Thư phòng của Bắc Cung Từ cách Hạnh Hà Lâm Nguyệt không xa, một hành lang gấp khúc nối liền hai bên với nhau.
Hắn ta đặt bút trong tay xuống, mệt mỏi xoa thái dương, thở ra một hơi thật dài. Mạnh đông tiết đã sắp kết thúc, các vị khách đang chuẩn bị ra về,
công việc thu dọn giao cho Đàm Li đi đàm.
Chỉ là Lâm Nguyệt đã
quay về, hắn ta muốn tranh thủ lúc Mạnh đông tiết kết thúc để định ra
hôn sự, đỡ cho đêm dài lắm mộng. Việc này đã bàn bạc với Đàm Li, Đàm Li
lại không hề ủng hộ. Tuy rằng đã lập tức phong tỏa tin tức của lần đào
hôn trước, nói là Lâm Nguyệt bệnh nặng, nhưng vẫn làm mất hết mặt mũi
của Bắc Cung thị.
Nếu lần này nàng ấy lại chạy mất thì làm sao bây giờ. Cho dù đã tăng mạnh phòng vệ của Định Bắc cung, nhưng hắn ta vẫn lo lắng.
Vả lại, Lâm Nguyệt này… nhìn có vẻ khó đối phó! Muốn nàng ngoan ngoan gả chẳng phải là chuyện dễ dàng.
“Meoo-----” Một tiếng hổ kêu với tiếng bước chân dồn dập, là tiếng Thập Dương và Lý Viên Viên đang đùa giỡn trong hành lang truyền vào đây.
“Vèo-----” Một quả bóng bằng lông màu đỏ bay từ ngoài cửa vào thư phòng của Bắc
Cung Từ, lăn lông lốc đến bên chân hắn ta. Bắc Cung Từ nhặt lên, đi ra
cửa thì thấy Thập Dương và Lý Viên Viên đang lăn lộn trên mặt đất. Thập
Dương ném một quả bóng ra, Lý Viên Viên dẫm lên mặt cậu ấy, nhảy phốc
qua nhặt trở lại, ném đến trước mặt cậu ấy.
Bắc Cung Từ cau mày -- Một con hổ trắng đang yên đang lành, sao lại thích trò ném bóng mà loài chó yêu nhất thế?
Thập Dương và Lý Viên Viên chơi đến quên mình, dường như không hề chú ý đến
sự có mặt của hắn ta. Bắc Cung Từ cũng quen với các loại hành vi kì lạ
của kiếm linh này rồi. Hắn ta âm thầm lắc đầu, thong thả về phòng. Tính
ra, Thập Dương cũng đã một, hai nghìn tuổi, sao vẫn còn chưa chín chắn
như thế, sau này sao có thể giúp đỡ cai trị lưỡng giới được? Chỉ sợ khó
mà đảm đương được trách nhiệm lớn.
Thập Dương nào biết trong lòng hắn ta đang nghĩ gì, thấy hắn ta trở về thư phòng cũng không sốt ruột,
tiếp tục giả vờ chơi đùa ở bên ngoài.
Hạnh Hà Vãn Nguyệt.
Châm cứu được vài ngày, Lý Do Hỉ đã có thể thấy được bóng người lờ mờ, thị
lực cơ bản tương đương với một người cận thị nghìn độ trở lên, mà đã vội vàng muốn làm việc rồi.
Tiểu Phủ tìm một cành cây làm gậy dò
đường cho nàng, lại chuyển cái hộp hà bao và tranh vẽ đến chỗ trống
ngoài điện như lời nàng dặn.
Lý Do Hỉ đeo một cái khăn giao tiêu
che mắt, cầm cành cây mò đến phòng bếp, chỉ huy người làm mang cái chậu
than to đùng nướng dê lại đây. Sau đó thì nhấc một cái ghế đẩu ngồi
xuống phía trước, nói: “Đốt lửa.”
Đến lúc này thì rốt cuộc Tiểu
Phù đã hiểu nàng muốn làm gì rồi, quỳ phịch xuống trước mặt nàng,
“Thánh…. Mỹ nữ, không thể được! Những thứ này đều là tâm huyết và tình
cảm của người trong hơn hai mươi năm mà! Tiểu Phù xin người đấy! Không
thể đốt ạ!”
Lý Do Hỉ cúi đầu, chỉ có thể thấy một bóng dáng màu xanh nhạt. Xoa mặt nàng ta, “Ngoan, đừng khóc, đi gọi Bắc Cung Từ đến đây.”
Tiểu Phù ngẩn ra, lẽ nào Thánh nữ muốn làm cho Giới chủ hồi tâm chuyển ý
sao? Nàng ta lau nước mắt, gật đầu thật mạnh, cũng không do dự nữa, đứng dậy chạy đi.
Đợi nàng ta đi xa rồi, Lý Do Hỉ mới tiếp tục nói, “Mau đốt lửa!”
Củi trong chậu than to vật đã bùng lên ngọn lửa rất nhanh chóng. Lý Do Hỉ
nhặt một cái hà bao lên, nương theo bóng ngọn lửa mỏng manh, nhắm chuẩn
rồi ném vào.
Bên ngoài thư phòng của Bắc Cung Từ, Thập Dương cứ
nằm luôn trên sàn gỗ của hàng lang, giả vờ chơi mệt rồi ngủ. Dường như
Lý Viên Viên biết cậu ấy đang làm gì, ngoan ngoãn gối đầu lên bụng cậu
ấy, cũng híp mắt ngủ.
Tiểu Phù vội vội vàng vàng chạy đến, quỳ
bên ngoài thư phòng, “Giới chủ, không tốt rồi! Mỹ nữ, à không, Thánh nữ
muốn đốt hết hà bao người ấy thêu và tranh vẽ trước đây! Ngài mau đi xem thử ạ!”
Bắc Cung Từ đẩy cửa ra, cũng chẳng hỏi thêm mà hóa thành một cơn gió rồi biến mất. Tiểu Phù cũng vội đứng dậy, đuổi theo.
Thập Dương thấy hai người đi xa, nhanh chóng bò dậy, mở cửa sổ nhảy vào. Lý
Viên Viên cũng vào theo, nhìn đông ngó tây rồi nhảy lên bàn làm việc của Bắc Cung Từ, móng hổ dẫm vào nghiên mực, để lại mấy dấu hoa mai đen xì
xì trên giấy tờ.
Thư phòng của Bắc Cung Từ sát cạnh phòng ngủ,
Thập Dương đi thẳng vào chủ đề, mở tủ quần áo của hắn ta ra, ngửi thử
rồi lấy một bộ mà hắn mặc gần đây nhất, nhét vào túi càn khôn.
Bên ngoài loảng xà loảng xoảng một hồi tiếng vang giòn tan, trong lòng Thập Dương lộp bộp một cái, nhanh thế đã về rồi à?
Đi ra ngoài nhìn, hóa ra là Lý Viên Viên làm vỡ mấy bình hoa. Nó chẳng hề
tự hiểu gì cả, vùi đầu trong một cái hốc bí mật dưới giá sách, nhấp nha
nhấp nhô, cũng không biết đang làm gì nữa.
Thập Dương chạy đến kéo nó ra, nó liếm mép, không biết đang ăn gì.
Lúc Thập Dương đang làm loạn phòng ngủ, nó cũng làm loạn thư phòng, không
biết đạp được cơ quan ở chỗ nào mà lại làm cái hốc bí mật này hiện ra.
Thập Dương ngồi xổm xuống nhìn, bên trong có một cái hộp gỗ nhỏ màu đen, đã bị vuốt hổ của Lý Viên Viên cào nát. Hộp gỗ tỏa ra một mùi hương lạ
lùng, chỉ ngửi mà làm người ta không khỏi ngứa ngáy.
“Thơm quá!” Thập Dương cầm hộp lên ngửi, lại vạch mồm Lý Viên Viên ra xem, “Ăn gì đấy? Chẳng để lại cho tôi gì cả!”
Lý Viên Viên chép miệng, vẫn còn chưa thỏa thích, mò cái hộp kia muốn liếm tiếp. Thập Dương tiếp tục lục tìm ở giá sách.
Bên Hạnh Hà Vãn Nguyệt.
Mặc dù là để khiêu khích Bắc Cung Từ, nhưng cũng không thể làm việc này quá tuyệt tình được. Mấy bức tranh gì đó vẫn còn giữ lại, dù sao cũng không thể đốt mấy thứ này, bùng lên một chút là hết rồi, cũng không tranh thủ được bao nhiêu thời gian cho Thập Dương.
Lý Do Hỉ ném hà bao một lúc lâu. Trong tay chỉ còn lại năm, sáu cái. Cả Hạnh Hà Vãn Nguyệt được bao phủ trong hương gỗ thanh nhã, mùi này có chút tương tự với Xích
đồng mộc. Lý Do Hỉ không thích -- Không cho phép dùng cùng một loại mùi
hương với giai đẹp của chị đây!
Ném hết chỗ hà bao còn lại vào
lửa, Lý Do Hỉ cầm một cái gậy khều lên, cũng không để ý khuôn mặt bị hun đen, muốn đảm bảo từng cái hà bao đều bị đốt sạch, không để lọt lưới
một cái nào.
“Dừng tay!” Đến cùng với tiếng quát chói tai này là một pháp thuật hệ thủy, đóng băng chậu than chỉ trong nháy mắt.
Lý Do Hỉ quay đầu, trước mắt chỉ thấy một bóng người màu trắng lờ mờ. Bắc
Cung Từ giận đến không kìm nén nổi, túm chặt cổ áo nàng, nhấc nàng lên,
“Cô đang làm gì!”
Nàng ngẩng mặt lên, không hề chột dạ: “Đốt đồ này nọ! Anh cũng mù à?”
Lý trí của Bắc Cung Từ vẫn còn, khắc chế xúc động muốn đánh chết nàng, hỏi: “Cô có tư cách gì đốt đồ của nàng ấy?”
Lý Do Hỉ bị hắn ta túm lên chới với, đung đưa chân, “Ồ? Bây giờ biết tôi
không phải là Lâm Nguyệt rồi? Lâm Nguyệt chết rồi, mấy thứ này cũng được tôi thừa kế, tôi đốt cho Lâm Nguyệt thì có vấn đề gì? Bên trên cũng
không viết tên của anh, anh quản được à!”
Thế này đã làm cho nàng bắt được cơ hội, “Bây giờ anh đã biết tôi không phải là Lâm Nguyệt rồi, thế mỗi tối đều chạy đến phòng tôi, đứng trước giường tôi làm gì! Đuổi
muỗi à!”
Có một hôm tỉnh lại giữa đêm, thấy Bắc Cung Từ cầm dao
găm đứng cạnh giường mình, nàng bị dọa sợ đến hồn vía cũng suýt bay đi
mất!
Hai người làm giúp nàng nhóm lửa đứng ở bên cạnh đã quỳ
xuống thành hai tảng đá -- Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi,
không nhìn thấy tôi.
Lý Do Hỉ còn đang nói tiếp: “Nếu anh đã phân biệt được rõ ràng, sao còn bắt tôi ở đây, anh lừa mình dối người như
thế là có ý gì?”
Bắc Cung Từ im lặng. Xác thật là hắn ta đang lừa mình dối người. Trách nhiệm với nhà họ Bắc Cung và sự áy náy với Lâm
Nguyệt làm cho hắn luôn không thể đối mặt với sự thật.
Người chết không thể sống lại, chấp nhất mấy thứ này thêm nữa lại có ý nghĩa gì
đâu? Nhưng suy nghĩ đấy cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt đã bị hắn gạt
bỏ. Từ khi Bắc Cung thị thành lập đến nay toàn dựa vào Thánh nữ. Chỉ cần khối thân thể này vẫn mang huyết mạch của Thánh nữ, là ai có quan trọng sao?
Hắn khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng rất nhanh chóng, không nói một lời nào, kéo cánh tay nàng lôi đi.
Lý Do Hỉ giãy giụa mà không lại được sức lực của hắn, “Làm gì đấy! Buông ra!”
Tiểu Phù vừa mới thở hồng hộc chạy về đến nơi thì thấy Bắc Cung Từ lôi người đi rồi. Nàng ta không thể làm gì, chỉ đành chuyển hết những bức tranh
còn lại vào phòng, rồi dọn dẹp chiến trường.
Lý Do Hỉ vừa hét vừa kêu suốt cả đường, báo tin cho Thập Dương.
Thập Dương đang lật trái tìm phải trong thư phòng của Bắc Cung Từ. Gọi là
trộm không về tay không, vốn cậu ấy cũng chẳng phải là quân tử đứng đắn
gì, nhặt chút trâm cài tóc đáng giá gì gì vào trong túi. Nhớ đến Kê Vô
Trần bị trúng một tên, lại nhảy lên giường Bắc Cung Từ dẫm mấy phát,
giương cờ báo thù rửa hận, ngang nhiên phá hoại phòng của người ta.
Nghe thấy tín hiệu của Lý Do Hỉ, cậu ấy rụt cổ theo bản năng, bế Lý Viên Viên vẫn đang liếm hộp lên, nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
Cả người Bắc Cung Từ tràn đầy khí lạnh, hùng hổ vào phòng, đóng cửa phòng rầm một tiếng, Lý Do Hỉ bị hắn dí bên trong cửa.
Hắn ta chế trụ vai nàng, hỏi: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Lý Do Hỉ cực kỳ bất đắc dĩ, “Tôi nói này đại ca, là rốt cuộc anh muốn làm gì? Vì sao cứ nhất định phải theo tôi?”
Bắc Cung Từ nhìn vào mắt nàng ở dưới giao tiêu, nói: “Cô biết Thánh nữ và
Bắc Cung thị là có ý gì. Vì nhà họ Bắc Cung, tôi chẳng có cách nào khác. Trước đây là tôi không tốt, tôi nhận lỗi. Đảm bảo từ nay về sau sẽ đối
xử rất tốt với cô, được không?”
Lý Do Hỉ phát điên thật rồi, “Đại ca ơi, sao anh lại lúc tỉnh lúc mê thế, có phải anh có bệnh không? Có
bệnh thì phải đi chữa, được không? Nếu không thì tôi bảo Thải Thải đến
khám thử cho anh nhé?” Hơn nữa, anh xin lỗi tôi thì có tác dụng gì đâu?
Khoảng cách hai người rất gần, lần đầu tiên Bắc Cung Từ nhìn khuôn mặt nàng
một cách nghiêm túc, nhìn theo đôi mắt mờ mịt của nàng xuống dưới dần
dần, tầm mắt rơi lên môi nàng.
Trong lúc hoảng hốt, hắn ta nhớ
lại trước đây. Có một năm vào Mạnh đông tiết, nàng ấy lén lút chuồn ra
ngoài chơi. Lúc đó thật sự quá bận rộn, chẳng có một ai phát hiện ra
nàng ấy biến mất. Nàng ấy uống rượu, lặng lẽ mò vào lều trướng của hắn
ta, đột nhiên ôm lấy cổ hắn, hôn lên không chút do dự.
Đương nhiên là hắn ta đẩy nàng ấy ra. Nàng ấy ngã ngồi dưới đất, ánh mắt như đã bị tổn thương, lại vẫn còn cười, nói xin lỗi.
Đó là một lần duy nhất họ dựa vào nhau gần đến thế, hệt như bây giờ vậy.
Lý Do Hỉ thấy hắn ngẩn ra, thả lỏng thân mình dựa vào cửa, kêu lên yếu ớt, “Cứu mạng, có ai không, cứu cái người số khổ tôi đây đi…..”
Trong nháy mắt tiếp theo, nàng đã bị kéo và vòng ôm rắn chắc. Bắc Cung Từ cúi đầu, giọng nói trầm thấp mang theo chút nghẹn ngào, “Xin lỗi, xin lỗi.
Là lỗi của tôi. Trong ba năm nàng bỏ đi, hôm nào tôi cũng hối hận. Nàng
nói rất đúng, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, xin lỗi…..”
Lý
Do Hỉ bị khí lạnh trên người hắn ta đóng băng, trong hoàn cảnh tình nhân nên dốc bầu tâm sự với nhau thế này, một cái hắt xì vô cùng ném đá hội
nghị nổi lên.
Sau một tiếng hắt xì rất vang, nàng bắt đầu hét rát cổ họng: “Cứu mạng với! Phi lễ này! Người đâu, mau cứu mạng!”
Thập Dương trốn trong bụi cỏ ở bên ngoài nghe thấy, cầm kiếm nhảy ra! Cậu ấy lại nhảy từ cửa sổ vào, tiếp đất rồi lăn một vòng, giơ kiếm bổ xuống
đầu Bắc Cung Từ!
Bắc Cung Từ buông nàng ra, giơ tay áo lên chắn.
Thập Dương chỉ thấy giữa ngón cái và ngón trỏ tê rần, bị đẩy lùi mấy
bước. Lý Do Hỉ đã tranh thủ cơ hội đẩy cửa phòng, chuồn ra ngoài. Thập
Dương biết không địch lại được, cũng không tham chiến nữa, lại nhảy từ
cửa sổ ra ngoài.
Lý Do Hỉ bám chặt lấy Thập Dương, “Nhanh, nhanh, nhanh! Đi nhanh lên! Quả thật gã Bắc Cung Từ này là một con mèo hoa vẽ
vòng tròn, có bệnh!”
Thập Dương hỏi: “Như thế nào cơ?”
Lý Do Hỉ nói: “Nhân cách phân liệt!”
Hai người hốt hoảng mà chạy, giọng nói xa dần. Bắc Cung Từ cũng bình tĩnh lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.
Nhưng rất nhanh, khuôn mặt hắn lại nặng nề, đến cười khổ cũng không cười nổi
nữa. Hắn ta quét một vòng trong phòng như một cơn gió xoáy, công văn bị
dính mực, cốc trà, đồ sứ đổ vỡ, sách bị xé nát, hộp bị đập hỏng….. Thậm
chí đến cả giường tháp sạch sẽ cũng có mấy dấu chân bùn to đùng.
Đây là có trộm à? Đỉnh Tuyết sơn được bảo vệ nghiêm ngặt thế mà phòng của Giới chủ Bắc Cung thị lại bị trộm?
Nếu bây giờ còn chưa phản ứng được là xảy ra chuyện gì thì hắn cũng chẳng cần làm cái chức Giới chủ này nữa.
Chỉ sợ tức giận một nghìn năm nay của hắn ta gộp lại cũng chẳng nhiều bằng mấy ngày sau khi Lý Do Hỉ đến.
Lần đầu tiên trong cuộc đời này của Bắc Cung Từ, hắn ta cảm nhận được cái
gì là cuồng nộ vô năng. Mà loại người như hắn, việc đến nước này, đỉnh
đầu đã tức giận đến sắp bốc khói rồi mà vẫn không mắng nổi một câu thô
tục.
Muốn đánh lại chẳng thể đánh. Muốn mắng lại chẳng mắng nổi. Suy đi nghĩ lại, thật sự chẳng có cách nào với nàng.
Hắn sờ mũi, thế mà lại hơi chua xót, khóe mắt lại vô tình liếc qua một cái
hộp nhỏ màu đen. Hắn nhìn qua, tiến lên cầm lấy, cười lạnh -- À, hóa ra
là vì hóa hình đan à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT