Dưới cái nhìn của lão Thái, Đàm Lê và Tần Ẩn một trước một sau rời tiệm net.

Giữa trưa ánh mặt trời chiếu chính diện.

Bên ngoài tiệm net đường lát đá, bên vệ đường là những cây hoa tiêu cao lớn. Cái nắng thiêu đốt của đầu hè gần như được che phủ bởi những tán cây xanh um tươi tốt, chỉ có vài tia nắng xuyên qua rải rác trên con đường.

Đàm Lê bước từng bước vào những bóng râm. Cô híp mắt, cảm giác rất dễ chịu, vươn tay duỗi người.

Chiếc quần đùi trắng bó sát phát họa nên đường cong thân hình người con gái, mỗi một độ cong đều phóng khoáng rạng ngời, tràn đầy cảm giác đẹp mắt.

Người ngoài ai cũng ngước nhìn lại, nhưng Đàm Lê lại không để ý.

Mái tóc dài dưới ánh nắng mạ lên màu vàng óng ánh tán loạn trong không trung, rồi được một bàn tay trắng trẻo giữ lấy.

Không biết cô lấy đâu ra một sợi dây buộc tóc quấn tùy ý hai vòng liền tạo thành một hình đuôi ngựa dài.

Hơi cong vẹo tí.

Bé con nằm trong nôi được ba mẹ đẩy đi nhìn cô chăm chú, bàn tay bé nhỏ quơ quơ cứ như muốn nắm lấy mái tóc dài của cô gái.

Đàm Lê cong miệng. Nhân lúc ba mẹ bé con không chú ý, cô chống đầu gối cong cong người, nhìn bé con lè lưỡi làm mặt quỹ.

“Lêu.”

Trên đầu lưỡi còn một mảnh kẹo nhỏ mà cô chưa ăn xong.

Bé con cười khanh khách.

Chờ cho ba mẹ đẩy đứa bé đi xa, Đàm Lê mới chầm chậm đứng thẳng người dậy.

“Lạch cạch, lạch cạch.”

Phía sau bánh xe vali thong thả lăn, tạo thành một âm thanh có quy luật trên cả một đoạn đường lát đá dài.

Đàm Lê quay đầu lại.

Gương mặt quỷ của cô gái còn chưa kịp thu lại, Tần Ẩn nhìn thấy được mảnh kẹo nhỏ trên đầu lưỡi cô. Sau đó, cô gái cong mắt cười lên rạng ngời.

“Thật sự xin lỗi nhé anh trai nhỏ. Đã làm chậm việc điểm danh tân sinh viên của anh còn không dẫn anh thăng hạng được nữa.”

Dù người nọ cười vô tâm vô phế, nhưng vẫn nhìn ra được ít nhiều người ấy đang thấy ‘có lỗi’.

Tần Ẩn không để ý.

Anh nhấc vali đến trước mặt cô gái, khi dừng lại đôi mắt hơi rũ xuống.

Đàm Lê phát hiện ra anh trai ‘lãnh cảm’ này hiếm khi nói ra suy nghĩ trong lòng, cô ngẩng mặt lên.

Bày vẻ nhu thuận nhưng ánh mắt lại không an phận được chút nào.

Đối diện vài giây.

Mắt Đàm Lê có hơi xót. Cô lùi về sau nửa bước, nhịn không được xoa mắt và cười rộ lên: “Tôi thua tôi thua. So định lực, mấy người lãnh cảm các anh có phải là đều như vậy hay——”

Tiếng ríu rít dừng lại.

Tần Ẩn nâng mi, lui ra sau cách cô gái chừng một mét: “Chúng tôi thế nào?”

Đàm Lê trừng mắt nhìn, xụi tay xuống, trong mắt là ý cười vô tội: “Tôi chưa nói gì hết, anh trai nằm mơ nghe thấy à?”

So chơi xấu, Đàm Lê đã học được từ lúc đi nhà trẻ rồi.

Tần Ẩn mong chờ xong liếc cô, dời mắt đi.

Tựa như anh đang khinh bỉ vậy.

Cảm xúc thật nhạt, nhưng khóe môi lại gợi lên một độ cong nhỏ. Khi dáng vẻ như cười như không xuất hiện trên gương mặt này, thật sự chính là vũ khí giết người.

Đàm Lê nghiêm túc ngắm nhìn.

Nếu không phải vì điều kiện không cho phép, Đàm Lê thật sự rất muốn rút điện thoại ra chụp ‘tách tách’ mấy tấm cho anh rồi.

Tần Ẩn phát hiện nhưng cũng để tùy cô, lại bảo: “Nếu cô muốn gặp Liar, thì tại sao ban nãy trong nhóm chat lại thay tôi lộ diện, không sợ đắc tội Tiêu Nhất Dương à.”

Đàm Lê nghiêng mình….: “Ui, sao anh lại biết Liar và Tiêu Nhất Dương?”

“Search qua rồi.”

“Ặc.” Đàm Lê không nghĩ nhiều, “Anh nói rất có lý, tôi cứ vậy mà vuột mất một cơ hội được gặp thần tượng rồi, ôi chao.”

“…..”

Tần Ẩn không nói gì mà chỉ liếc nhìn cô.

Trên thực tế, gương mặt xinh đẹp kia bấy giờ nom rất uể oải—–nhưng nếu như giọng điệu của cô không quá vô tâm thì anh thật sự sẽ cố gắng để sinh ra chút lòng trắc ẩn.

Đàm Lê diễn xong mới ngẩng đầu lên đối diện với anh. Nhìn ra được Tần Ẩn hoàn toàn không tin vào ‘tiếc nuối’ của cô, bèn thu dọn hết sạch sự ‘uể oải’ trên gương mặt đi.

Đàm Lê chắp tay sau mông đi lên, mặt mày hớn hở.

“Đừng nghĩ nhiều. Tôi thật sự, thật sự, thật sự không muốn gặp kẻ tồi tệ kia đâu, vậy nên không có chuyện sợ hay không sợ gì hết.”

Bầu không khí yên lặng trong giây lát.

Tần Ẩn cố gắng bình tĩnh: “Tên chó khốn nạn, tên khốn giới Esport, kẻ tồi tệ trong thiên hạ.”

“?”

Tần Ẩn ngươc mắt nhàn nhạt đáp: “Cô còn muốn tặng cho Liar mấy cái biệt danh nữa?”

“A.”

Đàm Lê bày ra vẻ mặt vô tội.

Cô cười rộ lên, răng cắn được mảnh kẹo, đôi mắt cong cong như vầng trăng non. Nhưng khác biệt là, những cô gái với dáng vẻ như thế này thường sẽ rất ngoan ngoãn, còn cô gái trước mặt đây khi cười lên thì từ khóe mắt đến đuôi mày đến lộ ra vẻ phóng túng hư hỏng.

Vừa nhìn chính là kiểu không dễ trêu chọc vào—–

Ngữ điệu Đàm Lê rất chân thành: “Anh nói đúng, là tôi không tốt, chờ sau này nếu có cơ hội gặp Liar, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi với anh ấy. Anh ấy nói thế nào tôi sẽ làm theo thế ấy.”

Khiêm tốn nhận sai, khuyên quyết không đổi.

Tần Ẩn nâng mí mắt lên.

Năm ngón tay siết chặt khẽ nhúc nhích.

“Anh Lê, nhanh vậy hai người đã xong rồi sao?”

Bên ngoài đường đá, Thịnh Nam đứng bên tiệm nước kinh ngạc hỏi.

Đàm Lê bị gọi nên quay đầu lại: “Sao lời này cậu nói ra lại nghe kỳ quái thế nhỉ?”

“Tớ có à?”

“Có.”

“Òm, là tư tưởng của cậu kỳ quái đấy?” Thịnh Nam ghét bỏ nhìn cô.

Đàm Lê nghĩ lại nghĩ, làm ra vẻ đúng là thế thật, gật gù: “Cũng có lý.”

Thịnh Nam vui vẻ: “Nói cậu cậu cũng không biết xấu hổ mà. Nói ta nghe, trưa nay nhà ngươi đã an bài cho trẫm dùng bữa ở đâu rồi?”

“Này…..”

Đàm Lê chuyển hướng nhìn sang Tần Ẩn.

Không chờ cô hỏi tiếp, điện thoại của Tần Ẩn chợt rung lên. Anh nâng tay nhướng mày nhìn màn hình hai giây: “Tôi về đây.”

Đàm Lê không bất ngờ, trong mắt hơi hoảng nhưng vẫn cười đáp: “Được, vậy gặp lại sau nha anh trai nhỏ.”

“Ừm.”

Thân ảnh cao gầy nọ rời đi, cuối cùng chỉ còn vươn lại chút âm thanh.

Cảnh tượng bấy giờ tựa như tuyết rơi trong ngày đông giá lạnh, từng bông tuyết rơi xuống tan đi trong lòng bàn tay và cả cần cổ.

Lạnh lùng, lãnh cảm, còn lại là tàn dư chút mùi hương mận như ảo như mê.

Kích thích đáy lòng rung động và cả run sợ.

Thịnh Nam dời mắt, không khỏi cảm khái: “Sinh viên nữ trong trường cậu sau này sẽ thảm lắm.”

“Hả?”

Thịnh Nam nói: “Tuyệt phẩm thế này trong tầm mắt, sờ không tới lại ăn không được, chỉ có thể ngắm, thảm không?”

Đàm Lê cười: “Đúng thế thật.”

Thịnh Nam: “Cũng không biết phải là tiên nữ hạ phàm chốn nào mới có thể ngủ được, á phụt phụt, có thể thu phục được vị thần tiên này?”

Khóe môi Đàm Lê cong lên.

Cô lôi kéo Thịnh Nam, không lưu luyến gì chốn này cùng rời đi.

Trong âm thanh lười biếng, còn lộ ra chút không đứng đắn.

“Dạng tiên nữ nào thì chưa biết, nhưng ngủ với anh ấy à? Vậy thì chỉ sợ phải phát thư giải thích cho toàn bộ sinh viên nữ trong trường ấy chứ.”

Thịnh Nam sửng sốt, phản ứng kịp thì vui mừng không thôi: “Vậy theo lý của cậu, nếu ai mà ngủ với Liar thì có phải sẽ phát thư giải thích cho toàn bộ người trong giới Esport luôn không?”

Đàm Lê trầm mặc.

Thịnh Nam chợt căng thẳng.

Cô ấy âm thầm hối hận đáng ra không nên nhắc đến Liar, bèn cười ha hả dời chủ để: “Nghĩ đến quá trình cũng mệt mỏi quá nhỉ, ai có khả năng thì tiêu thụ, vẫn nên—–”

Nói chưa dứt lời.

Đàm Lê cắn hết miếng kẹo, nhìn ánh mặt trời rực rỡ rồi nheo mắt lại: “Cũng đúng mà.”

Thịnh Nam: “??”

Đàm Lê quay đầu lại nhìn Thịnh Nam, không tim không phổi mà cười: “Tớ không ngại mệt, để tớ đến.”

Thịnh Nam: “……”

*

Tần Ẩn tạm nghỉ học ba năm, lần này quay về lại đại học F cũng là lâu năm không gặp lại giáo viên.

Chờ anh làm xong hết thủ tục nhập học, thì phòng ký túc xá sớm đã phân xong. Vậy nên đến phiên anh liền vô cùng đặc biệt được ưu tiên cho căn phòng tốt nhất.

Đóng cửa phòng ký túc xá, Tần Ẩn buông tay ra lấy điện thoại đang bận rung từ nãy đến giờ.

Điện thoại vừa được thông, bên kia là giọng hét của Đường trên Dida thuộc chiến đội ZXN muốn nổ tung: “Bé cưng của anh ơi, cuối cùng cưng cũng chịu nghe điện thoại, anh tưởng cưng bị bóc cóc đi rồi đấy!”

Tần Ẩn đã sớm đoán được nên không đặt điện thoại bên tai mình. Anh mở loa ngoài, chỉnh âm lượng ở mức thấp nhất ròi tiện tay đặt nó lên bàn: “Trước đó không tiện nghe.”

“Trước đó? Cậu làm gì vậy?”

Tần Ẩn khựng lại, anh dựa nửa người lên tường, ngữ điệu như cười như không: “Không phải mấy người thấy cả rồi à?”

“…………’

Trong điện thoại tĩnh mịch hết mấy giây.

Sau đó là một tiếng thét lên đầy sợ hãi: “Vậy, vậy đ* má thiệt là cậu đấy à!?”

Câu còn chưa dứt, trong di động vang lên tiếng nhắc nhở nghe điệu rất ư là xót xa thay: “Bên trong căn cứ chiến đội này tuyệt đối không được chửi thề, để cho cậu ta nhớ, tháng này tiền thưởng của Dida khấu trừ 1000.”

Dida: “Quản lý ơi em quen miệng mà!”

“Quen miệng cũng không được.”

Bên kia Dida kêu rên, bên này Tần Ẩn ngồi trên ghế dựa, rất vô nhân tính cong môi: “Gọi điện thoại mà cũng bị quản lý kèm cặp, dạo này cậu vi phạm gì đấy.”

“Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi, lúc đấu rank thằng nhóc bổ sung kia ôm điện thoại coi livestream lại chỗ bọn này, làm bọn này sốc đến nổi thiếu chút sút luôn một cú tại chỗ đấy! Nếu không phải ngay lúc mấu chốt quản lý tắt nguồn để tắt kênh livestream của Living, thì cậu có biết kiếp này có mấy người phải chết vì cậu rồi không hả?”

Tần Ẩn khẽ nheo mắt: “Đang đấu rank còn có thời gian xem livestream, huấn luyện viên không phạt à.”

“Hôm nay anh ta không có ở đây, nếu không bọn tôi nào dám—–” Dida thuận miệng buông lời nói thật, đột nhiên nhớ đến người đầu dây bên kia từng là đội trưởng tiền nhiệm của bọn họ, cũng là người có quan hệ thân thiết nhất với huấn luyện viên ZXN.

Lần này an tĩnh quá làm cho Tần Ẩn khá bất ngờ, anh ngoái đầu nhìn điện thoại trên bàn, rồi nhanh chóng cũng hiểu ra được vấn đề.

Tần Ẩn cười nhạt: “Đừng sợ. Tôi còn có thể phạt mấy cậu như hồi còn ở ZXN sao?”

Đối phương cũng vô cùng an tĩnh.

Mất một hồi lâu sau, Dida phức tạp mở miệng: “Đúng là không thể, là cậu tự tìm.”

Tần Ẩn nheo mắt, sau khi trầm mặc một hồi, anh ép giọng thật trầm thật khàn.

“Thành thật xin lỗi.”

Dida sửng sốt một hồi, bỗng chột dạ bù lại: “Đừng thế, chúng tôi không ai có ý trách cậu đâu, hiệp ước 3 năm trước đó cũng đã nói rất rõ điều kiện rồi, bọn họ có thể không biết nhưng không lẽ tôi còn không hiểu sao?”

“……”

“Hơn nữa cậu theo bọn tôi, vừa tốt nghiệp cấp ba xong đã lăn lộn bên ngoài xã hội rồi, nhà cậu có thể thả cho cậu chơi Esport cũng đã xem như là khai ân lắm rồi—-cậu đi cũng tốt, chứ ngày nào cậu còn ở trong chiến đội này là ngày đó tôi phải phập phòng lo lắng, sợ bỗng dưng có ngày giám đốc bị gia đình cậu uy hiếp rút đầu tư mất.”

“……”

Tần Ẩn không nói gì, Dida có chút hoảng hốt thì đột nhiên ghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp. Âm thanh lạnh lùng thản nhiên, còn có chút uể oải nhàm chán đặc biệt của người nọ——

“Biểu đạt xong?”

Dida: “A?”

Tần Ẩn: “Đừng hiểu làm, tôi thấy có lỗi vì đã liên lụy đến cái ly giữ nhiệt già cả của cậu phải leo lên hotsearch,”

Dida: “……….”

Dida: “Cậu bà m—-cậu nói đây cũng được xem là tiếng người đó à??”

Tiếng gào thét phẫn nộ của Dida vang lên, Tần Ẩn chợt xuỵt. Anh tựa vào ghế ngẩng đầu lên.

Trên trần nhà trắng như tuyết, không giống trong căn cứ của ZXN, cả căn phòng bị thằng nhóc Fengqi lấy tiền mua đồ về dán 7 viên ngọc rồng khắp tường.

Có lẽ là vì quá cay mắt nên sau khi nhìn thấy đống hình dán này, quản lý tính toán trừ đi số tiền mua poster và hình dán rồi phán một câu ‘lương chú mày tháng này sạch rồi’.

Làm cho Fengqi héo mòn hết nửa tháng trời. Khi ấy Living còn chưa tiếp nhận Đi rừng, trong đội thì Fengqi chơi vị trí Đường giữa là nhỏ tuổi nhất, giám đốc miệng dao găm như lòng bồ tát, cuối cùng vẫn không trừ tiền thằng bé….

Tần Ẩn nhắm mắt không nghĩ nữa, cười khẽ lên.

Ước chừng Dida phẫn nộ xong rồi, thở hổn hển và nghiến răng nghiến lợi hỏi vào điện thoại: “Nhắc đến chuyện lên hotsearch, đại ca à, cô gái đánh đôi với cậu cậu biết là ai không, sao lại dám lộ mặt trong kênh livestream của cô ấy thế?”

Tần Ẩn hoàn hồn, mở miệng: “Fan của tôi.”

Dida: “Cậu không biết mà đã—–Ớ? Cậu biết?”

“Ừm.”

“Vậy mà cậu còn đánh đôi với cô ấy?? Đậu má cậu bị uy hiếp hay bị trói đi? Nói một tiếng anh em đi cứu cậu nè!”

Tần Ẩn cười: “Không đến mức.”

“Đụng gì không đến mức hả! Chúng ta——-từ từ, không phải cậu…….”

Tần Ẩn: “Tôi làm sao?”

Dida không quan tâm đến anh nữa, tựa như phát hiện ra một châu lục mới, vừa kích động vừa bộc chộp: “Đù, hai năm trước cậu còn bảo người ta đi nằm mơ, vừa giải nghệ liền dâng đến cửa, không uổng công tôi vậy??”

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy cậu tự nói đi, là thế nào!”

“…..”

Tần Ẩn nheo mắt.

Bên ngoài cửa sổ lá cây mạ xanh, ánh nắng rực rỡ chói chang, trong veo như nước.

Anh lại nhớ đến mái tóc trắng ngà, ban đêm ôm mặt khóc nấc, còn cả đôi mắt vươn đầy khổ sở và gương mặt cố tình cười phóng khoáng ấy.

Tần Ẩn chau mày, lãnh cảm cất lời.

“Một lần cuối cùng, phúc lợi cho fan mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play