Trong cung truyền tin Hoàng thượng chuẩn bị xuất mã nam tuần, tất cả hoàng tước thạc quân đều được đi cùng, dĩ nhiên không thể thiếu mặt Thanh Quận vương đang bị cấm túc. Chuyến nam tuần này vốn được dời từ mùa xuân năm ngoái đến năm nay, một phần vì hoàng đế công vụ bận rộn chưa thể sắp xếp phần còn lại nằm ở chỗ Hoàng hậu nương nương. Tô Hàng địa linh nhân kiệt, thậm chí quân quý cũng xinh đẹp ngọt ngào, Hoàng hậu nương nương vừa khôi phục địa vị dĩ nhiên không muốn Hoàng thượng đến nơi này.
Bất quá chuyến đi nam tuần sớm đã được ấn định, dù Hoàng hậu nương nương có giả bệnh liệt giường cũng chẳng có ích gì.
Triết vương hiện là hoàng tước mà Hoàng thượng sủng ái nhất, ban cho nàng vô số đặc quyền thậm chí còn gọi Phó nhị lệnh ái đi cùng để có cơ hội bồi dưỡng tình cảm. Phó nhị lệnh ái vốn là cô nương thiên sinh mệnh cách phượng hoàng, hành động này của Hoàng thượng khiến bá quan không khỏi đoán già đoán non ngài muốn chọn Triết vương làm trữ quân.
Vì chuyện này Đông Phương Tầm Tuyết gặp không ít phiền toái, cứ hai ba ngày Hoàng hậu nương nương lại gửi thư thúc ép nàng tìm cách ngăn phụ hoàng nạp thêm mỹ nhân. Còn tưởng không nhận thư sẽ tốt hơn nào ngờ Hoàng hậu nương nương lại đem Phó nhị lệnh ái đẩy đến ngoại trạch hại nàng bị tiểu ngốc lạnh nhạt suốt mấy đêm.
Chuyến đi nam tuần này nhìn bề ngoài chẳng có gì đặc biệt nhưng chỉ người trong cuộc mới biết rắc rối ra sao.
Trước khi đi nam tuần bốn ngày, Phó nhị lệnh ái lại tìm đến ngoại trạch.
Lần này Phó Tuyệt Ca ngồi trong Toái Vân Hiên cắm hoa nên không phát hiện, mãi đến khi nghe tiếng người nói nheo nhéo ngoài sân mới đi ra xem thử. Trong sân A Bích gian nan ngăn cản Phó nhị lệnh ái xông vào thư phòng, không ngừng giải thích bát gia hiện tại đang ở trong cung.
“Bản lệnh ái mới không tin lời ngươi nói!” Phó Yên Ca giận dữ giằng khỏi tay A Bích, lớn tiếng quát tháo: “Giờ này đã bãi triều bát gia sao có thể ở trong cung? Nhất định là Phó Tuyệt Ca nha đầu đó không muốn ta gặp bát gia!”
“Lệnh ái bình tĩnh, bát gia thật sự không ở trong cung, ngài đừng làm loạn kẻo ảnh hưởng cô nương nghỉ ngơi bên trong.”
“Nực cười! Phó Tuyệt Ca nhìn thấy bản lệnh ái còn phải tam quỳ cửu khấu, dựa vào đâu nói ta ảnh hưởng nàng nghỉ ngơi?”
“A Bích.”
Nghe tiếng gọi A Bích vội quay đầu lại, cung cung kính kính hành lễ: “Cô nương hảo, nô tỳ đã nói nhưng nhị lệnh ái không chịu tin.”
“Được rồi, ngươi đi chuẩn bị ít trà bánh mời nhị tỷ đi.”
A Bích khom lưng lùi từng bước rồi mới xoay người đến trù phòng.
Phó Tuyệt Ca bình tĩnh chỉ tay vào Toái Vân Hiên: “Nhị tỷ mời vào.”
“Ta còn cần ngươi mời sao?”
Phó Yên Ca hừ lạnh một tiếng, tiêu sái nhấc chân bước vào Toái Vân Hiên.
Nhận được ánh mắt lo lắng của Mi Cát, Phó Tuyệt Ca hơi kéo khoé môi mỉm cười an ủi. Bên này Phó Yên Ca tự do đi dạo vòng quanh Toái Vân Hiên, cũng là lần đầu nàng được bước vào đây tránh không khỏi có chút ghen tỵ.
“Nha đầu ngươi sống không tệ.” Cúi người nhặt cành mao lương tỉ mỉ quan sát: “Dù cho ngươi leo được lên giường của bát gia cũng chẳng có ý nghĩa gì, Hoàng hậu nương nương vĩnh viễn không đáp ứng đoạn hôn sự này. Thay vì uổng công phí sức cắn chặt bát gia không buông ta khuyên ngươi nên tìm một người phù hợp mà gả đi để đến lúc hoa tàn nhuỵ rửa sẽ không còn cơ hội đâu.”
Phó Tuyệt Ca bình tĩnh vén váy ngồi xuống toạ ỷ, tiếp tục cầm kéo tỉa cành: “Nhị tỷ nói mấy lời này cũng chỉ thể hiện bản thân sợ hãi không được bát gia để mắt đến mà thôi. Thay vì ở đây bày trò châm chọc ly gián, ta khuyên ngươi tìm một người mà ngươi thật tâm thích đừng để bản thân sau này hối hận.”
“Úc? Vậy sao? Vậy ta cũng nói thẳng, ta chính là thích bát gia, người khôn ngoan nên biết tiến thoái ta nói đúng không tam muội?”
“Ngươi xác định thích bát gia?”
Phó Yên Ca không chút do dự gật đầu: “Dĩ nhiên.”
“Lúc tứ gia cầu thân ta, ngươi cũng nói ngươi thích tứ gia. Thật ra ngươi không thích tứ gia hay bát gia, ngươi chỉ muốn tranh với ta mà thôi.” Phó Tuyệt Ca đặt kéo xuống bàn, đưa mắt nhìn Phó Yên Ca đứng cách ba bước chân: “Ngươi thích cảm giác thắng được ta chứ không phải thật lòng thích bát gia.”
Phó Yên Ca thoáng sửng sốt nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta vì muốn thắng ngươi mà nói thích bát gia? Ta lại thấy ngươi giống như đang chột dạ, có phải sợ ta thích bát gia sau đó bát gia cũng thích ta nên mới nói mấy lời thay đen đổi trắng?”
“Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, ta cũng không quan tâm ngươi có thích bát gia hay không, vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan đến ta hay ngài. Đừng quên bát gia từng vì không muốn thú ngươi mà cãi nhau một trận với Hoàng hậu nương nương, ngươi hết ngày này đến ngày khác làm phiền ngài không thấy xấu hổ sao?”
Mặt Phó Yên Ca hết đỏ rồi trắng, lửa giận bùng lên lập tức vung tay tát Phó Tuyệt Ca một cái. Bất quá cổ tay lại bị tiểu tiện nhân bắt lấy, một phát đem nàng hất ngã xuống sàn nhà. Cổ tay va đập vào cạnh bàn đau đến vô pháp hít thở, từ nhỏ đến lớn chưa một ai dám đánh nàng vậy mà tiểu tiện nhân này cư nhiên dám đánh nàng?
“Ngươi nghĩ ta sẽ giống như lúc ở Hoán Y Cục để ngươi mặc sức chà đạp sao? Ta khi đó không phản kháng không phải vì sợ ngươi mà vì trong cung nhiều người nên không muốn rước thêm phiền toái mới để ngươi được nước lấn tới. Nhưng ngoại trạch này do ta làm chủ, ngươi bước vào Toái Vân Hiên sống chết là do ta quyết định.” Phó Tuyệt Ca dùng sức nắm hai vai Phó Yên Ca kéo đứng dậy, nhanh tay chụp cây kéo trên bàn dí vào mặt nàng: “Ngươi nghe cho kĩ đây Phó Yên Ca, ta trước nay chưa từng sợ ngươi, trong mắt ta ngươi cũng chỉ là một nha đầu may mắn rơi vào hũ vàng. Nhưng như thế chẳng nói lên được gì, hôm nay chỉ cần ta đâm một nhát đừng nói mệnh cách phượng hoàng ngay cả chết một cách dễ nhìn cũng không được.”
Phó Yên Ca sợ đến hai chân phát nhuyễn, thái dương rịn mồ hôi bết ướt tóc mai: “N-Ngươi đừng có làm càn! Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương nhất định không tha cho ngươi!”
“Ngươi nghĩ như vậy sao?” Đầu kéo bén nhọn từ từ di chuyển trên da mặt trắng mịn: “Bọn họ bảo vệ ngươi cũng chỉ vì bốn chữ ‘mệnh cách phượng hoàng’ nhưng khi ngươi chết rồi bốn chữ này cũng sẽ theo ngươi xuống mồ. Ngươi có biết nó chứng minh điều gì không? Chính là ngươi căn bản không phải phượng hoàng gì cả mà chỉ là con cá nằm trên thớt tuỳ ý ta chém giết.”
Phó Yên Ca hít thở không thông, run rẩy bắt lấy cổ tay Phó Tuyệt Ca không cho nàng tiếp tục dí đầu kéo đến gần: “Có gì từ từ nói, ta cam đoan không nói chuyện này với Hoàng hậu nương nương, ngươi mau thả tay ra.”
“Nhìn vết thương trên mặt ta đi, là nhờ ngươi ban cho, ngươi nghĩ ta sẽ không vẽ hoa lên mặt ngươi sao?”
“Không liên quan đến ta! Là Hoàng hậu nương nương muốn huỷ dung của ngươi!!”
“Nếu ngươi không đặt điều trước mặt Hoàng hậu nương nương ngài sẽ huỷ dung ta sao?” Mũi kéo nhỏ xuống một giọt máu, ánh mắt nàng lạnh toát không còn như ngày thường lấp lánh ánh sáng: “Ngươi huỷ đi tất cả của ta lại muốn ta tha cho ngươi? Lúc ta cầu xin ngươi buông tha thì ngươi đã làm gì? Phó Yên Ca ngươi thật sự rất ích kỉ, ích kỉ đến mức độc ác khiến ta cũng phải ghê tởm.”
“Đừng! Đừng huỷ dung của ta!!”
Phó Yên Ca điên cuồng giãy dụa hòng thoát khỏi kiềm kẹp của Phó Tuyệt Ca, mũi kéo vô tình sượt qua mặt kéo một đường máu dài đến mang tai.
“AAAAAAA!!!”
Phó Tuyệt Ca bình thản từ trên nhìn xuống Phó Yên Ca đang hoảng loạn bưng chặt miệng vết thương: “Là do ngươi tự mình giãy ra, chuyện này không liên quan đến ta.”
“Tiện nhân!!” Phó Yên Ca đau đớn nhào về phía Phó Tuyệt Ca ra sức đánh tới tấp vào người nàng: “Ngươi trả mặt lại cho ta! Mau trả mặt lại cho ta!!!”
Tiếng la hét vừa vặn thu hút sự chú ý của Mi Cát lập tức chạy vào, chỉ nhìn thấy Phó nhị lệnh ái cầm kéo đâm một nhát vào vai Phó tiểu ngốc. Máu bắn tung toé dính trên cành mao lương, Phó tiểu ngốc chỉ kịp kêu hai tiếng liền ngã xuống ngất xỉu.
“Phó Tuyệt Ca!!!?”
A Bích nghe động chạy đến, nhìn thấy Phó cô nương nằm gục trong vũng máu liền cùng Mi Cát chạy vào đem Phó nhị lệnh ái đang điên cuồng mắng chửi lôi qua một bên.
“Gọi lang trung! Mau gọi lang trung!!!”
Sự tình trong ngoại trạch nháo lớn Đông Phương Tầm Tuyết trong cung vừa nhận được tin lập tức thúc ngựa quay về. Mi Cát sớm chờ sẵn ngoài cửa, trông thấy bát gia liền chạy đến kể lại tình hình.
“Trưa nay Phó nhị lệnh ái lại đến tìm ngài nhưng ngài không có trong trạch nên Phó tiểu ngốc mời nàng vào Toái Vân Hiên nghỉ chân. Nô tỳ đứng canh bên ngoài không nghe hai người nói gì, sau đó nghe thấy tiếng hét của hai người nên xông vào phòng. Kết quả nhìn thấy nhị lệnh ái mặt trái bị cắt một đường không sâu, còn Phó tiểu ngốc thì bị đâm vào bả vai mất rất nhiều máu hiện vẫn hôn mê bất tỉnh.”
“Phó Yên Ca đó là chó hay sao mà cắn chặt tiểu ngốc không chịu thả?”
Đông Phương Tầm Tuyết giận dữ quay phắt lại nói: “Lập tức đưa Phó Yên Ca đến Tông Nhân Phủ, ta cần có một lời giải thích!”
“Nhưng mà Hoàng hậu nương nương biết tin sẽ không vui.”
“Quản Hoàng hậu nương nương làm gì, lập tức làm theo lời ta.”
“Vâng.”
Tăng nhanh tốc độ bước vào Toái Vân Hiên, đập vào mắt là chậu nước nhuốm đầy máu A Bích cầm trên tay. A Xán cũng xuất hiện trong phòng, một bên lau mồ hôi một bên kiểm tra nhiệt độ cho tam lệnh ái.
“Bát gia.”
“Sao rồi?”
“Lang trung vẫn đang giúp cô nương cầm máu.” A Bích hai vai thoáng run rẩy, nước mắt nước mũi lem luốc: “Bát gia ngài không biết, lúc nô tỳ tới đã thấy cô nương nằm trong vũng máu, trên vai bị chiếc kéo đâm xuyên một lỗ lớn.”
Đông Phương Tầm Tuyết không chút do dự bỏ qua A Bích chạy vào xem tình hình.
Lang trung bận rộn đắp cao dược lên vai rồi dùng băng vải băng kín miệng vết thương, mồ hôi túa ướt mặt vẫn không kịp lau đi. Tiếp tục đâm thêm hai châm, quả nhiên tiểu cô nương có chút phản ứng mới dám thở hắt một hơi.
“Cầm máu xong rồi, vết thương nhìn nghiêm trọng nhưng không đến nổi nào, chỉ cần nghỉ ngơi tẩm bổ vài ngày sẽ khoẻ lại thôi.”
“Thật sự không nghiêm trọng?”
“Vi thần không dám dối gạt bát gia, có nhiều vết thương máu chảy lênh láng nhưng cũng chỉ như gọt hoa quả cắt trúng tay. Vết thương của Phó cô nương nhìn bên ngoài có vẻ rất sâu thật chất chỉ đâm chưa được hai thốn hoàn toàn không ảnh hưởng đến gân cốt.”
Nghe xong lời Thái y nói Đông Phương Tầm Tuyết mới dám thở một hơi: “Làm phiền ngươi rồi, A Xán ngươi đi tiễn lang trung đi.”
A Xán nhanh nhẹn đặt khăn vào chậu nước rồi đứng dậy tiễn lang trung xuất phủ, không quên dúi vào tay hắn ít ngân lượng.
Đông Phương Tầm Tuyết vén váy ngồi xuống bên cạnh tiểu ngốc, so với lúc sáng sắc mặt có hơi trắng, hơi thở cũng yếu ớt hơn. Nha đầu ngốc nghếch này tính khí không tồi lại rất hiểu chuyện, nàng thật sự không hiểu tại sao Phó Yên Ca nhất định phải làm khó tiểu ngốc. Lúc nhỏ không ít lần nàng bắt gặp Phó Yên Ca khi dễ tiểu ngốc, lớn lên thủ đoạn lại càng cực đoan, lẽ nào muốn lấy mạng tiểu ngốc mới cam tâm?
Trước năm bốn tuổi rốt cuộc tiểu ngốc làm sao sống sót trong Công tước phủ?
A Bích gõ vào cạnh cửa hai tiếng thu hút chú ý: “Bát gia, Mi Cát tỷ tỷ đã đến Tông Nhân Phủ báo án nhưng bị giữ lại, nghe nói là Hoàng hậu nương nương không chuẩn Tông Nhân Phủ tra xét Phó nhị lệnh ái.”
Đông Phương Tầm Tuyết rút ngọc bội trên đai lưng đưa cho A Bích: “Mang cái này cho Tông nhân lệnh hắn nhất định biết phải làm gì.”
“Nô tỳ nghĩ chuyện này nháo lớn sẽ khiến Phó cô nương khó xử, Hoàng thượng vốn không thích nàng chỉ sợ nam tuần cô nương không thể đi theo hầu hạ.”
Cảm thấy lời A Bích nói rất có đạo lý, đây không phải lúc thích hợp lấy cứng đối cứng với phụ hoàng, nàng chỉ đành nhường một bước không truy cứu nữa.
“Không lên Tông Nhân Phủ cũng phải để Trữ Tú Cung dạy dỗ lại nàng.”
A Bích nhanh chóng nhận lấy ngọc bội, trước đến Tông Nhân Phủ truyền đạt ý tứ của bát gia sau đó mới đến Trữ Tú Cung tìm gặp nữ quan.
Đến chiều Phó Tuyệt Ca từ trong mộng mị tỉnh dậy, đập vào mắt là gương mặt lo lắng phóng đại của bát gia. Tựa hồ bát gia đã ngồi chờ bên giường từ lâu, nàng vừa có phản ứng lập tức phát hiện.
“Trong người có chỗ nào khó chịu không?”
Phó Tuyệt Ca thành thật lắc đầu: “Không có khó chịu nhưng vai vẫn hơi đau.”
“Lang trung nói vết thương không nghiêm trọng, hảo hảo tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi thôi.” Đông Phương Tầm Tuyết ôn giọng dỗ dành: “Sau này nếu ta không có trong trạch viện thì ngươi cho người đuổi Phó nhị lệnh ái đi, tránh nàng giống hôm nay lại phát điên đả thương ngươi.”
“Dù sao cũng là tỷ tỷ không thể không tiếp nàng.” Phó Tuyệt Ca yếu ớt rũ mắt, mười ngón tay hết siết rồi thả: “Một phần do nô tỳ phản kháng mới khiến nhị tỷ bị thương ở mặt, bị nàng đâm một nhát cũng không đáng làm gì.”
“Đừng nghĩ như vậy, chuyện này sai nằm ở Phó nhị lệnh ái, ngươi không cần phải áy náy.”
“Không biết nhị tỷ thế nào rồi?”
Đông Phương Tầm Tuyết một bên giúp nàng kéo chăn một bên càm ràm không dứt: “Ngươi quan tâm bản thân trước đi rồi hẵn để ý đến người khác, còn chưa khỏi bệnh đã để Phó nhị lệnh ái đâm vào vai, ngươi nghĩ bản thân mình đồng da sắt gươm giáo đâm không thủng sao?”
Bị dáng vẻ gà mẹ này của bát gia chọc cười, Phó Tuyệt Ca tâm tình thư sướng cuộn vào chăn ấm: “Nô tỳ sẽ khoẻ lại thật nhanh để cùng ngài đi nam tuần.”
“Hảo, mau nghỉ ngơi đi.”