Lý Do Hỉ khoác cánh tay Thập Dương, sóng vai mà đi.
Suốt đường đi qua bảy, tám cái trạm gác đều thông suốt. Thậm chí, Lý Do Hỉ bắt đầu
nghi ngờ có phải đệ tử Bắc Cung đều là người giả nhìn có vẻ giống thật
không.
Mắt nhìn thẳng, không chuyển tầm nhìn, không nhìn thấy ai…..
Nàng ngẩng đầu, nhìn cái cằm kiên nghị của “Bắc Cung Từ”, che miệng cười trộm, “Còn rất giống thật đấy.”
Tiếng của Thập Dương cũng lạnh lùng, bắt chước y hệt như giọng điệu xa cách,
lạnh nhạt của Bắc Cung Từ trong ngày thường, “Im lặng.”
“Chẹp
chẹp.” Lý Do Hỉ xem thường, “Tôi là vị hôn thê của anh đấy. Kể cả anh
không muốn biểu hiện quá mức thân thiết trước mặt người ngoài thì ít
nhất cũng phải giống người bình thường đi. Một đại cô nương như hoa như
ngọc tôi đây dựa vào anh mà chẳng lẽ không động lòng à?”
Thập Dương nói: “Ra khỏi Định Bắc cung lại cằn nhằn có được không?”
Lý Do Hỉ liếc trắng mắt.
Thấy đã đi đến lối ra vào, chỉ cần xuyên qua cổng chào bằng ngọc thạch trắng là có thể rời khỏi phạm vi của Định Bắc cung, Lý Do Hỉ và Thập Dung
không hẹn mà cùng dừng chân.
Bắc Cung Từ mặc áo trắng như tuyết, giũ băng sương trên người xuống, bước nhanh đi vào từ ngoài cổng như gió thổi.
Thập Dương sờ mũi, ngẩng đầu nhìn trời. Lý Do Hỉ cúi đầu, tìm tiền rơi dưới đất.
Thế có chết không chứ, sao lại trùng hợp va phải bản tôn thế này!
Đệ tử thủ vệ nhìn thấy hai Bắc Cung Từ mà cũng chẳng ngạc nhiên tí nào,
khom người hành lễ với Bắc Cung Từ chân chính: “Giới chủ.”
Bắc Cung Từ đi thẳng đến trước mặt hai người, đứng lại: “Đi đâu?”
Lý Do Hỉ thả tay Thập Dương, hô lên ngạc nhiên, “Á! Sao lại có hai Bắc
Cung Từ?” Nói xong lại chỉ đi chỉ lại giữa hai người, “Ai mới là thật
thế?”
Thập Dương dứt khoát bỏ lớp ngụy trang, tặng kèm Lý Do Hỉ một cái liếc trắng mắt.
Lý Do Hỉ nhìn phản ứng của đệ tử xung quanh, lập tức hiểu ra rồi, giận dữ trừng Thập Dương, “Em còn bảo không bị phát hiện!”
Ánh mắt của Bắc Cung Từ quét qua hai người một cách lạnh lùng. Hồi lâu sau, rốt cuộc thở dài một tiếng, “Đi theo tôi.”
Lý Do Hỉ nhìn hắn, “Đi đâu?”
Bắc Cung Từ xoay người rời đi, Thập Dương vội đuổi theo, Lý Do Hỉ ngập ngừng một chút, cũng chạy đuổi theo.
Hắn vung tay áo rộng lên, kết giới nửa trong suốt mở ra một cái lỗ to, ba
người đi ra theo thứ tự. Không còn sự bảo vệ của kết giới, gió sương bên ngoài đập vào mặt, khí lạnh xuyên thấu da thịt.
Đương nhiên là
Lý Do Hỉ mặc váy áo bằng giao tiêu trên người, cũng không lạnh gì. Váy
mỏng màu hồng giữa đêm khuya u ám, giống một bông hoa mai đỏ nhạt đang
nở rộ trên đỉnh Tuyết sơn. Nàng xoa mặt, một hơi thở rõ ràng, mang theo
nhiệt độ cơ thể mỏng manh, phả đến phía sau lưng.
Bắc Cung Từ cởi áo choàng, khoác lên cho nàng.
Lý Do Hỉ chẳng từ chối -- Đông lạnh chết gã đi mới tốt đấy.
Bỗng nhiên nhớ đến gì đó, nàng quay đầu, nở một nụ cười ngọt ngào với hắn,
“Cảm ơn.” Vẻ mặt Bắc Cung Từ hơi giật mình, trong mắt chợt lóe qua chút
dịu dàng.
Thập Dương không kiên nhẫn, “Gọi chúng tôi ra đây làm gì?”
Giọng nói của Lý Do Hỉ mềm mại, tiến lên kéo tay áo Thập Dương, “Không được vô lễ với Bắc Cung Giới chủ.”
Thập Dương cau mày, chị lại phát bệnh gì đấy? Lý Do Hỉ nháy mắt với cậu ấy,
hai người nhìn nhau chốc lát, rất nhanh, cậu ấy đã hiểu được tin tức
trong mắt nàng.
Thập Dương cúi đầu sửa lại tay áo, lúc ngẩng đầu
lên đã đổi một khuôn mặt cười, “Bắc Cung Giới chủ, anh muốn dẫn hai chị
em tôi đi đâu đấy? Thật ra, chúng tôi ăn no quá nên muốn ra ngoài đi
dạo, không hề muốn chạy trốn đâu.”
Khóe môi của Bắc Cung Từ cong
lên ba phần lạnh nhạt, ba phần chế giễu, bốn phần không thèm để ý. Màn
kịch đổi mặt này hắn đã được nhìn tận mắt từ lúc đến Tam Xuyên giới rồi. Hắn không nhiều lời, tiến thêm ba, bốn trượng về phía trước, đến trước
một núi đá cực lớn, phủi hết tuyết trên đó, một hoa văn hình hoa sương
sáu cánh lộ ra.
Lý Do Hỉ chống cằm, hai lông mày nhíu hết lại với nhau -- Xem ra hình tượng của bản thân đã sụp đổ đến không còn tí nào
rồi, cứu chữa và ngụy trang thế nào thì gã cũng sẽ không cắn câu nữa.
Phải tìm một kế sách mới.
Lý Do Hỉ và Thập Dương ở phía sau, tò
mò nhìn thử, chỉ thấy hắn đặt lòng bàn tay lên trên hoa văn, đột nhiên
một tia sáng màu trắng chói lóa đã được bắn ra trước mặt. Lúc lại mở mắt ra một lần nữa, đã đến Vạn Tùng lâm rồi.
Trước mặt là những cột
băng cực lớn, vô hạn, vô biên, thật giống như những cây tùng được lớn
lên từ cánh đồng tuyết. Nàng đến trước một cột, đưa tay sờ thử, lạnh
băng thấu xương.
Bàn tay của Lý Do Hỉ bị lạnh đến đỏ lên, nàng
ngẩng đầu nhìn cột băng vươn lên màn đêm tối vô biên, vô hạn, gió lạnh
gào thét giữa rừng băng, bông tuyết tung bay, mê loạn tầm mắt của con
người. Nàng xoay sang, đối diện với tầm mắt của Bắc Cung Từ, không thể
nhìn được cảm xúc gì trong gió tuyết này.
Bắc Cung Từ tránh ánh mắt của nàng, quay lưng lại, bước tiếp vào trong. Thập Dương kéo nàng, khẽ dỗ, “Đi vào xem thử trước đã.”
Lý Do Hỉ không lên tiếng, chỉ gật đầu nhẹ nhàng. Thập Dương phủi tuyết trên vai nàng, vỗ về: “Cứ xem như là vì em đi.”
Rất nhanh, ba người đã đến trước một hồ băng cực lớn. Thập Dương chạy lên
trước, cái hố cậu ấy đào hôm qua vẫn còn. Cậu ấy dậm chân, lại bị đóng
băng kín mít, “Anh cố ý thả tôi ra ngoài, anh biết tôi sẽ đến đây? Vì
sao?”
Bắc Cung Từ lại chẳng đáp lời, tiếp tục tiến lên, “Đi theo tôi.”
Đến một vách núi ở bên hồ băng, Bắc Cung Từ vung tay áo lên, trước mặt lại
xuất hiện một hình hoa sương sáu cánh cực lớn, hắn đặt tay lên một lần
nữa, cửa băng nặng nề mở ra một cách chậm chạp.
Thập Dương ôm
trái tim đang nhảy loạn lên không ngừng, đi vào theo bước chân hắn ta.
Cái loại cảm giác xa lạ mà quen thuộc này lại xuất hiện, càng lúc càng
mãnh liệt theo bước chân tiến gần, trở thành cảm giác yên tâm khi lâu
lắm mới gặp lại và sự thoải mái khi về nhà.
Sau cửa băng là một
hang động cực lớn. Vách động xung quanh toàn là đá màu lam trong suốt
như thủy tinh, tản ra ánh sáng màu xanh nhạt.
“Tinh lam thạch?”
Thập Dương lẩm bẩm, lướt đầu ngón tay lên, màu xanh như sợi tơ, như màn
sương ở trong đó, như đã sống lại, chuyển động theo ngón tay cậu ấy.
Thập Dương tiếp tục tiến lên, bên trong Tinh lam thạch trong suốt, linh khí
đuổi theo cậu ấy như những sợi tơ, rất nhanh đã tập hợp lại thành một
cuộn lớn. Đầu ngón tay của cậu ấy vừa rời đi, linh khí lại dần tản ra
như giọt mực rơi vào trong nước. Mấy lần đều như thế.
Bắc Cung Từ đặt tay lên vách động, linh khí không hề có phản ứng gì.
Thập Dương ngạc nhiên, “Sao lại thế này?”
Bắc Cung Từ nói: “Nếu cậu chỉ có một thân phận kiếm linh đơn giản đó, chỉ
sợ lúc đại náo doanh địa của Bắc Cung thị thì đã bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi.”
Thập Dương không hiểu, “Ý gì thế?”
Bắc Cung Từ
khoanh tay, chậm rãi đi dạo trong hang động: “Hơn ba nghìn năm trước,
bán sinh thú cũng bị Đồ Lục đảo cướp đi cùng với Thánh nữ. Nghĩ chắc là
cậu cũng biết trận đại chiến năm đó. Nếu không có sự giúp đỡ của bán
sinh thú của Thánh nữ, có đánh nữa thì Đồ Lục đảo cũng chỉ ngang tay với Bắc Cung thị, phụ thân tôi cũng sẽ không bị thương nặng.
Nhưng
trận chiến ấy, mặc dù Đồ Lục đảo thắng, cũng có tổn thất không nhỏ tương tự. Mặc dù sau khi bán sinh thú trưởng thành sẽ không cần ăn Tinh lam
thạch nữa, nhưng bị thương nghiêm trọng, nếu không dùng Tinh lam thạch
để trị liệu sẽ nhanh chóng suy nhược. Đương nhiên Bắc Cung thị sẽ không
trợ giúp. Bán sinh thú bị thương, kéo dài hơi tàn không được nổi trăm
năm, ngã xuống.”
Thập Dương nói: “Thế thì có quan hệ gì với tôi,
lẽ nào…..” Giọng của cậu ấy yếu dần, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc,
“Nhưng mà… tôi chỉ là kiếm linh mà.”
Bắc Cung Từ quay đầu, “Chính xác, cậu là kiếm linh, nhưng cũng không phải kiếm linh bình thường. Cậu là kiếm linh do Ô Thiệu Tùng dùng máu thịt của bán sinh thú đúc nên.”
Thập Dương đang muốn nói chuyện, chỗ sâu bên trong hang động lại truyền ra
tiếng hét của Lý Do Hỉ. Hai người không hẹn mà cùng tiến lên trước, một
đường xuống dưới động, thâm nhập vào tận nền đất. Cuối đường là một
khoảng không rộng rãi vô cùng với đầy đủ dụng cụ, đây là nơi chuyên khai thác Tinh lam thạch.
Lý Do Hỉ không dùng những dụng cụ này, Kim
cương xử chém như chém đậu phụ, nhẹ nhàng đâm một nhát là được một tảng
to. Tranh thủ lúc họ đang nói chuyện, nàng đã lặng lẽ trộm được rất
nhiều Tinh lam thạch.
Lúc này đây, nàng đang áp sát vào vách động, chỉ bên trong, “Mau đến nhìn này!”
Thập Dương cũng sáp đến nhìn, xuyên qua Tinh lam thạch nửa trong suốt, cậu
ấy thấy băng liên màu lam cực to. Nhìn giống hệt đóa hoa cậu ấy thấy
dưới hồ lúc trước, nhưng lại không chỉ một đóa. Có băng liên đã nở rộ,
có cái còn là nụ hoa, vẫn chưa nở.
“Cái động này ở đáy hồ! Dưới
chỗ sâu lại có nhiều hoa sen màu lam thế này á!” Thập Dương quay đầu lại hỏi, “Mấy đóa hoa này là gì thế?”
Lý Do Hỉ cũng phát hiện trong
lúc đang lấy đá, nàng hận không thể chui cả người vào, dính lấy vách đá
nhìn trái ngó phải, lại bỗng có phát hiện mới, “Mau nhìn! Bên kia là
gì?”
Thập Dương nhìn theo, “Gì cơ?”
Lý Do Hỉ nhìn xuyên
qua những đóa băng liên màu lam to nhỏ khác nhau này, hình như đã thấy
một bóng dáng gì đó rất lạ, “Hình như là người.” Giống trẻ sơ sinh cuộn
mình trong đóa hoa.
Thập Dương cũng nhìn rõ rồi, cậu ấy quay đầu, hỏi: “Bắc Cung Từ, vì sao trong hồ lại có người?”
Bắc Cung Từ tiến đến, “Không, bây giờ họ còn chưa được gọi là người. Trong
hàng vạn đóa hoa sen dưới đáy hồ này, mỗi đóa đều sẽ sinh ra một thứ gì
đó, nhưng chỉ có thời cơ thích hợp mới sinh ra Thánh nữ. Những thứ này
không có sinh mạng, chúng nó hấp thu linh khí trời đất để lớn lên, sau
khi chín sẽ dần dần dựa vào nơi này, trở thành một trong vô số khối Tinh lam thạch, chất dinh dưỡng của bán sinh thú.
Cậu là Li long,
cũng do một bông sen lam hoài thai, sinh ra như thế, vốn thuộc về Bắc
Cung thị. Nếu cậu nguyện ý tùy tùng, Bắc Cung thị có rất nhiều biện pháp giúp cậu tạo lại thân thể, khôi phục tu vi.”
Thập Dương hiểu rồi, “Anh muốn mượn sức tôi nên mới cố ý thả đi.”
Bắc Cung Từ nói: “Chẳng lẽ không phải vì cậu tò mò chắc?”
Thập Dương nói: “Tôi tò mò, nhưng tôi chỉ muốn biết sao lại có loại cảm giác kỳ lạ này mà thôi. Bây giờ biết rồi, cũng chẳng thấy gì mấy, chỉ là
được yên lòng. Kể cả đúng thế thì lại làm sao? Trên lý thuyết thì tôi
chết rồi, chỉ hệt như một loại vật liệu để luyện kiếm mà thôi, chuyện
trước đây thì tôi có nhớ gì đâu.”
Cuối cùng Lý Do Hỉ cũng chuyển ánh mắt khỏi đám hoa sen lam, ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Hóa ra em vẫn luôn lừa chị.”
Thập Dương cúi đầu nhìn nàng, “Gì chứ? Em không mà!”
Lý Do Hỉ chống nạnh, nói: “Em nói em mới hơn một nghìn tuổi, thật ra em đã hơn ba nghìn tuổi rồi!”
Thập Dương nói: “Thế thì có sao? Em không biết mà, mất trí nhớ giống chị mà!”
Lý Do Hỉ nhìn Bắc Cung Từ, nói: “Không phải em muốn làm con rể của nhà Bắc Cung à, bây giờ còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận cha? Chắc chắn là
nhạc phụ đại nhân của em sẽ bồi dưỡng em thật tốt đấy.”
Thập Dương khiếp sợ. “Chị đang nói gì đấy hả?”
Lý Do Hỉ nói: “Chị nói Bắc Cung Từ có lòng bồi dưỡng em, em nên bắt lấy cơ hội này. Hơn nữa, chị là Thánh nữ mà, Thánh nữ của Bắc Cung thị. Không
phải tương đương em sẽ là con rể chị à. Mặc dù vai vế có hơi loạn, nhưng chúng ta cũng không cần để ý mấy chi tiết đấy đâu, em nhanh đồng ý đi
là được.”
Bắc Cung Từ cũng ngạc nhiên, Lý Do Hỉ lướt qua Thập
Dương đang trợn mắt há mồm, đi đến trước mặt Bắc Cung Từ, cười mỉm:
“Thật ra tôi đã nghĩ kỹ lắm rồi, các mặt của đại ma đầu kia đều không
bằng anh, không tiền, không thế, lại còn là ma ốm, quỷ đoản mệnh, chẳng
biết được hôm nào sẽ ngủm củ tỏi. Nếu để tôi chọn lại một lần nữa, tôi
sẽ chọn anh. Anh xem, anh đẹp trai, có tiền, quan trọng nhất là hai ta
lại có ràng buộc sâu thế này. Lúc trước là do tôi không hiểu chuyện, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân nhé, đừng so đo với tôi, được không?”
Bắc Cung Từ lùi về sau hai bước, hắn há có thể dễ tin thế được! Nhưng tốc
độ lật mặt của cô nàng này quá nhanh, cả hắn cũng bị dọa sợ đấy, có chút khó thích ứng, “Không phải cô muốn giả vờ để lừa lấy tín nhiệm của tôi, sau đó lại đâm một đao sau lưng tôi đấy chứ?”
Lý Do Hỉ ờ một tiếng, “Thế này mà anh cũng đoán ra rồi, anh cứ nói là anh có cắn câu hay không đi.”
Cằm của Thập Dương đã rơi ra đến nơi rồi, cái quỷ gì thế này!
Bắc Cung Từ đang nghiêm túc nhìn nàng chăm chú, thấy vẻ mặt nàng thản
nhiên, cũng không giống bộ dạng đang đùa giỡn. Hắn ta hỏi dò, “Lời này
là thật?”
Lý Do Hỉ xua tay, “Tôi đã để anh lật tẩy rồi, còn có
thể giả à.” Nói xong lại thân thiết khoác cánh tay hắn, “Giới chủ, anh
nói đi, lúc nào chúng ta thành thân, tôi không đợi được nữa rồi!”
Bắc Cung Từ nổi da gà toàn thân, “Không! Tôi đã nghĩ kỹ, cô không phải Lâm Nguyệt…..”
Lý Do Hỉ buông hắn ra, lập tức xụ mặt, nói: “Đưa đến cửa mà anh cũng không muốn. Rốt cuộc anh muốn thế nào? Thế bây giờ anh thả tôi đi đi.”
Bắc Cung Từ hơi động ngón trỏ, bất giác muốn giơ tay giữ lại, mà góc áo kia lại trượt qua ngón tay, không hề túm lại.
Lý Do Hỉ quan sát sắc mặt hắn ta thật cẩn thận, “Không phải anh muốn nối
dõi tông đường à, tôi có thể sinh cho anh. Nhưng về sau, tôi sẽ không ở
lại Bắc Cung thị, cứ cho là một lần giao dịch đi, thế nào? Dù sao thì
tôi cũng không phải là Lâm Nguyệt, miễn cưỡng giữ lại ở bên cạnh anh
cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi càng chẳng nhàn rỗi để diễn trò phu xướng
phụ tùy, ân ân ái ái với anh đâu.”
Giọng nói của nàng trong veo,
dứt khoát, dư âm còn đang quanh quẩn, lượn lờ trong hang động, mà nội
dung lại không khỏi làm cho người ta ngạc nhiên, khiếp sợ.
Bắc
Cung Từ ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt nàng kiên định. Hắn ta chưa bao giờ thấy được vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm nghị này trên người Lâm
Nguyệt. Rõ ràng cái cô nàng này rất yếu đuối, một ngón tay là có thể bóp chết rồi, thế mà lại phát ra khí thế mạnh mẽ chẳng biết từ đâu ra.
Nội tâm hắn đau khổ, giãy giụa, nắm tay lại thành nắm đấm rất chặt, khớp xương trắng bệch ra.
Lý Do Hỉ còn đang thúc giục, “Đừng có lề mà lề mề nữa.
Hắn nửa tin nửa ngờ, “Lời này là thật?”
Lý Do Hỉ nói: “Hoàn toàn chính xác, lừa anh là chó.”
Thập Dương đứng ngây người ở bên cạnh, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người hai người -- Tám chữ này có hơi quen tai.
Lý Do Hỉ chẳng hề ôm hy vọng quá lớn, nhưng vẫn ép sát từng bước, “Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể thành thân ngay lập tức. Nhưng mà anh phải thề
trước đã.”
Rốt cuộc, Bắc Cung Từ vẫn thỏa hiệp, cả người cứng
ngắc, nhắm chặt mắt. Đại nghiệp vạn năm của Bắc Cung thị không thể bị
hủy trong tay hắn được. Hắn dựng thẳng lưng lên, rồi giãn ra từng chút
một, nhìn thẳng vào mắt Lý Do Hỉ, phun ra từng chữ: “Nếu… nếu cô có thể
sinh con nối dõi cho Bắc Cung thị, tôi có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của cô. Về sau, nếu cô muốn rời đi, tôi cũng sẽ không ngăn cản.”
Lý Do Hỉ hơi bất ngờ, cứ thế mà đã đáp ứng rồi -- Vì gia tộc, hắn lại có
thể làm đến nước này, người nhà họ Bắc Cung đều điên hết rồi!
Nàng nói: “Anh nghĩ như thế thật?”
Hắn cụp mắt xuống, không nhìn nàng nữa. Nghìn năm nay, chưa bao giờ cảm
thấy mệt mỏi và chật vật như vậy, “Phải.” Đời này, cũng chỉ thế thôi.
Lý Do Hỉ cười hài lòng, “Tốt. Nếu anh đã đồng ý thì phải nói được làm
được. Tôi cũng sẽ cố gắng diễn cho tốt vai của bản thân. Hy vọng anh
đừng hối hận.”
Dù sao, tất cả những chuyện này đều do anh tự tìm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT