Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Tuy chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng cũng đủ để cô thỏa mãn.

Kiếp trước, cô luôn có cảm giác mình không thuộc về thế giới này, mất đi chính mình, tất cả đều bị phủ nhận, tựa như cô là một loài giun dế chỉ có thể dựa vào người khác để sống, cảm giác đó rất tệ...

Lúc trước cô không có lựa chọn nào khác, bị vận mệnh đẩy về phía trước, nhưng bây giờ cô đột nhiên có một loại cảm giác.

Có lẽ...

Ở lại bên cạnh Tư Dạ Hàn, cũng không đáng sợ như vậy...

"Oản Oản tiểu thư phải giữ lời đấy!" Nghe vậy, mọi người hưng phấn hoan hô.

Ngay sau đó, có người đề nghị: "Chúng ta đi ăn mừng thôi!"

"Ha ha ha, được! Đêm nay không say không về!"

Phong Huyền Diệc chạy đến trước mặt Diệp Oản Oản, ngỏ lời mời: "Sư... Sư phụ... Cô... Cô cũng... Đi cùng đi..."

Diệp Oản Oản hỏi lại: "Uống rượu?"

Cùng với giọng nói của Phong Huyền Diệc và Diệp Oản Oản, mọi người chợt im phăng phắc, không khí vui vẻ chợt im lặng đến dị thường.

Ba giây sau, vài người vội kéo Phong Huyền Diệc lùi lại: "Ai nói chúng ta muốn uống rượu! Tổng đội trưởng đừng nói bậy!"

"Cậu... Các cậu... Vừa mới... Vừa rồi nói..." Phong Huyền Diệc đáp lời.

"Không có! Tuyệt đối không có! Rõ ràng chúng tôi nói muốn chăm chỉ luyện võ!" Một ám vệ ra vẻ chính đáng, nói.

"Đúng vậy, anh nghe nhầm rồi!" Những người khác sôi nổi phụ họa.

Mẹ! Mời Oản Oản tiểu thư uống rượu? Bọn họ thiếu đòn sao?

Đấy không phải chúc mừng mà là tìm đường chết đấy!

Tổng đội trưởng đại nhân của bọn họ có phải bị điên rồi không?

Lần trước bị đánh thảm như vậy mà còn dám mời!

Đám ám vệ run rẩy nhìn sang Diệp Oản Oản: "Oản Oản tiểu thư, tôi... Chúng tôi luyện võ đây! Cô cũng về sớm nghỉ ngơi đi!"

"Đúng đúng đúng, uống rượu cái con khỉ! Nhìn Oản Oản tiểu thư đi! Một thiếu nữ đã lợi hại như vậy, các người còn có mặt mũi uống rượu sao? Luyện võ luyện võ! Đi mau!"

Dứt lời, đám người nhanh chóng bỏ chạy không còn tăm hơi, ngay cả Thập Nhất bị thương cũng nhanh nhẹn dị thường.

"Ách..." Diệp Oản Oản còn chưa kịp nói câu nào: "Ê... ê..."

Cái gì vậy trời?

Vừa nghe uống rượu với cô đã sợ như vậy?

Cô còn chưa nói mình không đi mà, buổi tối cô còn phải hẹn hò đấy!

Diệp Oản Oản khó hiểu nhìn ra cửa, sau đó không nghĩ nhiều nữa, vui vẻ trở về phòng.

Đảo mắt đã qua một nửa thời gian ước định.

Trong khoảng thời gian này, cơ thể Tư Dạ Hàn có khi tốt khi xấu, tuy cuối cùng đều hữu kinh vô hiểm, nhưng cô không dám thiếu cảnh giác chút nào cả.

Mặc khác, còn một chuyện khiến cô tương đối đau đầu.

Lúc trước vì để ba mẹ tin mình đã quên Cố Việt Trạch, cô đã nói cho họ việc mình có bạn trai.

Vì để ba mẹ yên tâm, cô còn nói rằng bạn trai mình rất bình thường.

Gần đây ba mẹ hay nói bóng nói gió, ý muốn cô đem người về ra mắt, còn nói tuyệt đối không chê bai nhan sắc, làm cô phát rầu không thôi...

Tuy lần trước Tư Dạ Hàn đã đồng ý rồi, nhưng lúc ấy nháo đến không thoải mái cho lắm. Lấy tình trạng hiện giờ, sao cô dám kích thích anh chứ!

Diệp Oản Oản vừa chọn quần áo vừa đau đầu suy nghĩ, lúc này, chuông di động vang lên.

Nhìn tên trên màn hình, bàn tay Diệp Oản Oản hơi run run.

Xong đời! Sợ cái gì đến cái đó! Mẹ lại gọi rồi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play