Tiểu Phù đỡ nàng ngồi ở cạnh giường, lau tay cho nàng.
Thập Dương đứng ở một bên khác, hét rát cổ họng: “Bắc Cung Từ đi rồi!”
Lý Do nói: “Đi rồi á? Dắt tôi đi sang bên kia, tôi còn chưa ăn no.” Tiểu Phù chỉ đành lại dắt nàng sang đó.
Thập Dương nói với hai người nướng thịt: “Lại nướng hai con nữa!”
Tiểu Phù khiếp sợ, “Có thể ăn hết hai con sao?”
Lý Do Hỉ mò mẫm ngồi xuống bàn, “Ăn được hết, ăn được hết, nướng đi. Lại
làm một bình băng tan, cho thêm hoa tươi hoặc mứt quả, thái nhỏ chút hoa quả mới, cho thêm lá bạc hà, thả chút băng vụn vào. Nhanh đi làm đi.”
Tiểu Phù chỉ đành đi phân phó nhà bếp làm.
Nàng mò được một đĩa thịt đã thái mỏng, ăn trực tiếp bằng tay, hỏi: “Em thấy lúc nãy chị diễn thế nào?”
Thập Dương giơ ngón cái lên, “Biểu diễn đặc sắc đầy dấu ấn cá nhân! Chắc
chắn không đến nửa tháng thì Bắc Cung Từ sẽ nhìn chị với cặp mắt khác
xưa.”
Lý Do Hỉ nói: “Chị thấy gã đã phải nhìn chị với cặp mắt
khác xưa rồi. Chỉ là mắt mù ảnh hưởng đến biểu hiện của chị. Nếu không
đã có thể diễn càng tốt hơn. Em mau nghĩ cách đi, chữa cho chị nhanh một chút!”
Thập Dương nói: “Nếu không thì mai em gọi Tần Thải Thải đến nhé? Để cô ta xem thử cho chị?”
Lý Do Hỉ nghĩ một lúc, “Cũng được.”
Hai người vừa ăn vừa tán chuyện, rất nhanh đã hết cả con dê nướng. Trong
lúc ngồi đợi, chẳng có việc gì làm, Lý Do Hỉ nảy ra ý nghĩ, nói: “Hay là em vào thức hải của chị xem Vô Trần đi, cái lỗ to đùng trước ngực chàng vẫn bốc khí đen ra, chị cũng không biết là nghiêm trọng hay không.”
Thập Dương nói: “Được.” Sau đó dắt nàng đi đến một góc ẩn nấp, kéo bình
phong che chắn, “Chị không được đề phòng em, cũng không thể chống đối
em, nếu không cả hai chúng ta sẽ đều bị thương trong quá trình tiến
vào.”
Lý Do Hỉ nói: “Có lúc nào chị đề phòng em đâu.”
Thập Dương cũng không dong dài nữa, “Nhắm mắt, ngưng thần, đừng nghĩ bất cứ điều gì.” Sau đó dí bàn tay lên trán nàng.
Lý Do Hỉ chẳng có cảm giác gì, chắc là vì nàng không hề đề phòng Thập
Dương chút nào, quá trình tiến vào thuận lợi lạ thường. Ánh sáng lại
xuất hiện trước mắt một lần nữa, hai người đã đặt chân trên thảm cỏ mềm
mại trong thức hải rồi.
Thập Dương ngó xung quanh một vòng, thấy rừng cây và vườn rau ở phía xa xa, lầm bầm: “Thật sự là quá bủn xỉn.”
“Có sao?” Lý Do Hỉ đã tự tiến lên phía trước, Kê Vô Trần ngồi xếp bằng ở
trước phần mộ, cái lỗ to ở ngực có thể đưa một bàn tay xuyên qua. Nhưng
bọn họ đã đến mà chàng lại chẳng có phản ứng gì.
Thập Dương nhấc
chân đuổi theo, “Em từng thấy có người xây cung điện bằng vàng, núi linh thạch to vô hạn vô biên, muốn nhìn cũng không thấy ngọn đâu trong thức
hải. Mặc dù đều là giả, nhưng yêu tài như thế cũng làm cho người ta bội
phục vô cùng. Chị có thể đoán được là ai không?”
Lý Do Hỉ hỏi: “Trầm Nghiêm? Hay là Lạc Hà?”
Thập Dương giơ một ngón tay lên lắc lắc, “Không, không, không, xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.”
Lý Do Hỉ quay đầu, “Là của em?”
“Sao có thể được!” Thập Dương nói: “Tiểu gia ta đây cũng không phải là người như thế. Thức hải là biểu hiện trực quan nhất về dục vọng của nội tâm
một người, đại diện cho thứ mà người ta trân trọng nhất, khát vọng nhất, hoặc là quan tâm nhất. Thế nên tại sao nói bị người ta thâm nhập thức
hải là rất nguy hiểm, đó là vì trong nội tâm một người cất giấu rất
nhiều loại dơ bẩn, ô uế. Chị hào phóng cho em vào đây thế này thật sự
làm cho em thấy bất ngờ đấy.”
Lý Do Hỉ đã đi đến bên Vô Trần,
“Đột nhiên em lại nghiêm túc thế làm chị sợ, bình thường chút đi được
không? Nhưng mà từ khi chị có ý thức thì ở đây đã thế này rồi. Hoặc là
nói, đây là nội tâm của Lâm Nguyệt.” Mà nội tâm của mình thì chỉ có một
tấc vuông trước mắt này thôi.
Thập Dương ngồi xổm trước mặt Kê Vô Trần, quan sát cái lỗ trước ngực chàng thật tỉ mỉ.
Đấu đá với nhau, ngồi tù với nhau, trên thế gian này, không có ai có thể
hiểu được bản chất ma bằng Thập Dương sinh ra để chém ma. Thập Dương lại càng hiểu rõ Kê Vô Trần hơn nữa.
Cậu ấy nói: “Đây là vết thương
bị tạo thành bởi vũ khí chuyên để giết ma. Giết Hữu Trần thì uy lực
không đủ. Giết Vô Trần thì vô dụng vì trên người Vô Trần đã không còn
trọc khí nữa. Nhất định Bắc Cung Từ đã đi điều tra rất rõ ràng về chúng
ta rồi, gã đợi lúc hai khí thanh, trọc giao nhau để ra tay ngay lúc đó.
May mà chị đã chắn một tên, nếu hai tên thì có lẽ Vô Trần đã chết rồi.”
Vẻ mặt Lý Do Hỉ lạnh xuống ngay lập tức, “Cũng có thể nói là bị thương rất nặng, đúng không?”
“Đúng.” Thập Dương khẳng định. Sau đó đứng lên, đi vòng quanh nấm mồ phía sau Kê Vô Trần: “Đào cái này lên.”
Thế là hai người hò dô, hò dô, đào mộ cùng nhau. Cũng không lâu lắm mà xẻng đã chạm được một vật thể cứng rắn, là một cái quan tài đá.
Thập
Dương đẩy nắp ra, bên trong có một Vô Trần khác, hoặc là nói là thân thể có xương, thịt của chàng. Lý Do Hỉ ngồi xổm bên cạnh nhìn, tướng mạo
của Vô Trần bên trong giống hệt người bên ngoài, chỉ là hai mắt nhắm
nghiền, sắc mặt trắng bệch, tử khí nặng nề.
Nàng sững sờ một lúc, nói: “Lẽ nào lâu nay chị vẫn đang yêu đương với quỷ à?”
Thập Dương đã đến vác Vô Trần ngồi trước nấm mộ lên, khiêng đến quan tài đá
rồi thả vào, “Vốn còn muốn đợi toàn bộ uế khí tập hợp mới dung nhập vào
xác thịt, nhưng mà không còn thời gian nữa, chuyển vào trong nuôi tiếp
trước đã.”
Hai Vô Trần hoàn toàn khớp với nhau, khí đen trên
người chàng đã dần dần không tràn ra nữa, mà ngưng tụ trong thạch quan,
bao phủ hết thân hình chàng lại. Một tầng khí đen tuyền vây bên ngoài,
rất nhanh đã không nhìn thấy gì nữa.
Lý Do Hỉ tò mò, “Thế này là được rồi à? Lúc nào chàng có thể tỉnh lại?”
Thập Dương phủi tay,” Nếu mỗi ngày đổ một thùng máu người sống vào quan tài, đổ nửa tháng là có thể nhảy loạn lên rồi. Nhưng mà đây là tà thuật, sở
dĩ những việc Ô Thiệu Tùng làm là muốn thanh lọc trọc khí cho anh ta,
làm cho anh ta cải tà quy chính, nên không thể được.”
Lý Do Hỉ nói: “Thế em nói làm gì!”
Có thể nói cái gì hữu dụng đi?
Thập Dương tức giận, “Em nói là có tác dụng mà! Lấy máu để nuôi, chị có thể
dùng máu của chính chị mà! Anh ta ở trong thức hải của chị, chị tự
nguyện hiến máu, cũng không tính là vi phạm thiên đạo mà!”
Lý Do Hỉ vuốt cằm suy nghĩ, hỏi: “Máu bà dì có được không?”
“Hả?” Thập Dương không hiểu, “Máu bà dì là cái gì cơ? Không phải chị là Thánh nữ à, bà dì ở đâu ra? Họ hàng gần cũng không được, nhất định phải là
của chị, ít một chút cũng không sao, nhưng không thể dùng của người
khác!”
Lý Do Hỉ không lên tiếng, nhớ đến lúc Vô Trần tỉnh vẫn
luôn nói không nghiêm trọng, chỉ là thương nhẹ -- Thật ra chàng biết nên chữa thế nào, chỉ không muốn nói thôi.
Lý Do Hỉ rút Kim Cương xử ra ngay lập tức, chẳng hề do dự mà cứa lòng bàn tay, máu tươi chảy vào
trong thạch quan. Khí đen trong quan tài sôi trào quay cuồng lên ngay,
sương đen ngưng tụ thành một tia dài hẹp như hình dạng xúc tu, quấn
quanh lòng bàn tay nàng một cách nhanh chóng. Nàng hơi lảo đảo, cảm thấy khí đen đang chui vào trong mạch máu, rồi điên cuồng uống máu nàng!
Máu của Thánh nữ, đồng thân cộng thể, đương nhiên là thuốc bổ tốt nhất.
Thập Dương rút kiếm chém đứt xúc tu, phi thân ra đỡ nàng đang gục xuống, lộn hai vòng cách xa khỏi phạm vi quan tài đá.
Lý Do Hỉ chỉ thấy tinh thần hoảng hốt, hệt như bị yểm bùa, trái tim đập bình bịch rất nhanh!
Thập Dương muốn tẩn nàng thật, “Có phải chị ngốc không thế hả! May mà có em ở đây, nếu không chị đã bị hút cạn thành xác khô rồi! Lần sau chị dùng
một cái cốc nhỏ đổ vào không phải là xong à!”
Nàng ngồi bệt dưới
đất, một đôi mắt to dại ra vô hồn, vết thương ở lòng bàn tay còn đang
chảy máu. Thập Dương nhìn lại hơi không đành lòng, cắt một góc áo băng
bó cho nàng, đỡ nàng dậy, “Đi thôi, không sao rồi, chữa mắt khỏi đã, nếu không em cũng không yên tâm để chị đi một mình vào đây.” Cái người này
có lúc tinh ranh hơn cả khỉ, có lúc lại ngốc thật.
Thập Dương lắc đầu -- Con gái mà, phức tạp lắm.
Ngày hôm sau, Thập Dương đi tìm Đàm Li, rất nhanh chóng, Đàm Li dùng lý do
điều trị thân thể cho Thánh nữ, mời Tần Thải Thải đến Định Bắc cung,
Sương Lâm giới. Bắc Cung thị tộc không có y tu, bình thường tu sĩ cũng
không bị ốm, bệnh nhẹ thì không cần chữa, bệnh nặng thì không chữa được. Chính là giống hệt như Lý Do Hỉ nghĩ, chữa trị toàn dựa vào miễn dịch.
Vì từ nhỏ Tần Thải Thải đã rất yếu, thêm phần Tam Xuyên có nhiều người
bình thường, không có tu vi, nàng ấy bắt đầu muốn đi học y. Việc của
Thánh nữ không thể để lộ ra chút gió nào, xét trên quan hệ cấp trên, cấp dưới của Bắc Cung thị và Tần gia, xác thực Tần Thải Thải là người thích hợp vô cùng, thế là hôm đó nàng ấy đã vào ở Hạnh Hà Vãn Nguyệt luôn.
Tần Thải Thải xem xét, chẩn đoán tỉ mỉ, kĩ càng một hồi, nói: “Là do máu bị tích tụ gây nên.” Nói xong thì lấy cuộn ngân châm ra bắt đầu châm,
“Trước tiên dùng ngân châm để kích thích huyệt vị, sau đó dùng ngải cứu
chườm nóng, tôi lại viết một đơn thuốc cho cô, mỗi lần sắc uống là
được.”
Lý Do Hỉ rất yên tâm về y thuật của nàng ấy, ngoan ngoãn
nằm không nhúc nhích. Thập Dương, Lý Viên Viên, Tiểu Phù đều vây quanh
giường nàng, hai tay chống cằm nhìn.
Tần Thải Thải ngẩng đầu nhìn một cái, nói: “Mở cửa sổ ra đi, cho thông gió nhiều hơn.”
Tiểu Phù nhanh nhẹn đi mở, vừa khéo ngoài cửa sổ là một trong bốn kỳ cảnh
của Hạnh Hà Vãn Nguyệt, rừng mai nở rộ trong tuyết trắng, sáng lạn một
khoảnh, bốn mùa không tàn.
Gió nhẹ đưa tới một đợt hương hoa thơm ngát, tâm trạng của mọi người cũng phấn chấn lên.
Tiểu Phù thấy không còn việc gì nữa mới vội đi thu xếp chỗ ở cho Tần Thải
Thải. Thập Dương cũng ôm hổ đi chơi. Tần Thải Thải mới nói: “Không nhìn
thấy người vẫn ở bên cạnh cô…..”
Ngoại giới chẳng hề biết tin tức Thánh nữ mất tích, lúc thấy Lý Do Hỉ, Tần Thải Thải còn tưởng là mình
hoa mắt. Đàm Li đã nói là không thể hỏi nhiều. Nàng ấy sợ hãi, không dám đoán bừa, nhưng mà không nhịn được sự tò mò.
Vẫn là Thập Dương
giải thích loạn xì ngầu lên thì nàng ấy mới hiểu ra. Chỉ là bây giờ Lý
Do Hỉ là Thánh nữ, mà Hữu Trần đi đâu rồi? Mặc dù không hiểu đã xảy ra
chuyện gì, nhưng nàng ấy vẫn hơi lo lắng.
Lý Do Hỉ tránh không đáp, chỉ nói: “Lạc Hà đối xử với cô thế nào?”
Tần Thải Thải cũng là một người dịu dàng, săn sóc, biết nàng không muốn nói nên cũng không hỏi nữa, cười trả lời: “Chàng… hơi ngốc nghếch, nhưng
vẫn đối với tôi tốt cực kỳ.”
Lý Do Hỉ nhớ đến cảnh mọi người cùng ăn cơm ở quán ngày Mạnh đông tiết, bất giác cười ra tiếng. Người có thể làm cho Tần Thải Thải nói ngốc nghếch thì chắc chắn là không phải ngốc
bình thường, nghĩ chắc giữa hai người đó cũng tạo ra không ít chuyện
cười.
Tần Thải Thải cười xấu hổ, “Được rồi, cô mau ngủ một lúc
đi, tôi sẽ châm cứu cho cô. Lúc nãy bắt mạch, tôi đã có thể cảm thấy
được là thân thể của cô đang tốt dần lên. Nếu không có gì ngoài ý muốn,
ba ngày sau là cô có thể nhìn thấy rồi.”
Lý Do Hỉ cầm tay nàng ấy, “Cảm ơn cô, Thải Thải.”
Tần Thải Thải vỗ mu bàn tay nàng, an ủi, “Nói gì thế, không phải cô nói chúng ta là chị em à, không cần khách sáo như vậy.”
Lý Do Hỉ khẽ ừ một tiếng, rút thần thức vào thức hải. Nàng lấy một cái cốc máu nhỏ đã chuẩn bị trước, ném cả cốc vào thạch quan. Miệng vết thương
trên tay đã kết vảy, nghĩ ngợi, cũng ném cả băng vải vào trong -- Đừng
lãng phí.
Sương đen trong quan hài hệt như một đứa bé được ăn kẹo, hưng phấn một lúc mới dần yên tĩnh lại.
Ngồi ngơ ngẩn bên cạnh quan tài một lúc, nàng lại đứng lên đi đến chỗ Xích
đồng mộc đã mọc thành rừng kia, đến cả lá cây cũng tản ra mùi gỗ thơm
nồng đậm. Lúc mới trồng khoảnh rừng này là định để cho chàng xây cung
điện trong thức hải. Đáng tiếc, dọc đường xảy ra quá nhiều chuyện, chỗ
cây này đều do chàng chăm sóc, nuôi lớn, bây giờ mà chặt đi thì cũng hơi luyến tiếc.
Gần đây, miếng đất trồng rau cũng chẳng có ai chăm sóc, quả chín rơi xuống đất lại mọc ra chồi mới.
Lý Do Hỉ dọn dẹp vườn rau, thu hoạch quả chín, gieo trồng cây mới. Bận bịu xong thì ngồi xuống một gốc cây nghỉ ngơi. Nàng nghĩ, nhất định phải
báo thù.
Vì ngươi giết ông chồng ta, ta giết cả nhà ngươi. Ô, mặc dù không đến mức giết cả nhà, nhưng nhất định phải bắt gã trả giá đại
giới.
Lão Lý ta đây cũng không dễ trêu chọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT