Ấn tượng đầu tiên của Lạc Ninh về Phó Vi không tệ cho nên trò chuyện với cô ấy một lúc. Lát sau Phó Từ mới hỏi Lạc Ninh: "Cô Lạc, trước đó cô nói có thể giúp em gái của tôi khôi phục giống như những người bình thường, có cần chúng tôi chuẩn bị gì không?". 

Mẹ Phó cũng nói: "Đúng đúng, có yêu cầu gì cần chúng tôi phối hợp cô cứ việc nói ra".

"Yên tâm!". Lạc Ninh gật đầu với hai người họ, sau đó ánh mắt dừng lại trên cổ tay Phó Vi: "Là ai đã đưa cho em chiếc vòng tay này?". 

Phó Vi sửng sốt: "Chị thật lợi hại, vừa nhìn đã biết chiếc vòng này em được người khác tặng". Cô ấy bất giác hỏi lại: "Có phải vòng tay có vấn đề không?". 

Lạc Ninh gật đầu, nói: "Đúng vậy, lý do mà em thường xuyên gặp phải xui rủi ngoài ý muốn, sức khỏe càng ngày càng suy yếu, lúc nào cũng có cảm giác cả người lạnh lẽo và khó ngủ. Tất cả là bởi cái vòng tay này".

"Dựa trên tình trạng sức khoẻ của em hiện tại, nếu chị đoán không sai thì bắt đầu từ ba năm trước em đã đeo vòng tay này rồi. Cho tới bây giờ cũng chưa từng tháo xuống, mới dẫn đến tình huống càng ngày càng nghiêm trọng".

Cô nhìn Phó Vi tiếp tục nói: "Nếu đeo thêm một hai năm nữa, thân thể của em sẽ lưu lại di chứng nghiêm trọng hoặc mất mạng!"

Lời này làm mấy người Phó gia đều biến sắc, Phó Vi càng khiếp sợ hơn, ngay cả thời gian cô ấy đeo vòng tay ba năm mà Lạc Ninh cũng nhìn ra được. Đồng thời lại cảm thấy hơi bất ngờ, thế mà người đó mưu mô hãm hại cô ấy. Cô ấy cẩn thận nhớ lại mọi chuyện, cảm xúc vô cùng phức tạp. 

"Đúng là những vấn đề trên người em đã bắt đầu xuất hiện từ ba năm trước, trùng hợp sau khi em đeo chiếc vòng tay này".

Có ai ngờ rằng sức khỏe và vận may liên tục xảy ra vấn đề đều vì một chuỗi vòng tay này chứ? Nếu không phải đích thân cảm nhận hiệu quả từ lá bùa của Lạc Ninh, Phó Vi cũng không dám tin tưởng chuyện này.

Mẹ Phó vội vàng bước tới và giật mạnh chiếc vòng trên cổ tay Phó Vi xuống, "Vi Vi, ai đã cho con cái vòng này?". 

Mẹ Phó không nghĩ ra được ai có lòng dạ độc ác đến vậy. 

Phó Vi mím môi, đưa mắt nhìn sang ba Phó, lúc này mới nói: "Em họ tặng con, em ấy còn nói đã đặc biệt lên chùa nhờ sư thầy làm lễ khai quang cho chiếc vòng này, chiếc vòng là tấm lòng của em ấy, con phải luôn mang bên cạnh".  

"Có khi nào em ấy thật sự không biết chiếc vòng tay này có vấn đề không?", Phó Vi hỏi tiếp. 

Lạc Ninh nói: "Vòng tay này âm khí thật nặng, căn bản không có khả năng được chùa chiền khai quang, mà là vật chôn cùng người chết, cũng chỉ có thể mua được ở chợ đen bằng con đường phi pháp thôi". 

Cũng chính là khẳng định em họ kia của Phó Vi đang nói dối, cô ta cố tình.

"Vì sao em ấy lại phải hại con chứ?". Phó Vi nghĩ tới điều này, trước giờ mối quan hệ giữa cô ấy và em họ rất tốt. Ngày thường em họ thích đi chơi với cô, còn chu đáo và ân cần. Cô ấy và em họ hình như cũng không có xung đột về mặt lợi ích nào cả, cô ấy không nghĩ ra được động cơ khiến em họ phải hãm hại cô ấy. 

Lạc Ninh quan sát gương mặt Phó Vi, "Từ tướng mạo của em nhìn ra được, chắc chắn có liên quan tới tình cảm. Mục tiêu của cô ấy có thể là bạn trai của em hoặc bạn bè khác phái có quan hệ tốt với em".

Phó Vi biến sắc, nói: "Chị không nói em còn không nghĩ nhiều, nhưng vừa nói em đã phát hiện ra rồi, lúc nào em ấy tới tìm em cũng có mặt vị hôn phu của em ở đó".

"Em ấy cho rằng hại chết em thì có thể thay thế gả cho vị hôn phu của em sao?". Cô ấy nắm chặt chăn, rõ ràng trong lòng đang mất bình tĩnh.

Phó Từ cau mày: "Cũng không phải là không có khả năng này. Suy cho cùng hôn ước của nhà chúng ta và Ninh gia được tổ tiên hai nhà hứa hẹn từ nhỏ, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với em, chỉ cần hôn ước vẫn còn ở đó, tất nhiên nó thuộc về Phó Tiếu". 

Từ trước tới giờ Phó Từ không có cảm tình với cô em họ này, anh ta luôn cảm thấy em họ có chút giả tạo, nhưng mối quan hệ giữa em họ và em gái rất tốt. Lúc em gái sinh bệnh cô ta còn thường xuyên tới lui bầu bạn, đã dần dần làm thay đổi cách nhìn của anh ta, cho nên anh ta cũng ra tay giúp đỡ em họ mấy lần, nào ngờ cô ta lại rắp tâm hại người. 

Trên mặt mẹ Phó lộ ra vẻ tức giận, "Sao Phó Tiếu lại thâm độc như vậy chứ, chỉ vì một người đàn ông mà muốn hại chết người ta!". 

"Có khi nào Ninh Cẩn và nó lén lút nảy sinh tình cảm rồi bắt tay nhau làm bậy không?". Mẹ Phó kết hôn với người giàu có, đã từng chứng kiến rất nhiều âm mưu và thủ đoạn trong cái vòng này, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. 

Trong lòng Phó Vi bây giờ đang rất bối rối, "Con cũng không biết, lúc cả ba bọn con ở cùng nhau, thái độ của Ninh Cẩn khá là lạnh nhạt đối với em họ, không nhận ra có chỗ nào mập mờ". 

"Nhưng em họ cứ thích bám dính lấy anh ấy nói chuyện, hoặc hỏi một số vấn đề về công việc". 
 

Cô cũng không tưởng tượng ra, em họ có thể vì một người đàn ông mà muốn hại chết cô, thế thì cũng quá ác độc. 

"Chị Lạc, chị có thể nhìn ra được tình cảm của em có vấn đề, có phải hay không cái này ám chỉ vị hôn phu của em không chung thủy?". Cô ấy có chút khẩn trương nhìn Lạc Ninh và hỏi.

Phó Vi và Ninh Cẩn đã được hai nhà đặt ra hôn sự từ bé, hai người họ lớn lên cùng nhau xem như thanh mai trúc mã vậy, cố ấy cũng thật sự cho rằng Ninh Cẩn là người cô ấy yêu suốt đời, tình cảm vô cùng sâu sắc. Nếu vị hôn phu của mình và em họ hợp tác phản bội, còn dùng cách thức thâm độc đến nhường này để hại chết cô ấy, kết quả này cô ấy khó có thể chấp nhận được. 

Lạc Ninh nhìn Phó Vi bằng ánh mắt trấn an, "Dựa trên tướng mạo của em, vốn không có đào hoa sát. Nếu không phải do vòng tay này chứa âm khí ăn mòn vận may trên người, em sẽ có một gia đình mỹ mãn, con cái tướng mạo và sự nghiệp đều song toàn". 
 

"Cho nên vị hôn phu của em chưa từng đi quá giới hạn, em họ của em không chỉ muốn cướp đi vị hôn phu của em, mà còn vô cùng ghen tị đố kị với em, cho nên mới làm đến mức này".

Nếu trong lúc Phó Vi sinh bệnh mà em học thường xuyên tới bầu bạn, thoạt nhìn hết sức săn sóc, tất nhiên sẽ làm cho vị hôn phu của cô ấy có ấn tượng tốt, Ninh cẩn sẽ cảm thấy cô em họ này không tệ. Đến khi Phó Vi qua đời, em họ lại tiếp tục tiếp cận Ninh Cẩn, lợi dụng thời điểm người ta yếu lòng mà xuất hiện đúng lúc, nói không chừng có thể thực sự hoàn thành giấc mộng. Phó Vi thở phào nhẹ nhõm, Ninh Cẩn không hề phản bội cô ấy. 

"Ngoài ra, tướng mạo của em cho biết có tiểu nhân âm thầm quấy phá, có nghĩa là cô ấy nói xấu em rất nhiều lần, chuyện này mọi người có thể điều tra thử xem". Lạc Ninh không ngờ người hãm hại Phó Vi lại là họ hàng thân thích, người thân thế này cũng quá đáng sợ. 

Sắc mặt Phó Từ sa sầm, nói: "Tôi sẽ điều tra kỹ chuyện này". 

Từ nảy giờ ba Phó vẫn luôn im lặng, sắc mặt xanh mét lên tiếng: "Không cần, để ba!". 

Ba Phó có chút chưa thể chấp nhận được rằng cháu gái trước giờ ông ấy hết lòng yêu thương sẽ làm ra những chuyện như vậy, nhưng sự thật đang được phơi bày trước mắt ông ấy. Nếu đã dám ra tay với con gái ông ấy, thân thích thế này không có cũng được, nhưng còn chưa biết hai vợ chồng em trai ông ấy có biết chuyện này hay không. 

Phó Từ biết ba của anh ta muốn đích thân chấm dứt chuyện này, "Dạ!". 
 

"Cô Lạc, có phải em gái của tôi không đeo vòng tay này nữa là có thể khôi phục bình thường không?". Phó Từ tiếp tục hỏi Lạc Ninh. 

Lạc Ninh trả lời: "Âm khí đã xâm nhập vào cơ thể khoảng ba năm rồi. Bây giờ ngoài việc tránh xa cái vòng tay này, tốt nhất là tìm thêm một món đồ như trang sức phong thủy may mắn cát tường mang theo bên người". 

"Thứ lúc trước tôi đưa cho cô ấy chỉ là bùa âm, có tác dụng xua đuổi âm khí trong cơ thể, thứ này đẳng cấp không cao lắm. Sau này tôi lại vẽ cho cô ấy một lá bùa hộ mệnh, phối hợp với trang sức phong thủy đeo trong vòng một năm là có thể khôi phục lại khí vận như cũ". 

Phó Từ vội vàng hỏi: "Vậy trong tay cô có món trang sức cát tường nào không?". 

Lạc Ninh lắc đầu: "Trong tay tôi hiện giờ không có. Các vị có thể tìm các đại sư hoặc đạo trưởng am hiểu phong thủy huyền học chân chính thỉnh một món về". 

"Đồng thời đem chiếc vòng này tới cho họ xem, vòng tay chưa âm khí rất nặng, tốt nhất yêu cầu họ giúp đỡ xứ lý nó luôn", như thế người Phó gia cũng có thể chứng thực lời nói của cô là thật hay giả. 

Lúc này Phó Từ đã bắt đầu tin tưởng Lạc Ninh, nói: "Được". 

Sau đó cả nhà họ Phó cảm ơn Lạc Ninh rối rít, cho tới khi cô nói phải ra về thì Phó Từ mới đích thân tiễn cô ra khỏi phòng bệnh. 

"Chuyện đổi người đại diện, chiều nay có thể giúp cô giải quyết, cô cứ chờ tin tức của tôi". 

Lạc Nịnh gật đầu: "Không thành vấn đề!".

Chuyện của Phó gia hạ màn, kế tiếp cô muốn đặt toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc lật kèo và chương trình tạp kỹ kia.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play