Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hứa Dịch nhíu mày, anh ta không để ý sẽ đụng chạm tới đối phương, trực tiếp chen ngang lời của Phùng Thấm Du, giải thích: "Phùng tiểu thư, vừa rồi tôi chưa nói xong, sự việc không như cô nghĩ..."
Kết quả Hứa Dịch còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Phùng Thấm Du nghiêm nghị ngắt lời: "Anh là ai cơ chứ! Tôi đang nói chuyện với ba tôi, cần anh xen vào à? Ngay cả bảo vệ ông chủ cũng không xong, Tư gia nuôi loại phế vật này có ích lợi gì?"
Hứa Dịch bị trách mắng đến mặt đỏ tận mang tai, hai tay siết chặt, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Phùng Thấm Du khinh bỉ nhìn Diệp Oản Oản: "Nếu cô ta là chủ mẫu Tư gia do anh Cửu chọn, dưới tình huống đó sẽ cùng tiến cùng lùi với anh ấy! Cho dù chết đi cũng sẽ không lẫn trốn để sống tạm bợ!
Người tham sống sợ chết, bỏ anh Cửu và tộc nhân mình để thoát thân, sao có thể gánh nổi năm chữ "chủ mẫu của Tư gia" được chứ? Dựa theo quy tắc của Tư gia, chỉ lấy việc ruồng bỏ người trong tộc đã bị loạn côn đánh chết kéo cho chó ăn! Chỉ đuổi cô ta ra ngoài đã là lợi cho cô ta rồi!"
Những người khác nghe vậy thì cũng phụ họa, khinh bỉ Diệp Oản Oản.
"Thấm Du nói không sai, vừa rồi lão Phùng cho cô ta rời khỏi đây đã cho cô ta đủ mặt mũi rồi!"
"Bất luận trước kia cô ta có thân phận gì, nhưng từ lúc cô ta ruồng bỏ gia chủ và mọi người, cô ta đã không còn quan hệ gì với Tư gia nữa rồi!"
"Nếu cô ta cảm thấy mình không phải người ngoài, vẫn muốn chiếm lấy thân phận đó, vậy cứ theo ý cô ta đi, xử phạt theo gia quy!"
Thấy từ đầu đến cuối Diệp Oản Oản vẫn không nói câu nào, Phùng Thấm Du chậm rãi đi tới gần cô, khinh miệt nói: "Ha, sao vậy? Vừa nói đến gia quy đã im lặng rồi sao? Không phải cô rất muốn làm chủ mẫu Tư gia sao? Không còn muốn nữa à?
Tôi cho cô biết, loại đàn bà như cô tôi đã thấy nhiều rồi. Vì tiền, vì leo lên cành cao, thủ đoạn hạ tiện gì đều có thể sử dụng, còn dám mơ tưởng làm chủ mẫu sao? Loại người như cô, làm đồ chơi cho anh Cửu tôi cũng ngại bẩn!"
Nhìn danh viện đang gây khó dễ cho mình, trong mắt Diệp Oản Oản chỉ có vẻ hờ hững, kí ức kiếp trước lại hiện về.
Phùng Thấm Du, chúng ta lại gặp nhau rồi...
Đáy mắt Diệp Oản Oản thoáng nổi sóng rồi biến mất, đầu tiên cô đưa cho Hứa Dịch một ánh mắt trấn an, sau đó không nhanh không chậm nhìn Phùng Thấm Du: "Phùng tiểu thư, không biết tôi có thể hỏi cô một vấn đề hay không?"
Phùng Thấm Du cười cười nhìn cô: "Được thôi, cô hỏi đi!"
Cô ta ngược lại muốn xem đã chết đến nơi, Diệp Oản Oản còn có thể nhảy nhót gì nữa.
"Dựa theo lời Phùng tiểu thư vừa nói, vậy cô đã thừa nhận thân phận chủ mẫu Tư gia của tôi, có đúng không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Phùng Thấm Du khoanh tay, giễu cợt khinh bỉ: "Anh Cửu và bà nội đều thừa nhận, sao tôi dám không nhận!"
Đồ đàn bà ngu xuẩn này, đến giờ vẫn muốn chiếm thân phận này!
Diệp Oản Oản gật đầu, sau đó hỏi Hứa Dịch: "Quản gia Hứa, gia quy của Tư gia có quy định khi bất kính với chủ mẫu phải xử lí thế nào?"
Hứa Dịch theo bản năng trả lời: "Dựa theo gia quy, bất kính với chủ mẫu, sẽ bị nghiêm..."
Hứa Dịch còn chưa kịp nói xong, một tiếng "bốp" thật lớn đã vang lên.
Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Diệp Oản Oản tát Phùng Thấm Du một cái bạt tai.
Phùng Thấm Du ngơ ngác sờ mặt mình, những người khác cũng trơ mắt nghẹn họng, ngay cả lão phu nhân luôn thờ ơ cũng nhìn sang.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Diệp Oản Oản khoan thai thu tay về, bình thản nói: "Nghiêm trị thì không cần, cái tát này xem như tặng cho Phùng tiểu thư một bài học vậy."