Buổi tối Tần Ẩn mời khách, cũng xem như lời cảm ơn đên Thịnh Nam, nên chọn một nhà hàng khách sạn Tây bốn sao ở bên kia đường.

Từ trong xe đi ra, đối diện với cái đại sảnh hoàng kim cách chừng 10 mét này, Đàm Lê có hơi chột dạ.

Thịnh Nam với Đàm Lê là cái quan hệ mặc chung cái tã từ nhỏ đến lớn, nhìn biểu cảm của Đàm Lê là hiểu ngay. Cô ấy nghiêng người khều Đàm Lê, trêu ghẹo: “Cái vẻ mặt này, cứ như ai đó cầm dao kề cổ cậu thế hả?”

Đàm Lê nhắm mắt há mồm, vẻ mặt phức tạp, tận tình khuyên bảo ra vẻ vỗ vỗ bả vai Thịnh Nam: “Cậu còn nhỏ lắm, không hiểu được đâu.”

Thịnh Nam: “……”

Thịnh Nam thuộc hệ mèo, nên có lòng hiếu kì rất lớn, quấn chặt lấy Đàm Lê hỏi nửa ngày không ra nguyên nhân, cô ấy cũng tức tối: “Anh nhà cậu chọn nơi tuyệt vời thế này đãi tớ, xem ra tớ cần phải thành thật tâm sự với anh ấy về chuyện phát thư giải thích cho toàn bộ nữ sinh trong trường nhỉ.”

Đàm Lê túm chặt cô ấy, thở dài: “Tình chị em mười mấy năm của chúng ta, còn không bằng một người đàn ông sao.”

Thịnh Nam đã miễn dịch với bộ dạng này của coo: “Ít mồm lại, có nói không.”

“…Nói.” Đàm Lê bất đắc dĩ, “Thật ra cũng chỉ là một câu chuyện cũ thôi. Lần trước lúc tớ và anh ấy cùng đến tiệm net của lão Thái, lão Thái nói sẽ cho chúng ta một cái giường đơn trong phòng.”

Thịnh Nam vui vẻ: “Ông chủ này cũng có ánh mắt buôn bán quá nhỉ.”

Đàm Lê lạnh lùng liếc xéo cô ấy một cái.

Thịnh Nam: “Khụ….Rồi sao nữa.”

Đàm Lê nâng tay lên đút vào túi, nhàn nhạt kể tiếp: “Tớ đây có thể nhận thua à? Đương nhiên là không rồi. Vậy nên lúc ấy tớ liền nói với lão Tháo, cháu có thẻ hội viên của khách sạn bên này, nếu muốn ngủ với Tần Ẩn thì có thể thuê ngay một phòng Executive mà.”

Thịnh Nam: “Phụt.”

Đàm Lê thở dài: “Ngờ đâu ngựa mất móng trước, bị người lãnh cảm kia nghe thấy nửa câu đầu—mà tớ cũng không rõ anh ấy đã nghe được bao nhiêu nữa.”

Thịnh Nam không nhịn được cười: “Hiểu rồi, khó trách nhìn cậu có vẻ có tật giật mình lắm.”

“Tớ không phải chột dạ,” Đàm Lê xạo sự, “Tớ chỉ đang hoài nghi anh ấy sẽ ‘trả thù’ tớ thôi.”

Vừa nói xong một câu hợp tình hợp lý như thế, Đàm Lê lại giương mắt nhìn về hướng Tần Ẩn—-

Trước đài phục vụ chỗ đại sảnh, người đàn ông vóc dáng cao gầy đang cúi người, những ngón tay gập lại cầm một tờ thông tin đặt chỗ, viết gì đấy trên giấy.

Hai nữ phục vụ ở trước quầy tiếp tân đều đứng lên, dù cách quá xa không nghe ra được tiếng nói, nhưng từ biểu cảm cũng có thể phán đoán ra được tâm trạng của các cô ấy nhộn nhạo đến mức nào.

Mà đối tượng được xốn xao….người đàn ông đặt nét bút cuối cùng, mặt mày lãnh cảm, hình như đang nói câu gì đấy, rồi mới lạnh lùng xoay người rời đi.

Khóe môi Thịnh Nam co rút, dời mắt khỏi người anh: “Tớ thấy cậu phải lo nhiều đấy, chỉ dựa vào cái khí chất thần thánh không thể xâm phạm của người này, tớ khẳng định đây không phải người.”

Đàm Lê nghe thấy thế thì cười lạnh: “Anh ấy không phải người? Đúng là lẳng lơ lên thì quả thật không phải người.”

“Hả??”

Thịnh Nam ngửi được mùi có chuyện vui, lập tức nở nụ cười xấu xa. Nhưng lần này dù có đe dọa hay dụ dỗ thế nào, thậm chí là lấy chuyện phát thư giải thích ra, Đàm Lê cũng sông chết không chịu mở miệng.

*

Buổi ăn tối kết thúc, ba người đi đến đại sảnh khách sạn, Đàm Lê muốn đưa Thịnh Nam ra sân bay.

“Bây giờ quá muộn rồi, anh không cần đi chung với bọn em đâu,” Đàm Lê chui vào sau xe, ló đầu ra nói với Tần Ẩn, “Ngày mai anh còn có tiết học sớm, anh mau về trường học ngủ sớm đi.”

Tần Ẩn bình tĩnh dời bàn tay đang đặt trên đầu xe sau khi để cô gái vào trong xe xuống, cũng chui vào: “Em cũng biết là quá muộn?”

“Hả?” Cửa kính xe hạ xuống để lộ gương mặt ngây ngốc của cô nàng.

Tần Ẩn: “Đã muộn vậy rồi, một mình em về anh sẽ lo.”

Đàm Lê giật nảy mình, Tần Ẩn đã ngồi vào ghế phụ lái. Cô sực tỉnh, giữ lấy đầu ghế da của ghế phụ lái, ló đầu đến giữa khe hở của hai ghế lên.

Tần Ẩn nghe được tiếng động thì nghiêng thân, chỉ thấy cô gái nhỏ dán vào bên cạnh anh, cười: “Ối, đây là cảm giác khi có bạn trai đó sao?”

Tần Ẩn nâng tay, gõ khẽ lên trên trán cô một cái: “Ngồi lại, thắt dây an toàn vào.”

Đàm Lê lại thấy anh lãnh cảm trầm giọng ôn hòa như thế, lại nhịn không được muốn ghẹo anh: “Nếu em không làm, thì anh tính làm sao đây?”

Tần Ẩn hỏi: “Em muốn anh phải làm sao đây.”

“Em muốn anh…..”

Đàm Lê cố ý ngân nga âm cuối cho dài ra.

Ánh sáng xấu xa lóe lên trong mắt cô tựa như đang từng xuất hiện ở đâu đó.

“Được.” Không chờ cô nói xong, Tần Ẩn rũ mắt tỏ ý hiểu rõ, nhếch môi.

Đàm Lê: “Em đâu đã nói xong.”

“Anh nói được,” Tần Ẩn lại lặp lại. Anh cúi đầu suy nghĩ, giọng nói được anh nén đến khàn khàn, như cười như không, “…Xin em đó.”

Ý xấu bị đoán trúng phóc, Đàm Lê kinh sợ.

Qua vài giây, cô chán nản ủ rũ: “Anh thắng rồi.” Cô ngồi lại ghế sau, nghe lời thắt dây an toàn vào.

Cả quá trình Thịnh Nam trong suốt ở sau rốt cuộc không nhịn nổi nữa, tuyệt vọng quay đầu: “Cậu còn thế nữa là tớ nhảy xe đó.”

Đàm Lê vô tội “Tớ thế nào?”

Thịnh Nam cả giận: “Cậu thiếu điều viết sáu chữ ‘há mồm, đớp thức ăn chó’ ra sau ót đấy.”

Đàm Lê càng thêm vô tội: “Tớ nào có?”

Thịnh Nam tức.

Bên ghế phụ lái, Tần Ẩn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu đã chắc chắn rằng Đàm Lê thắt xong dây an toàn, vừa muốn dời mắt đi thì chạm phải ánh nhìn bi phẫn của Thịnh Nam.

Anh ngừng lại, cong cong môi nói khẽ: “Bé con lần đầu yêu đương, không hiểu chuyện. Em thông cảm cho em ấy nhé.”

Thịnh Nam: “…..”

Đậu mạ hành hạ cún cấp thế giới.

Mà khi Tần Ẩn dựa ghế rồi, Đàm Lê lại híp híp mắt, con ngươi xẹt qua tia cảm xúc khác lạ.

Nhưng mà cố kị Thịnh Nam ở đây, Đàm Lê chầm chậm rũ mắt, cũng đè ép sự nôn nóng trong tim về lại.

*

Sân bay quốc tế thành phố P.

Tần Ẩn không quấy rầy để cho hai chị em ở một mình, đứng chờ bên ngoài ga sân bay, thuận tiện cũng muốn xử lý những hệ quả sau cái động thái ‘làm sáng tỏ’ kia của mình.

“Được đó thần Lai, cậu rũ áo bỏ lại công danh phía sau, có biết nền tảng đã bị cậu làm xáo trộn thành cái khỉ gì rồi không?” Tiêu Nhất Dương hầm hừ trong điện thoại, “Nhất là tôi, người nào người nấy mà thấy tôi cũng hỏi thăm cậu và cô fan nữ kia rốt cuộc là đã âm thầm tư thông thế nào đấy!”

Tần Ẩn hiếm khi không trào phúng ngược lại cậu: “Vất vả rồi.”

Tiêu Nhất Dương: “Lại chả, đương nhiên khổ rồi. Đấu vòng loại sắp bắt đầu rồi, tôi còn phải dính đòn thay cậu—-sao, tỏ thành ý đi chứ, thứ năm này đội tôi thi đấu, có phải là cậu nên xuất hiện an ủi chút đỉnh?”

Tần Ẩn; “Không đi.”

Tần Ẩn: “Vất vả lắm mới giải nghệ, không muốn cảm thụ cảm giác làm thính giả à?”

Tần Ẩn cười lạnh nhạt: “Cậu không sợ trận đấu đó vì thính phòng bị rối loạn mà bỏ dở à?”

Tiêu Nhất Dương: “…….”

Nếu là người khác thì không thể nào, nhưng nếu đó là Liar, một khi bị nhận ra, chỉ sợ rối loạn là từ hinh dung nhẹ nhất đấy chứ.

Tưởng tượng đến khung cảnh đó, Tiêu Nhất Dương đã bị dọa cho cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Còn nghiêm túc tự hỏi vài giây, Tiêu Nhất Dương mới trả lời: “Tôi tìm một vài nhân viên hậu đài đến bảo vệ khu vực đó?”

Tần Ẩn: “Không cần đâu, tôi cũng không có thời gian rảnh.”

Tiêu Nhất Dương: “Cậu thì có gì mà bận? Đại học, lại còn mới vào học kỳ, chuyện này đối với cậu không phải là rất đơn giản à?”

Tần Ẩn trả lời đến là vô cùng tự nhiên: “Bên bạn gái.”

Tiêu Nhất Dương nghiến răng nghiến lợi: “Có fan nữ là quên anh em.”

Tần Ẩn sửa lại cho đúng: “Là Đàm Lê, không phải fan nữ.”

Tiêu Nhất Dương càng thêm tức giận: “Thằng quễ vong ơn bội nghĩa mà. Dựa vào cái tính cách ngày thường của bạn gái cậu, sau này mà biết được sự thật không nhai cậu mới làm lạ.”

Tần Ẩn rũ mày suy nghĩ, nghe vậy thì nở một nụ cười khe khẽ lạnh lùng: “Cảm ơn đã khích lệ, tôi rất vui.”

“……..”

Tiêu Nhất Dương bên này tức giận đến nghẹn họng, Tần Ẩn lại có cảm ứng quay đầu lại.

Cách nửa mét, Tần Ẩn vừa nâng mắt, chỉ thấy cô bạn gái nhỏ bé của anh đang đứng phía sau cửa kính, ánh mắt đen nhánh long lanh lúng liếng yên lặng quan sát anh.

Như một con thằn lằn con vậy.

Có người qua đường nghi hoặc dòm lại, Tần Ẩn rũ mắt mang theo ánh cười, anh gập ngón tay lại gõ gõ lên cửa kính vị trí chóp mũi của cô: “Ra đây.”

Nghe lén bị bắt gặp, Đàm Lê cũng không chột dạ, tỏ ra không có việc gì đút tay lại túi áo, thong thả bước vòng ra cửa đi đến bên bên ngoài ga sân bay.

Tần Ẩn nói thêm hai ba câu thì tắt điện thoại, cho nó vào lại trong túi áo.

Đàm Lê vừa lúc đứng trước mặt anh.

Cô im lặng không hé môi, chỉ mở to đôi mắt đen nhánh, ngửa đầu nhìn anh.

Tần Ẩn không chơi trò đấu nhẫn nại với cô, duỗi tay vuốt ve thằn lằn con này: “Sao thế?”

Đàm Lê đi lên trước một bước, né cánh tay anh. Mắt đấu mắt, hô hấp hòa cùng hô hấp càng thêm gần nhau.

Không khí ái muội, Đàm Lê lại bày ra dáng vẻ nghiêm túc như đang nghiên cứu học thuật, chăm chỉ quan sát đôi mắt của anh: “Anh có bạn gái cũ ư?”

Vấn đề khó hiểu thế này khiến Tần Ẩn cũng phải đớ ra.

Mất mấy giây sau, anh mới rũ mắt cười nhạt một tiếng, không trả lời mà hỏi bật lại: “Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này.”

Đàm Lê nhấp môi không nói.

Tần Ẩn nhớ lại, liền nghĩ ngay đến câu nói vừa nãy anh nói trên đường đi kia.

【Bé con lần đầu yêu đương, không hiểu chuyện. Em thông cảm cho em ấy nhé.】

Hóa ra là chuyện này à.

Tần Ẩn nâng tay lên xoa đầu cô gái: “Thế này là đang ghen sao?”

“Thế, này?”Đàm Lê chịu đựng cảm giác bức bối khi bị vuốt lông, nghiến răng, ánh mắt hung dữ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhai anh, “Ý của anh là sau này em còn sẽ phải ăn giấm nhiều hơn nữa sao?”

“Sau này sẽ không đâu, nhưng….”

“Nhưng cái gì?”

Tần Ẩn vừa thấy vẻ mặt tức giận của cô gái nhỏ, ý cười nơi đáy mắt không thể áp chế lại được. Anh trượt tay xuống, đỡ lấy gáy sau mái tóc mềm mại của cô nàng.

Tần Ẩn khẽ cúi người. Anh làm bộ muốn hôn cô, nhưng không thực sự hôn, mà chỉ cách còn vài cm thì dừng lại—–

“Nhưng mà, anh không biết em có thể sẽ ăn giấm(*) cũ không?”

(*) ăn giấm=ghen

Ánh mắt Đàm Lê hung hăng, nhịn rồi nhịn vẫn không nhịn nổi, cô kiễng mũi chân cắn lên môi anh một cái rồi mới hạ chân, hung dữ hỏi: “Thật sự có bạn gái cũ à?”

Tần Ẩn rũ mắt, nhịn không được nở một nụ cười khàn khàn, anh ôm cô bé vào ngực: “Không có mà, vậy nên đừng sợ. Anh chỉ có một mình em thôi.”

Đàm Lê đứng trong ngực anh, khe khẽ run lên.

Đôi tay cứng đờ rút khỏi túi áo ra, sau đấy chầm chậm nắm lấy góc áo của anh.

Gai nhím nhỏ vừa dựng lên cũng từ từ mềm mại xuống.

Qua một lúc lâu sau, cô mới buông câu hờn dỗi: “Em thế này có phải đáng ghét lắm không.”

“Không đâu.”

“Em có thể hôn lại anh một cái được không, vừa nãy chỉ mới hôn có một cái thôi.”

“…..”

Vài giây sau, một tiếng cười trầm khàn như bị đè nén rung lên, rồi người nọ lui ra sau nửa bước, dựa vào góc cửa kính.

Anh nhếch mắt lên, nhàn nhạt nhìn cô: “Anh và em yêu đương, hay em nhìn anh là gặp sắc nảy lòng tham?”

“Vì thật sự xem anh như bạn trai nên em mới….” Đàm Lê giải thích được một nửa, thì nhìn thấy ánh mắt khoe khoang bố láo của người nọ.

Cô nghẹn họng.

Vài giây qua đi, bạn Đàm Lê nghĩ thông suốt rồi thì thẹn quá hóa giận, mấy từ để giải thích đành nuốt ngược vào trong, cô đi lên một bước, nắm chặt cổ áo sơ mi bên trong áo khoác của ai kia.

—–Không biết là, độ cao của cái tên lãnh cảm nào đó khi nghiêng người trên cửa kính, cũng vừa đủ để cô nhón chân lên.

Đàm Lê hung dữ, biến thành một con nhóc đầu gấu xinh đẹp: “Ừm, em đúng là thấy anh liền gặp sắc nảy lòng tham đó, anh nói đi, có cho hôn cái hai không!”

Tần Ẩn bật cười, tay trái còn đang đặt ở sau gáy cô nâng lên, mấy ngón tay gập lại khẽ chọt chọt cổ cô.

“….Tùy em.”

Bên ngoài sân bay về đêm trời lạnh như băng.

Gió thổi qua một góc nhỏ, bên trong bóng tối hô hấp dây dưa, nhiệt độ ấm lên, sự thân mật càng thêm thiêu đốt góc ấy.

Ở một khoảng cách nào đó, cô gái với đôi mắt đen nhánh ướt át mơ hồ hỏi: “Thứ năm này, cùng em đi xem thi đấu nhé.”

Tần Ẩn ôm cô gái vào trong áo khoác của mình, khẽ nhíu mày.

Đàm Lê bất mãn nhón chân lên, cắn cho đến khi nghe được tiếng kêu rên của anh: “Không được sao.”

Tần Ẩn than thầm.

Hô hấp bị cô lấy đi, anh dung túng đỡ cổ cô bé, để cô đoạt hết.

“Được, nghe em cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play