Edit: vân Linh Nhược Vũ
"Anh Diệp, anh tới rồi!" Cừu con tuy đã cố thu liễm cảm xúc nhưng vẫn nhìn ra được sự kích động trong đáy mắt.
Lạc Thần là người rất thiếu cảm giác an toàn, cô không có tin tức một thời gian dài như vậy, phỏng chừng cậu ấy đã suy nghĩ lung tung rất nhiều.
Diệp Oản Oản không trễ nãi thời gian, trực tiếp nói: "Cậu chuẩn bị đi, theo tôi, tôi đọc cho cậu diễn."
"Được." Lạc Thần không do dự, lập tức gật đầu theo sau cô.
Vạn Cảnh Danh Uyển.
"Cậu ngồi đi." Diệp Oản Oản cởi áo khoác, rót cho Lạc Thần một ly nước.
So sánh với những lần đến nhà cô trước kia, lần này Lạc Thần đã bình tĩnh hơn không ít.
Diệp Oản Oản ngồi xuống sofa, chuẩn bị kiểm tra thành tích.
Lạc Thần nhìn chằm chằm kịch bản trong tay Diệp Oản Oản, dáng vẻ có chút khẩn trương.
Tuy cầm kịch bản trong tay nhưng Diệp Oản Oản không nhìn nó, trực tiếp nói ra một phân cảnh: "Màn mười ba, cảnh thứ bảy."
Đây là cảnh Lâm Lạc Trần giết người.
Cốt truyện rất đơn giản, Lâm Lạc Trần dùng một chiêu giết chết một nhân sĩ võ lâm chính đạo, sau đó xoay người rời đi.
Không có lời thoại, chỉ có động tác và ánh mắt.
Diệp Oản Oản muốn thông qua phân cảnh này để xem Lạc Thần đã lí giải tính cách của lâm Lạc Trần tới đâu.
"Lấy cảnh này đi, có vấn đề gì không?" Diệp Oản Oản ngẩng đầu, hỏi.
Lạc Thần lắc đầu: "Không thành vấn đề."
Lạc Thần đi đến giữa phòng khách, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Ba giây sau, lúc mở mắt ra, đáy mắt cậu ấy đã chứa sát khí lạnh lẽo đến cực hạn.
Tay trái Lạc Thần chắp sau lưng, tay phải rút kiếm ra, dùng kiếm đâm thủng trái tim người kia, cậu ấy không còn là thiếu niên đơn thuần nữa, mà là tà mị, lạnh băng, khát máu, ánh mắt y như lệ quỷ khiến người ta kinh sợ.
Một lát sau, Lạc Thần thu diễm lại trạng thái, xoay người nhìn Diệp Oản Oản, khẩn trương chờ cô nhận xét.
Diệp Oản Oản xoa xoa cằm, trầm ngâm một lát: "Tốt, không tồi..."
Ngừng lại một chút, cô nói tiếp: "Nhưng mà chỉ phù hợp với bề ngoài."
Diệp Oản Oản đứng lên, bước tới đối diện Lạc Thần.
Tiếng gió xẹt qua, kịch bản trong tay trở thành kiếm, thanh kiếm lưu loát xuyên qua trái tim Lạc Thần, sau đó không hề lưu tình rút ra.
Ánh mắt vừa rồi của cô suy diễn giống với Lạc Thần. Tà mị, lạnh băng, khát máu, nhưng khác ở chỗ chính là không có bất kì sát ý nào.
Hờ hững, khinh miệt, lạnh nhạt, coi thường nhân sinh đến cực hạn...
Phảng phất như đứng trước mặt cô không phải một người, mà là một đồ vật không có sinh mệnh.
"Nhìn ra sự khác nhau không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Áp lực từ ánh mắt khi diễn của Diệp Oản Oản thật lớn, mồ hôi trên trán Lạc Thần chảy ròng ròng. Nghe vậy, cậu ấy có chút ngẩn ngơ.
Cậu ấy biết cảnh giới suy diễn nội tâm của đối phương cao hơn mình vài bậc, nhưng vì sao...
Vì sao không có sát ý, lại cảm thấy đáng sợ hơn nhiều.
Diệp Oản Oản giải thích: "Lúc ấy Lâm Lạc Trần đã trải qua sự bất công và trắc trở của thế gian, tính cách sẽ thay đổi, điểm này cậu biểu hiện không sai. Nhưng điểm khác nhau lớn nhất của Lâm Lạc Trần so với trước kia là gì, cậu biết không?"
Lạc Thần rũ mắt, suy tư chốc lát, sau đó chần chừ trả lời: "Là... Cảm giác kính sợ đối với sinh mạng?"
Diệp Oản Oản nhoẻn miệng cười. Ngộ tính của Lạc Thần thật không tệ, chỉ nói một câu liền hiểu.
"Không sai, chính là cảm giác kính sợ đối với sinh mạng. Đặt người ở trong mắt mới có sát khí, nhưng trong mắt Lâm Lạc Trần, mạng người đã giống như cỏ rác, vậy nên lúc giết người chỉ có hờ hững!"
Hai mắt Lạc Thần sáng ngời, như thể hồ quán đỉnh: "Tôi đã hiểu!" (*)
(*) Thể hồ: Mỡ sữa đông đặc
Quán đỉnh: Nghi thức xối nước lên đầu của Phật giáo
Thể hồ quán đỉnh: Nghe được một ý kiến uyên bác cao siêu nào đó làm người ta tỉnh ngộ.
"Ừ..." Diệp Oản Oản gật đầu, muốn tiếp tục nói thì chuông điện thoại đã vang lên, là Hứa Dịch gọi tới.