Lâm Diệp cảm thấy mình sắp điên rồi.

Cô tin chắc mình không phải là kẻ mù đường, con đường cô chỉ đi qua một lần cũng có thể nhớ một cách rõ ràng nhưng cô đi một lát rồi không hiểu sao vẫn vòng trở về cái nơi mà có đóa hoa hồng nhỏ kia.

Ban đầu cô còn tưởng là bản thân nhớ nhầm đường nên đi sai, vì vậy cô đổi một phương hướng tiếp tục đi nhưng cho dù cô có đi như thế nào hay thậm chí là dùng la bàn thì cuối cùng vẫn là sẽ lượn quanh trở về chỗ cũ.

Cô giống như đã lâm vào một vòng luẩn quẩn mãi không thể thoát ra được.

Lâm Diệp thở hổn hển ngồi dưới đất. Cô đã đi hơn ba tiếng đồng hồ rồi, vì thế hiện tại cô không còn chút khí lực nào để đi tiếp nữa.

Cô lấy một bình nước đựng trong cái túi mang trên lưng ra, mở nắp bình ra uống ừng ực từng ngụm lớn đầy thô lỗ xuống đáy bụng.

Sau khi uống nước xong Lâm Diệp chán nản dựa lên cái cây to ở sau lưng, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm vào khoảng rừng rậm phía trước. Những cây cối này sinh trưởng cực kỳ rậm rạp, chỉ có một vài tia ánh sáng mặt trời có thể xuyên qua kẽ lá mà chiếu xuống.

Cô có chút tuyệt vọng mà nghĩ, chẳng lẽ cô thật sự bị vây chết ở nơi này sao?

Từ lúc cô còn rất nhỏ, cha mẹ cô bởi vì chuyện tình cảm tan vỡ mà đã ly hôn, sau đó bọn họ lần lượt lập gia đình mới, rồi mỗi người lại có một đứa con mới, từ đó đứa con gái dư thừa như cô liền trở thành phiền toái của bọn họ.

Bọn họ cũng không muốn nuôi dưỡng cô, nên cô phải về sống với ông bà nội ở nông thôn.

Cô cũng không có chút tình cảm nào với cha mẹ cô. Vào thời điểm sau khi cô lớn lên, ông nội bà nội cũng bởi vì bệnh tật mà lần lượt qua đời, kể từ đó cô cũng không còn ai cần phải quan tâm chăm sóc nữa.

Nhưng mà cho dù không có gì ràng buộc, cũng không chứng tỏ là cô không muốn sống nữa!

Cô ngồi một chút rồi lại đứng lên, cô không tin Lâm Diệp cô lại xui xẻo đến mức sẽ chết tại cái nơi hoang vắng không có một bóng người nào như vầy được!

Sau khi đi được hai bước thì bỗng nhiên cô dừng lại, hình như trước mặt cô vang lên tiếng động.

Cô vểnh tai lên cẩn thận nghe động tĩnh phía trước. Ban đầu cô còn có chút mừng rỡ cho là cuối cùng thì các đồng nghiệp trong sở nghiên cứu của cô cũng đã quay trở lại nhưng sau khi nghe ngóng một hồi thì cô phát hiện có gì đấy không đúng lắm.

Hình như tiếng bước chân của các đồng nghiệp của cô không có nặng đến như vậy...



Trong chốc lát cô ngây người ngay tại chỗ. Cô cảm nhận được trên đất truyền tới từng đợt chấn động nhẹ, thậm chí còn loáng thoáng nghe được tiếng gầm của động vật.

Dã thú!

Tức thời trong đầu Lâm Diệp xuất hiện hai chữ này.

Tim cô đập thình thịch rất nhanh, ngay lập tức cô quan sát bốn phía rồi sau đó không chút do dự mà ném cái túi trên lưng xuống, dùng cả tay chân leo lên cái cây đại thụ ở phía sau lưng.

Cơ hồ là cô vừa mới leo lên cây thì lập tức nhìn thấy một con heo rừng nặng tầm ba bốn trăm cân xuất hiện.

Lâm Diệp ngồi trên một nhánh cây lớn, dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi thầm nói, thật may kỹ năng leo cây khi còn bé cũng không bị giảm sút bằng không nhất định phải chết rồi.

Tựa như con heo rừng này đã ngửi thấy mùi vị của con mồi nên vẫn luôn quanh quẩn dưới táng cây không chịu rời đi.

Đáy lòng Lâm Diệp mới vừa buông xuống đã lại lần nữa căng thẳng, chẳng lẽ con heo rừng này muốn đọ xem cô cùng nó ai kiên nhẫn hơn?

Cô quan sát hoàn cảnh chung quanh một lát, đầu óc nhanh chóng chuyển động, suy tính biện pháp để thoát thân.

Bỗng nhiên cô giống như nhìn thấy từ phía xa xa có người chạy lại hướng này, trong lòng cô cực kỳ vui mừng nhưng cô nhớ tới bên dưới còn có một con heo rừng cực kỳ to lớn, thì lại trở nên lo âu.

Một con heo rừng lớn như vậy nếu như không có vũ khí thì đừng nói là một người mà ngay cả khi ba người cùng lên cũng sợ là không giết nổi nó.

Người kia chạy rất nhanh tựa như những cây cỏ cùng những dây leo kia không ảnh hưởng tới bước chân của anh ta.

Lâm Diệp híp mắt nhìn lại, hình như trên tay người đó không có gì cả?

Cô còn đang muốn nhìn rõ thêm chút, nhưng tầm mắt đã bị một cây đại thụ chặn lại. Đợi một lúc lâu rồi mà người nọ vẫn không xuất hiện.

Người kia lại vô duyên vô cớ biến mất sao?



Bỗng nhiên cô cảm thấy hình như có một bóng trắng lướt qua ngay trước mắt, sau đó con heo rừng kia gào lên một tiếng, cây đại thụ cũng bị rung lắc một cách mãnh liệt.

Cô cúi đầu xuống nhìn thử thì thấy ngoài con heo rừng kia thì còn có một con hổ trắng không biết xuất hiện từ lúc nào... Không đúng, là mèo trắng đánh nhau.

Lâm Diệp trợn to hai mắt xem chúng nó đánh nhau, mặc dù dáng người của con mèo trắng kia còn chưa bằng một nửa của con heo rừng nhưng đó đã là con mèo lớn nhất mà cô từng được thấy.

Dáng người của heo rừng cực lớn, khí lực cũng rất lớn, răng nanh lại sắc bén, mà dáng người của con mèo mặc dù không như heo rừng, nhưng thắng tại thân thể linh hoạt, móng vuốt sắc bén, vì thế trong lúc nhất thời cả hai cũng không phân được thắng bại.

Lâm Diệp ngừng thở nhìn bọn họ đánh nhau, bọn họ càng đánh thì càng cách cái cây này xa hơn. Vốn dĩ cô muốn thừa cơ hội này mà trốn đi, nhưng rất nhanh cái ý nghĩ này đã bị bác bỏ.

Thân hình cô lớn như vậy muốn leo xuống khỏi thân cây này thì sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, lỡ đâu vì thế mà hấp dẫn ánh mắt của hai con dã thú đang đánh nhau kia, sau đó đồng loạt hướng mũi dúi lên người cô... Đến lúc đó sợ là cô cũng đi tong luôn.

Hiện tại cô chỉ có thể cầu nguyện cho hai tên kia đánh nhau xa hơn một chút.

Có điều có lẽ ngay cả ông trời cũng không nghe được lời cầu nguyện của cô, bọn họ đánh nhau một lúc rồi lại quay về chỗ cũ. Thỉnh thoảng Lâm Diệp ở trên cây đại thụ kia còn bị đụng trúng mấy cái chấn động đến mức tay chân cô có chút tê dại.

Chiến cuộc dần dần nghiêng về một phía, con mèo trắng dựa vào thân thể linh hoạt mà dùng móng vuốt cào ra mấy vết thương trên lưng của con heo rừng kia. Mà sau khi con heo rừng bị thương thì càng trở nên nóng nảy, nó chỉ biết chạy lung ta lung tung với con mèo trắng.

Mèo trắng nhảy lên một cái liền nhảy lên lưng con heo rừng, sắc bén móng vuốt cắm vào bên trong da thịt của nó, hàm răng cũng hung hăng cắn lên đầu nó.

Heo rừng bị ăn đau tựa như muốn nổi điên mà tông vào cây ở khắp nơi ý đồ muốn hất văng cái con mèo trắng ở trên lưng kia xuống. Có điều cho dù nó có làm như thế nào thì con mèo trắng kia vẫn vững vàng nằm sấp trên lưng nó, ngược lại thì chính bản thân nó lại bị đụng đến mức đầu váng mắt hoa.

Cuối cùng con mèo trắng kia thừa dịp con heo rừng không cẩn thận ngã xuống đất mà nhanh chóng nhảy khỏi lưng nó sau đó dùng móng vuốt cào rách một vết thương trên bụng của nó.

Máu tươi phun ra, con heo rừng kia vùng vẫy mấy cái rồi cuối cùng không thể nhúc nhích nữa.

Lâm Diệp thở phào một hơi nhẹ nhõm, xem ra trận ác chiến này mèo trắng đã thắng. Đã thắng rồi thì đi đi chứ?

Nhưng mà chuyện xảy ra ở một giây kế tiếp lại khiến cho cô trợn mắt há mồm —— bỗng nhiên con mèo trắng lắc mình một cái biến thành một người xích lõa*. Đã vậy còn là một người đàn ông đang khỏa thân!

(xích lõa: không mặc quần áo)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play