Ngọc Thanh Quan phá lệ vắng vẻ thanh tịnh, lác đác vài ba người thắp hương lễ phật. Thời gian gần đây Phó Tuyệt Ca thường xuyên đến Ngọc Thanh Quan cúng bái, trước cầu bình an cho bát gia sau cầu tâm thanh tịnh không còn lo âu. Đối với nàng mà nói, con người sống trên đời không ai không có tâm sự phiền não nhưng khi đứng trước chân nhân tất cả ưu phiền đều biến thành tro bụi hư vô.
Đông Phương Tầm Liên dẫn theo một gia đinh thân tín, suốt đường đi trầm mặc không nói gì, khác xa với tính cách ưa thích náo nhiệt trước kia của nàng.
Đến trước Tam Thanh chân nhân, A Xán quay đầu thấp giọng nói khẽ: “Nô tỳ đi châm dầu, lệnh ái tranh thủ thời gian để bát gia biết sẽ không vui đâu.”
“Ta biết rồi.”
A Xán không nán lại lâu, chẳng mấy chốc liền biến mất sau đại môn. Ngay cả gia đinh bên cạnh tứ nhân tra cũng rời đi, xung quanh trở về an tĩnh vốn có.
Đông Phương Tầm Liên bước đến hương án đốt vài nén hương, đem một nửa đưa cho Phó Tuyệt Ca rồi nói: “Dạo gần đây nàng sống có tốt không?”
“Đa tạ tứ gia quan tâm, nô tỳ sống rất tốt, bát gia cũng rất yêu thương nô tỳ.”
“Lão bát thích ngươi nhiều như thế nhất định sẽ đối tốt với ngươi.”
Phó Tuyệt Ca không trả lời, yên tĩnh nhắm mắt cầu nguyện, chuyện xưa đối với nàng mà nói chỉ như gió thoảng mây bay chẳng còn ý nghĩa gì.
“Nếu năm đó ta có thể nghe theo lời nàng bỏ xuống hư vinh dục vọng, chấp nhận cùng nàng xây dựng một gia đình nhỏ thì hôm nay đã không đến mức luân lạc. Ta biết ta không có tư cách ở đây cùng nàng nhắc chuyện xưa cũ nhưng trong lòng ta vẫn vô cùng tiếc hận, khi ấy ta nghĩ thông suốt thì hôm nay không đến lượt lão bát chiếm tiên phong.”
“Tứ gia xem nô tỳ là cái gì? Là món đồ để ngài tranh tiên phong với bát gia sao? Xem ra mấy năm nay ngài vẫn chưa hiểu gì cả.”
“Ta hiểu, ta tại sao lại không hiểu được chứ?” Đông Phương Tầm Liên hai mắt đỏ bừng, kiềm nén kích động không muốn doạ sợ Phó Tuyệt Ca: “Phó tiểu ngốc, ta thích nàng, bao nhiêu năm qua vẫn thích nàng. Ta mấy năm nay đã hiểu ra một số chuyện, ngoài nàng ra ta ai cũng không cần, nếu nàng còn chút tình cảm với ta có thể hay không…”
“Tứ gia có vẻ đã hiểu lầm nô tỳ chuyện gì rồi, nô tỳ nào dám có ý nghĩ quá phận như thế.” Phó Tuyệt Ca xoay người đi về phía cửa sổ, ánh mắt trong trẻo không chứa lẫn một tia tạp niệm: “Năm xưa nô tỳ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, trong lòng mến mộ tài hoa của bát gia, trộm nghĩ có thể gả cho ý trung nhân thì tốt biết mấy. Nhưng đáng tiếc người muốn thú nô tỳ không phải bát gia mà là ngài, nô tỳ khó lòng từ chối thiên chi kiêu tử chỉ đành viện đại một lý do cự tuyệt. Tước quý trong thiên hạ có ai không thích tam thê tứ thiếp tam cung lục viện, bắt ngài chỉ thú một quân quý dĩ nhiên ngài sẽ không chấp nhận.”
“Phải rồi, nàng năm đó thích lão bát, ai ai cũng đều biết đều tin chỉ có ta là chấp mê bất ngộ. Nàng tuổi nhỏ linh lung hoạt bát, mỗi lần mỉm cười khung cảnh xung quanh đều bừng sáng hào quang nhưng nụ cười của nàng lại chưa từng dành cho ta. Bây giờ nàng trưởng thành rồi, hầu hạ lão bát qua đêm, người trong Triết thân vương phủ đều gọi nàng chủ tử, nàng làm sao còn nhìn đến kẻ thất thế là ta?”
“Tứ gia đừng nói như thế, nô tỳ mệnh bạc không dám nhận hai tiếng chủ tử từ người khác.”
Đông Phương Tầm Liên cười nhạt hai tiếng, lồng ngực quặn thắt như bị ai dùng tay vặn ngược: “Tình cảm của nàng mấy năm qua ta là người nhìn thấy rõ ràng nhất, nàng thích lão bát cũng được, chán ghét ta cũng được. Hôm nay cùng nàng nói những lời này là vì muốn trước lúc chết có thể giãi bày tất cả tâm sự.”
Phó Tuyệt Ca đột ngột lớn tiếng đánh gãy lời nàng: “Tứ gia hồ đồ rồi, ngài cát nhân thiên tướng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Đến cuối cùng người quan tâm ta nhất vẫn là nàng.”
“Tứ gia không thể cùng nô tỳ nói chuyện như những người bình thường khác sao? Cứ nhất định phải xuyên tạc ý tứ của nô tỳ, làm như vậy ngài thấy khoái hoạt sao?”
“Ta thấy thế nào còn quan trọng à?” Đông Phương Tầm Liên chậm chạp tiến đến trước các vị Tam Thanh chân nhân, gương mặt hốc hác càng thêm nhợt nhạt yếu ớt: “Người ta muốn lại không thể có được, hài tử của ta lần lượt tạ thế, mẫu hậu mất đi chỗ dựa cũng không còn, trên đời này chỉ còn mỗi mình ta cô độc không nơi nương tựa. Vẫn là lão bát mệnh tốt, mặc dù không phải thân sinh nhưng ít nhất Hoàng hậu nương nương vẫn sẵn sàng bảo vệ nàng, lo tính tương lai không để nàng thua thiệt.”
Phó Tuyệt Ca nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, vội bước đến túm lấy hai vai Đông Phương Tầm Liên ép đối phương nhìn thẳng vào mắt mình.
“Ngài nói cái gì? Hoàng hậu nương nương không phải thân mẫu của bát gia?!”
“Nàng không biết sao? Lão bát cũng thật là, tự mình điều tra cũng không nói với nàng.”
“Ý tứ gì?”
Đông Phương Tầm Liên gỡ tay Phó tiểu ngốc trên vai mình nắm chặt trong lòng bàn tay nhưng rất nhanh nàng đã rút trở lại: “Chuyện này xảy ra đã lâu, ta cũng chỉ biết những chuyện vặt vảnh bên ngoài. Đại khái phụ hoàng từng qua lại với cung nữ ở hành cung, có ý muốn phong nàng ta làm quan nữ tử hầu hạ bên gối. Hoàng hậu nương nương vừa đúng lúc có hỉ, Hoàng thượng vì sợ thế lực của nàng nên mới tìm cách cho xạ hương vào đồ dùng hằng ngày khiến nương nương sảy thai. Tính khí Hoàng hậu nương nương nàng cũng biết, nếu để nàng ta biết bản thân mất con mà người khác lại có hỉ nhất định sẽ không buông tha. Vì lẽ đó phụ hoàng ngày giấu đêm giấu đảm bảo an toàn cho cung nữ và cái thai trong bụng. Đáng tiếc cung nữ kia mệnh bạc sinh được lão bát thì qua đời, phụ hoàng liền đem nàng giao cho Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng.”
“Còn có những chuyện như vậy?”
Phó Tuyệt Ca mạc danh kì diệu, nàng không dám tin bát gia thân phận tôn quý lại không phải thân sinh nhi nữ của Hoàng hậu nương nương, thảo nào nương nương chán ghét điện hạ đến vậy.
“Nàng không muốn tin cũng không được, ta nghĩ chắc lão bát ở Cao Ly đã biết chuyện rồi, nói không chừng còn thương tâm một phen.”
“Hôm nay ngài nói những chuyện này với nô tỳ làm gì?” Phó Tuyệt Ca không nghĩ tứ nhân tra lại có ý tốt đến báo tin, nhất định là đang âm mưu chuyện gì đó: “Ngài không muốn nói cũng được, tự thân nô tỳ tra hỏi cũng sẽ có kết quả.”
“Quả nhiên không có chuyện gì qua mắt được nàng, lão bát gọi nàng là tiểu ngốc xem ra vẫn chưa hiểu hết về nàng.”
“Ngốc hay không ngốc không phải chỉ một lời nói là có thể quyết định được, ở trước mặt người mình thích chẳng ai muốn làm kẻ thông minh.”
Ý cười trên mặt Đông Phương Tầm Liên tắt hẳn, nặng nề trút một tiếng thở dài: “Xem ra người không hiểu về nàng chính là ta.”
“Tứ gia nếu không muốn nói vậy nô tỳ xin phép cáo từ, trong vương phủ còn nhiều chuyện chờ nô tỳ đích thân giải quyết.”
“Chuyện của vương phủ lão bát cũng giao cho nàng, phần tình ý này đúng là khó ai bì kịp.” Đông Phương Tầm Liên thong dong bước lên trước vài bước, tay chấp sau lưng đặc biệt khoan thai: “Lão bát không phải đích tử, phụ hoàng có sủng ái cũng khó lòng để một người xuất thân hèn kém như nó kế thừa đại nghiệp. Ta còn có cơ hội làm lại từ đầu và nàng cũng còn cơ hội lựa chọn, hảo hảo suy nghĩ khi nào muốn thay đổi thì cứ đến tìm ta.”
Quả nhiên miệng chó không phun được ngà voi, Đông Phương Tầm Liên hôm nay xuất hiện mục đích cũng chỉ để chia rẽ nàng và bát gia, chẳng có gì thú vị cả.
“Tứ gia yên tâm, nô tỳ vốn là người chung thuỷ một lòng sẽ không cô phụ bát gia, khiến tứ gia hao tổn tâm sức thật xấu hổ.”
Dứt câu liền dứt khoát xoay người rời đi, cả đầu cũng không buồn ngoảnh lại. Trùng hợp gặp một người xông xáo bước vào điệu bộ có chút gấp gáp, bất quá không bị hạ nhân bên ngoài cản trở hẳn là người quen biết với tứ nhân tra.
Đập vào mắt là gương mặt quen thuộc đến khó tin, Phó Tuyệt Ca và người nọ cùng lúc áp tay lên mặt, kinh hãi tròn xoe mắt nhìn nhau.
“Ngươi là ai!?”
Hai người cùng lúc kêu lên xong lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đông Phương Tầm Liên nghe động bước ra xem thử, trông thấy nữ tử mặc áo lụa màu lam liền ngạc nhiên hô: “Kha Kha?”
Mạnh Kha kinh hãi chạy ra sau lưng Đông Phương Tầm Liên, run run chỉ tay vào Phó Tuyệt Ca: “Có quỷ! Tứ lang, ở đó có quỷ! Đáng sợ quá!!”
Phó Tuyệt Ca trong lòng khiếp đảm một trận, Mạnh Kha này không phải giống tám phần mà là cực kì giống, giống đến mức phi thường đáng sợ.
“Hoang đường!” A Xán lớn tiếng quát thẳng vào mặt Mạnh Kha: “Đây là lệnh ái của Khang Ninh Công phủ, tiểu nương ăn nói cẩn thận.”
“Khang Ninh Công?” Mạnh Kha nâng khăn che mặt, tỉ mỉ đánh giá Phó Tuyệt Ca từ trên xuống, dáng vẻ này đúng là của thiên kim quý nữ: “Là ta thất lễ rồi, không biết lệnh ái sao có lại có gương mặt giống ta đến vậy?”
So về tuổi tác Phó Tuyệt Ca vẫn nhỏ hơn Mạnh Kha, nói giống phải là nàng giống Mạnh Kha.
“Bản lệnh ái không biết chuyện này, tiểu nương đã nói ta khó mà giải đáp.”
Mạnh Kha tâm tình hồi phục lại đôi chút, nghiêng đầu nhìn qua tứ gia vẫn trầm mặc không nói: “Quan gia ngài xem xem, cô nương kia giống thần thiếp đến tám chín phần thật sự doạ thần thiếp khiếp sợ một phen.”
“Bản vương đã bảo nàng ngoan ngoãn ở trong phủ sao lại chạy ra ngoài rồi?”
“Thiếp thân nghe nói quan gia đến Ngọc Thanh Quan thắp hương cho các vị công tử nên cũng muốn đi theo để tỏ lòng thành. Mấy hôm nay trời trở lạnh, quan gia lại không mang theo áo ấm, vạn nhất cảm lạnh thì phải làm sao?”
Phó Tuyệt Ca không tiện nhìn phu thê người ta ân ái, vội lên tiếng cắt ngang: “Tiểu nữ tử có việc phải đi, cáo từ.”
“Khoan đã.” Mạnh Kha vung khăn lụa bước đến trước mặt Phó Tuyệt Ca: “Lệnh ái của Khang Ninh Công lại cư xử thiếu phép tắc vậy sao? Thấy bản phi sao không quỳ xuống hành lễ? Ban nãy ngươi ở cùng với tứ lang là có mục đích gì?”
“Tiểu nương nói năng cẩn thận, lệnh ái nhà ta là người của Triết Thân vương phủ, hành lễ hay không chưa đến lượt ngài nói. Chưa kể ngài chỉ là tiểu nương tự xưng bản phi không sợ bị người khác cười nhạo sao?”
“Nho nhỏ nha hoàn nhà ngươi có tư cách gì nói chuyện ở đây?” Mạnh Kha tính vốn nóng nảy không thích dong dài, quay sang cung nữ bên cạnh phân phó: “Lôi ả xuống vả mặt hai mươi cái.”
“Tiểu nương đúng là uy phong nhưng uy phong không đúng chỗ sẽ rước hoạ vào thân.” Phó Tuyệt Ca kéo A Xán ra sau lưng, giọng nói lạnh thêm hai phần: “Nói thế nào ta cũng là người của bát gia, không có danh phận nhưng cũng được người trong vương phủ gọi một tiếng chủ tử. Ngươi hôm nay đánh người của ta, không sợ bát gia trở về sẽ phiền phức thế nào sao?”
“Không danh phận chính là không danh phận, có nói lên đến tận trời ngươi vẫn chỉ là cung nữ.”
“Thà trước không danh phận sau trở thành đích nương tử vẫn tốt hơn cả đời làm thiếp.”
Mạnh Kha thẹn quá hoá giận bước lên đẩy Phó Tuyệt Ca một cái: “Ngươi có ý gì hả!?”
Phó Tuyệt Ca lảo đảo muốn ngã may mà A Xán kịp thời đỡ lấy, đáy mắt lập tức toé lên tia lửa giận, không chút do dự vung tay tát Mạnh Kha một cái.
A Xán cảm thấy chưa đủ còn bồi thêm một câu: “Bản thân chỉ là một kĩ nữ không biết tốt xấu còn dám ở đây thị uy với lệnh ái nhà ta?!”
Xuất thân hèn kém chính là điểm yếu ớt nhất trong lòng Mạnh Kha, bị một nha hoàn thẳng tay đâm vào tránh không khỏi hổ thẹn.
“Ngươi nói cái gì hả!?”
“Kha Kha đủ rồi!” Đông Phương Tầm Liên tức giận kéo Mạnh Kha ra sau lưng: “Đã nói nàng không được tuỳ ý xuất phủ vẫn kiên quyết không nghe, nàng muốn người khác cười nhạo bản vương mới vừa lòng sao?”
“Thần thiếp khiến ngài xấu hổ sao? Không phải ngài nói cho thần thiếp danh phận để thiếp có thể ngẩng cao đầu làm người, những gì ngài từng hứa đều quên cả rồi sao!?”
“Nàng còn hồ đồ nữa bản vương sẽ phong bế Nhược Liễu Các của nàng!”
“Quan gia ngài…”
“Các ngươi đưa tiểu nương về đi.”
Nha hoàn khúm núm nghe lệnh dẫn Mạnh Kha hồi phủ, đi không được mấy bước ả lại dùng dằng không chịu đi, lớn tiếng mắng chửi Phó Tuyệt Ca.
“Ngươi là người của bát gia còn dám nhìn đến quan gia của ta?! Tiện nhân nhà ngươi đúng là không biết xấu hổ! Bản phi phải tố cáo ngươi với bát gia!!”
Nhận được ánh mắt của lệnh ái, A Xán lập tức bước lên bắt lấy cổ tay Mạnh Kha lôi xuống giao cho Tiểu Tư Phúc xử trí.
Phó Tuyệt Ca chậm rãi mở miệng nói: “Tứ gia quản không được thì để ta quản, để nữ nhân có gương mặt giống ta đi khắp nơi giễu võ dương oai cũng không tốt.”
Đông Phương Tầm Liên không giận trái lại còn vui vẻ nói: “Bộ dáng ghen tuông của nàng thật sự rất đáng yêu.”
“Ta không phải ghen tuông mà đang thị uy với Mạnh Kha, nếu ả còn không biết thu liễm tìm ta đắc tội thì ta sẽ không nể mặt ngài nữa, tốt nhất nên hảo hảo quản giáo lại người của ngài.”
Phó Tuyệt Ca để A Xán dìu xuống bậc thang, liếc mắt nhìn Mạnh Kha đang bị vả miệng, bất quá cũng không nói gì tiếp tục bước đi.