Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Âm mưu giết gia chủ để thượng vị, tội danh này...
Giọng nói của trưởng lão tóc bạc vang dội khắp phòng, uy chấn khiến tất cả mọi người đều câm như hến.
Ông ấy là em trai của ông nội Tư Dạ Hàn - Tư Minh Vinh, cũng là ông chú hai của Tư Dạ Hàn, là người có uy vọng cao nhất trong lớp trưởng bối. Lão phu nhân cũng rất thường xuyên thương nghị và nghe theo ý kiến ông ấy.
Trong gia tộc, Tư Minh Vinh tương đương với quan Chấp Pháp, tận tâm với Tư gia, hết lòng vì gia chủ, chưa bao giờ sợ đắc tội kẻ nào.
Tư Minh Vinh nói xong, hầu như tất cả mọi người đều nhìn về hướng một lão giả mặc âu phục đang nhàn nhã uống trà ở một góc.
Lão giả mặc âu phục đã hơn sáu mươi, thấy mọi người đều đang chằm chằm mình, sắc mặt hơi đen lại: "Khụ, chú hai, chú không thể nói như thế!"
Người vừa nói là là chú họ của Tư Dạ Hàn - Tư Hoài Lương, là con trai của ông chú ba. Năm đó cha của Tư Dạ Hàn và cha của Tư Hoài Lương chết cùng một lúc, những người khác tranh nhau sứt đầu mẻ trán, cho đến nhiều năm sau, khi Tư Dạ Hàn đoạt được vị trí kia, những người đó vẫn không chịu ngừng đấu đá.
Nhất là Tư Hoài Lương, ngày thường thích nhất là kéo bè kéo phái, thậm chí nhiều lần uống say náo loạn, thể hiện sự bất mãn với Tư Dạ Hàn, mắng anh là một tên nhóc con dựa vào đâu chiếm lấy vị trí gia chủ, còn từng tuyên bố sẽ tìm người giết chết anh, không thể trách mọi người nghĩ đến ông ta đầu tiên.
Trưởng lão tóc trắng uy nghiêm nhìn Tư Hoài Lương: "Chẳng qua tôi chỉ suy đoán, cậu chột dạ như thế làm gì? Chẳng lẽ những người kia là do cậu phái đến?"
Tư Hoài Lương sốt ruột: "Chú Vinh! Chú không thể nói như vậy được! Chẳng qua chỉ là một câu nói của thuộc hạ, chú không chứng không cứ đã hoài nghi người nhà, có phần quá tổn thương hòa khí rồi! Các người nói có đúng không?"
Những người khác nghe vậy cũng sôi nổi lên tiếng: "Chú Vinh nghi ngờ không phải không có lí. Nhưng tội danh nghiêm trọng như thế, phải điều tra kĩ càng, tìm được chứng cứ xác thực mới được!"
"Đúng vậy, gia chủ đang bệnh nặng hôn mê, Tư gia như rắn mất đầu, chúng ta không thể rối loạn!"
Trưởng lão tóc trắng lạnh lùng nói: "Dĩ nhiên phải tra! Hơn nữa phải tra từ chúng ta trước! Chỉ cần các người không có tật giật mình thì không có gì phải loạn lên cả!"
Lão phu nhân hít sâu một hơi, từ từ mở mắt ra. Vừa nghĩ đến cháu trai suýt chút nữa đã khó giữ được mạng, tầm mắt quét qua mọi người mang theo hơi lạnh thấu xương: "Chú Vinh nói không sai. Nếu không có chứng cứ, vậy phải tra tới khi nào có mới thôi! Bắt đầu tra từ nội bộ chúng ta trước, tất cả mọi người phải phối hợp điều tra, nếu ai không hợp tác vậy sẽ xem như phản đồ mà xử lí!
Tôi đã nhiều lần cảnh cáo các người, nghiêm cấm nội bộ tranh đấu, nghiêm cấm chém giết lẫn nhau. Nếu tôi phát hiện có ai dám làm trái, tôi tuyệt đối sẽ không khoan dung!"
Tư Hoài Lương bĩu môi, không dám có dị nghị: "Dạ dạ dạ, bác gái cả, cháu nhất định phối hợp! Nhưng cháu muốn thanh minh cho mình. Bác gái cả, bác là người hiểu rõ cháu nhất, cháu chính là kiểu khẩu xà tâm phật, mặc dù thường ngày con nói năng xấc xược, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này với A Cửu! Xin bác minh xét!"
Lão phu nhân liếc ông ta một cái: "Chỉ cần không phải cậu làm, đương nhiên sẽ không khiến cậu oan uổng!"
Lão phu nhân nói xong, lại phân phó cho lão quản gia: "Truyền tin xuống, trong vòng ba ngày..."
Lão phu nhân đang muốn truyền lệnh, lúc này con ngươi của trưởng lão mặc trang phục xanh đen ngồi trong góc chợt lóe lên, ông ta lên tiếng: "Từ từ đã!"