Sinh thần Phó Tuyệt Ca rơi vào tiết đại tuyết giữa lúc trời rét lạnh căm căm, ngoài sân tuyết bay vần vũ đóng cao ba bốn lớp. Luân ỷ lại không thể di chuyển được trên mặt đường đầy tuyết nên trời chưa sáng Phó Tuyệt Ca đã sai hạ nhân quét dọn một lối đi đủ rộng cho luân ỷ vượt qua.
Những năm trước sinh thần luôn được Phó Tuyệt Ca tổ chức long trọng, cốt là để giữ gìn thể diện cho Triết Thân vương phủ, sau mới thị uy với người của chính phòng. Bất quá năm nay nàng lại chọn cách tổ chức đơn giản cùng với nương thân và A Xán bầu bạn, bầu không khí cũng tự nhiên chùn xuống ít nhiều. Phó Tuyệt Ca không hề cho đây là vấn đề, bản thân nàng vốn không ham thích náo nhiệt, càng ít người càng đỡ vướng phải mấy chuyện phiền toái.
Hai ngày trước người của Tôn vương phủ và Nghĩa vương phủ đã đến gửi lễ vật, hai người vốn thân thiết với bát gia nhất dĩ nhiên không thể quên được chuyện này. Sau đó người của tam công chúa cũng tặng cho nàng một cây huyết san hô đặc biệt trân quý, nàng chỉ dám nhìn một cái rồi cất kĩ trong phòng sợ bản thân không cẩn thận sẽ làm hỏng vật quý. Vài vị vương tôn quý tộc nhân cơ hội này gửi lễ vật đến lấy lòng, Phó Tuyệt Ca nhận xong thì gửi lại quà đáp lễ, bát gia đang lúc cần dùng người nàng cũng không thể quá cảnh giác.
Lễ vật sớm đã chất cao thành núi nhưng người gửi lễ vật vẫn nườm nượp kéo đến Khang Ninh Công Phủ. Phó Tuyệt Ca không tiện xuất đầu lộ diện nên bảo A Xán và A Lệ tiếp đón bọn họ, cũng tránh người khác nói nàng mượn thế bát gia lôi kéo quan quyến.
Nhưng đây không phải chuyện Phó Tuyệt Ca để tâm nhất.
Hồi hộp chờ mong ngày đêm cuối cùng cũng chờ được lễ vật sinh thần từ Cao Ly chuyển đến, Phó Tuyệt Ca mừng rỡ ôm chặt trong lòng không nỡ mở ra xem. Mãi đến sáng hôm nay nhịn không được tò mò mới mở hạp xem thử, hai người A Xán và A Phỉ cùng lúc cúi đầu nhìn vào, hiếu kì không biết bát gia sẽ tặng chủ tử thứ gì.
Là một cành cúc màu lam.
Nhìn thấy cành cúc thuý lam đơn điệu nằm trong điền hạp, A Xán đầy mặt thất vọng bĩu môi: “Bát gia sao lại keo kiệt như vậy chứ? Sinh thần mỗi năm chỉ có một lần chẳng lẽ không thể tặng thứ có giá trị hơn?”
Phó Tuyệt Ca thần tình phức tạp, từ từ nhấc cành cúc lên xem, đến khi nhìn rõ cành cúc này được chế tác bằng thứ gì liền sợ đến hồn phi phách lạc. A Phỉ từng hầu hạ trong cung, nhìn một cái đã thấy ngờ ngờ đến khi chủ tử nương nương nhấc lên lại càng khẳng định suy đoán của bản thân là đúng.
“Hồi cố sinh bích sắc, động diêu dương phiếu thanh. Kim ngọc ung dung, xảo thúy hoa quý…” Phó Tuyệt Ca khoé môi kịch liệt rút trừu, cành cúc trong tay không khác gì than nóng: “B-Bát gia ngài cư nhiên đem thứ trân quý như vậy tặng cho ta?”
“Cái gì bích sắc? Xảo thuý?”
Sực nhớ đến một thứ, đến lượt A Xán khiếp đảm bưng chặt miệng: “Là trang sức điểm thuý?”
Phó Tuyệt Ca bối rối đặt lại cành cúc vào hạp, lòng bàn tay vẫn cảm giác được sự mềm mại của lông chim phỉ thuý: “Thứ này chỉ chủ tử trong cung mới được dùng ta thật sự không nhận nổi, ngươi bảo người đưa thư đem thứ này trả lại đi.”
“Chuyện này không hay lắm đâu.” A Phỉ nuốt khan một ngụm nước bọt, hai mắt lấp lánh ánh sáng: “Vật này bát gia có ý muốn tặng, người khác cũng không có tư cách bàn luận đúng sai, hay là chủ tử nương nương cứ giữ lấy đi.”
“Vậy thì càng không tốt, vạn nhất để người khác biết được há chẳng phải cho bọn họ có cớ nói ta đắc sủng sinh kiêu quên mất thân phận sao?” Phó Tuyệt Ca mặc dù rất thích cành cúc này nhưng lại e ngại quá nhiều chuyện, đành phải đem điền hạp giao lại cho A Phỉ: “Ngươi mang đi đi.”
“Lệnh ái ngài nỡ sao?” A Xán tiếc nuối chìm chằm chằm điền hạp trên tay A Phỉ: “Cành cúc này nhìn qua không phải thứ dễ kiếm, bát gia hẳn đã mất không ít công phu, ngài không cài lên tóc cũng nên giữ lấy bên người chứ?”
Đương lúc phân vân không biết phải xử lý cành cúc này thế nào thì A Lệ đúng lúc xuất hiện, trên tay cầm một mảnh giấy nhỏ, mười phần hết chín là thư của bát gia.
“Chủ tử nương nương an hảo, có thư từ Cao Ly.”
Phó Tuyệt Ca lập tức đứng dậy đón lấy lá thư từ tay A Lệ, khẩn trương mở ra xem nội dung bên trong. Dựa vào nét bút mà phán đoán đây xác thực là chữ viết của bát gia, nét chữ cũng không còn nghiêng ngả như trước, thân thể hẳn đã tốt lên nhiều rồi.
Nương tử an hảo? Vi phu vẫn tốt, cũng đã nghe qua chuyện của tứ hoàng tỷ và Phó Yên Ca, lần này khổ cho nương tử rồi. Trước mắt Cao Ly đã bình ổn, năm sau vi phu sẽ thu xếp hồi kinh, nương tử đừng quá mong nhớ.
Không thể dự sinh thần của nương tử là vi phu thất trách, chỉ mong vật nhỏ kia đổi được nụ cười nương tử. Đừng cự tuyệt, đây là thành ý của vi phu, nương tử bảo trọng thân thể chúng ta hẹn ngày tái ngộ.
A Xán tò mò không biết trong thư viết gì mà lệnh ái xem xong thì đỏ bừng hai má, nhịn không được lặng lẽ kiễng chân đảo mắt xem trộm nhưng mới được hai dòng đã kích động hét to.
“Ây u, bát gia gọi ngài là nương tử sao?”
A Phỉ và A Lệ ham vui chồm người qua xem trộm thư, so với A Xán còn phô trương hơn, không ngừng đập tay la hét giống như vừa trộm được trăm cân hoàng kim.
“Không được rồi! Không được rồi! Ngọt quá, nô tỳ ăn không tiêu nha!”
“Nương tử nha, ây da! Bát gia sao có thể gọi như vậy chứ? Đúng là ngọt chết mất!”
Phó Tuyệt Ca bị các nàng trêu chọc đến đỏ bừng mặt mũi, vội vàng gấp thư nhét vào tay áo, thẹn quá hoá giận trừng mắt mắng: “Hồ đồ, xem các ngươi ăn nói kìa, thật không có chút phép tắc nào.”
“Phép tắc là cái gì chứ?” A Lệ hai tay ôm má phấn khích lắc lư qua lại: “Tiếng nương tử cũng gọi rồi chỉ còn thiếu tam thư lục lễ mà thôi, phép tắc có hay không không quan trọng nha!”
“C-Các ngươi… hồ nháo!”
A Xán bị bộ dạng ngượng ngùng của tam lệnh ái chọc cười khanh khách, một bên xua tay ngăn cản trò đùa của A Lệ và A Phỉ, một bên quỳ xuống hành đại lễ.
“Nô tỳ bái kiến bát vương phi nương nương!”
A Lệ và A Phỉ còn cho rằng A Xán không thích đùa, vốn đang tính ngừng ai ngờ đối phương lại chơi lớn đến vậy, các nàng cũng không nể nang trực tiếp quỳ xuống làm theo nàng.
“Nô tỳ bái kiến bát vương phi nương nương!!”
Hai người cố ý cất giọng cao vút khiến hạ nhân bên ngoài nghe thấy hiếu kì nhìn vào, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Các ngươi mau đứng lên!” Phó Tuyệt Ca vừa xấu hổ vừa tức giận cố kéo ba người từ trên sàn đứng dậy: “Mau im miệng! Ta không chuẩn các ngươi nói lung tung!”
“Làm cái gì mới sáng sớm đã náo nhiệt như vậy?”
Phó Tuyệt Ca kinh ngạc nhìn ra sau lưng, trông thấy nương thân tiến vào lại càng xấu hổ, vội bỏ ba người chạy qua giúp nương thân đẩy luân ỷ.
“K-Không có gì đâu, A Xán bọn họ chỉ đang đùa thôi.”
“Đùa? Từ đằng xa ta đã nghe bọn họ gọi ngươi là bát vương phi rồi.” Lưu thị không phải hài đồng ba tuổi mà Phó Tuyệt Ca muốn dùng hai ba câu là có thể dỗ dành: “Có phải bát gia bàn đến chuyện hôn sự rồi không?”
“Cũng không phải, chỉ là…”
Không đợi Phó Tuyệt Ca kịp nói hết câu, A Xán đã vui mừng chạy đến báo tin tốt cho tứ nương tử: “Tứ nương tử ngài không biết đâu, bát gia vì sinh thần của lệnh ái mà cho thợ làm một cành cúc điểm thuý cực kì tinh xảo. Cành cúc màu thuý lam đặt dưới nắng toả ánh sáng lấp lánh rực rỡ, xinh đẹp chói mắt, là thượng phẩm trong thượng phẩm a!”
A Phỉ lập tức mang điền hạp mở ra cho tứ nương tử chiêm ngưỡng cành cúc điểm thuý độc nhất vô nhị.
Lưu thị là lần đầu nhìn thấy trang sức điểm thuý, rất nhanh bị cành cúc tinh xảo lấp lánh thu hút, run run đưa ngón tay chạm thử vào lông chim phỉ thuý khảm trên khung bạc.
“Đ-Đây thật sự là trang sức điểm thúy mà các chủ tử trong cung thường dùng sao?”
“Không sai, đây thật sự là trang sức điểm thúy, so với mấy món mà các chủ tử trong cung hay dùng thì thứ này quý giá và tinh xảo hơn nhiều.”
Lưu thị không dám tin vào mắt mình, quan sát cành cúc điểm thúy lâu đến nổi mắt nhìn gì cũng thấy màu xanh, nàng rốt cuộc cũng hiểu tại sao nữ nhân trong thiên hạ đều muốn vào Tử Cấm Thành làm phi tử. Trang sức thôi đã đẹp đẽ rực rỡ như thế, vậy y phục, cơm nước, phòng ốc há chẳng phải đều khảm vàng hết hay sao?
Phó Tuyệt Ca nhìn dáng vẻ mê muội của nương thân có chút không đành lòng, đều do nàng không có tiền đồ lại không biết phấn đấu, đổi lại là Đại nương tử hẳn đã quen với việc năm ngày mười bữa nhìn thấy trang sức điểm thúy. Chí ít kiếp này nàng còn cơ hội để hối hận, nương thân ở bên cạnh không lo không thể phụng dưỡng báo hiếu.
“Nương thân nếu thích món trang sức này nhi nữ tặng lại cho ngài.”
“Hồ đồ!” Lưu thị lấy lại bình tĩnh liền quở trách Phó Tuyệt Ca: “Đây là lễ vật sinh thần bát gia tặng cho ngươi, chưa bàn đến giá trị của nó nhưng tấm lòng bát gia dành cho ngươi đã vô cùng trân quý, ai cũng không được phép tặng có biết không?”
“Ách, nhi nữ biết rồi.” Phó Tuyệt Ca liếc nhìn cành cúc trong điền hạp lần nữa, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “A Phỉ ngươi đem thứ này cất đi, đợi bát gia hồi kinh ta sẽ cài lên cho ngài xem.”
A Phỉ vui vẻ nhận lấy điền hạp đem đi cất, nàng cuối cùng cũng có thứ khoe khoang với chính phòng rồi~
Đợi A Phỉ rời đi, A Xán lại tiếp tục đem chuyện vui kể cho tứ nương tử: “Vẫn còn một chuyện, ban nãy bát gia có gửi thư đến tứ nương tử đoán xem bên trong viết cái gì.”
Lưu thị đầu óc vẫn còn phiêu diêu theo cành cúc điểm thúy căn bản không nghĩ được gì, bất lực hướng A Xán lắc đầu ngỏ ý không đoán ra.
Phó Tuyệt Ca bất mãn giậm chân xuống sàn: “A Xán!”
“Có gì không thể nói? A Xán ngươi cứ nói, ta muốn biết bát gia nói gì mà các ngươi gọi nàng là bát vương phi.”
“A Xán ngươi không được nói!!”
A Xán giả điếc, quay sang Lưu thị to nhỏ thì thầm: “Bát gia trong thư gọi tam lệnh ái là nương tử, còn tự xưng mình là vi phu nha. Tứ nương tử ngài xem, bát gia còn chưa hồi kinh đã vội vã thay đổi xưng hô há chẳng phải ngầm thừa nhận sau khi hồi kinh sẽ dùng tam thư lục lễ nghênh đón lệnh ái nhà chúng ta sao?”
“Còn có chuyện như vậy à?” Lưu thị nghe xong thì hài lòng mỉm cười, đầu không ngừng gật gù tán dương: “Nên làm, nên làm! Nha đầu theo bát gia mười năm có dư, hai người tình sâu nghĩa nặng bàn chuyện hôn sự cũng là sớm muộn mà thôi, Tuyệt Ca ngươi không cần ngượng ngùng làm gì.”
Phó Tuyệt Ca cúi gầm mặt xuống, thẹn thùng xoắn xuýt tay áo: “Nương thân nói đi đâu rồi, nhi nữ vẫn còn nhỏ a...”
“Nhỏ? Ngươi sáu bảy tuổi đã trèo lên giường bát gia, ăn cùng mâm ngủ cùng giường, đây là chuyện hài tử nên làm sao?”
A Xán che miệng khúc khích cười, quả nhiên chỉ có tứ nương tử hiểu lệnh ái nhất!
“Nương thân!”
“Hảo, hảo, không nói, không nói sẽ không ngại ngùng.”
Lưu thị ngoài miệng trách móc nhi nữ không biết e lệ nhưng nghe tin bát gia ngỏ ý muốn thú nha đầu tâm tình nặng trĩu mấy năm qua rốt cuộc cũng được thả lỏng. Từ ngày bát gia đi Cao Ly, nàng không ngày nào không phập phồng lo sợ bát gia sẽ tìm vui ở chốn khác mà quên mất nha đầu. Tuy nói hai người thư từ qua lại thường xuyên nhưng xa mặt cách lòng, khó mà đoán được bát gia ở Cao Ly đang suy nghĩ cái gì, vạn nhất hôn sự không thành nha đầu sẽ không gả đi được nữa. Là người làm nương thân Lưu thị chỉ hy vọng nhi nữ có nơi tốt để gửi gắm, vinh hoa phú quý gì đó không có cũng chẳng sao.
“Có thể dâng thức ăn lên rồi.”
A Xán nhận mệnh bước ra cửa gọi hai cung nữ mang thức ăn lên.
Sư phụ trong phủ sớm đã chuẩn bị đâu vào đó, đợi người truyền tin liền lần lượt đặt thức ăn lên khay, cung nữ nhận khay mang vào phòng cùng nhau bày biện lên bàn.
Sinh thần mỗi năm đều có những niềm vui hoặc bất ngờ nho nhỏ, đây cũng là ngày mà nàng cảm thấy vui vẻ nhất trong một năm. Đợi cung nữ rời đi Phó Tuyệt Ca mới đẩy luân ỷ của nương thân đến bàn, mẫu tử hai người cùng nhau trải qua sinh thần tuy đơn giản nhưng vô cùng ấm áp.
Mặc dù được lệnh ái giữ lại nhưng A Xán biết rõ lệnh ái và tứ nương tử đã lâu không được cùng nhau dùng thiện nên đã chủ động lui xuống trước, buổi chiều nàng sẽ cùng lệnh ái dùng thiện sau.
Phó Tuyệt Ca hăng hái gắp thức ăn đầy dĩa nương thân: “Nương thân mau ăn, thức ăn nguội sẽ không ngon nữa.”
“Ngươi cũng ăn nhiều vào.” Lưu thị ấm áp gắp một miếng thịt sườn vào dĩa của nhi nữ: “Bệnh mới hai ba ngày mà đã gầy thành như vậy rồi, may mà ngươi ở kinh thành nương thân mới có thể chiếu cố ngươi. Đáng thương cho bát gia cô linh linh một mình ở Cao Ly, tuy có người hầu kẻ hạ nhưng nửa đêm tỉnh dậy không thấy người thân bên cạnh hẳn sẽ cảm thấy rất tủi thân.”
“Bát gia không ít lần nói với nhi nữ một mình ở Cao Ly rất cô đơn, nhi nữ cũng muốn đi gặp nhưng ngài lại không cho. Nói là đường sá xa xôi hiểm trở, nói nhi nữ đi ngài không an tâm, còn nói cái gì ở Đại Minh vẫn tốt hơn Cao Ly, không cần đi đâu cả chỉ cần đợi ngài trở về là được.”
“Lời này bát gia nói không sai, ngươi là lệnh ái một mình đăng trình nương thân cũng không an tâm.”
Phó Tuyệt Ca choàng người nắm lấy bàn tay nương thân an ủi: “Nhi nữ không nỡ nương thân.”
“Nha đầu ngươi sớm muộn cũng phải gả, nương thân không thể giữ ngươi ở bên cạnh cả đời được. Chỉ trách nương thân vô dụng không cho ngươi được cuộc sống đầy đủ như người khác, khiến ngươi mới ba bốn tuổi đã phải vào cung hầu hạ, mẫu tử nhiều năm xa cách trong lòng nương thân vô cùng đau xót...”
Nói chưa hết câu lời đã nghẹn lại ở cổ họng, Lưu thị cúi đầu lấy khăn lau nước mắt, nghĩ đến ngày tháng nhi nữ một mình trong cung chịu khổ tâm nàng liền nát vụn thành trăm mảnh.
“Nương thân đừng nói như vậy, nhi nữ không khổ, thật đó!” Phó Tuyệt Ca lúng túng bước qua đỡ lấy hai vai nương thân, trong lòng tránh không khỏi tự trách một phen: “Nhi nữ sống trong cung bát gia hưởng thụ cẩm y ngọc thực, bình thường cũng không phải làm gì nhiều. Nếu nói khổ phải là nương thân ngài khổ, không phải Đại nương tử chèn ép thì bị nhị nương tử khi dễ, ngài so với nhi nữ khó khăn hơn rất nhiều a.”
“Đây là tội nghiệt của nương thân không thể trách được ai, nương chỉ có một nguyện vọng là ngươi tương lai không có sầu não, không có bi thương, cùng phu quân sinh nam dục nữ, nửa đời sau sống trong khoái lạc hạnh phúc.”
“Hảo, lời này ngài nói nhiều lần rồi, nhi nữ đều đã thuộc nằm lòng rồi.”
“Ngươi thuộc nhưng phải hiểu, nương thân chỉ có mình ngươi, nếu ngươi có bất trắc gì nương không sống nổi nữa.”
Phó Tuyệt Ca sớm quen với việc nương thân năm ngày mười bữa lại tìm nàng than thở chuyện chung thân đại sự, nàng không dám oán trách, bởi vì thương nàng nên nương mới hay càm ràm những chuyện này.
Có vẻ Lưu thị cũng cảm thấy mình quá thường xuyên nhắc đến chuyện này nên hôm nay chủ động xuống nước trước: “Không nói, hôm nay là sinh thần của ngươi, mấy chuyện này không cần nói tới nói lui nữa.”
Nói đoạn Lưu thị lấy bên cạnh một túi vải lớn đưa cho Phó Tuyệt Ca: “Nha đầu xem có thích hay không?”
Phó Tuyệt Ca hào hứng tiếp nhận, mở ra bên trong là một cặp chẩm sáo uyên ương chính tay nương thân tú cho nàng.
“Nương thân xuất thân hèn kém không thể cho ngươi thật nhiều của hồi môn đáng giá mà chỉ có thể tú cho ngươi cặp chẩm sáo này, hy vọng ngươi tương lai cùng bát gia như đôi uyên ương này quấn quít không rời.”
Thâm tâm vạn phần cảm động, so với những món quà khác giá trị của cặp chẩm sáo này dĩ nhiên không bằng nhưng đối với nàng mà nói thiên hạ này không còn gì quý bằng cặp chẩm sáo chính tay nương thân tú. Mẫu tử tình thâm đây mới là điều quan trọng nhất, đi đến tận cùng thứ sót lại không phải vinh hoa phú quý cũng không phải ngọc ngà châu báu mà là tình cảm giữa người với người.
“Nhi nữ rất thích!”
“Ngươi thích thì tốt, có thời gian nương thân làm cho ngươi một cái chăn nữa.”
Phó Tuyệt Ca xúc động gật đầu, tay ghì chặt chẩm sáo vào lòng, cố ngăn bản thân không vì chút chuyện nhỏ này mà rơi nước mắt.
Lưu thị nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa gò má nhi nữ, hốc mắt có chút xót cay, vừa hy vọng nhi nữ mau chóng trưởng thành vừa hy vọng nhi nữ đừng bao giờ trưởng thành. Lớn rồi phải thành gia lập thất rời khỏi vòng tay của nàng, nhưng không lớn sẽ không thể nếm được vị ngọt của tình ái, cũng không biết vị đắng của nhân tình thế thái, nếu phải sống vô tri như thế thà rằng không sinh ra làm người.
Đã làm người thì phải tiến về phía trước, tuyệt đối không được lùi lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play