Một ngày mới lại bắt đầu, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tán lá xanh thẫm. Sương sớm trong veo đậu trên cành lá, hương hoa cúc giữa mùa thu tươi đẹp phảng phất khắp hoa viên. Đôi hỉ tước ríu rít hót vang, tưởng chừng như muốn đem khung cảnh đẹp đẽ ngày thu truyền đạt khắp đất trời.
Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành.
Tiếng bước chân tất tốt thẳng thừng đem bầu không khí an tĩnh phá vỡ, một đám người hăng hái tiến về phía đại sảnh, trên người cài bảy tám chiếc chuông mỗi khi bước đi liền phát ra tiếng lanh canh chói tai. Dẫn đầu là một thái giám tuổi không lớn không nhỏ, vừa đi vừa lớn tiếng giáo huấn đám bốc sư vu sư theo sau.
“Các ngươi đang ở Thân vương phủ phải biết lúc nào nên nói, chuyện hôm nay truyền linh tinh ra ngoài thì đừng trách tại sao không giữ được mạng!”
Thái giám nhìn quanh một lượt trước cửa phòng rồi dùng sức đẩy mạnh vào, hướng đám đông xếp hàng dài sau lưng ngoắc tay. Vu sư bốc sư lần lượt bước vào đại sảnh, đầu cũng không dám ngẩng lên, cung cúc nghe theo phân phó của thái giám dẫn đường.
“Nặng mùi quá đi mất!”
Một người đột nhiên kêu lên, đám đông xung quanh cũng hùa theo gật gù, tay bưng chặt mũi cố bước từng bước vào đại sảnh.
“Mùi càng lúc càng nồng rồi!”
“Nhất định là oán khí! Là oán khí!!”
Thái giám bị đám vu sư làm cho hồ đồ, lớn tiếng quát một tiếng: “Yên tĩnh! Nơi này làm gì có mùi, muốn kiếm chuyện phải không?!”
“Thật sự là có mùi.” Vu sư lớn tuổi nhất khàn giọng lên tiếng khuyên nhủ: “Ta nói vị tiểu ca này, ngươi là người trần mắt thịt dĩ nhiên không cảm nhận được, bọn ta ở đây tu hành nhiều năm chỉ cần ngửi một cái là biết trong phủ này không sạch sẽ.”
“Các ngươi nói là thật?”
Một âm thanh xa lạ khác đột ngột phát ra, không ai nói ai đồng loạt dời mắt về phía bình phong. Nữ tử mặc thường phục nguyệt nha bạch từ phía sau bình phong tiêu sái bước ra, đầu tóc chải gọn gàng cố định bằng kim quang đính ngọc.
“Gặp Thân vương còn không quỳ xuống!?”
Đám vu sư lập cập quỳ xuống khấu đấu: “Tham kiến Thanh Thân vương điện hạ, điện hạ cát tường!”
Đông Phương Tầm Liên phất mạnh tay áo ngồi xuống nhuyễn tháp, cao cao tại thượng nhìn đám vu sư già đang khấu đầu: “Các ngươi thấy được gì đều nói ra cho bản vương!”
“Chuyện này…”
“Nói!”
Bị quát một tiếng đám vu sư sợ đến rụt cổ lại, bất chợt trong đám người truyền đến tiếng nói run rẩy: “Là nữ! Oán khí của một nữ nhân!”
“Hửm?” Đông Phương Tầm Liên hiếu kì nheo mắt nhìn vu sư vừa nói: “Nữ nhân đó trông như thế nào?”
“Nhìn không rõ, nữ nhân kia chỉ là một bóng mờ, bất quá oán khí thật sự quá nặng.” Đảo mắt nhìn đồng đạo bên cạnh, bọn họ đều gật đầu đồng ý với lời hắn nói: “Thứ lỗi bần đạo nói thẳng, có vẻ như kiếp trước tứ gia ngài từng cô phụ nàng ta. Đến khi chết oán khí không tan quanh quẩn trong vương phủ này, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến chủ mẫu trong phủ.”
“Tại sao lại ảnh hưởng đến chủ mẫu?”
“Bần đạo nhìn thấy oán khí phát ra từ hậu viện nhưng có vẻ như không giống oán khí ghen tuông của thiếp thất, mà là oán khí của chính thất bị phu quân ruồng bỏ. Bất quá oán khí nặng như vậy không thể chỉ một hai năm mà có được, ít nhất cũng phải vài ba chục năm tích tụ mà thành, người có thể lưu trú lâu như vậy trong vương phủ chỉ có thể là đích thê.”
Đông Phương Tầm Liên càng nghe càng mờ mịt, chỉ tay vào vu sư đang nói: “Ý ngươi là kiếp trước bản vương cô phụ đích thê khiến nàng thương tâm qua đời?”
“Không phải, nữ nhân này không phải chết vì thương tâm.” Một giọng nói khàn đục khác xen vào, là lão vu sư lớn tuổi nhất vừa nói: “Nữ nhân này tự sát, chết khi còn rất trẻ, quanh đây không nghe thấy quỷ khí hẳn là hồn phách đã tan được nhiều năm rồi.”
“Các ngươi có thể nhìn ra đích thê là ai không?”
“Cội nguồn của oán khí không bắt nguồn từ đây nên bần đạo thật sự không thể tra ra được tin tức về nữ nhân này.”
Đánh giá lão vu sư cằn cỗi trước mặt, hắn cũng không có cái gan đi lừa gạt thân vương, Đông Phương Tầm Liên miễn cưỡng ngoắc tay để thái giám dẫn bọn họ đi tìm nguồn gốc oán khí. Bản thân hiếu kì nên cũng đi xem thử, nàng muốn biết đích thê mà bọn họ nói rốt cuộc là ai.
Lão vu sư già dặn đi trước, tay cầm một chiếc la bàn cũ kĩ không còn nhìn rõ những thứ viết bên trên. Lập cập đi từng bước khập khiễng, đôi mắt già nua không ngừng đảo quanh quất tìm kiếm gì đó.
Đám vu sư đảo quanh hậu viện hai vòng cuối cùng mới thống nhất dừng trước một viện tử, là viện tử của Kim Trạch Nghiên trước đây. Đây chính xác là gian phòng dành cho đích nương tử, xem ra đám người này thật sự không nói dối.
Vươn đôi bàn tay gầy guộc đẩy mạnh cửa ra, đột nhiên đám vu sư đổ gục xuống ho lấy ho để, gương mặt thống khổ vặn vẹo ứa nước mắt. Ngay cả lão vu sư đạo hạnh thâm sâu cũng nhịn không được nhăn mặt nhíu mày, mãi một lúc lâu mới dám bước vào phòng.
Đông Phương Tầm Liên bị đám người này làm cho hồ đồ: “Bản vương không ngửi thấy mùi gì cả.”
“Là oán khí, thật sự rất nhiều oán khí, nữ nhân này lúc còn sống chịu không ít đau đớn rồi.” Lão vu sư nặng nề quét la bàn một vòng khắp phòng, hai chân mày bạc trắng nhíu chặt vào nhau: “Tiền nhân hậu phu là họ, tiền ca hậu khiếm là tên.”
“Tiền nhân hậu phu…”
Thái giám đè thấp giọng nói vào tai tứ gia: “Là chữ Phó.”
Nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, Đông Phương Tầm Liên khiếp đảm hét to: “Tiền ca hậu khiếm chẳng phải là chữ Ca sao? Phó Tuyệt Ca? Có phải hay không?”
“Phải, là Phó Tuyệt Ca.” Lão vu sư không nghĩ tứ gia nhanh như vậy đã đoán được tên, nghiêm túc đánh giá không khí trong viện: “Nữ nhân này sống cô độc chết thì lạnh lẽo, cả đời chưa từng hạnh phúc, có vẻ như oán khí là từ những năm tháng xuất giá mà thành. Bất quá oán khí này tuy nhiều nhưng không ác, khi bước vào căn phòng này cảm giác rất ngột ngạt, lúc sinh thời nữ nhân này đã phải trải qua những ngày tháng ngột ngạt như thế.”
“N-Ngươi nói Phó Tuyệt Ca thật sự là đích nương tử của ta?” Đông Phương Tầm Liên nặng nề nuốt một ngụm nước bọt: “Sao có thể? Nếu là Phó Tuyệt Ca bản vương cầu còn không được, sao có thể để nàng chịu đủ dày vò như vậy?”
“Chuyện này bần đạo thật sự đoán không ra, nhưng nếu tứ gia muốn biết có thể thông qua mộng cảnh mà tìm hiểu.”
“Mộng cảnh?”
“Bần đạo tu hành không đến đâu nhưng có thể giúp tứ gia giải đáp vấn đề này, chỉ có điều một khi bước vào mộng cảnh sẽ thấy những điều không nên thấy. Bản thân ngài nếu thật sự muốn biết thì xem, còn không thì…”
Không chút chần chờ Đông Phương Tầm Liên dứt khoát đánh gãy lời vu sư: “Bản vương muốn biết tất cả mọi chuyện.”
Lão vu sư do dự vài phân thời gian, rốt cuộc cũng chọn thuận theo Đông Phương Tầm Liên chuẩn bị vài món đồ để thi triển pháp thuật. Loại chuyện tà đạo như bói toán xem quá khứ vốn không được mọi người xem trọng, dĩ nhiên Đông Phương Tầm Liên cũng không tin lắm nhưng trước những lời vu sư vừa nói nàng không thể không thử một phen.
“Thỉnh tứ gia nằm lên giường.”
=====================
Mùa thu không thích hợp chơi mã cầu chút nào, Phó Tuyệt Ca đã nghĩ như thế khi nhìn thấy một đám tước quý cưỡi ngựa rượt đuổi nhau dưới cơn mưa hối hả. Xem ra tước quý không những không thông minh mọi người vẫn hay nói mà còn có chút ngốc nghếch.
Lén lút che miệng ngáp một cái, trộm nhìn qua bức bình phong bên cạnh, cũng may là không ai phát hiện nàng đang thất thố.
“Lệnh ái mệt rồi sao?” A Xán rót thêm một trản trà mới cẩn dực bưng đến trước mặt tam lệnh ái: “Ngoài trời đang mưa lớn không thể quay về xe ngựa, lệnh ái ráng chịu một chút nữa nhé?”
“Vô vị, khắp nơi đều là bụi, thật sự không hiểu tước quý bọn họ thích trò này ở điểm nào nữa.”
“Tước quý đều yêu thích vận động, chút bụi bẩn này dĩ nhiên không làm khó được bọn họ. Đợi chốc nữa trời bớt mưa nô tỳ dùng ô đưa ngài ra ngoài xe ngựa chắc Tề Định Quốc Công phu nhân sẽ không ngăn cản.”
Đoàn tước quý đuổi bắt mã cầu đột nhiên đổi hướng tiến đến gần vị trí Phó Tuyệt Ca đang ngồi, bụi mù bao vây tứ phía, vó ngựa dồn dập hất văng bùn đất bắn thẳng đến trước thềm. Phó Tuyệt Ca khẩn trương lùi ra sau né tránh nhưng không may một góc váy đã bị bùn đất bắn trúng, dưới màn mưa dày đặc căn bản không nhìn thấy là người nào làm ra chuyện tốt này.
A Xán vội vội vàng vàng rút khăn tay giúp lệnh ái lau chùi bùn đất dính trên váy. Không biết có phải Tề Định Quốc Công phu nhân cố ý hay không nhưng vị trí các nàng đang ngồi rất gần sân đấu sớm muộn cũng sẽ bị bắn trúng bùn đất.
“Lệnh ái không sao chứ? Có bị thương không?”
“Không sao, không sao, chỉ dính chút bùn thôi.” Phó Tuyệt Ca ai oán ngửa đầu nhìn trời, váy bẩn như vậy nàng làm sao ra khỏi gian: “Mau kéo mành xuống, cẩn thận coi chừng ngã.”
A Phỉ A Lệ lập tức đứng lên kéo xuống mành trúc, bất quá cũng chẳng che chắn được bao nhiêu.
Tiếng la hét bên ngoài càng lúc càng lớn, có vẻ như trận đấu đã đến hồi kết thúc. Quả nhiên không bao lâu hai tước quý của đội đỏ nhảy xuống ngựa đi nhận phần thưởng của mình, là một đôi giày thêu chỉ vàng đặc biệt quý giá.
Phó Tuyệt Ca vốn không có hứng thú với mã cầu, ai thắng ai thua đều chẳng liên quan đến nàng. Còn đương mải mê lau chùi bùn đất trên váy thì bên kia bình phong đột nhiên truyền đến tiếng nói, là Phó Ngô Ca.
“Nhị tỷ tỷ được đích thân đích công tử của Tề Định Quốc Công tặng lễ vật, thật đáng ghen tỵ, tam tỷ tỷ có thấy thế không?”
“Nhị tỷ tỷ thiên sinh mệnh cách phượng hoàng chỉ đích công tử tặng lễ vật đã là gì chứ?”
“Nói cũng đúng, chúng ta không giống nàng may mắn chỉ có thể ngồi ở đây mà than ngắn thở dài.” Phó Ngô Ca chống tay lên bàn, đảo mắt nhìn bức bình phong tứ quý đặt ngay bên cạnh: “Ta thật ra cũng chẳng thích ngươi đâu, nhưng chỉ có ngươi mới có thể giúp ta hạ bệ Phó Yên Ca. Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu, ta sẵn sàng giúp ngươi một tay chỉ cần sau khi thành công ngươi nhớ đến ta là được.”
“Ngô Ca muội muội lại nói lung tung rồi, ta thì có bản lĩnh gì chứ.” Phó Tuyệt Ca đưa lại khăn tay bẩn cho A Xán cất đi, đối với lời mời gọi của Phó Ngô Ca hoàn toàn không có hứng thú: “Ta giống ngươi chỉ là thứ tử, chạy trước hai con phố cũng không đuổi kịp nhị tỷ tỷ. Thay vì ở đây si tâm vọng tưởng thì ta khuyên ngươi nên làm tốt việc của mình đừng nghĩ đến mấy chuyện hãm hại người khác nữa.”
“Ngươi thật sự cam tâm tình nguyện đứng dưới ánh hào quang của Phó Yên Ca?”
“Đối với ta mà nói mỗi người đều sở hữu riêng mình một ánh hào quang chỉ là ngươi có nhận ra hay không mà thôi.”
Phó Ngô Ca không còn lời nào để nói, bất đắc dĩ xua tay: “Tuỳ ngươi.”
Phó Tuyệt Ca tựa tiếu phi tiếu, xem ra mấy năm nay Phó Ngô Ca sống cũng không dễ dàng gì. Trước không phải đích tử sau không phải quân quý lại không sinh được con, ngay cả chỗ dựa duy nhất cũng mất đi e là ngày tháng sau này sẽ càng thêm khó khăn.
Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt nhưng tước quý vẫn không từ bỏ cuộc thi, hào hứng đội mưa bắt đầu trận đấu tiếp theo. Phó Tuyệt Ca ngưỡng mộ không ngớt, tước quý nhất định được làm bằng can thiết bằng không sao có thể mạnh mẽ như vậy?
“Xem chừng phải nửa canh giờ nữa mới tạnh mưa.”
Phó Tuyệt Ca chọn đại một khối cao điểm ăn cho đỡ chán: “Không sao, ta chờ được.”
Còn chưa kịp cắn vào miếng cao điểm ngon lành thì mành trúc đã bị một ai đó vén lên, theo bản năng lập tức đem cao điểm đặt trở lại dĩa.
Là Quốc công, Hầu tước và Bá tước Đại nương tử.
Trong lòng thầm than không ổn, Phó Tuyệt Ca vội đứng dậy hành lễ: “Tuyệt Ca kiến quá các vị nương tử.”
“Không cần khách sáo, lệnh ái cứ ngồi đi.”
Đợi ba người đi vào mới phát hiện còn bốn vị công tử khác đứng phía sau mành trúc, có vẻ do ngại tiến vào gian nghỉ của quân quý nên đành đứng chờ bên ngoài.
“Không biết các vị nương tử có gì dạy bảo?”
“Làm gì có chuyện dạy bảo, bọn ta đây thật ra là muốn nhờ vả lệnh ái chút chuyện.” Bá tước Đại nương tử chỉ tay vào vị công tử dáng người cao gầy, hai gò má hõm sâu tạo thành hình lưỡi cày: “Khuyển tử nhà ta năm nay sẽ theo phụ thân hắn vào kinh làm quan, ngươi cũng biết bọn ta từ Dự Châu chuyển đến không thân quen với ai nếu được mong ngươi ở trước mặt bát gia nói vài lời tốt đẹp. Dĩ nhiên bọn ta không bảo ngươi giúp không công, chỉ cần là thứ ngươi muốn cứ trực tiếp nói ra bọn ta nhất định đáp ứng.”
“Phải, phải, khuyển tử nhà ta học hành gian khổ mới đỗ được tiến sĩ, nếu được lời kim ngọc của bát gia ở trên quan trường sẽ càng vững vàng.” Hầu tước Đại nương tử khẩn khoản nắm lấy hai tay Phó Tuyệt Ca: “Ngươi là ái thiếp của bát gia, nói vài lời đối với ngươi cũng không có khó khăn gì.”
Phó Tuyệt Ca đáng thương nhìn trời, đám người này mời nàng đến đây quả nhiên không có ý tốt. Cầu cạnh một quân quý được bát gia sủng ái, bọn họ đã phải bỏ xuống hết mặt mũi dĩ nhiên sẽ không chấp nhận bị nàng cự tuyệt. Nhưng chuyện này không phải nàng nói là được, nàng càng không muốn miễn cưỡng bát gia làm bất cứ chuyện gì.
“Lệnh ái không nói gì là chấp nhận hay không a?” Tề Định Quốc Công phu nhân thiếu kiên nhẫn xen ngang: “Hai tiểu tử nhà ta đều đã đến tuổi thành thân, nếu bát gia có thể nói giúp bọn họ nói tốt trước mặt các vị thạc quân thì Quốc Công Phủ nhất định gửi hậu lễ xứng đáng cho ngươi.”
“Hả? Thạc quân?”
“Thạc quân phải tích phúc ba kiếp mới gả được cho hài tử nhà ta, đối với bọn họ không có thiệt thòi đâu.”
“…” Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười, đến cả thạc quân cũng dám dòm ngó, ba vị Đại nương tử này mộng thật sự quá phong phú rồi: “Các vị đừng nghe người khác nói lung tung, Tuyệt Ca chỉ là nho nhỏ cung nữ hầu hạ bên cạnh bát gia làm gì có mặt mũi lớn đi khuyên bát gia nói tốt hay không nói tốt chứ. Nếu các vị công tử có bản lĩnh dù là từ Dự Châu xa xôi đến kinh thành thì vẫn có chỗ đứng tốt trong triều, còn không bát gia có nói trăm lời ngàn lời cũng bằng thừa. Lại nói bát gia tính vốn cương liệt, chuyện trong triều đều tự mình giải quyết, nô tỳ căn bản không thể nói xen vào nửa lời.”
“Lệnh ái nói như vậy là muốn cự tuyệt?!”
“Tuyệt Ca cũng như các vị là quân quý, có được bát gia sủng ái cũng không thể nói được gì. Bát gia trước nay rất ghét hậu cung can chính, nếu Tuyệt Ca nói gì đó không hợp ý ngài có khi các vị công tử lại phải chịu khổ.” Phó Tuyệt Ca mềm mỏng tìm lời lẽ thuyết phục tránh sau này gặp nhau lại cảm thấy khó xử: “Các vị quan nhân tính khí đều như vậy, các vị nương tử hẳn hiểu rõ hơn Tuyệt Ca, chuyện này Tuyệt Ca thật sự không thể làm chủ được.”
Lời lẽ Phó Tuyệt Ca đưa ra thật sự rất thuyết phục, bọn họ nửa chữ cũng phản bác không được nhưng lại không muốn chấp nhận kết quả này.