“Này, Phó Tuyệt Ca!” Mi Cát thô lỗ đẩy A Xán qua một bên, giận dữ rống vào mặt nàng: “Ngươi ngồi ở đó nghĩ linh tinh cái gì hả? Có biết bát gia lo lắng thế nào không?”
“Ngươi về đi.”
“Phó Tuyệt Ca.”
“Ngươi về đi.”
Mi Cát sửng sốt, nghi hoặc nhìn Phó Tuyệt Ca vẫn trầm mặc cúi đầu: “Này, ngươi thật sự không sao chứ? Ta nhớ bát gia không có chọc giận ngươi mà.”
“Ngươi về đi.” Phó Tuyệt Ca với tay về phía than lô, đốm sáng yếu ớt chạm vào đầu ngón tay rồi biến mất: “Nói với bát gia thượng lộ bình an, sau này cũng không cần đến tìm ta.”
“Ít nhất ngươi cũng phải cho bát gia biết ngươi đang tức giận cái gì chứ!”
“Ta không tức giận, chỉ là có vài chuyện chưa nghĩ thông suốt nên muốn yên tĩnh một mình.” Hơi nóng rát từ đốm lửa truyền đến đem Phó Tuyệt Ca kéo về thực tại, đôi mắt đã không còn trong veo như trước: “Ngươi quay về đi, đừng ở đây làm gì, có việc ta tự đến tìm ngươi.”
“Phó Tuyệt Ca ngươi...”
“Nếu lệnh ái đã không muốn nói thì ngươi đừng ép nàng làm gì.” A Xán ở bên cạnh mềm nhẹ khuyên ngăn: “Bát gia cứ yên tâm để lệnh ái ở lại đây, ta sẽ thay ngài chăm sóc lệnh ái thật tốt.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Mi Cát ngoái đầu nhìn lại lần nữa: “Việc này nhờ ngươi giải quyết, ta trước quay về phủ báo tin.”
“Mi Cát tỷ tỷ đi thong thả.”
Mi Cát nén tiếng thở dài xoay người rời đi, thân ảnh rất nhanh bị tuyết trắng che lấp.
A Xán nhịn không được bưng chén canh nóng hổi vừa đôn đến trước mặt tam lệnh ái: “Lệnh ái không hay tức giận, hôm nay lại không nói năng gì có phải gặp chuyện phiền muộn rồi không?”
“Ta không sao, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Trong lòng có tâm sự nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều không phải sao?” Đem chén canh nóng đặt lên bàn tròn nhỏ kê cạnh giường, A Xán kéo ghế đẩu ngồi xuống đối diện nàng: “Ta nhìn lệnh ái lớn lên cũng là người hiểu ngài nhất, có gì buồn bực cứ trút hết ra ngoài đi, ta ở đây nghe ngài tâm sự. Yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói với tứ nương tử đâu, chỉ cần ngài muốn ta sẵn sàng làm thùng rác cho ngài.”
“A Xán ta...” Phó Tuyệt Ca cảm thấy miệng khô khốc, lời muốn nói cứ nghẹn lại ở cổ họng: “Bát gia sẽ phải đi Cao Ly ít nhất ba bốn năm nữa mới trở về.”
“Nô tỳ minh bạch, Mi Cát cô nương vừa nói cho ta nghe chuyện này, có phải ngài lo sợ bát gia đi chuyến này khi quay về sẽ không còn thích ngài nữa?”
“Bát gia hiện tại vẫn chưa vỡ lòng, ta tuy chưa từng nghi ngờ tình cảm của ngài nhưng vẫn rất hoang mang. Vạn nhất bát gia đến Cao Ly đột nhiên vỡ lòng, ta lại không ở ngay bên cạnh liệu ngài có chọn một quân quý khác thay thế vị trí của ta?” Phó Tuyệt Ca run rẩy siết chặt gấu váy đến nhăn nhúm, khóe mắt xót cay vẫn kiên cường không khóc: “Mọi chuyện xảy ra như thế ta liệu có thể chấp nhận ngài như bây giờ hay không? A Xán, ta thật sự rất sợ, ta sợ đến mức không dám nhìn mặt bát gia, ngươi nói ta phải làm sao mới được đây?”
“Lệnh ái ngài bình tĩnh trước đã.”
A Xán choàng người qua giúp nàng vuốt lưng thuận khí đồng thời mềm nhẹ bên tai an ủi: “Nếu ngài đã nói thẳng vậy ta cũng không vòng vo nữa, tước quý đa phần đều sống vì bản năng, một khi vỡ lòng khó mà không chế bản thân trước tin tức tố của quân quý. Ngài nghi ngờ chuyện này không sai, chỉ là ngài tránh mặt như vậy thật không phải cách, một mặt khiến bát gia lo lắng mặt khác khiến ngài khổ sở không yên. Chi bằng trực tiếp nói thẳng cho bát gia biết suy nghĩ của ngài, đừng sợ bát gia không hiểu, chỉ cần bát gia thích ngài nhất định sẽ vì ngài mà khống chế tốt bản thân. Tước quý vỡ lòng không nhất thiết phải hành phòng, có thể thông qua dược phối ổn định tinh thần qua được thời gian khó khăn này mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“N-Ngươi nói thật chứ?”
“Ta chưa bao giờ lừa gạt ngài a lệnh ái, quyết định thế nào là do ngài. Bây giờ hảo hảo dùng chút nhiệt thang đi, ta nghe A Bích nói cả ngày hôm nay ngài không ăn gì nếu còn nhịn đói sẽ đổ bệnh mất.”
Phó Tuyệt Ca chần chờ một lúc vẫn tiếp nhận chén cháo uống một ngụm, dạ dày quặn thắt cả ngày hôm nay cuối cùng cũng chịu yên tĩnh.
“Hảo hảo suy nghĩ những lời nô tỳ vừa nói, vẫn còn hai ngày nếu muốn cứ đến gặp bát gia.”
A Xán nói xong thì đứng dậy rời khỏi phòng thuận tay giúp nàng đóng kín cửa lại.
Phó Tuyệt Ca ngồi yên như pho tượng, trong đầu quẩn quanh vô số câu hỏi nhưng không ai giúp nàng giải đáp. Lời A Xán nói khiến nàng hiểu rõ một điều, bất kể chuyện gì phải đối mặt mới có thể giải quyết, cố gắng né tránh cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu đã biết trước bát gia sẽ viên phòng cùng quận chúa Cao Ly nàng chỉ có thể sớm một chút khuyên bát gia kiềm chế bản thân thật tốt, chỉ cần qua được thời kì vỡ lòng mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.
Nhưng vấn đề là nàng không thể đi nói thẳng bát gia khi vỡ lòng sẽ viên phòng với quận chúa Cao Ly a!
Đứng dậy đi qua đi lại trong phòng nghĩ biện pháp, đập vào mắt là phi phong lông hồ ly bát gia tặng nàng sinh thần năm ngoái vì tiếc mà cứ treo mãi trên giá không chịu mặc. Từng bước tiến đến chỗ giá treo, ngón tay thon dài chầm chạp vuốt ve lông hồ ly mềm mại, trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Cao Ly vốn lạnh lẽo có lẽ nàng nên may cho bát gia một kiện phi phong.
Nghĩ là làm, Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn chạy đi tìm khúc vải màu sắc tươi sáng, bên trong phi phong lót lông cừu giữ ấm, viền ngoài đính kết lông thỏ nhu nhuyễn tinh tế. Phó Tuyệt Ca cố tình may thêm một chiếc mũ lông cừu giúp bát gia giữ ấm đầu, tốt nhất là có thể dùng trong những ngày nắng nóng. Cảm thấy không đủ quyết định may thêm hương nan chứa đầy thảo dược an thần, mỗi khi mệt mỏi bát gia có thể lấy một ít nhét vào gối ngủ.
Nếu được có khi ngay cả tuyến thể Phó Tuyệt Ca cũng tìm cách nhét vào!?
Mải miết cả buổi sáng chỉ mới cắt xong vải, vẫn còn rất nhiều chuyện đang đợi nàng thực hiện. Chọn thêu hoa cúc để bát gia vừa nhìn sẽ nghĩ ngay đến nàng, muốn được như vậy nàng phải thức suốt đêm mới mong làm xong.
Buổi chiều Mi Cát lại đến một chuyến nhưng Phó Tuyệt Ca đóng cửa không tiếp, yên tĩnh trốn trong phòng may phi phong ngay cả A Xán gọi nàng dùng thiện cũng không đi. Hai ngày nữa bát gia sẽ đi Cao Ly, nàng chỉ còn một cơ hội này sống chết nhất định phải may cho xong trước khi bát gia khởi hành.
Chiều ngày thứ hai bát gia xuất hiện, Phó Tuyệt Ca mặc dù rất muốn gặp nhưng vẫn kiên quyết trốn trong phòng, chờ khi nào làm xong mọi thứ mới đến gặp bát gia.
Đông Phương Tầm Tuyết bị cự tuyệt chỉ đành thất vọng ra về, trước khi đi không quên dặn Mi Cát mang tất cả đồ tốt nhất trong Nội Vụ Phủ chuyển đến ngoại trạch cho tiểu ngốc. Lần này nàng đi ít nhất cũng phải hai năm mới trở về, để tiểu ngốc chờ đợi nàng thật sự không đành lòng. Ngoài việc đem tất cả đồ đạc chuyển đến chỗ nàng cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Thức suốt hai ngày hai đêm Phó Tuyệt Ca mới làm xong, hai mắt thâm đen như gấu trúc, vừa buông kim chỉ muốn nằm xuống giường ngủ một giấc.
A Xán như mọi hôm mang thức ăn khuya cho tam lệnh ái, phát hiện kiện phi phong được treo ngay ngắn trên giá liền vui mừng reo to: “Lệnh ái làm xong rồi sao? Sáng mai có thể đưa cho bát gia rồi.”
Phó Tuyệt Ca mệt mỏi trèo lên giường, cả người nhỏ bé cuộn hết vào chăn: “Ngày mai nhớ gọi ta dậy sớm.”
“Hảo, hảo, nô tỳ ngày mai nhất định gọi ngài.”
A Xán bước đến giúp tam lệnh ái thả mành ngăn muỗi, chậm rì rì thổi tắt nến rồi bưng khay thức ăn khuya rời khỏi phòng. Tính khí tiểu lệnh ái nàng là người rõ nhất, ngoài miệng nói cần suy nghĩ nhưng trong lòng sớm đã có quyết định.
Một đêm này Phó Tuyệt Ca ngủ không an ổn, chập chờn trông thấy bát gia đơn độc ngồi trong thư phòng, tóc dài tán loạn sau vai, hai mắt trũng hoáy không có nửa điểm sức sống. Bát gia cứ yên tĩnh đọc sách còn nàng thì ngồi mài mực, tựa hồ giữa hai người có một tấm gương lớn chia cắt. Không ai nói ai lời nào chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa kêu lên kẽo kẹt, loạt xoạt âm thanh lật sách đều đặn phát ra.
Giữa lúc Phó Tuyệt Ca muốn mở miệng nói chuyện thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, người lạ từng bước tiến vào mang theo mùi hương thức ăn thơm ngát. Nheo nheo mắt nhìn thêm một lúc mới nhận ra người bước vào là Phó Yên Ca, trên người khoác sắc phục vương phi xanh thẫm, búi tóc gọn gàng cài đầy phụ sức tinh xảo.
Kinh hãi đứng bật dậy đưa mắt nhìn xung quanh, đây không phải là thư phòng ở Triết thân vương phủ sao? Phó Yên Ca tại sao lại xuất hiện ở đây?
Kì quái ở chỗ Phó Tuyệt Ca nhận thức được bản thân đang chìm đắm trong mộng mị nhưng mọi chuyện diễn ra lại chân thật đến khó hiểu.
“Quan gia đừng đọc sách nữa, thời gian không còn sớm đêm nay để thần thiếp hầu hạ ngài có được không?”
Bát gia vẫn yên lặng đọc sách hoàn toàn không để ý đến Phó Yên Ca.
Phó Yên Ca không sốt ruột, xoay người ra sau cầm lấy chén canh sâm trên tay cung nữ bưng đến trước mặt bát gia: “Đêm khuya sương lạnh, quan gia thỉnh bảo trọng kim thể.”
Phó Tuyệt Ca dè dặt từng bước đến trước mặt Phó Yên Ca, thử xua tay qua lại mấy cái đối phương vẫn không phản ứng, lẽ nào hai người không ai nhìn thấy nàng?
Mặc kệ Phó Yên Ca nói gì bát gia vẫn giữa nguyên trầm mặc, đôi mắt trong suốt chẳng biết từ lúc nào nhuộm kín u sầu.
“Quan gia tức giận thần thiếp cũng phải nghĩ cho sức khoẻ của bản thân, cầu ngài quan gia, đã hai hôm rồi ngài không chịu ăn uống gì hết sẽ đổ bệnh mất.” Phó Yên Ca mắt hạnh ươn ướt nước, tay cầm khăn lụa chà lau khoé mắt đến đỏ bừng lên: “Là thần thiếp không tốt, thần thiếp không thể hầu hạ ngài chu đáo khiến ngài ghét bỏ. Nhưng chúng ta dù sao cũng là phu thê, ngài không cho thần thiếp mặt mũi cũng phải cho Quý phi nương nương mặt mũi, hôn sự của chúng ta là do nương nương ban cho a.”
Ánh mắt chuyển đến bài trí trong thư phòng, Phó Tuyệt Ca lờ mờ nhận thấy khác biệt, lẽ nào thứ nàng đang nhìn thấy chính là kiếp trước của bát gia?
Bát gia chưa từng phản ứng qua, bình tĩnh cầm quyển sách khác lên đọc, chén canh sâm trên tay Phó Yên Ca dần lạnh lẽo.
“Quan gia ngài nhìn thần thiếp một chút đi, thần thiếp làm tất cả còn không phải vì ngài sao?” Phó Yên Ca quỳ rạp trên sàn dùng đầu gối di chuyển đến bên cạnh bát gia, hoa dung thấm đẫm nước mắt đặc biệt đáng thương: “Tứ gia thời gian qua năm lần bảy lượt cản đường của quan gia, Quý phi nương nương trong lòng lo lắng nên mới bảo thần thiếp hạ độc vào thức ăn của lục công tử mà tứ gia yêu quý nhất. Chuyện này đối với quan gia trăm lợi không có một hại, tại sao quan gia vẫn lạnh nhạt với thần thiếp?”
Phó Tuyệt Ca kinh hãi trừng lớn hai mắt, Phó Yên Ca không nhắc nàng cũng quên mất chuyện của lục công tử. Năm đó tuyết rơi dày đặc đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, vốn dĩ tứ nhân tra sẽ cùng với quý thiếp và lục công tử đi Giang Nam nghỉ dưỡng. Nhưng đêm trước khi lên đường lục công tử đột nhiên phát độc thân vong, tứ nhân tra nổi giận điều tra thì nha hoàn hầu thiện đột nhiên đứng ra đem tất cả tội lỗi đổ hết lên đầu nàng.
Vẫn nhớ như in cảnh tứ nhân tra cầm kiếm lao thẳng đến viện tử chém một nhát lên cánh tay trái của nàng, máu chảy nhiều đến mức không thể cầm lại được. Kể từ ngày đó nàng bị cấm túc trong viện, thức ăn than củi toàn bộ đều bị cắt giảm, suốt nhiều ngày không có cơm ăn nước uống mà suýt chết trên giường.
Đến bây giờ nàng mới biết mọi chuyện là do Phó Yên Ca và Thường Quý phi nương nương bày ra.
Phó Yên Ca yếu ớt thổn thức từng tiếng xé nát tâm can: “Quan gia xin ngài đừng lạnh nhạt thần thiếp nữa, ở vương phủ này đã đủ lạnh lẽo rồi nếu ngài cứ yên lặng như vậy thần thiếp sẽ chết mất.”
Lần đầu tiên trong đời Phó Tuyệt Ca nhìn thấy Phó Yên Ca hèn mọn quỳ rạp cầu xin một chút ái tình. Kiếp trước nữ nhân này băng thanh ngọc khiết, tâm cao khí ngạo, một ánh mắt đủ khiến thiên hạ chao đảo lại vì một người mà vứt bỏ tôn nghiêm. Phó Tuyệt Ca từng nghĩ Phó Yên Ca không biết yêu nhưng hoá ra người nàng ta yêu lại là bát gia.
Bát gia đặt quyển sách xuống bàn, đến cả một ánh mắt cũng không bố thí cho Phó Yên Ca: “Đi đi, đừng khiến bản vương ghê tởm ngươi hơn.”
“Quan gia! Cầu ngài thương xót thần thiếp, gả đi hai năm nay ngài chưa từng cùng thân thiếp thân cận, rốt cuộc thần thiếp đã làm gì sai khiến ngài phật ý? Chỉ cần ngài nói ra thần thiếp nhất định sửa đổi đến khi ngài hài lòng mới thôi!”
“Ngươi xác định?”
“Phải, phải, thần thiếp xác định!”
Bát gia ưu tư nhìn Phó Yên Ca rất lâu, giọng nói khàn đặc quẩn quanh khắp thư phòng: “Ngươi có thể trở thành Tuyệt Ca không? Ngươi có thể khiến Tuyệt Ca trở về bên cạnh bản vương không?”
Lồng ngực như bị ai hung hăng dùng lợi kiếm đâm một nhát, trước mắt phủ kín sương mờ, Phó Tuyệt Ca không dám tin Triết thân vương năm ấy lại si tình đến vậy.
“Quan gia, ngài tại sao lại đối xử với thần thiếp như vậy? Tuyệt Ca đã gả cho tứ gia bao nhiêu năm rồi mà ngài vẫn nhung nhớ không quên, còn thần thiếp thì sao? Thần thiếp mới là thê tử của ngài mà!” Phó Yên Ca tuyệt vọng khóc nấc lên, bàn tay ghì chặt tay áo quan gia đến nhăn nhúm một đoàn: “Thần thiếp được ngài dùng tam thư lục lễ nghênh vào Triết thân vương phủ, là Triết thân vương phi được Hoàng thượng sắc phong. Bao nhiêu năm rồi, quan gia, đã bao nhiêu năm rồi ngài không quay đầu nhìn thần thiếp một cái?”
Bát gia duy trì trầm mặc không trả lời, ánh mắt lạnh lẽo muốn kết băng: “Ngươi nói xem tại sao? Mệnh cách phượng hoàng, chỉ vì bốn chữ này mà bản vương không thể thú Tuyệt Ca, chỉ vì bốn chữ này Quý phi nương nương nhất quyết bắt bản vương thú ngươi. Tại sao lại là bản vương? Ngươi tại sao không chọn một người khác cứ nhất định phải là bản vương?”
“Thần thiếp yêu ngài! Thần thiếp chỉ muốn gả cho ngài!” Phó Yên Ca lết từng chút từng chút đến trước mặt Đông Phương Tầm Tuyết, run rẩy áp hai tay lên mặt đối phương nhưng lại bị gạt đi: “Thần thiếp thiên sinh mệnh cách phượng hoàng ai cũng đều muốn có được, tại sao ngài lại không cần thần thiếp? Rốt cuộc Phó Tuyệt Ca có gì tốt khiến ngài lưu luyến đến vậy?”
“Ngươi sẽ không bao giờ so sánh được với nàng.” Bát gia lạnh lùng đẩy ngã Phó Yên Ca qua một bên, đứng dậy chỉnh sửa y sam ngay ngắn: “Hoặc trở về Đàm Viên của ngươi hoặc cuốn gói ra khỏi vương phủ, bản vương không muốn gặp ngươi.”
Dứt câu liền xoay người rời đi, quyết tuyệt đến tàn nhẫn…
Phó Yên Ca thống khổ gào lên một tiếng, suy sụp đổ xuống sàn nhà khóc nấc lên, không khí bi thương bao trùm toàn thư phòng.
Phó Tuyệt Ca lặng người đi, ngước mắt nhìn theo bóng lưng của bát gia, hoá ra người bị quan gia lạnh nhạt không phải chỉ có nàng. Rốt cuộc Phó Yên Ca đã sống thế nào suốt hai năm qua? Một nữ nhân cao ngạo làm sao chịu đựng người khác vứt bỏ?
Có lẽ nương thân nói đúng, bất cứ ai, bất cứ chuyện gì xảy ra đều là nhân quả.
Nghiệt của nàng là Đông Phương Tầm Liên nhưng nghiệt của Phó Yên Ca là bát gia. Khoái hoạt của quân quý chung quy đều dựa vào cách phu quân đối đãi, bi thương một đời dẫu có đau đớn vẫn phải kiên trì bước đi.
Đời người đau khổ hà tất phải cưỡng cầu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play