp đôi giá gốc, vì vậy cô đồng ý hẹn gặp anh ta ở quán cà phê gần công ty.
12 giờ trưa, Lâm Dược mang túi giấy đựng sữa bò hôm qua cô mua ở siêu thị, trong đó là hai bình rượu thuốc lắc lư đi đến quán cà phê.
Quán cà phê vo cùng đông, Lâm Dược đứng ở cửa nhìn xung quanh một vòng, không thể tìm thấy vị đại gia Vân Khai Vụ Tán, lúc đang nghĩ có nên gọi cho anh ta hay không thì di động trong tay bỗng vang lên.
Lâm Dược nhìn nhìn di động, đúng là tên Vân Khai Vụ Tán, "Alo?"
"Nhìn về hướng 10 giờ trong quán xem." Trong di động là một giọng nam vô cùng dễ nghe.
Lâm Dược quay đầu tìm, liền thấy một người đàn ông hơn 30 tuổi mặc áo sơ mi giản dị, mái tóc cắt ngắn, tuỳ tiện thoải mái nhưng thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc, gương mặt tươi cười, cả người toát lên khí chất thành thục ổn trọng.
"Vân Khai Vụ Tán?" Lâm Dược đến gần anh ta hỏi.
"Bác sĩ Đông y?" Người đàn ông cười lễ phép lại lịch thiệp.
"Ô, xin chào đại gia vừa giàu vừa đẹp trai nha." Lâm Dược không nhịn được cảm thán.
"Lời khen của cô thật đặc biệt." Người đàn ông lễ phép vươn tay, "Tôn Vân Khởi."
"Lâm Dược." Lâm Dược cũng vươn tay, lần đầu gặp mặt của hai người vô cùng hài hoà.
Tôn Vân Khỏi giơ tay một bên gọi phục vụ, một bên hỏi Lâm Dược "Lâm tiểu thư muốn ăn gì? Tôi nghĩ ở đây có mỳ Ý và Pizza."
"Không cần đâu, tôi giao đồ cho anh là đi ngay". Lâm Dược đem túi giấy đựng sữa bò trong tay đặt lên bàn.
"Sữa bò Mông Ngưu?" Tôn Vân Khởi nghi hoặc hỏi.
"À, cái đó, sáng nay lúc rời nhà tôi hơi gấp nên tuỳ tiện túm lấy cái túi này." Chẳng lẽ đại gia này không uống sữa bò Mông Ngưu sao, sao bỗng nhiên lại cảm thấy cái túi này không xứng với anh ta vậy...
Tôn Vân Khởi mỉm cười cầm lấy túi giấy, sau đó ôn hoà nói, "Lâm tiểu thư giúp tôi nhiều như vậy, phải mời cô một bữa cơm mới đúng."
"Thật sự không cần đâu, anh cứ trả tiền cho tôi là được rồi." Lâm Dược vốn định nói lời khách sáo, nhưng ủa, mấy lời này nghe không đúng chỗ nào đấy??
"Thất lễ rồi." Tôn Vân Khởi mỉm cười lấy 600 tệ từ ví da đưa cho Lâm Dược, sau lại hỏi, "Bây giờ tôi có vinh hạnh được mời Lâm tiểu thư ăn cơm không?"
Người phục vụ vừa tiếp bàn khác xong, lúc đến chỗ Lâm Dược order liền nhìn thấy 6 tờ giấy đỏ tươi trên bàn và câu nói vừa r ồi của Tôn Vân Khởi, trong nháy mắt liếc nhìn Lâm Dược với ánh mắt không tốt.
"Nhìn cái gì mà nhìn, anh ta thiếu tiền tôi đấy." Lâm Dược bực bội nói.
"Khụ khụ...." Tôn Vân Khởi bị phản ứng của Lâm Dược làm cho bật cười.
Lâm Dược lập tức bắn ánh mắt phẫn nộ quét qua.
Tôn Vân Khởi ngừng cười ngoan ngoãn giải thích với người phục vụ, "Đúng vậy, là tôi thiếu tiền vị tiểu thư đây. Có thể gọi cơm chưa?"
"Vâng, vâng, vô cùng xin lỗi ạ, tiên sinh, tiểu thư muốn dùng gì?" Người phục vụ vội vàng lấy thực đơn ra.
"Lâm tiểu thư?" Tôn Vân Khởi dùng ánh mắt hỏi Lâm Dược.
Lâm Dược còn có thể làm sao đây, nếu lúc này rời đi thì chứng tỏ cô đang chột dạ, dù sao cô cũng đang đói, vậy cứ vui vui vẻ vẻ mà ăn thôi. Hơn nữa vị đại gia kia cũng không thiếu tiền, Lâm Dược nghĩ vậy liền vui vẻ gọi món mỳ Ý, lại gọi thêm phần bánh kem.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí vô cùng hài hoà.
Trước khi chào tạm biệt Tôn Vân Khởi nói, "Lúc trước tôi cứ nghĩ răng bác sĩ Đông y đều rất lớn tuổi, không thể tưởng tượng được là bác sĩ Lâm chẳng những còn trẻ mà còn rất xinh đẹp."
"Tôi cũng không ngờ anh là đại gia lại còn đẹp trai nữa." Lâm Dược cười nói.
"Thật vui khi được quen biết cô." Đại gia đẹp trai nói, "Nói chuyện với cô thật thú vị."
"Cảm ơn anh đã mời tôi bữa cơm này, sau này nếu muốn mua thứ gì cứ nói với tôi, không thu giá gấp đôi nữa." Lâm Dược hớn hở.
"Vậy thì tôi đây được lợi lớn rồi." Đại gia vừa giàu vừa đẹp trai không nhịn được cười lớn.
"Tôi ăn ké cũng ngại lắm chứ bộ..."
Tôn Vân khởi bị cô chọc cười hai mắt cong cong.
Hai người cười khanh khách rồi vẫy tay chào tạm biệt ngay lối vào quán cà phê, thật ra tình cảm giữa con người với nhau kỳ diệu như vậy đấy, không khí hoà hợp, dù cho chỉ một giây họ cũng có thể trở thành bạn bè.
C.K Lưu Hi