Edit: Oreo dũng mãnh 🍇
Ngọc Ngưng vốn sinh vào ngày âm, tháng âm, năm âm. Mệnh cách thuần âm. Lúc nàng sinh ra, Liễu phu nhân nói, nữ tử mệnh cách thuần âm khắc phụ, Nam Dương hầu liền có sát tâm với nàng.
Mẹ đẻ của Ngọc Ngưng tính vốn nhút nhát, liền ôm nàng cầu khẩn, Bạch Thị trời sinh đã dễ khóc, lại là nữ nhân đẹp nhất hầu phủ. Nam Dương hầu nhất thời mềm lòng, nghĩ tới một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa, lại nói dù sao Ngọc Ngưng cũng là cốt nhục của chính mình. Hơn nữa, một nữ hài nhi, có thể có bao nhiêu bản lĩnh để khắc hắn? Nếu thực sự khắc hắn, về sau lại nổi lên sát ý cũng không muộn. Liền tạm thời thả cho nàng một con đường sống.
Bất quá, Nam Dương hầu trong lòng cũng có suy tư, từ nay về sau rất ít khi lui tới phòng của Bạch thị. Trước kia, hắn thường xuyên ngủ lại phòng của Bạch thị, về sau mấy tháng mới tới một lần.
Nam Dương hầu vốn nổi tiếng phong lưu, háo sắc. Ngoại trừ chính thê là Liễu phu nhân, còn có mười chín cơ thiếp khác. Nhưng cơ thiếp này đa số đều là nha hoàn trong phủ, phàm là có vài phần tư sắc, đều bị hắn nạp vào bên người.
Ngọc Ngưng ngay từ khi mới sinh ra cơ thể đã mang theo một mùi hương, mùi hương ấy như là hương hoa lan, lại như là hương hoa mai, hương khí nhẹ nhàng loáng thoáng. Bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, lại bị hương khí của mẫu thân đè nặng lên, nếu không ở sát cạnh nàng thì căn bản không thể ngửi thấy.
Mệnh cách nàng thuần âm vốn dĩ đã dễ chiêu quỷ. Hơn nữa, hương khí trên cơ thể nàng lại không giống như người thường. Ở trong mắt ma quỷ, hương khí trên người Ngọc Ngưng giống hệt như hương anh túc trong mắt kẻ nghiện.
"Thơm quá..."
"Thật tốt a..."
"..."
Ngọc Ngưng nằm trong tã lót, đôi mắt ngập nước mở to, nàng có thể thấy những thứ kỳ quái đang phun lưỡi, dài cổ. Thế nhưng Bạch thị cùng Nam Dương hầu lại không nhìn thấy.
Sau khi sinh nàng, Bạch thị vẫn mỹ mạo, xinh đẹp như lúc trước. Ngọc Ngưng sinh ra đã được ba tháng, ba tháng này, Nam Dương hầu lần đầu tới gặp nàng.
Bạch thị cầu mong Nam Dương hầu nhìn Ngọc Ngưng nhiều hơn một cái liếc mắt. Ngọc Ngưng lớn lên phấn điêu ngọc trác, Bạch thị hi vọng Nam Dương hầu sẽ không chán ghét nàng. Ở trong cái nhà này, nếu thiếu đi sự sủng ái của Nam Dương hầu,
thì ngay cả hạ nhân cũng có thể dẫm một chân lên chủ tử.
Nam Dương hầu uống một chút rượu, trong phòng cũng không có bà tử hầu hạ, hắn đem Ngọc Ngưng nhận lấy, nhìn thoáng qua: "Cái mũi, đôi mắt này đều giống ngươi".
Đối với mệnh cách khắc phụ thân này của nhi nữ, Nam Dương hầu chẳng thể có hảo cảm.
Nếu là nhi tử, Nam Dương hầu còn có thể xem trọng một chút, thế nhưng nàng lại là một nha đầu.
Hắn đem Ngọc Ngưng đặt trên chiếc giường nhỏ, ôm Bạch thị đi vào bên trong: "lâu như vậy không gặp, nàng có nhớ gia không?"
Sau khi Bạch thị bị Nam Dương hầu mạnh mẽ kéo đi, lớp sương đen bao phủ xung quanh Ngọc Ngưng ngo ngoe rục rịch.
Những ác quỷ này đều có ý muốn ăn Ngọc Ngưng, ác quỷ đông đảo, không có con nào nguyện ý an phận, đều có ý nghĩ độc chiếm nàng.
Chúng nó lại khát vọng Ngọc Ngưng lớn lên một chút, chờ đến khi hương khí trên cơ thể nàng ngày càng nồng đậm, tâm trí thành thục,... Nhất định sẽ là mỹ vị đệ nhất thiên hạ.
Trong phòng một mảnh dâm ngôn lãng ngữ, Ngọc Ngưng chớp chớp đôi mắt, nhìn những thứ kỳ quái xung quanh.
Nàng lớn lên thật sự rất xinh đẹp, bởi vì tuổi vẫn còn nhỏ, đôi mắt càng có vẻ nhìn lớn hơn, lại mềm mại như nước. Làn da trắng, hệt như tuyết mùa đông.
Ác quỷ chẳng hề để bụng Ngọc Ngưng lớn lên xinh đẹp hay không, chúng chỉ để ý Ngọc Ngưng ăn ngon hay không.
Tiếng quỷ kêu thê lương không dứt, Nhưng đôi nam nữ bên trong lại chẳng nghe được, ba con ác quỷ nhỏ nhất thiếu nhẫn nại liền đánh lén.
Lúc này, một đạo sương khói đỏ sậm bay tới, ba con ác quỷ thoáng chốc bị đánh cho dập nát, hồn phi phách tán.
Những ác quỷ còn lại hoảng loạn, chúng vốn định chạy trốn nhưng hai chân lại như bị ghim đinh, chẳng thể nhúc nhích.
Lớp sương khói đỏ sậm tựa hồ bao phủ lấy một thân ảnh, mùi máu tràn ngập toàn bộ khắp căn phòng, ngay cả trên mặt đất cũng bao trùm một tầng máu tươi.
Một đôi tay thon dài vươn ra khỏi lớp sương khói ấy, âm thanh say mê quanh quẩn trong phòng: "Thơm quá... mĩ vị...."
Hắn còn chưa kịp cúi đầu hút đi hồn phách của Ngọc Ngưng, một ánh đao sắc bén chợt lóe lên, con quỷ giữa lớp sương khói đỏ sậm pháp ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, những ác quỷ xung quanh cũng bị lực đạo làm cho vặn vẹo trở thành huyết vụ.
Nửa khắc sau, tiếng quỷ kêu đến thê lương không còn nữa, chỉ có tiếng thở dốc của nam nữ trong nội thất.
Khiến cho người ta chán ghét, chán ghét đến cực điểm.
Một thân thể cao lớn chợt xuất hiện ở bên cạnh Ngọc Ngưng, nam nhân mặc bộ trường bào màu đen, cả người lộ ra sự quỷ dị. Dưới lớp mặt nạ màu đen, ngữ khí hắn lãnh đạm:
"Thơm quá".
Làm cho người ta phát nghiện.
Ngọc Ngưng cũng không biết người này khác so với những ác quỷ ban nãy, đều tưởng hắn sẽ đem nàng ăn luôn.
Hắn tuy mang theo mặt nạ, nhưng so với những ác quỷ phun lưỡi, nâng đầu, thiếu tay, thiếu chân ban nãy còn đẹp hơn nhiều.
Ngọc Ngưng chớp chớp đôi mắt, vươn bàn tay nhỏ bắt lấy ống tay áo của nam nhân. Miệng nàng khẽ ê ê a a, không ai có thể nghe hiểu nàng đang nói cái gì.
Trong mắt nam nhân liền hiện lên một tia sắc lạnh.
Ngọc Ngưng nở nụ cười, kéo ống tay áo của nam nhân, ê ê a a hướng vào trong miệng.
Mới được ba tháng.
Hương khí còn chưa đủ nồng đậm, thần trí chưa phát triển.
Nếu quá năm năm, có lẽ sẽ thích hợp hơn một ít.
Ngọc Ngưng chẳng thể biết, chính nàng vừa tránh được một tử kiếp.
Ngón tay thon dài của nam nhân lạnh băng, vuốt ve trên khuân mặt xinh đẹp của Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng lại mở to con mắt, nàng không nhìn thấy cái gì nữa. Không thấy ác quỷ phun đầu lưỡi, cũng không nhìn thấy ác quỷ thiếu tay chân, lại càng không nhìn thấy nam nhân ban nãy.
Nàng khẽ cắn lấy chính tay mình, đôi mắt to ướt át xoay tròn, có chút mệt mỏi liền rúc vào trong tã lót ngủ say.
Sau nửa canh giờ, Nam Dương hầu từ bên trong đi ra, hắn sửa sang lại quần áo một chút, cũng không thèm nhìn tới Ngọc Ngưng, trực tiếp đi ra ngoài. (xong chuyện là kéo quần chạy biến =)) )
Bạch thị cũng đi ra ngay sau đó. Ngọc Ngưng trời sinh đã rất ngoan, không tùy tiện khóc nháo, nàng thấy Ngọc Ngưng đã ngủ rồi, liền đi rửa tay, rửa mặt, sửa lại mái tóc rồi mới đem hài tử ôm vào trong ngực.
Mẫu thân Ngọc Ngưng là cơ thiếp được Nam Dương hầu mang về từ Nam Cương, Bạch thị cực kỳ xinh đẹp, chỉ đáng tiếc là tính nết lại đặc biệt nhu nhược. Bạch thị vốn là tiểu thư nhà quan, phụ thân nàng phạm trọng tội, Bạch thị xa cơ lỡ vận mà bán nghệ ở Tần lâu sở quán, sau đó lại bị một lão quan gia chuộc đi. Lão quan gia phong lưu, dưới trướng có không ít mỹ nhân như Bạch thị, vừa lúc đó, Nam Dương hầu tới Nam Cương, Bạch thị liền bị đưa tới chỗ Nam Dương hầu.
Ở Nam Dương hầu phủ, khi mới tới Bạch thị có một thời gian dài được sủng ái, về sau sự sủng ái ấy lại bị người mới tranh đoạt, Bạch thị lại chẳng phải người hiếu thắng, tính cách nhu nhược yếu đuối, sau khi sinh hạ Ngọc Ngưng liền chịu không ít ủy khuất.
Ngọc Ngưng là tiểu thư con vợ lẽ, mệnh cách lại không tốt, chịu ủy khuất cũng là điều thường tình.
...
Năm năm đảo mắt trôi qua, Ngọc Ngưng vẫn như cũ là đứa trẻ phấn điêu ngọc trác, nhưng vì không được chăm sóc tốt, nàng không được mượt mà như những tiểu hài tử cùng tuổi, chiếc chằm nhọn nhọn, đôi mắt lệ tròn to, bộ dáng có chút đáng thương.
Liễu phu nhân nói, Bạch thị là hồ ly tinh, Ngọc Ngưng cũng là hồ ly tinh, nàng mới năm tuổi, liền trở thành một tiểu hồ ly tinh.
Ngọc Ngưng chưa từng gặp hồ ly tinh, nàng chỉ biết hồ ly tinh không tốt. Liễu phu nhân là mẹ cả, ở trước mặt trưởng bối, Ngọc Ngưng không thể kêu Bạch thị là mẫu thân, chỉ có thể kêu Liễu phu nhân là mẫu thân.
Mùa xuân tháng ba, Nam Dương hầu phủ xuân ý hòa thuận, vui vẻ.
Hôm nay Nam Dương hầu phu nhân Liễu thị mời không ít phu nhân tới phủ ngắm hoa, hạ nhân trong viện của Liễu phu nhân bận rộn chiêu đãi.
Các phu nhân đều mang theo tiểu thư, công tử trong phủ mà tới.
Trưởng nữ của Liễu phu nhân là Ngọc Nguyên năm nay sáu tuổi.
Thế tử Trần Vương cũng sáu tuổi, Trần Vương phi và Liễu phu nhân có quan hệ không tồi, Liễu phu nhân vẫn luôn thường xuyên nịnh bợ Trần Vương phi. Tiểu hài tử vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không cần ngần ngại, Trần Vương phi liền cho thế tử Trần Vương và tiểu cô nương Ngọc Nguyên chơi cùng với nhau.
Thế tử Trần Vương một thân áo gấm màu lam, mang khóa trường mệnh, lại đeo thêm mấy khối ngọc bội quý hiếm, thoạt nhìn vênh váo tự đắc.
Ngọc Nguyên tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng tâm nhãn cũng rất nhiều, nàng vẫn luôn nghe nói Trần Vương phủ hiển quý. Nam Dương hầu ở trong triều chỉ có một chức quan nhàn tản, không có thực quyền. Liễu phu nhân vẫn luôn muốn Ngọc Nguyên cùng Trần Vương thế tử định thân, nàng cũng muốn cho Ngọc Nguyên và thế tử Trần Vương chơi cùng với nhau.
Ngọc Nguyên ngọt ngào nói: "Thế tử ca ca, muội vừa lấy được mấy viên mứt quả, huynh có muốn nếm thử không?".
Nàng lấy ra một khối khăn tay từ trong ngực, một tầng lại một tầng cởi ra, bên trong là mấy viên mứt táo màu hổ phách.
Thế tử Trần Vương bĩu môi: "Ngọt lắm, ta nghe mẫu phi nói, ăn nhiều sẽ béo nha".
Ngọc Nguyên nghe xong liền cho rằng thế tử khinh thường nàng, vành mi liền lập tức đỏ. Thế tử Trần Vương không muốn Trần Vương phi biết mình khi dễ muội muội, đành nhận lấy: "Của muội muội đưa, ta sẽ nếm thử".
Hắn ăn một viên.
Hương vị giống nhau, còn không bằng mứt hoa quả ma ma ở Trần Vương phủ làm.
Ngọc Nguyên nở nụ cười: "Đây là mứt ở cửa hàng Lý thị, ăn rất ngon, nương muội thích ăn, muội trộm đấy".
Thế tử Trần Vương chẳng muốn ăn tiếp, hắn cầm lấy chỗ mứt còn lại: "Cảm ơn muội muội, ta trở về sẽ lại ăn tiếp".
Thừa dịp Ngọc Nguyên cùng tiểu thư khác nói chuyện, hắn liền đưa cho gã sai vặt.
Gã sai vặt nói: "Nam Dương hầu phủ thật là ngày càng lụn bại, đích tiểu thư ăn mặc còn không bằng nha đầu bên cạnh quận chúa của chúng ta. Hầu gia nạp nhiều tiểu thiếp như vậy, còn ở thanh lâu tiêu xài vô độ... Ai, Nam Dương hầu phủ lúc trước mới thật tốt a".
Thế tử Tràn Vương tuổi vẫn còn nhỏ, đâu quan tâm đến chuyện này, hắn vừa đi vừa nói: "Nơi này chẳng có gì vui để chơi, chúng ta về nhà".
Trần Vương phủ và Nam Dương hầu phủ ở cạnh nhau, hắn trở về cũng không phiền toái.
Hắn nói chuyện không nhìn đường, liền đụng đầu phải người khác.
Ngọc Ngưng bưng quần áo về phòng, bị Trần Vương thế tử đụng phải, quần áo rơi ở trên mặt đất.
"A !"
Ngọc Ngưng xoa xoa cái trán của mình.
Thế tử Trần Vương cúi đầu, liền thấy được một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác.
Đại khái tầm bốn, năm tuổi. Đôi mắt rất lớn, làn da trắng nõn, đặc biệt đáng yêu, nhưng ăn mặc thật đơn giản, vải may cũng có chút thô ráp.
"Xin lỗi", thế tử Trần Vương nhìn chăm chăm Ngọc Ngưng đếm nửa khắc, giúp nàng nhặt quần áo lên đặt vào trong bồn gỗ, "Muội muội, ta đền cho ngươi cái này"
Hắn từ trong tay áo lấy ta mứt quả mà Ngọc Nguyên cho hắn.
Mứt hoa quả hương vị ngọt ngào, vị ngọt chui vào trong lỗ mũi Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng biết đây là mứt táo, chỉ khi tết đến nàng mới được ăn qua, mứt táo thực ngọt, ăn rất ngon.
Nàng lắc lắc đầu,thanh âm non nớt: "Ta không có việc gì, ta không ăn".
Mẫu thân đã dạy nàng, không thể tùy tiện ăn đồ của người khác cho.
Thế tử Trần Vương cười tủm tìm nhìn nàng: "Muội muội, ngươi là nha đầu ở hầu phủ? Ngươi tên là gì, ta mang ngươi về nhà ta, sau khi lớn lên ngươi gả cho ta, ta sẽ cho ngươi thật nhiều quần áo xinh đẹp".
Thế tử Trần Vương ở cùng một đám gia tộc ăn chơi trác táng mà mưa dầm thấm đất, tuổi còn nhỏ đã học tật xấu. Ngọc Ngưng tuổi còn nhỏ, không có gặp qua nhiều việc đời, nói chuyện cũng không thông suốt, nghe Trần Vương thế tử nói xong, nàng ôm bồn gỗ trên mặt đất, nhấc chân chạy.
Về tới Hoa mai uyển của Bạch Thị, Ngọc Ngưng mới thở ra một hơi.
Nàng giơ bàn tay nhỏ, xoa mồ hôi trên trán, bởi vì ra mồ hôi hương khí trên cơ thể nàng càng thơm ngào ngạt.
Nghĩ tới gương mặt bụ bẫm của thế tử Trần Vương, trong lòng Ngọc Ngưng nổi lên một trận chán ghét, nhỏ giọng thầm nói: "Có gả cho quỷ, ta cũng không gả cho ngươi".
Một cơn gió lạnh thổi qua, mùa xuân tháng ba, Ngọc Ngưng bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng không biết rằng, bên cạnh nàng có một thân ảnh.
Nam nhân cao lớn cúi người xuống, nhẹ nhàng ngửi nơi má nàng.
Thực thơm ngọt.
Hương khí ở nơi đầu mũi có thể khiến cho quỷ vương đứng đầu Minh giới mất đi lý trí.