Chương 12: Thế giới trên đôi cánh 12

*

Ánh sao trên bầu trời dần bị che khuất, màn đêm yên tĩnh vang lên tiếng gió thổi phần phật.

Cô nàng ngủ say trong căn nhà gỗ hơi mơ màng chớp mắt.
Phát hiện không có gì đáng nghi ngờ, cô lại tiếp tục vùi đầu vào ổ chăn mềm mại.

..Ầm..

Một tiếng sấm vang lên, kèm theo đó là ánh chớp lóe sáng xẹt ngang bầu trời.
Lộp bộp vài hạt mưa rơi xuống, tiếp theo đó mưa càng nhiều, càng nặng hạt, rì rào không dứt. Không khí bắt đầu se lạnh, cô cuộn cả cơ thể lại.

...Rầm..!

Lần này không phải tiếng sấm. KaLa cảm giác ngôi nhà gỗ của mình rung lắc một trận. Cô giật mình ngồi phắt dậy. Cửa sổ bị một bóng đen che chắn.
Ánh chớp lần nữa chiếu sáng cả vùng. Nhìn rõ lại cửa sổ, KaLa vừa thương giận vừa buồn cười.

"Anh..."
Cô không biết nói cái gì cho phải, tiến lại gần cửa sổ bằng gỗ. KaiTen trong hình dạng người chim bị kẹt lại ở khung cửa. Gốc cánh ở phía trong cùng cơ thể cường lực, phần cánh còn lại bị khung cửa sổ chặn bên ngoài. Anh chắc là đã cứng rắn lao từ phía trên xuống, muốn đâm sầm vào đây.

Nước mưa nhỏ giọt từ hàng lông mày màu trắng đầy linh khí của anh, chậm rãi chảy xuống đôi mắt, làn da màu lúa mạch, đôi môi mỏng. Anh nhìn cô có phần vừa giận vừa ủy khuất, con ngươi bình tĩnh lúc bình thường giờ phủ lên màn nước. Làm cô sắp nuốt nước miếng. Câu muốn trách tại sao không đi cửa chính cũng nghẹn lại cổ họng.
KaLa thở dài, nhịn không được sờ sờ tóc mái trắng của anh.
KaiTen thoáng ngạc nhiên, cảm nhận hơi ấm từ trên đỉnh đầu truyền xuống. Biểu cảm giận dỗi hơi hơi thu lại.

"...Nàng đứng xa ra, ta muốn đi vào."

Nỗi nhớ thương không cho phép hắn cứ giận mãi như vậy, muốn ôm cô ngay lặp tức. Nên mở giọng nói trước.

"Như thế này..." làm sao vào được nữa.
KaLa vừa mới tỉnh ngủ, máu chưa kịp bơm nhiều lên não, suy nghĩ có phần mơ màng.
KaiTen giật nhẹ gốc cánh, khẽ cắn răng hút khí. Vừa nãy vì giận dỗi mà mạnh mẽ xông vào đây, quên việc ngôi nhà này được các thú nhân dựng bằng những cây gỗ tốt nhất. Hắn ảo não một chút, như vầy ngày mai biến thân thành bạch dực thì chắc chắn phần lông tơ ở vai (gốc cánh) sẽ trụi lủi ra...

Áp sát hai cánh trắng vào lưng, rốt cuộc cũng biến thân hoàn toàn được. Áo choàng màu trắng ướt sũng vắt ra nước. KaiTen bực bội tháo ra treo thẳng lên xà nhà.
Xong, đột nhiên ngượng ngùng vì không biết tiếp theo hành xử như thế nào. Vốn là vừa về đang rất nhớ cô, cư nhiên nghe một số thú nhân nói cô đi cùng một con rắn lớn.
Hắn biết ngay là tử xà...
Thằng nhãi đó muốn tranh sủng với hắn!?
Thú nhân đơn giản cũng không nghĩ nhiều về nguyên nhân này nọ. Hắn trực tiếp lao ầm vào nhà cô. Định bụng nhân cơ hội mạnh mẽ chiếm lấy cô cùng ngủ.

Nhưng mà...

KaLa lấy một tấm lông da thú thấm nước, nhẹ nhàng lau mớ tóc ngắn rối loạn của hắn. Mi mắt cô như cánh bướm lay động, rũ xuống che giấu con ngươi mê hoặc ánh nhìn của kẻ khác. KaiTen cúi xuống ngắm gò má trắng hồng tinh tế, môi hồng mím lại hơi mân lên như giận hắn lỗ mãng.
Cô không mặt áo choàng, chỉ quấn lên cơ thể một tấm da thú dày rộng, ngược lại để lộ cổ và nửa ngực trắng mịn. Dù là màn đêm nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của hắn.

KaiTen cảm thấy việc mình giận dỗi là vô ích. Bây giờ được cô dịu dàng đối xử như thế, hắn chỉ nhìn thấy mấy bong bóng màu hồng phấn nổi xung quanh...
Hắn muốn yêu cô..
...Kh..ông..., ý hắn là cô rất mê hoặc người khác, khiến người khác yêu cô...

Chỉ đơn thuần vậy thôi.

"Xong rồi!"
KaLa thở dài một hơi, kiềm nén lại xúc động muốn phun máu mũi. Tốt lắm. Ý cô là cơ thể hắn rất đẹp được không? Cơ ngực này, cơ bụng săn chắc, đường nhân ngư...
Song sắc mặt lại nghiêm túc nhìn lên mắt KaiTen, cô vốn nhỏ nhắn hơn hắn, đứng gần như vậy chỉ còn cách ngước lên ba mươi độ:

"Lần sau anh không được tức giận mà như vậy nữa. Em đau lòng..."
Câu sau cô nói hơi mơ hồ, dường như chỉ nói cho chính mình nghe.

KaLa hoàn hồn, trong nhà gỗ tối nhưng lại nhìn thấy rõ lửa nóng sâu trong mắt KaiTen, nhịp tim nghe thình thịch không biết là của ai hay cả hai. Cô nhìn lên thì hắn lại gắng kiềm chế xuống. KaLa có hơi bối rối.

KaiTen ôm cô vào ngực, lòng từ lâu đã có quyết định. Nhưng hắn không muốn cô phải chịu buồn phiền... Giọng nói của hắn vì vậy cũng hơi nghẹn lại:
"Ta muốn giữ nàng ở lại, đừng trở về được không..?"

Thật ra hắn có thể bá đạo chiếm lấy nàng ở lại đây. Hắn thà không muốn biết nàng từ bộ tộc nào mà đến, nàng khác giống loài như thế nào. Hắn muốn là chính nàng. Nhưng thái độ của nàng hắn không đoán được. Cực không đoán được. Hắn bình tĩnh và lạnh nhạt nhưng không bằng cả nàng.
Thân thiết với hắn nhưng lại lúc gần lúc xa. Hắn nhìn thấy nàng vô tư..., vô tư đi chung với vô cảm.
Song, KaiTen càng ôm chặt lấy cơ thể của cô hơn.

KaLa ngạc nhiên, bản thân cô chính là dạng trong nóng ngoài lạnh. Ngược lại không biết anh tổn thương vì thái độ mình. Cô ngạc nhiên vì việc hắn nghĩ cô vẫn nhớ "bộ tộc" của mình.

Đến thế giới này chưa được một tháng nhưng tình cảm cứ như đã qua một thời gian dài.
KaLa chưa bao giờ là loại người thích ngược.
Nói nhớ lại thế giới kia thì cô cũng đã bị ngược đủ rồi...

Thấy KaiTen hơi mệt, còn cô lại buồn ngủ. KaLa đề nghị anh ngủ ở lại đây một ngày.
Cái này vốn hắn đã muốn muốn chết!

KaiTen ôm cô ngủ.
Hai người lại thân thiết như mấy ngày trước.
Chỉ có hai lớp da thú lông rậm nhưng KaLa vẫn hơi lạnh, thuận thế co rút vào lòng hắn. Rất hưởng thụ sự ấm áp này.
Nhận thấy KaiTen đã mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
KaLa không cần đấu tranh tư tưởng, rướn người lên mổ nhẹ vào môi mỏng của hắn, thì thầm, hơi thở phả vào chóp mũi:

"Em sẽ không trở về..." Cũng không cần trở về.

KaLa chợt cảm nhận bàn tay to bên hông siết chặt, cơ thể đầy đủ của cô lại áp sát vào bộ ngực rắn chắc. KaiTen không mở mắt, nhưng hắn cúi đầu, trong đêm tối chuẩn xác ngậm lấy môi của cô. KaLa hơi bất ngờ, phản ứng lại là ma sát với môi của hắn, hai tay cũng ôm cổ hắn.
Hơi thở KaiTen dần nặng nề, nói với cô:
"KaLa...Hm. Nàng, là của ta..."

Phỏng chừng là chưa thõa mãn, hắn vươn lưỡi liếm lấy hai cánh môi của cô. KaLa bỗng nảy sinh ý niệm tà ác; không chần chừ ngậm lấy đầu lưỡi hơi thô ráp của hắn, liếm đến trơn ướt. Tay trái cũng không an phận khẽ vuốt ve lồng ngực hắn.
Quả nhiên, chỉ một lúc, KaiTen hừ lên. Bắt lại bàn tay của cô, lợi dụng ưu thế thâm nhập vào khoang miệng cô, phản công lại như lúc nãy, tham lam nuốt hết mật ngọt. KaLa bị hắn cuồng dã đến thở gấp, môi bị hôn đỏ bừng.
Khuôn ngực rắn chắc cọ xát với bầu ngực đầy đặn của cô, hai viên trân châu trước ngực đã sớm bị cọ đến cứng rắn, đỏ hồng nhô lên sau lớp khăn da thú.
Mưa ở bên ngoài làm không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Nhưng bên trong căn nhà gỗ, lại ấm áp vô cùng...

KaiTen áp phía trên, hai tay đột nhiên chống sang hai bên cô nâng người lên. Khuôn mặt tuấn mỹ tức giận nhìn trời mưa to bên ngoài...
..hắn muốn đưa cô về tổ ấm!

KaLa thấy hắn hầm hừ, uất ức nhìn màn mưa, đột nhiên bật cười thanh thúy.
KaiTen nhìn thấy cô cười, khuôn mặt trắng hồng hồng; không biết hắn nghĩ gì lại mím chặt môi.

"Huh?... á..."
Đột ngột bị lật người lại, KaLa hô lên nhỏ tiếng, muốn hỏi hắn làm sao, lại bị hắn tiếp tục đè lên. Cảm nhận được sự ấm áp của ngực hắn phía sau mình, cô thoáng yên tâm đi rất nhiều.
Khi cô quay mặt lại, KaiTen thuận thế cúi đầu ngậm lấy môi cô. Không giống nặng nề như lúc nãy mà lại nhẹ nhàng, chăm chú liếm cắn, mút vào đầu lưỡi mềm mại trơn trượt của cô.
Hai đùi trắng mịn không được da thú quấn lấy đột nhiên bị ép sát với nhau, cự vật vừa nóng vừa cứng rắn mạnh mẽ chen vào giữa hai đùi, lên xuống cọ xát. Hơi thở nóng rực của hắn áp sát khuôn mặt cô, phía dưới hai đùi mịn bị luật động đến mền nhũn, hôn sâu đến nỗi cô không có hơi để ừ hử gì cả. Hoàn toàn bị vây trong ngọt ngào, ôn nhu... và cả, trân trọng của ai đó.

(*Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play