Ngôn Luật Kỷ về đến nhà, lại mở phiếu kiểm tra sức khoẻ trong APP ra, xáo trộn thứ tự của các câu hỏi một lần nữa, bắt đầu điền lại từ đầu.
20 phút sau.
"Chào ngài, tổng điểm ngài đạt được là 28 điểm, mời lập tức nằm viện điều trị, mời lập tức nằm viện điều trị."
Tôi không tin!!!
Ngôn tổng tự nhận mình chỉ có mỗi tật xấu là mất ngủ ngoài ra không có tật xấu nào khác, mỗi ngày cơ thể khoẻ mạnh đều có thể chống đỡ một lượng lớn công việc, tuy rằng ăn cơm không được ngon miệng như lúc trước, thể lực không bằng lúc trước, cũng từng mắc vài cơn cảm cúm nhỏ, nhưng như thế cũng không đến nỗi phải nhập viện chứ...
Xáo trộn thứ tự câu hỏi một lần nữa, Ngôn tổng tiếp tục nghiêm túc điền vào biểu mẫu.
"Bạn đang lao như điên trên con đường tìm chết không xa, xin hãy kịp thời tỉnh ngộ!"
Sau ba lần làm khảo sát, những từ ngữ cảnh cáo cứ liên tục vang lên kèm theo tiếng chuông báo động, Ngôn tổng ngàn lần không nghĩ đến, lời hay ý đẹp đầy độc địa do chính bản thân thiết kế lại có thể quay lại vả vào mặt chính mình, đúng là tự làm bậy thì không thể sống, tâm tình của Ngôn tổng lúc này vô cùng vi diệu.
---
Ban đêm, mọi âm thanh đều an tĩnh, không giống với Ngôn tổng đang thống khổ với căn bệnh mất ngủ, thì đồng chí Gói Thuốc đang ngủ ngon vô cùng, trên miệng còn treo nụ cười ngọt ngào.
Trong mộng của Gói Thuốc đang tái hiện lại cảnh tượng ban ngày, Chu Công đang tốt bụng giúp đỡ Gói Thuốc đền bù tiếc nuối của ngày hôm nay.
Trong mộng, Gói Thuốc vừa tiến vào văn phòng, Ngôn tổng kinh ngạc cảm thán nói "Bác sĩ Lâm, hôm nay em thật xinh đẹp."
"Cảm ơn." Gói Thuốc e lệ ngượng ngùng nói, "Người ta cố ý vì anh mà trang điểm đó."
"Vì tôi?" Ánh mắt Ngôn tổng ôn nhu như sắp tan thành nước, "Bác sĩ Lâm, em..."
"Vâng...." Cả mặt Gói Thuốc đỏ bừng, "Người ta, người ta...."
"Bác sĩ Lâm." Ngôn tổng nắm lấy tay Lâm Dược, thâm tình nhìn chăm chú vào đối phương, chậm rãi nói, "Phấn nền của em hôm nay đánh thật dày quá!"
"Á á á á....." Lâm Dược thét chói tai bừng tỉnh từ trong mộng, cô tức giận đem tất cả những vật trong tầm tay từ trên giường ném hết xuống đất, "Trong mơ cũng không thể thành công, tức chết đi được!"
Lâm Dược chụp lấy di động nhìn, bây giờ là rạng sáng mới 2giờ30phút.
Lâm Dược buồn bực mở đèn phòng khách, đến phòng bếp lấy một ly nước sôi để nguội, cầm Notebook ngồi xổm trên sô pha của phòng khách, dù sao cũng không ngủ được, vậy thì lên Taobao kiếm tiền, theo đuổi anh bạn trai có tiền thật là vất vả mà!
Bên này Lâm Dược vừa mới đem rượu thuốc trị phong thấp do tổ truyền của nhà mình ném lên cửa hàng, bên kia đã vang lên âm thanh ting ting.
"Muộn thế này mà chủ tiệm vẫn chưa ngủ sao?" Nghiêm Dĩ Luật Kỉ.
"Bạn cũng chưa ngủ à?" Lâm Dược trả lời.
"Tôi không ngủ được." Nghiêm Dĩ Luật Kỉ.
"Tôi biết, mỗi lần chụp ảnh hàng hoá gửi cho bạn đều là lúc khuya, như vậy đối với sức khoẻ không tốt." Lâm Dược trả lời.
"Mất ngủ.... Có phải sẽ kéo theo nhiều bệnh khác hay không?" Nghiêm Dĩ Luật Kỉ.
"Đương nhiên." Lâm Dược nghĩ người này dù sao cũng là khách hàng quen của mình, lần trước còn khen mình là cô gái đáng yêu, vì thế cô cẩn thận trả lời.
"Mất ngủ sẽ làm cho hệ miễn dịch của cơ thể suy yếu, mất ngủ lâu dài sẽ làm cho cơ thể nhanh chóng già đi, tuổi thọ rút ngắn, đồng thời sẽ ảnh hưởng đến xấu đến chức năng của các cơ quan nội tạng trong cơ thể, ví dụ như hệ tiêu hoá, gan thận, tim mạch..."
Hoá ra là sự thật, Ngôn Luật Kỷ nhớ đến nhắc nhở của APP lúc chiều, mày không tự giác chau lại.
"Còn nữa, mất ngủ trong thời gian dài sẽ tạo áp lực rất lớn cho tinh thần, làm suy giảm trí nhớ, ban ngày khó tập trung, dễ lo âu, dễ nổi giận, cáu gắt, mà đây cũng là nguyên nhân dễ dẫn đến bệnh trầm cảm nhất."
Ngôn Luật Kỷ không tự chủ được nhớ đến lúc trước Tiêu Đông nói hắn càng ngày càng độc miệng. Lẽ nào, độc miệng cũng là do mất ngủ tạo thành hay sao? Bản thân hắn lúc ở công ty cũng hay nổi giận, rốt cuộc là bởi vì cấp dưới làm sai việc, hay là do chính hắn mất ngủ nên không khống chế được tính tình của bản thân?
Ngôn Luật Kỷ out Taobao trên Notebook, đăng nhập vào hệ thống TOS của công ty, tìm các bài đăng châm biếm trong khu vực của nhân viên, quả nhiên chính mình cũng bị cà khịa, nhưng mà điều không ngờ đến là tên của hắn lại đứng đầu trên diễn đàn.
Tra thời gian tạo topic, lại là nửa năm trước, mày của Ngôn Luật Kỷ giật giật.
Tạo từ nửa năm trước đến bây giờ vẫn nằm chễnh chệ ở trang nhất, không biết bao nhiêu người thường xuyên cà khịa hắn đây, click vào xem.
Chủ Topic: Hôm nay tôi đi tìm Ngôn Ma Vương giao báo cáo, trình bày của hạng mục lần này vô cùng hoàn hảo, nhưng bi kịch chính là tôi đã viết sai một chữ ở giữa của tên dự án, viết sai thành từ đồng âm của chữ đó, kết quả Ngôn Ma Vương bắn ánh mắt lạnh lùng đến chỗ tôi, hỏi "Chữ như thế này cậu cũng có thể viết sai? Cậu tốt nghiệp trường mẫu giáo sao?" Thật là quá đáng mà, không phải chỉ sai một lỗi chính tả sao? Nhưng mà tôi không dám phản kháng.....
Lầu 1: Cái này của cậu thì tính là gì, có một lần tôi đi làm trễ, vừa đúng lúc gặp ngay Ngôn Ma Vương, Ngôn Ma Vương trực tiếp ói ra một câu, 'Máy tính chạy chậm là do dung lượng không đủ, chẳng lẽ não của cậu cũng hết dung lượng luôn sao?' CMN, là trắng trợn công kích cá nhân đó, mỗi ngày tôi đều tăng ca đến tận 12 giờ mới về nhà, đi làm trễ một hôm cũng không được ư?
Người này là ai? Tại sao cảm thấy như hắn đã mắng hết toàn bộ nhân viên của bộ R&D vậy???
Lầu 20: Dù gì thì mọi người đều là cấp dưới của Ngôn Ma Vương, nhưng mà tôi thì không phải, tôi thuộc bộ khác cơ, cụ thể là bộ nào thì tôi không tiện nói ra. Vào giờ ăn trưa, lúc xếp hàng lấy cơm, hôm đó có hai món tôi thích ăn đó là Sườn xào chua ngọt và Thịt heo kho tàu, mua hai món thì quá tốn tiền, mua một món thì tôi lại phân vân không biết nên mua món nào, kết quả của việc rối rắm lựa chọn đó là thời gian mua đồ ăn hơi lâu, lại không biết người xếp hàng phía sau là Ngôn Ma Vương, Ngôn Ma Vương bắn một ánh mắt lạnh lùng cho tôi nói, 'Tiền Lương Đằng Phong phát cho cậu không đủ để mua hai món ăn này hả?', có ý gì, có ý kiến gì? Tiền lương của anh cao thì ghê gớm lắm hả, chẳng lẽ tôi không được tiết kiệm hả?
Tiết kiệm không có sai, nhưng mà giữa trưa lúc người ta xếp hàng chờ mua cơm, một mình cậu đứng ở đầu hàng rối rắm cả buổi, làm lãng phí thời gian của người khác là sai mà?!
Lầu 36: Cái này của các cậu còn tốt chán cơ, Ngôn Ma Vương đối xử với em gái đáng yêu cũng chả khách khí moẹ gì cả, lúc trước ở bộ của bọn tôi có một em gái vô cùng xinh đẹp chuyển đến, liếc mắt thì chấm trúng Ngôn Ma Vương (dù sao thì mặt mũi của Ngôn Ma Vương vẫn còn dùng được). Em gái đáng yêu đó pha một ly cà phê cho Ngôn Ma Vương, Ngôn Ma Vương uống một hớp thì nói 'Ngọt thế này ai uống cho được?', em gái kia hoảng loạn nức nở xin lỗi 'Xin lỗi, xin lỗi, bình thường em thích uống ngọt một chút, cho nên không cẩn thận bỏ nhiều đường.', dáng vẻ lúc ấy của em gái đó làm tôi nhìn thấy mà thương, cả trái tim tôi đều muốn tan ra từng mảnh luôn, nếu là người bình thường hẳn là sẽ lập tức nắm lấy tay em gái, chờ tan làm tôi sẽ mời em uống một ly cà phê thật ngọt ngào, sau đó biến thành một đoạn giai thoại oanh oanh liệt liệt. Kết quả Ngôn Ma Vương trực tiếp nhả ra một câu 'Muốn khóc thì về nhà mà khóc'. Mối tình đầu của tôi ơi, vừa đi làm hôm đầu tiên đã bị Ngôn Ma Vương mắng.
Còn mối tình đầu nữa cơ! Nếu lúc ấy tôi mà biết đó là tình đầu của cậu, tôi mắng luôn cậu cho có đôi!
"Mất ngủ trong thời gian dài thì phải làm sao?" Ngôn Luật Kỷ suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho chủ tiệm trên Taobao.
"Mất ngủ trong thời gian dài à, tôi đề nghị bạn nên đến bệnh viện tìm bác sĩ khám xem, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến mất ngủ, phải dựa vào tình trạng hiện tại của cơ thể để biện chứng điều trị, kiến nghị tìm bác sĩ Đông y, không được dùng thuốc ngủ tuỳ tiện."
"Được, cảm ơn chủ tiệm." Ngôn Luật Kỷ cũng từng khám một số bác sĩ, nhưng điều trị đứt quãng nên không có hiệu quả lắm.
"Không có gì, bạn ngủ sớm đi."
"Hôm nay chủ tiệm ngủ trễ vậy? Mất ngủ à?" Ngôn Luật Kỷ nghĩ ngợi rồi hỏi.
"Đúng vậy." Phía sau còn có một nhãn dán vẻ mặt đáng thương.
"Có tâm sự?"
"Xảy ra việc xấu hổ trước mặt người mình thích." Nhãn dán khóc thương.
"Không sao đâu, không phải có câu nói, mặt tốt nhất và mặt chật vật nhất của bản thân, chỉ dành cho người mà ta yêu nhất hay sao." Ngôn Luật Kỷ an ủi.
"Nghe bạn nói như vậy, bỗng dưng cảm thấy có chút lãng mạn."
"Thích một người vốn dĩ là một chuyện rất lãng mạn."
"Nhưng mà anh ấy vốn dĩ không biết tôi thích anh ấy."
"Chưa thổ lộ sao?" Ngôn Luật Kỷ nghi hoặc hỏi.
"Tôi sợ bị từ chối, vậy nên tôi muốn anh ấy thấy được sự hiện diện của tôi một chút sau đó mới thổ lộ, nhưng mà tôi lại sợ, nếu không thổ lộ anh ấy lại không biết tôi thích anh ấy." Gói Thuốc nghĩ nghĩ rồi bồi thêm một câu.
"Nếu là bạn, bạn thích nữ sinh trực tiếp thổ lộ với bạn hay là trước tiên sẽ gợi ý một số thông tin cho bạn?"
Ngôn Luật Kỷ nghĩ ngợi rồi trả lời, "Nếu là tôi, đối phương không nói, hẳn là tôi sẽ không biết người đó thích mình."
"Bạn kiến nghị tôi trực tiếp tỏ tình?"
"Tôi chỉ đứng ở góc độ của đàn ông tự hỏi mà thôi, đại đa số đàn ông đều có tư duy là một đường thẳng."
"Được rồi, tôi sẽ lượn qua lượn lại trước mặt anh ấy vài ngày rồi sẽ tỏ tình."
Ngôn Luật Kỷ nhìn câu trả lời này, sửng sốt trước sự thẳng thắn của chủ tiệm, sau đó cười khẽ, chủ tiệm này chắc là một em gái rất đáng yêu "Vậy chúc bạn thành công."
"Chờ tôi thổ lộ thành công sẽ mời bạn ăn kẹo mừng."
"Kẹo mừng không phải đến lúc kết hôn mới phát sao?" Ngôn Luật Kỷ nghi hoặc.
"Ai nha~ bạn nghĩ còn xa hơn cả tôi nữa, chờ đến lúc kết hôn lại mời bạn ăn kẹo mừng lần nữa."
"Vậy tôi đợi kẹo của bạn, ngủ ngon." Trò chuyện với chủ tiệm một lúc, tựa như nhiễm phải bầu không khí vui vẻ của đối phương nên tâm trạng của Ngôn Luật Kỷ của vui vẻ không ít.
"Ngủ ngon nhé."
Ở hai đầu của một công viên, hai tiểu khu, hai cánh cửa sổ, hai ngọn đèn, tắt cùng một thời gian.
--
Bắt đầu từ ngày quyết tâm theo đuổi Ngôn Luật Kỷ, Lâm Dược vô cùng trông chờ vào mỗi buổi sáng, bởi vì mỗi một buổi sáng qua đi, cô có thể cảm nhận được mình đã đến gần tình yêu một bước.
Đứng trước gương toàn thân, Lâm Dược kiểm tra lại diện mạo của mình một lượt.
Giày cao gót, dáng vẻ yêu kiều duyên dáng, cảm giác khí thế mạnh mẽ hơn không ít, không tồi.
Kiểu tóc, ừ, tóc xoã tung uốn cong, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Trang phục, trang nhã khéo léo, không có một lỗi nào.
Quan trọng nhất là, hôm nay cô không có đánh phấn nền!!!
Nhớ tới nội dung cuộc trò chuyện với khách hàng thân thiết Nghiêm Dĩ Luật Kỉ vào buổi tối hôm qua, Lâm Dược suy nghĩ thật lâu sau đó cảm thấy trực tiếp thổ lộ sẽ phù hợp với hình tượng và khí chất của mình hơn, bằng không lúc cô liều mạng xum xoe lấy lòng, kết quả người ta lại không biết mình thích anh ta, vậy không phải uổng phí sức lực hay sao?
Nhưng mà trước hết vẫn nên lượn đi lượn lại vài vòng đã, nếu không cứ thế đi lên tỏ tình có vẻ khá là ngại ngùng.
Lâm Dược ở phòng làm việc rối rắm đến 11 giờ trưa, cảm thấy đã đến lúc tìm Ngôn Luật Kỷ, không quá sớm cũng không quá trễ, những việc cần làm cũng đã xử lí xong, nếu nói chuyện suông sẻ, cũng có thể cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Lý do thì cô cũng đã nghĩ xong hết rồi, dù sao thì giấc ngủ của Ngôn Luật Kỷ không tốt, cô sẽ nhân cơ hội hỏi anh đã điền vào phiếu kiểm trả sức khoẻ chưa, rồi nhân cơ hội đó nói cho anh ấy biết phương án trị liệu, tốt nhất là làm cho anh ấy hôm nào cũng phải đến phòng y tế của cô báo danh, hìhì....
Lâm Dược mang theo suy nghĩ tốt đẹp đó tung tăng đi tìm Ngôn Luật Kỷ, chỉ là ngàn lần không nghĩ đến Ngôn tổng hôm nay thế nhưng không đi làm, gia hoả này không phải là kẻ cuồng làm việc ư?
"Ngôn tổng đâu rồi?" Lâm Dược chết lặng hỏi.
"Giám đốc đi công tác ở Bắc Kinh, hai ngày nữa mới trở về, có chuyện gì không bác sĩ Lâm?" Trợ lí Trương hỏi.
"Cũng không có gì, chỉ là bảng khảo sát sức khoẻ ngày hôm qua đã cho vào APP rồi phải không? Tôi chỉ muốn nhìn xem có ai có tình trạng sức khoẻ không đủ tiêu chuẩn hay không thôi." Lâm Dược nói.
"Việc này giám đốc đã giao cho tôi, tôi định buổi chiều sẽ gửi cho cô sau khi thống kê xong đây, không ngờ bác sĩ Lâm có trách nhiệm như vậy, thế mà đích thân đến tận đây."
"Nên vậy, nên vậy mà, anh xem, bình thường các anh làm việc vất vả như vậy, phải chú ý đến sức khoẻ mới được."
"Vậy tôi sẽ bảo bọn họ nhanh tay thống kê và gửi cho cô sớm nhất." Trợ lí Trương nói.
"Được, được." Lâm Dược cưỡng ép bản thân tươi cười rời khỏi tầng 12, khi bước vào thang máy vẻ mặt lập tức suy sụp.
Nam thần không có ở đây, con đường tình yêu cô vạch ra cũng phải tạm dừng hai ngày, không vui a...
"Mới sáng sớm mà sao cái mặt em nhăn như mướt đắng vậy?" Tiêu Đông bước vào thấy Lâm Dược buồn bã yểu xìu, nhịn không được hỏi.
"Anh Tiêu." Lâm Dược ủ rũ chào Tiêu Đông.
"Sao vậy?" Tiêu Đông cúi người hỏi.
"Ngôn tổng đi công tác rồi." Động lực trong ngày cuối cùng cũng không còn, Lâm Dược nằm dài trên ghế.
"Lão Ngôn? Hình như hôm nay cậu ấy đi Bắc Kinh thảo luận dự án nào đó." Tiêu Đông nói."Không phải chỉ đi hai ngày thôi sao, sao em ủ rũ vậy?"
Lâm Dược ai oán liếc xéo Tiêu Đông.
"Em thật sự rất thích anh ấy đấy." Lâm Dược hữu khí vô lực nói, "Ban đầu em định lượn qua lượn lại trước mặt anh ấy một chút, sau đó sẽ tỏ tình luôn."
"Tỏ tình?" Tiêu Đông ngạc nhiên, "Có phải quá nhanh rồi hay không?"
"Nếu không tỏ tình, em sợ anh ấy không biết em thích anh ấy, vậy thì những việc em làm không phải uổng phí sao."
"Cũng có lí." Tiêu Đông nhớ tới cái đức hạnh kia của Ngôn Luật Kỷ, phương pháp quá uyển chuyển phỏng chừng không thu phục được tên kia.
Tiêu Đông nhìn Gói Thuốc uể oải không có tinh thần, thầm nghĩ, con trai khi tỏ tình đều phải lấy hết can đảm huống chi là con gái phải tự mình tỏ tình trước, không thể đả kích Gói Thuốc được, phải nghĩ cách.
"Có rồi, anh có biện pháp này...." Tiêu Đông đưa ra chủ ý, "Cuối tuần này, Lão Ngôn sẽ đến cô nhi viện ở ngoại ô để chăm sóc, dạy học cho mấy đứa bé ở đó, em có thể đến đó để tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt cậu ấy."
"Cô nhi viện?" Lâm Dược nghi hoặc hỏi.
"Dì Ngôn là một tình nguyện viên thường trú ở cô nhi viện đó, nên thỉnh thoảng có nhờ Luật Kỷ đến đó giúp đỡ một chút." Tiêu Đông nói.
"Cô nhi viện đó ở đâu? Cho em địa chỉ đi." Lâm Dược túm lấy cánh tay Tiêu Đông.
Đôi mắt cô sáng rực.
Tiêu Đông gửi địa chỉ qua wechat cho Lâm Dược.
"Được rồi, không còn việc gì nữa, anh có thể đi rồi." Lâm Dược bắt đầu lên Baidu tìm hiểu cụ thể địa chỉ vừa nhận.
"Chết tiệt..." Mơ mơ màng màng ra khỏi cửa Tiếu Đông lại quay về, buồn bực nói,"Suýt chút nữa quên việc anh đến đây để làm gì rồi."
"Còn chuyện gì nữa sao?"
"Tất nhiên là có việc rồi, em nghĩ sáng sớm anh rảnh rỗi đến đây để tám chuyện với em hả." Tiêu Đông buồn bực.
"Chẳng lẽ không phải?" Lâm Dược chớp chớp mắt vô tội.
"Anh đây tốt xấu gì cũng là giám đốc nhân sự của Đằng Phong đấy." Tiêu Đông trợn mắt lấy một bao lì xì từ trong túi ra đặt trước mặt Lâm Dược, "Đây, của em này."
"Lì xì?" Lâm Dược cầm bao lì xì trong tay, có chút ngượng ngùng cười cười, "Sao anh đưa tiền mừng sớm vậy*."
(*Chị nói tiền cưới đấy mọi người ạ 😊)
"Chị thì hay rồi!" Tiêu Đông đen mặt, cuối cùng hắn cũng biết tại sao Nhạc Minh Uyên và Gói Thuốc có thể làm bạn bè rồi, bởi vì hai đứa nó đều mặt dày như nhau!!!
"Có phải lúc trước em có giúp Lưu Binh của bộ Thương mại Quốc tế chữa trị cánh tay không?"
"Lưu Binh?" Gói Thuốc nghĩ nghĩ một chút ngay lập tức nhớ đến, "A, đúng là có chuyện đó, hôm đó cánh tay của anh ta không thể cử động được, lại phải vội vàng đi gặp khách hàng, cho nên em đã giúp anh ta châm cứu."
"Hôm đó cậu ta làm một dự án 50 vạn, dự án đó đã thuận lợi ký kết thành công." Tiếu Đông nói, "Cậu ta nói với lãnh đạo là hôm đó nhờ có em chữa trị cánh tay của cậu ta, cho nên dự án đó mới được ký kết thuận lợi như vậy."
"Cho nên, đây là tiền thưởng của bộ Thương mại Quốc tế cho em."
"Tiền thưởng của em?" Lâm Dược mở bao lì xì ra đếm đếm, tiền giấy đỏ thẫm, 50 tờ, "5 vạn? Chỉ một lần châm cứu đã được 5 vạn?"
"Phúc lợi tốt hơn bệnh viện đó."Tiêu Đông thấy bộ dáng tham tiền của Lâm Dược bèn trêu chọc.
"Đủ để mời Ngôn tổng vài bữa cơm rồi haha..."
CMN, người vẫn chưa theo đuổi được, nhưng tại sao hắn lại có cảm giác như bị thồn một miệng cẩu lương thế này...
Giám đốc Tiêu thở hổn hển rời khỏi phòng y tế, trong lòng vô cùng tiếc nuối, tại sao không có cô gái ngốc nào thích tôi vậy, chẳng lẽ do bình thường tôi quá bình dị gần gũi hay sao?
--
Buổi sáng thứ bảy, Lâm Dược mượn một bộ thiết bị y tế từ phòng khám của bạn thời đại học, lái chiếc xe vừa tịch thu được của Nhạc Minh Uyên, đi theo định vị, 9 giờ sáng cô đã đến "Cô nhi viện Tinh Tinh" ở ngoại ô.
Viện trưởng của cô nhi viện là một người phụ nữa hơn 50 tuổi, sáng sớm đã chờ trước cửa cô nhi viện.
"Viện trưởng Khâu ạ?" Lâm Dược mặc áo blouse trắng mỉm cười hỏi.
"Cháu là bác sĩ Lâm?" Viện trưởng Khâu đi lên đón cô.
"Là cháu ạ, cháu tên là Lâm Dược, cô cứ gọi tên cháu là được ạ." Lâm Dược đã chuẩn bị đầy đủ trước khi quyết định đến cô nhi viện.
Để tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ, thì tuyệt đối không thể để Ngôn tổng nhìn ra là cô cố ý đến đây. Vì vậy, hai ngày trước Lâm Dược đã mượn danh nghĩa phòng khám của bạn học thời đại học để liên lạc với viện trưởng Khâu, nói rằng muốn giúp các bé trong cô nhi viện kiểm tra sức khoẻ miễn phí.
"Chỉ có mỗi cháu thôi sao? Cháu có thể lo nhiều việc như vậy không?"
"Không sao ạ, nếu hôm nay không kiểm tra hết cho bọn trẻ thì ngày mai cháu sẽ đến để tiếp tục." Lâm Dược mỉm cười.
"Được, được, vậy cô thay mặt bọn trẻ cảm ơn bác sĩ Lâm."
"Viện trưởng khách sao quá rồi ạ." Sau khi hai người chào hỏi xong, Lâm Dược lấy thiết bị y tế từ cốp xe ra, đang định cùng viện trưởng Khâu đi vào, bỗng nhiên một chiếc Audi màu đen quen thuộc chậm rãi dừng trước cửa cô nhi viện, chân của Lâm Dược vừa bước vào cửa theo bản năng chậm lại.
"Là Tiểu Ngôn." Viện trưởng Khâu mỉm cười nói.
Quả nhiên, thân hình đỉnh đạt thon dài của Ngôn Luật Kỷ xuất hiện, trong lòng còn ôm một thùng giấy.
Gói Thuốc lại say mê nhìn chằm chằm thân ảnh Ngôn Luật Kỷ đến gần, nam thần thật toả nắng khi mặc đồ thể thao, lúc mặc vest và áo sơ mi thì có vẻ cấm dục, còn khi mặc đồ thoải mái thì trông thật ấm áp. Quả nhiên, mặc đồ gì cũng là kiểu mà cô thích.
"Viện trưởng Khâu, cháu mang một ít sách cũ đến đây ạ..." Ngôn Luật Kỷ đến gần mới giật mình khi thấy Lâm Dược "Bác sĩ Lâm, sao cô lại ở đây?"
"Em đến đây... giúp bọn trẻ kiểm tra sức khoẻ." Lâm Dược giơ hòm thuốc trong tay ra.
"Hai đứa quen nhau hả?" Viện trưởng Khâu tò mò hỏi.
Sau một lúc giải thích, Ngôn Luật Kỷ hoàn toàn không nghi ngờ gì, sau đó hai người cùng viện trưởng Khâu đi vào cô nhi viện.
Ngôn Luật Kỷ ở trong phòng dạy bọn trẻ học, còn Lâm Dược ngồi ở hành lang gấp khúc kiểm tra sức khoẻ cho bọn trẻ. Tuy nơi này là cô nhi viện, nhưng bọn trẻ được chăm sóc vô cùng tốt, ngoại trừ vài bé bị bệnh từ trong bụng mẹ ra, thì mấy bé còn lại đều vô cùng khoẻ mạnh.
Lâm Dược khám cho những đứa bé có sức khoẻ không tốt, kê khai phương thuốc điều trị, sau đó viết những điều cần phải lưu ý trong sinh hoạt thường ngày, một buổi sáng nhàn rỗi cứ vậy mà đi qua.
"Bác sĩ Lâm, cháu ăn cơm xong lại tiếp tục làm." Viện Trưởng Khâu mời Lâm Dược ăn cơm.
"Vâng, cô chờ cháu viết xong đơn thuốc này đã." Lâm Dược mỉm cười trả lời.
"Vậy lát nữa cháu tự mình đến nhà ăn nhé, cô sẽ để đồ ăn lại cho cháu."
"Vâng ạ, cảm ơn viện trưởng."
Viện trưởng Khâu càng ngày càng thích Lâm Dược, nghe mấy cô chăm sóc cho bọn trẻ nói, những bé có sức khoẻ không tốt, bác sĩ Lâm chỉ cần bắt mạch là có thể nói ra chỗ không khoẻ của bọn trẻ, lí do không khoẻ, còn đưa ra nhiều lời khuyên chuyên nghiệp nữa, kỹ năng chuyên môn rất lợi hại.
Lâm Dược đem đơn thuốc vừa viết xong kiểm tra lại một lần nữa, thấy không có vấn đề gì định đến nhà ăn ăn cơm, nháy mắt liền thấy Ngôn Luật Kỷ bưng một cái khay đi đến.
"Ngôn tổng?" Lâm Dược ngơ ngác hỏi.
"Viện trưởng Khâu thấy cô vẫn chưa đến nhà ăn, nên bảo tôi mang cơm đến cho cô, nói là sợ một lát nữa cơm lạnh canh nguội." Ngôn Luật Kỷ đặt khay cơm trước mặt Lâm Dược.
"Cảm ơn anh." Lâm Dược thụ sủng nhược kinh nói.
"Tình trạng sức khoẻ của bọn trẻ khoẻ không?" Ngôn Luật Kỷ tuỳ ý dựa vào vách tường bên cạnh.
"Vâng, rất khoẻ, so với nhân viên trong bộ R&D của anh thì khoẻ hơn nhiều." Lâm Dược trêu chọc nói.
"Tôi nghe trợ lý Trương nói, mấy người trong bộ sau khi điền bảng khảo sát, quả nhiên không ai vượt quá 60 điểm." Ngôn Luật Kỷ nghĩ đến toàn bộ nhân viên dưới trướng của mình đều là một đám bệnh nhân ngày đêm làm việc, tâm tình vô cùng bức bối.
"À đúng rồi, Ngôn tổng, anh được bao nhiêu điểm?" Lâm Dược nhớ đến bảng thống kê hôm trước cô nhận được, hình như không thấy điểm đánh giá của Ngôn Luật Kỷ.
"Khụ khụ...." Ngôn Luật Kỷ mất tự nhiên, "Hai hôm trước tôi phải đến Bắc Kinh công tác, nên chưa kịp làm bảng khảo sát đó..."
"Không sao, để em trực tiếp bắt mạch cho anh luôn, xem xem anh ngoại trừ mất ngủ còn vấn đề nào khác không." Lâm Dược buông đôi đũa trong tay ra, đinh tiến lên bắt mạch cho Ngôn Luật Kỷ.
"Không cần." Ngôn Luật Kỷ nhẹ nhàn lui về sau hai bước, có chút chột dạ nói, "Tôi không vội, cô nên ăn cơm trước đi."
"Không sao, không mất nhiều thời gian đâu." Lâm Dược đứng lên, bàn tay nhỏ nhắn của cô định mượn cơ hội này chiếm chút tiện nghi của nam thần, bỗng nhiên bị tiếng khóc la hoảng loạn phá hỏng.
Hai người đi theo tiếng khóc, thấy bốn năm đứa bé đang vây quanh một cây ngô đồng trong viện, mà trên một nhánh cây ngô đồng có một cô bé mập mạp đang ghé vào cành cây khóc nức nở. Bên dưới mấy đứa bé bị doạ sợ cũng khóc lớn theo.
Ngôn Luật Kỷ biến sắc, chạy như bay qua đó, nhìn chằm chằm vào cô bé bị vướng trong cành cây uốn cong ấy, trong đầu nhanh chóng tính toán, cành cây cách mặt đất chừng 5 mét, hắn cao 1m8, tính thêm chiều dài cánh tay nữa thì cũng khoảng 2m5, nhưng mà với chiều cao này vẫn chưa đủ.
"Sao con bé trèo lên tận đó được? Làm sao bây giờ?" Lâm Dược nhìn cảnh này lập tức luống cuống.
"Đi tìm cái bàn và một cái ghế lại đây." Ngôn Luật Kỷ vừa nói xong liền đứng dưới tàng cây không dám rời mắt dù chỉ một chút.
"A, vâng." Lâm Dược lập tức chạy đi.
"Sao lại thế này? Tiểu Quả Đống*, sao Tiểu Quả Đống lại leo lên cây được?" Viện trưởng Khâu nghe thấy tiếng khóc nên chạy ra, vừa nhìn thấy cảnh này lập tức bị doạ không nhẹ.
(*小果冻 là Thạch trái cây, để tên Hán Việt cho hay nhé.)
"Viện trưởng, cô giúp cháu kéo cái bàn này với." Một mình Lâm Dược không thể bê nổi cái bàn.
"A!!!"
Một tiếng thét chói tai vang lên, Lâm Dược khẩn cấp quay đầu, chỉ thấy Tiểu Quả Đống mập mạp đang rơi xuống cùng với cành cây bị gãy, mà phía dưới tàng cây, Ngôn tổng vươn tay muốn ôn lấy cô bé đang rơi xuống , sau đó hai người cùng ngã lăn trên mặt đất.
"Tiểu Quả Đống...." Đây là viện trưởng Khâu.
"Ngôn tổng...." Đây là Lâm Dược.
Chờ đến khi Lâm Dược chạy tới, viện trưởng Khâu đã ôm lấy cô bé Tiểu Quả Đống bị doạ khóc lớn từ trong lòng Ngôn Luật kỷ ra, còn Ngôn Luật Kỷ vẫn cau mày ngồi chỗ dưới đất.
Lâm Dược nhìn lướt qua đôi tay đang rũ xuống của Ngôn Luật Kỷ, lại nhìn qua cô bé đang chảy máu mũi dựa vào lòng viện trưởng Khâu khóc lớn, cuối cùng vẫn lựa chọn xem vết thương cho cô bé trước.
"Viện trưởng Khâu, để cháu xem cho Tiểu Quả Đống đã." Lâm Dược nói.
"Đúng, đúng, bác sĩ Lâm, cháu xem Tiểu Quả Đống có bị thương gì không." Viện trưởng Khâu lập tức thả cô bé xuống.
Lâm Dược kiểm tra cho cô bé từ trên xuống dưới hết một lượt, phát hiện cô bé này hẳn là khi rơi đã chúi mặt xuống, sau đó được Ngôn Luật Kỷ đón được, lực rơi xuống khá mạnh, sau đó hai người bọn họ ngã xuống đất, mặt cô bé đập mạnh vào ngực Ngôn Luật Kỷ, cho nên mới chảy máu mũi, cũng may không có gì nghiêm trọng.
"Tiểu Quả Đống ngoan không khóc nhé, chị bác sĩ giúp em cầm máu mũi nha." Lâm Dược nhẹ giọng dỗ dành.
Cô bé bốn năm tuổi khóc nức nở, nhưng vẫn nghe lời cố gắng bình tĩnh không khóc.
Lâm Dược để cô bé hơi hơi cúi đầu, sau đó dùng tay bóp mũi cô bé, bảo cô bé hô hấp bằng miệng, khoảng chừng 1 phút thì nhẹ nhàng buông tay ra. Quan sát một lúc thấy máu mũi cô bé đã ngừng chảy, lúc này mới hỏi, "Được rồi, máu mũi không còn chảy nữa, em có đau chỗ nào không?"
Tiểu Quả Đống lắc lắc đầu, chỉ vào Ngôn Luật Kỷ đã đứng lên ở bên cạnh nói, "Anh..."
"Tiểu Ngôn, cháu không sao chứ?" Lúc này viện trưởng Khâu mới phát hiện cánh tay đang rũ xuống không tự nhiên của Ngôn Luật Kỷ "Tay của cháu, bác sĩ Lâm, cháu mau mau xem một chút đi."
Lâm Dược đi đến bên cạnh Ngôn Luật Kỷ, cau mày nhìn cánh tay phải đang rũ bên người của hắn, đưa tay sờ sờ.
"Hự!" Ngôn Luật Kỷ run lên vì đau.
"Có khả năng xương bị gãy, anh cố gắng chịu đựng một chút." Lâm Dược đau lòng nói.
"Cái gì? Gãy xương? Tiểu Ngôn..." Viện trưởng Khâu lo lắng hỏi.
"Viện trưởng đừng lo lắng, không sao đau ạ, chẳng phải có bác sĩ Lâm ở đây hay sao." Ngôn Luật Kỷ an ủi.
Lúc này Lâm Dược cũng đã kiểm tra xong, tình huống tốt hơn cô nghĩ, "Tốt rồi, chỉ là trật khớp, không có gãy xương, để em giúp anh đẩy nó về."
"Ừ, làm phiền rồi." Ngôn Luật Kỷ đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Lâm Dược đỡ cánh tay của Ngôn Luật Kỷ, dùng sức đẩy lên trên, chỉ nghe một tiếng "cùm cụp" vang lên, Ngôn Luật Kỷ bỗng nhiên cảm thấy cánh tay phải không còn đau như trước nữa.
"Cử động thử xem." Lâm Dược nói.
Ngôn Luật Kỷ nâng tay lên, quả nhiên cánh tay không còn đau nữa, hắn có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Dược.
"Canh tay anh vẫn bị bong gân đấy, để em giúp anh xoa bóp bằng rượu thuốc, nếu không một lát sẽ sưng lên rất đáng sợ." Lâm Dược nói.
Ngôn Luật Kỷ gật đầu, đi theo Lâm Dược đến vị trí buổi sáng cô xem bệnh ngồi xuống.
May mắn thay, vì để tỏ ra chuyên nghiệp một chút, mỗi loại thuốc cô đều mang theo một ít, trong đó có cả rượu thuốc. Sau khi đổ rượu ra tay, Lâm Dược bắt đầu xoa tay cho nóng lên, cô bắt đầu dùng sức xoa bóp cánh tay Ngôn Luật Kỷ.
"Đây là rượu thuốc lúc trước cô dùng để xoa bóp chân bị thương đó hả?" Ngôn Luật Kỷ hỏi.
"Vâng." Lâm Dược gật đầu.
"Vậy tôi an tâm rồi." Ngôn Luật Kỷ bỗng nhiên cười nói.
"Hử?"
"Tôi thấy lần trước cô khoẻ lại rất nhanh."
"Anh quan tâm em đấy à?" Lâm Dược mở to đôi mắt lấp lánh, nửa ngượng ngùng nửa chờ mong.
"'Không phải lúc nào cô cũng lên tầng 12 ăn uống sao." Ngôn Luật Kỷ nói, "Cô đến đó còn chăm chỉ hơn bộ R&D chúng tôi nữa, không muốn chú ý đến cũng khó."
"Ò." Lâm Dược có chút thất vọng tiếp tục xoa bóp cánh tay.
"Nhưng mà, không ngờ y thuật của cô rất khá."
"Y thuật của em vốn dĩ rất tốt." Lâm Dược ghét nhất là việc người khác nghi ngờ y thuật của cô.
"Bây giờ đã biết." Bên môi Ngôn Luật Kỷ hiện ra ý cười.
Đột ngột không kịp phòng bị, Gói Thuốc bị nam thần phóng điện nháy mắt mặt đỏ bừng, cô hoảng hốt cuối đầu, bàn xoa rượu thuốc trên cánh tay hắn càng lúc càng nóng, nóng đến mức cô sắp không chịu được, căng da đầu xoa bóp xong, Lâm Dược cuối đầu thu tay nói "Được rồi, mấy hôn nữa đừng mang vật nặng, rượu thuốc... anh lấy về nhà đi, ngày mai nhớ tiếp tục xoa."
"Cảm ơn." Ngôn Luật Kỷ nhận lấy nửa bình rượu thuốc Lâm Dược đưa.
Cảm giác được Ngôn Luật Kỷ đã đi xa, Lâm Dược lúc này mới ngẩn đầu lên, dùng đôi tay dính đầy rượu thuốc bưng lấy gò má mình.
Vừa rồi nam thần cười với mình, hoá ra anh ấy cười lên đẹp như vậy, nếu sau này mình trở thành bạn gái của anh ấy, có phải mỗi ngày anh ấy đều cười với mình như vậy hay không?
Còn có, nam thần cười với mình, có phải anh ấy cũng có chút...thích mình hay không? Vậy có thể tỏ tình rồi nhỉ?
Bỗng nhiên lo lắng quá đi, làm sao bây giờ...
Khúc nhạc đệm giữa trưa cứ như vậy trôi qua, buổi chiều Ngôn Luật Kỷ tiếp tục dạy bọn trẻ học toán, còn Lâm Dược vừa rối rắm không biết có nên tỏ tình hay không, vừa giúp bọn trẻ tiếp tục kiểm tra sức khoẻ.
Vào giữa buổi chiều, sau khi tắm rồi thay một bộ quần áo mới, Tiểu Quả Đống sau khi ngủ một giấc đã hoàn toàn khôi phục, không biết cô bé ôm từ đâu một bó hoa dại, chạy ra khỏi phòng, một đường chạy thẳng đến chỗ Lâm Dược.
"Chị bác sĩ, tặng cho chị nè."Tiểu Quả Đông đem hoa trong tay đưa cho Lâm Dược.
"Tặng chị?" Lâm Dược ngạc nhiên hỏi.
"Viện trưởng nói, muốn cảm ơn chị bác sĩ." Tiểu Quả Đống chớp đôi mắt to tròn nói.
"Chị cũng không giúp gì nhiều mà, nhưng mà sau này em không được tuỳ tiện trèo cây nữa nhé!" Lâm Dược mỉm cười dặn dò.
"Sau này em sẽ không cùng anh Hoa Tử trèo cây nữa." Đứa bé Hoa Tử này là đầu gấu trong cô nhi viện, năm nay 10 tuổi, giữa trưa chính thằng bé mang Tiểu Quả Đống đi trèo cây, kết quả là có năng lực đưa người ta trèo lên lại không thể mang người ta xuống.
"Ngoan quá." Lâm Dược nhận lấy hoa trong lòng của Tiểu Quả Đống.
"Em muốn đi hái một ít hoa nữa, để tặng cho anh Ngôn." Tiểu Quả Đống vui vẻ nói.
"Đợi đã..." Lâm Dược gọi Tiểu Quả Đống đang đinh chạy đi, trong đầu hiện lên một phương án tỏ tình kinh điển.
"Tiểu Quả Đống, giúp chị việc này với....." Lâm Dược nói nhỏ bên tai Tiểu Quả Đống, chỉ vào căn phòng Ngôn tổng đang nghỉ ngơi, lẩm nhẩm lầm nhầm nửa ngày.
"Nhớ những lời chị nói chưa?" Lâm Dược đã lập đi lập lại ba bốn lần để Tiểu Quả Đống nhớ.
"Nhớ ạ." Tiểu Quả Đống nghiêm túc gật đầu.
"Đi nào." Lâm Dược thả bó hoa vào lòng Tiểu Quả Đống.
Cô bé ôm bó hoa trong ngực, chạy lộc cộc đến chỗ Ngôn Luật Kỷ, trong ánh mắt kinh ngạc của Ngôn Luật Kỷ, mở miệng nói, "Anh ơi, có một chị gái nhờ em tặng hoa cho anh, chị ấy nhờ em nói với anh, anh lớn lên thật đẹp trai."
Thật đẹp trai... Ba chữ nói ra đặc biệt vang dội...
"Chị ấy còn nói, chị thích anh." Đôi mắt của Tiểu Quả Đống to tròn lại sáng ngời, dù ai nhìn thấy cũng không đành lòng cự tuyệt.
Ngôn Luật Kỷ nhìn bó hoa bị cô bé mạnh mẽ nhét vào lòng mình, hầu như không cần suy nghĩ, hắn ngẩn đầu nhìn về hướng Lâm Dược.
Lâm Dược có chút kích động vẫy vẫy tay, tỏ tình, tỏ tình nha, nam thần sẽ có phản ứng gì đây, thật khẩn trương quá!!!
Ngôn Luật Kỷ cuối đầu nhìn bó hoa trong tay, sau đó nâng bước đi về hướng Lâm Dược, lúc nhịp tim Lâm Dược sắp đạt mốc 200, hắn dừng lại cách Lâm Dược 2 mét.
Ngôn Luật Kỷ giơ giơ bó hoa trong tay, nhướng mày hỏi, "Cô đang làm gì vậy? Trêu tôi sao?"
"Vâng." Lâm Dược kích động gật đầu lia lịa.
"Cô thích tôi?" Ngôn Luật Kỷ hỏi.
"Đúng vậy ạ." Lâm Dược ngượng ngùng đáp.
"Không phải cô nói tôi thận hư không tìm được bạn gái hay sao? Sao cô lại thích tôi?"
"Không sao hết, thận hư em có thể trị!" Lâm Dược vô cùng tự tin nói.
Cái người phụ nữ này........
Mặt Ngôn Luật Kỷ đen thui.
Tác giả có lời muốn nói.
Gói Thuốc "Tôi là người nóng tính, đã theo đuổi thì sẽ thẳng thắn theo đuổi!"
C.K Lưu Hi