“Nhất Dương, có điện thoại này.”

“Không rảnh không rảnh, tôi đang online tình cảm mặn nồng trên đây, anh Sanh giúp tôi tắt máy đi!”

“Cậu chắc chứ?”

“Lên!”

“Màn hình hiển thị ‘chủ nợ lớn nhất’, tôi tắt nhé.’

“——–!”

Sau một loạt âm thanh lộn xộn, Tiêu Nhất Dương té lộn nhào khỏi khu huấn luyện lăn ra ngoài, biểu cảm hoảng sợ: “** má ** má đừng cúp đừng cúp!”

Cậu nhảy một trăm mét lên dính ngay phốc vào sô pha.

Thịnh Sanh tự cười nhìn cậu, tựa như không mấy bất ngờ cầm điện thoại cậu trong tay.

Tiêu Nhất Dương tuyệt vọng: “Cúp rồi à?”

“Lần sau tự mà nhận lấy.”

“?”

Tiêu Nhất Dương không kịp phản ứng lại đã thấy điện thoại bị Thịnh Sanh quăng vào lồng ngực, rồi Thịnh Sanh quay người bỏ đi.

Tiêu Nhất Dương luống cuống tay chân nhận lấy, nhìn thấy trên màn hình vẫn còn hiển thị cuộc gọi đến, cậu nhẹ nhàng thở ra. Sau khi điều chỉnh xong hô hấp, Tiêu Nhất Dương mới đặt điện thoại bên tai.

“Chào dì Tiêu, buổi tối tốt lành chứ ạ?”

Ngữ điệu cẩn thận dè dặt thế kia, trước bàn vuông ở kế bên, mấy người chiến đội WWW như nghẹn cười.

“Anh Sanh, ai điện thoại mà dọa cho Tiêu Nhất Dương thành nông nổi đó vậy?”

“Không biết, thấy để ‘chủ nợ lớn nhất’.” Thịnh Sanh đi ngang qua, nghe mấy người trong đội tán gẫu.

“Chủ nợ?”

“Tiêu Nhất Dương còn thiếu tiền à? Không thể nào, bối cảnh nhà anh ấy như thế kia, người khác thiếu anh ấy mới đúng chứ.”

“Vậy sao bị dọa thành ra như vậy?”

“Tôi biết rồi, nhất định là phụ huynh trong nhà Liar đó!”

“Hả?”

“Liên quan gì đến thần Lai?”

“Tôi từng nghe anh Nhất Dương kể. Trước khi Liar vào giới này đã là một thần đồng, năm nào cũng nhảy lớp, chỉ một học kỳ thôi cũng đem về nhà không biết bao nhiêu là cúp và giấy khen đó. Kết quả lại bị anh ấy gây họa kéo vào—hai nhà giao tình mấy đời, quan hệ vô cùng tốt, nên khi làm ra chuyện này đã khiến cho anh Nhất Dương ba năm liền không dám bước chân vào cửa nhà Liar. Vậy nên từ đó về sau, anh ấy nói anh ấy liền mắc nợ nhà bọn họ.”

“Ha ha ha, thế thật đúng là…..”

Thịnh Sanh vẫn không nói chen vào mà chỉ ngồi bên cạnh nghe. Trong tay anh ấy cầm một quả táo và một con dao Thụy Sĩ, ngón tay chống lên lưỡi dao, vỏ trái cây được gọt thật mỏng thật dài, rụng xuống trần nhà.

Chờ cho quả táo bóng loáng ra lò, hoàn mỹ cứ như bất cứ khi nào cũng có thể bỏ vào kệ trưng thành một tác phẩm nghệ thuật—-vỏ quả không hề bị đứt đoạn.

Thịnh Sanh xoay mũi dao cắt đế, hoàn thành.

“Anh Sanh, em có thể ăn quả táo do chính tay anh cắt trị giá triệu đô này không?”

“Gì chứ, em cũng muốn thử, anh Sanh anh cho em đi!”

“Em em em, em gần nhất nè!”

“…..”

Ý‎ cười của Thịnh Sanh vẫn ôn hòa, quăng quả táo đi, cũng không biết cuối cùng ai là người có nó nữa. Anh ấy không để ý‎, ngẩng đầu xoa tay nhìn về một hướng.

Tiêu Nhất Dương vẫn đang còn vâng vâng dạ dạ kết thúc cuộc trò chuyện, dáng vẻ cứ như một nàng vợ hiền dâu thảo: “Dạ dạ, dì Tiêu dì cứ yên tâm ạ, con nhất định sẽ liên lạc với cậu ấy hỏi thăm…..Ôi, không thành vấn đề….được được ạ, vậy dì nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngủ ngon.”

Tắt điện thoại.

Tiêu Nhất Dương đến cái ghế sô pha gần nhất nằm xuống, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm nhìn màn hình điện thoại, hình như muốn gọi điện cho ai đó.

Qua ba bốn mươi giây hình như không ai bắt, Tiêu Nhất Dương tắt máy gọi lại.

Vẫn không bắt máy, lại tắt, lại gọi lại.

Lặp lại mấy lần như thế, đối phương rốt cuộc cũng nhận.

Tiêu Nhất Dương giật bắn khỏi sô pha: “Nếu cậu mà còn không bắt máy nữa là tôi gọi cảnh sát đó!”

Không biết đối phương nói gì, khiến cho Tiêu Nhất Dương cười lạnh: “Còn có thể là vì gì, mẫu hậu đại nhân nhà ngài gọi điện thoại tìm đến tôi luôn rồi này. Đến giờ này mà không chịu nhận điện thoại, cuộc sống về đêm phong phú quá nhỉ?….Phỏng vấn câu lạc bộ? Ui cha, từ khi nào ngài có thú vui tao nhã này?……Đến tuổi này của chúng ta còn đi chơi cái trò chơi của con nít đó, không hợp tí nào?”

Tiêu Nhất Dương nói xong thì đứng dậy khỏi sô pha.

Lúc quay lại thì vừa vặn đối diện với ánh mắt của Thịnh Sanh, Tiêu Nhất Dương cười cười cảm ơn, quay đầu đi về hướng toilet.

Âm thanh mô hồ quanh quẩn: “Hơn nữa, phỏng vấn câu lạc bộ gì mà 12 giờ đêm? Tôi nhìn là nghĩ đây không phải là cái câu lạc bộ gì đứng đắn gì cho cam….”

Ký túc xá hỗn hợp đại học F, phòng 656.

Ngón tay Tần Ẩn buông thõng, cái balo màu đen rơi trên bàn. Anh nghiêng nửa thân ngã xuống ghế sô pha bằng da.

Đêm nay hầu con nhóc điên mất sức cả một tối, anh cũng mệt mỏi, dựa trên ghế sô pha muốn chợp mắt nghỉ một tí.

Bên cạnh Tiêu Nhất Dương vẫn còn xả một tràng: “Tôi không đi học nhiều, nói tôi nghe xem, câu lạc bộ đại học này có hoạt động gì mà có thể chơi đến tận 12 giờ tối? Cái loại vận động một nam một nữ hai người ấy à?”

Mắt Tần Ẩn không nhấc, môi mỏng giật giật lười so đo với cậu, “Cút”.

Tiêu Nhất Dương: “Không phải là tôi phỏng đoán quá hợp lý đấy chứ?”

Tần Ẩn: “Trời mưa, bị kẹt tại phòng học.”

Tiêu Nhất Dương: “Chuyện nhạt nhẽo thế này—-không đúng, trong túi tên cán bộ kỳ cựu như cậu chưa bao giờ rời xa cái ô đen mà, sao lại bị kẹt ở phòng học?”

“…..”

Tần Ẩn nghe đến đây rốt cuộc cũng nhấc mắt lên.

Tầm mắt anh dừng ở trên bàn đối diện, cái ba lô đen bị kéo mở khóa, lộ ra một cái cán dù màu nâu gỗ trơn mượt.

Tần Ẩn nhìn chừng hai giây rồi rũ mắt.

“Ừm, cầm theo. Nhưng tôi nói không mang?”

“Hả? Vậy tại sao lại không đi về?”

“Đêm nay gặp được một con nhím, cả đêm nôn nóng bất an muốn nổ tung lên. Sợ nhím gặp chuyện không may nên tôi đứng ở phòng học chờ.”

“Nhím? Vậy nó không sao chứ?”

“Ừm.”

Tiêu Nhất Dương đồng tình nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Thành phố P đêm nay mưa to như vậy, chắc con nhím đó thảm lắm.”

“….Ừm.” Không biết là bất chợt nhớ đến điều gì, đôi mắt Tần Ẩn trầm xuống, “Ướt sũng chui rúc trong một góc, nét rạng rỡ ghẹo người trước kia cũng không còn.”

Tần Ẩn cười thành tiếng: “Trước? Cậu còn quen biết con nhím này nữa à. Còn nữa ngữ điệu của thần Lai thế này, chắc tiểu học học tu từ cũng không tệ đâu, tôi nghe mà còn cảm thấy đau lòng thay nữa—-tình cảm nhiều năm như vậy, cậu không dùng trên người mà dồn hết lên động vật đấy à?”

“Ai nói với cậu là động vật.”

“Nếu không thì còn có thể là cái—-”

Tiếng líu lo chỗ Tiêu Nhất Dương dừng lại.

Sau một hồi quỷ dị, biểu cảm của Tiêu Nhất Dương cứng ngắc, hai tay đỡ lấy cạnh bồn rửa mặt.

“Quả nhiên cái câu lạc bộ này của cậu không phải là cái nơi đứng đắn gì mà. Hơn nữa, người khác tình thú thì là con thỏ, sao đến cậu lại biến thành con nhím thế?”

Tần Ẩn dừng lại.

Vài giây sau anh khinh bỉ: “Lúc căn cứ mấy cậu thu dọn rác, sao lại không thu luôn cái não của cậu đi cùng vậy?”

“Tôi sao?” Tiêu Nhất Dương giải thích, “Cậu tự đi mà nghe lại lời của mình nói xem, còn trách tôi hiểu sai ‎ nữa à!”

“A.”

“Vậy cậu nói câu thành thật đi, nếu không phải là câu lạc bộ, vậy cậu và ‘con nhím nhỏ’ đó quen nhau như thế nào.”

“Cậu cũng quen.”

“Hả? Tôi sao có thể quen được—–” Tiêu Nhất Dương tự nói tự ngừng, “Từ từ, ngàn vạn lần đừng nói với tôi, là fan nữ kia nhà cậu nhé.”

“Đàm Lê.”

“Hả?”

“Cô ấy không gọi là fan nữ, cô ấy là Đàm Lê.”

“……………”

Một lát sau, trong căn cứ của chiến đội WWW, một nhóm học sinh đang bu lại thưởng thức quả táo quanh bàn vuông đột nhiên nghe thấy trong nhà vệ sinh vang lên tiếng rít gào—

“Nói với cô ấy? Cậu ngấm mưa phát sốt nên hư não luôn rồi đấy à?!”

Nhóm học sinh run sợ.

“Chuyện gì vậy?”

“Nhất Dương thế kia mà tức giận, tận thế rồi?”

“Hiếm thấy hiếm thấy, mau mau mau, ghi âm lại ngay!”

“Như vậy không tốt lắm đâu?”

“Có gì mà không—em gái cậu, mau lấy điện thoại ra nhanh đi nào!”

Thịnh Sanh ăn xong bữa khuya, không chờ bọn họ mà tự mình đi đến phòng luyện tập.

Qua vài phút, cái ghế bên cạnh bị kéo phăng ra rất mạnh, Tiêu Nhất Dương đen mặt ngồi xuống. Bàn phím gõ cạch cạch. Thịnh Sanh: “Nhẹ thôi, đừng để bị thương nữa.”

Tiêu Nhất Dương dừng một hồi, cảm động: “Cảm ơn anh Sanh, tay tôi còn tốt.”

Thịnh Sanh: “Tôi nói bàn phím.”

Tiêu Nhất Dương: “…..”

Tiêu Nhất Dương trầm mặc vài giây, tức cười.

Thấy cậu bức tóc một hồi, biểu cảm nghiêm trọng mất đi, Thịnh Sanh thu lại ý‎ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng, cứ như là thuận miệng hỏi: “Chuyện gì vậy, sao lại bực bội thế?”

“Không có gì.”

“Ồ.”

“…….”

Khu huấn luyện lại an tĩnh mấy giây, Tiêu Nhất Dương có hơi đau răng quay đầu lại hỏi: “Anh Sanh, sự tò mò của anh thấp đến mức không giống loài người đấy.”

Thịnh Sanh không thèm để ‎ý, cười đến là hiền hậu như cũ.

Tiêu Nhất Dương nghẹn, vẫn nhịn không nổi: “Tôi nhớ là anh và Lê Tử rất quen nhau đúng không?”

“Ừm, em ấy và em gái từ chơi với nhau từ lúc hai đứa vừa biết bò rồi.” Thịnh Sanh bình tĩnh tập luyện các kỹ năng, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là, không thể nào tưởng tượng nổi.”

“Hả?”

Tiêu Nhất Dương lại không tám về vấn đề này nữa, chỉ lầm bầm: “Lê Tử này, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy…..”

Thịnh Sanh hình như không nghe thấy.

Chỉ là trước ánh sáng màn hình phản chiếu, con ngươi ôn hòa sau lớp kính hơi nheo lại.

*

7:30 sáng ngày thứ hai.

Tiết đại số tuyến tính khoa công nghệ thông tin. Đàm Lê ngã một lần cũng đã khôn hơn, đầu tiên là bẻ lại giờ giấc sinh học mấy ngày này về 7 giờ sáng.

Nhìn màn hình điện thoại hiển thị lịch <Đại số tuyến tính> thông báo ba lần, cô xách ba lô lên đi đến phòng học.

Nhiệt tình đi học của các tân sinh viên đại học F luôn tăng vọt, theo tin tức trong nhóm lớp, mới 6 giờ sáng mà các bạn sinh viên đã chiếm hết chỗ ngồi.

Đàm Lê nhàm chán lướt tin trong nhóm lớp, thay hiệu trưởng cảm động trong chốc lát.

Nhưng đi đến cửa sau cô liền phát hiện cảm động của mình muốn tắt ngúm——

Đưa mắt nhìn, cả phòng đầy người luôn rồi.

Dựa theo tình trạng này thì chắc hẳn phải có nhiều hơn hai sinh viên phải ngồi xổm mà nghe giảng mất.

Đàm Lê nhẹ bước đi vào.

Thứ ba tuần trước tiết Toán cao cấp Đàm Lê ngủ một tiết mà nổi tiếng, hơn nữa với giá trị nhan sắc, màu tóc cùng thành tích thi vào đại học, nhập học được một tuần, không ai trong khoa công nghệ thông tin là không biết đến cô.

Hơn nữa mái tóc đuôi ngựa được cô buộc tùy ý‎ kia, dưới ánh nắng nhè nhẹ vào buổi sáng mạ lên lớp vàng kim, vừa bước vào phòng đã hấp dẫn hơn nửa ánh mắt của mọi người.

Đàm Lê thì không để ý‎, tìm một đường trống để đi

Không chờ cho cô đến lối quẹo, bên lỗ tai vang lên tiếng gọi nhẹ nhàng sợ sệt: “Đàm Lê!”

Đàm Lê dừng lại ngoái đầu nhìn.

Cố Hiểu Hiểu ngồi ở vị trí thứ ba của hàng đầu tiên ở giữa lớp học, ngượng ngùng nhìn vô vẫy vẫy tay. Bên trong còn hai chỗ trống, theo thứ tự ngồi thì chắc hẳn là chỗ của hai nữ sinh khác trong ký túc xá của họ.

Cố Hiểu Hiểu thấy Đàm Lê quay đầu lại: “Cậu ngồi ở đây đi, chỗ chúng tớ có, có chỗ trống.”

Đầu lưỡi Đàm Lê quét qua hàm trên: “Được á.” Cô nhẹ cong cong mắt, nhoẻn miệng cười xách ba lô đi qua.

Hàng đầu tiên có trống là hai vị trí trên cùng, Đàm Lê xách ba lô đặt trên lưng ghế trước rồi sau đó ngồi xuống.

Không chờ cô dời mắt, cửa phòng lại xuất hiện một thân ảnh thon dài bước vào.

Đàm Lê thính lực nhạy bén, giây đầu tiên đã nghe thấy tiếng tạp âm với đề xi ben cao độ. Cứ như các sinh viên đang lặng lẽ chờ đợi điều gì đấy xuất hiện.

Đàm Lê nhìn ra ngoài cửa.

Không ngoài dự đoán, người lãnh cảm nào đó sải bước với đôi chân thon dài, tay xách balo đen đi vào.

Có chăng là vì rửa mặt quá vội nên trên trán anh còn lấm tấm vài giọt nước. Góc nghiêng gương mặt thanh tú và đôi môi mỏng, lộ ra nét không kiên nhẫn lười nhác và lạnh lùng.

Này là…ngủ không ngon sao?

Đàm Lê nhíu mày, cô hoàn toàn quên đi việc 12 giờ tối hôm qua còn kéo người ta vào hóng chuyện đôi tình nhân thân mật dưới lầu khi tình cờ nhìn thấy, không tim không phổi mà tự mình xếp chỗ ngồi.

Cố Hiểu Hiểu nghiêng mặt: “Đàm Lê, cậu có thể gọi, gọi bạn trai cậu cùng đến đây ngồi.”

Đàm Lê phảng phất như bị cắt ngang, mất vài giây sau cô mới chậm rì rì quay đầu: “Tôi, cái gì trai?”

“Bạn trai?”

“Ai?”

“Tần, Tần Ẩn á. Trong lớp, với cả khoa luôn, mọi người ai cũng nói thế cả.”

“….”

Đàm Lê nhất thời nghẹn lại.

Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa vặn gặp người nọ đang đứng trước cửa, bên cạnh là một nữ sinh với dáng vẻ cực kỳ ngại ngùng, nữ sinh kia chỉ chỉ chỗ phía sau rồi nói gì đấy.

“Không được, cảm ơn.”

Đàm Lê nhìn thấy rất rõ ràng bộ dạng không kiên nhẫn khi đọc khẩu hình miệng của anh, rồi người nọ chau mày lập tức rời đi.

Đôi chân dài dừng bên cạnh bàn cô. Tần Ẩn cúi người, ngón tay thon dài hữu lực chống bên cạnh bàn, ép cho giọng nói khẽ khàng lạnh nhạt: “Tôi có thể ngồi ở đây không?”

Đàm Lê hoàn hồn, chân thành ngẩng đầu: “Không tiện cho…..”

“Là chỗ để dành cho các cậu đấy.” Cố Hiểu Hiểu nhỏ giọng đáp.

“Cảm ơn.”

Tần Ẩn ngồi xuống.

Đứng ở giữa anh và Cố Hiểu Hiểu,

Đàm Lê: “…..”

“Cô không ngồi sao.” Tần Ẩn gác ba lô lên đôi chân dài, kéo khóa kéo ra, còn chẳng buồn giương mắt mà hỏi.

“….Ngồi.” Đàm Lê ôm nổi hận áp chế xuống rồi ngồi, chừng một giây sau mới cảnh giác quay đầu: “Anh vừa mới cười ư?”

“Ảo giác của cô thôi.”

Đàm Lê nghi ngờ dời mắt đi.

Cô cứ bứt rứt ngồi trong chốc lát, nhớ tới trọng điểm mới quay đầu sang bên cạnh Cố Hiểu Hiểu: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.”

Cố Hiểu Hiểu: “Hả?”

Cố Hiểu Hiểu: “Nhưng trong nhóm ai cũng nói vậy.”

Đàm Lê: “Trong nhóm.”

Đàm Lê lấy điện thoại ra.

Nhấn vào nhóm chat của lớp 1 khoa công nghệ thông tin, hình nền đen tối cho thấy rằng trạng thái ẩn danh trong nhóm đang được bật, không biết có phải là do quản trị viên bật nhầm hay không.

Cô không kịp xem tin nhắn, kéo lên trên cùng, quả nhiên có hai người với acc clone tùy tiện tám nhảm——

【Cải trắng】: Lớp chúng ta nổi rồi.

【Rau em bé】: Nổi cái gì?

【Cải trắng】: Trong trường ai cũng đang đồn, kho công nghệ thông tin chúng ta có hoa khôi giảng đường và tân nam khôi này.

【Cải trắng】: Còn nữa, toàn trường đều đang trông ngóng, nội bộ hai người này có chuyện.

【Rau em bé】:? Thật hay giả?

【Cải trắng】: Thật! Tin tức thật!!!

【……..】

Đàm Lê nhìn ba cái chấm than kia mà thở dài: “Thật cái đầu.”

Cố Hiểu Hiểu: “Hả?”

Đàm Lê gõ gõ di động, ngước mắt hiền lành mỉm cười hỏi Cố Hiểu Hiểu: “Cậu biết lời đồn này do ai mà ra không?”

Cố Hiểu Hiểu mờ mịt lắc đầu: “Tớ cũng không biết nữa, trong nhóm ai nấy hình như cũng là nghe từ người nào đó nói. Hơn nữa, thật ra thì bắt đầu từ đầu tuần đã có lời đồn như vậy rồi.”

Đàm Lê cầm hộp kẹo, lạch cạch một tiếng nắp kẹo rơi ra.

Đồng thời cô nhìn chăm chăm trên tin nhắn nhóm, cắn cắn môi, ánh mắt lạnh lẽo: “Chờ tôi tìm ra được ai dám truyền tin đồn nhảm sau lưng đi.”

“…..Tôi.”

Lãnh cảm nào đó thốt lên, giọng điệu lười nhác tiến vào tai cô.

“?”

Đàm Lê theo phản xạ quay đầu lại ngoái nhìn.

Người đó tựa vào bên cạnh cô, ánh mắt rũ xuống đang nhìn trang sách, trong mắt là vụn vặt những tia sáng nhỏ.

Anh rung rung môi, lạnh lùng nói cho hết câu.

“Tôi nói đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play