Tần Nghĩa thấy Giới chủ chủ động hỏi việc này, không khỏi vui mừng,
chứng tỏ Giới chủ vẫn hướng về Tần gia! Ông ta đang muốn lên tiếng, dư
quang khóe mắt thấy một chút màu trắng phi qua.
Chỉ thấy một
người xông ra theo đường chéo, gục ở chính giữa sảnh đường, rồi trượt
theo sàn nhà đi rất xa. Không phải vị Lý cô nương kia thì còn có thể là
ai!
Tóc tai của Lý Do Hỉ bù xù, không biết trên mặt đã bôi cái gì lên mà chỗ xanh chỗ trắng, dưới mắt thì đen xì. Nàng nửa quỳ trên đất,
cầm một chiếc khăn, vươn tay chỉ vào Nguyên Thạch, “Hứa hẹn cùng nhau
bạc đầu mà ngươi còn đi ăn vụng ở bên ngoài! Phi! Ngươi lại bội tình bạc nghĩa, mà đến cả máu mủ cốt nhục cũng không tha, ngươi độc ác quá đi
mất! Hu hu hu….”
Nguyên Thạch chớp mắt, “Xin hỏi, cô là vị nào thế?”
Lý Do Hỉ vẫn đang ôm bụng, than thở khóc lóc, đau lòng lên án: “Rõ ràng
ngươi đã từng nói không ngại gia thế của ta, sẽ cho ta một danh phận, dù là làm thiếp. Ta ngu ngốc tin ngươi rót mật vào tai, sao cũng không thể ngờ được ngươi lại vì ả kia mà hạ độc hại ta đến tận nước này! Đáng
thương cho đứa bé ta chưa kịp sinh ra kia. A…. ta không muốn sống nữa!”
Nàng lết đầu gối lên mấy bước đến trước mặt Nguyên Thừa, giơ tay lên lau
nước mũi vào đầu gối ông ta, “Cha chồng! Nhất định ngài phải giải quyết
cho con đấy!”
Nguyên Thừa thấy nàng ôm bụng, quay đầu nhìn Nguyên Thạch một cái, không thể tin nổi, “Việc này là thật?”
Nguyên Thạch vội nói: “Cha! Cha đừng nghe ả nói bừa, căn bản là con có quen ả đâu!”
Nước mắt chảy thành hai hàng trên mặt nàng, Lý Do Hỉ vén tay áo lên cho ông
ta nhìn, “Nguyên Thạch bội tình bạc nghĩa, vì Tần tiểu thư mà còn ra đòn hiểm ác với con, hiển nhiên là không thể giữ lại được đứa bé….. Ta biết là thân phận ta thấp hèn, nhưng ân nghĩa vợ chồng một đêm, sao ngươi
lại có thể độc ác đến thế?”
Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn đầy vết thương cũ, vết thương mới, còn có vết đang chảy máu nữa.
Khoảng cách với nàng gần hơn, rốt cuộc Nguyên Thạch đã nhìn rõ được mặt nàng
-- Hóa ra là con mụ thối tha này, lại dám đến lừa bịp! Hắn ta nổi trận
lôi đình: “Ngươi đánh rắm! Đến tay ngươi mà ta còn chưa chạm vào một
ngón nào cả, ngươi đừng có mà bám víu lung tung!”
Lý Do Hỉ hít nước mũi, hỏi ngược lại, “Không phải ngươi không quen ta à?”
Nguyên Thừa lại chẳng phải tên ngốc, đức hạnh của con trai nhà mình là cái
loại gì thì ông ta biết rõ nhất, nếu thật sự thích sẽ mang về nhà từ lâu rồi. Bảy, tám phòng tiểu thiếp ở trong nhà kia cũng chẳng thiếu phong
trần đâu, dòng dõi vân vân hoàn toàn không thể là lý do được. Hơn nữa,
vốn là Nguyên Thạch không muốn cưới Tần Thải Thải, càng không thể nào
sát hại cốt nhục của mình.
Lý Do Hỉ thấy Nguyên Thừa không hề lay động, thầm mắng một tiếng -- Lão bất tử, thế mà lại không cắn câu!
Tần Thải Thải còn đang trốn ở sau bình phong xem diễn, đột nhiên sau lưng bị đẩy mạnh, Thập Dương đẩy nàng ấy ra ngoài.
Tần Thải Thải lảo đảo hai bước rồi mới đứng vững, mờ mịt nhìn xung quanh.
Tần Nghĩa quát khẽ, “Thải Thải! Con làm gì đấy!”
Suy nghĩ của Bắc Cung Từ đang ngồi ghế trên lại bị cái khác kéo đi mất rồi.
Khuôn mặt kia… cho dù hóa trang thành quỷ thì hắn ta cũng sẽ tuyệt đối không nhận nhầm được.
Là chính hắn ta dẫn nàng từ chỗ sâu bên trong Tuyết sơn ra, làm bạn sớm
chiều đến hai mươi mấy năm, từ lúc bi ba bi bô học nói đến từng bước
chập chững, từ lúc tập viết đến lúc trưởng thành.
Đợi nàng hơn nghìn năm mà nàng lại chạy trốn vào đêm đại hôn. Không thể ngờ được khi gặp lại lại là tình cảnh này.
Nhưng mà, người này… tuyệt đối không phải là Lâm Nguyệt. Bắc Cung Từ đánh giá tỉ mỉ, nàng đeo túi giới tử thêu mấy cái đài sen nhỏ màu xanh, bên trên còn treo một tấm mộc bài khắc cây Xích lý quả, môn huy của Tiều Vân
sơn.
Xác thật là nàng đến từ Tiều Vân sơn, nhưng tâm đăng của Thánh nữ đã tắt, tuyệt đối không thể chết đi sống lại.
Nàng là Lâm Nguyệt, lại không phải Lâm Nguyệt. Nếu thật sự là nàng, nàng sẽ không thể nào quay về đây. Người này là ai?
Lý Do Hỉ chẳng tự hiểu tí nào, ôm lấy chân của Tần Thải Thải, khóc rống,
“Chị Thải Thải, người ta đều nói không những chị hiền lương thục đức,
còn thường xuyên chữa bệnh từ thiện ở y quán. Chỉ cần chị có thể cho
phép, em sẽ làm trâu, làm ngựa cả đời này hầu hạ chị, chỉ xin chị thành
toàn cho bọn em, em và Thạch lang là thật lòng yêu nhau!”
ơ
Bàn
tay đang bưng chén trà của Tần Nghĩa dừng lại giữa không trung, anh em
sinh ba trừng mắt còn to hơn cả chuông đồng -- Lúc nào thì sửa kịch bản
rồi! Ngày hôm qua không sắp xếp một màn này mà!
Thải Thải bị Thập Dương đẩy ra ngoài, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lý Do Hỉ, còn chưa kịp phản
ứng lại. Lý Do Hỉ véo đùi nàng ấy một cái, Tần Thải Thải kêu au một
tiếng trong cổ họng.
Lý Do Hỉ cắn răng, thấp giọng nhắc nhở nàng ấy, “Nói đi! Gạo nấu thành cơm!”
Rốt cuộc thì Tần Thải Thải cũng hoàn hồn từ trong kinh ngạc, nàng ta nhìn
hết mọi người ở xung quanh theo bản năng. Cha, các em trai, Bắc Cung
Giới chủ và Đàm Quản sự, Nguyên Thạch, Nguyên Thừa Lĩnh chủ, một vị áo
đỏ…..
Đợi đã! Công tử áo đỏ! Sao người ấy lại có thể ở nơi này!
Tần Thải Thải nhìn về phía Lạc Hà, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và tình
cảm không thể nào miêu tả bằng lời. Người mà nàng ta nhớ nhớ mong mong
ngày đêm đang ở ngay trước mặt! Sao người ấy lại có thể ở đây, lẽ nào là ý trời thật!
Lý Do Hỉ nhìn theo tầm nhìn của Tần Thải Thải, thấy một chàng trai mặc áo đỏ đang đứng sau lưng Nguyên Thừa, không còn ai
khác đang đối diện với nàng ta nữa. Rất nhanh Lý Do Hỉ đã hiểu rồi, hóa
ra là vị công tử áo đỏ này xa tận chân trời, gần ngay trước mặt! Thế là
lại véo Tần Thải Thải một cái.
“Au----” Tần Thải Thải kêu đau một tiếng. Tần Nghĩa không hiểu họ đang làm trò quỷ gì, chỉ thấy sắc mặt
Bắc Cung Từ đã đen đến muốn mạng luôn, vội lên tiếng nhắc nhở, “Thải
Thải, mau lại đây!”
Giọng nói của Tần Thải Thải nức nở, chỉ vào
Lạc Hà, nói: “Con, con, con, con đã có người mà mình thích rồi, chính là chàng! Chúng, chúng, chúng, chúng, chúng con đã nấu gạo sống thành cơm
rồi!”
Lý Do Hỉ thật sự muốn vỗ tay cổ vũ nàng ấy -- Làm rất tốt!
“Cái gì?” Lạc Hà chỉ vào mũi mình, “Là hôm qua, trong rừng phong…..” thích khách Đồ Lục đảo?
Anh em sinh ba hít vào một hơi lạnh, bình thường chị gái đều không ra cổng
trước, không bước cổng sau đấy! Lúc nào thì đã ở cùng một chỗ với Thống
lĩnh thị vệ của nhà họ Nguyên rồi! Còn ở trong rừng phong, thật sành
điệu!
Nguyên Thạch giận điên lên, chỉ vào Lạc Hà, “Anh, anh lại dính cùng một chỗ với cô ta lúc nào thế!”
Lạc Hà khoanh tay, vẻ mặt không biểu cảm, “Không lâu lắm, chính là hôm qua.”
Nguyên Thạch muốn ngất quá, đỉnh đầu đội nguyên cả một thảo nguyên xanh rộng
lớn mà! Hộ vệ nhà mình lại dính líu đến vị hôn thê! Mặt mũi của hắn ta
còn đâu nữa!
Lý Do Hỉ thành công lui thân, vuốt tóc mái lên. Hữu Trần đi ra từ sau bình phong, đỡ nàng đứng dậy.
Nguyên Thừa đứng lên, “Đây lại là ai?”
Giọng nói của Hữu Trần không mặn không nhạt, “Tôi là tướng công của nàng.”
Nguyên Thừa còn nghi ngờ thân phận của Lý Do Hỉ, lập tức hỏi, “Thế đứa bé trong bụng nàng là của ai?”
Hữu Trần nói: “Không biết.”
Suýt nữa thì Nguyên Thừa không hít thở được mà nghẹn chết, ngồi phệt xuống
ghế, đây là cái gì loạn hết cả lên thế này, “Ngươi, các ngươi, các ngươi đều muốn làm ta tức chết mà!”
Căn bản là Hữu Trần lười để ý, ôm Lý Do Hỉ vào lòng, lấy một cái khăn trong tay áo ra, cẩn thận lau mặt cho nàng.
Chàng đang mặc một bộ áo đen tay gọn mới mua hôm qua, phía dưới có thêu cánh
sen màu vàng kim, thắt lưng đeo bạch ngọc. Tóc cũng được búi bằng trâm
hắc ngọc phối hợp với phát quan màu vàng kim, làm cho cả người vừa có
tinh thần vừa rất nhanh nhẹn.
Bắc Cung Từ lạnh mắt nhìn, năm màu
sáu sắc son phấn được lau sạch, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo,
trắng nõn. Khuôn mặt ấy đã cười với hắn ta bao nhiêu năm, đã gọi hắn ta
là anh bao nhiêu năm, nay lại được một tên khác ôm vào lòng.
Bắc
Cung Từ thu hết sự thân mật của họ vào mắt. Nàng được người kia ôm vào
trong lòng, bốn mắt nhìn nhau, cho dù có nhiều người thế này mà khóe mắt đuôi mày đều không hề che giấu tình cảm đắm say một chút nào.
Hữu Trần mẫn cảm nắm bắt được ánh mắt của Bắc Cung Từ rất nhanh chóng,
ngước lên nhìn hắn ta đang ngồi ở ghế trên. Hai chàng trai giao chiến
bằng ánh mắt, như đao kiếm đang bổ nhau, lập tức văng tia lửa ra khắp
nơi.
Tần Thải Thải nhìn Lạc Hà không rời mắt. Lạc Hà lại bị Hữu
Trần kéo ánh mắt đi. Hắn ta đi ra từ sau lưng Nguyên Thừa, đi đến trước
mặt Hữu Trần, trong mắt ngập lệ long lanh, “Ma…..”
“Lạc Hà!” Chữ tôn còn chưa kịp nói ra, Thập Dương đã nhanh chóng lên tiếng cắt đứt, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta câm miệng.
Lạc Hà mấp máy môi, cố ý dời tầm mắt, cũng biết bây giờ nhiều người, lắm
con mắt, không phải là lúc nhận nhau. Nhưng hắn ta đã đi ra đây rồi, bây giờ mà quay về chỗ thì khó tránh khỏi làm người khác nghi ngờ, đặc biệt là lão hồ ly Bắc Cung kia.
Thế là hắn ta lướt ngang qua Hữu Trần, vòng ra nắm lấy tay Tần Thải Thải.
Nguyên Thừa nhìn Lạc Hà, thật sự là cái đống đỏ kia quá chói mắt, “Lạc Hà,
ngươi đến Nguyên gia chúng ta đã ba năm, chúng ta đối xử với ngươi không bạc mà!”
Nguyên Thạch tức đến dậm chân, chỉ vào Lạc Hà, mắng to: “Đồ đê tiện, không có lương tâm! Bản Thiếu chủ đối xử với ngươi tốt như thế, thế mà ngươi lại lén lút đội cho ta một cái nón xanh to đùng! Ta
phải….” giết ngươi.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lạc Hà, giọng nói của Nguyên Thạch yếu dần, lại sợ rồi.
Tần Thải Thải nhìn người trước mặt thật kỹ, khuôn mặt tràn đầy tình ý, vui
sướng cực độ, “Hóa ra chàng tên là Lạc Hà, chàng có biết không, em đã
tìm chàng ba năm rồi đấy.” Quả thật là tên cũng như người, chói lọi,
tươi đẹp.
Tất cả cố gắng và chờ đợi của mình đều đáng giá. Lạc Hà, cuối cùng, em đã đợi được chàng rồi.
Lạc Hà cúi đầu nhìn nàng ấy, suy ngẫm. Ba năm trước? Hình như có chút ấn tượng.
Trước đây, hắn ta làm cướp ở nơi khác, sau đó thì sơn trại lại bị nhân sĩ
chính phái tiêu diệt. Hắn ta trốn khỏi sự truy sát mới đến Tam Xuyên, hạ quyết tâm phải thay đổi triệt để, làm nghề nghiệp đứng đắn chút.
Có một ngày, lên núi uống say thì ngủ mất. Có một cô nàng đi qua gốc cây đúng lúc hắn ta bị rơi xuống….. Hóa ra là nàng ấy.
Hồng Hồng, Lam Lam, Lục Lục nhìn nhau một cái, không chọn lúc này thì còn đợi lúc nào nữa?
Hồng Hồng đi đến bên cạnh Lạc Hà, vỗ vai hắn ta, “Lạc Hà, nếu anh đã nấu gạo sống thành cơm với chị gái chúng tôi rồi, dứt khoát đến ở rể Tần gia
chúng tôi đi.”
Lục Lục nắm chắc nhược điểm của hắn ta, lập tức
tiếp lời: “Còn có thể tiếp tục làm Thống lĩnh hộ vệ, chúng tôi trả lương cao gấp ba lần cho anh.”
Lam Lam lại bổ sung, “Làm con rể Tần
gia thì kể cả cả đời này anh không làm việc cũng có thể đảm bảo áo cơm
không lo, đại phú đại quý. Huống chi, tu vi của anh cao như thế, có bản
lĩnh như thế nữa.”
Tần Nghĩa đánh giá Lạc Hà từ trên xuống dưới,
đương nhiên là ông ta không hề xa lạ với Lạc Hà. Không nói nhân phẩm, tu vi cũng là số một, số hai ở Tam Xuyên này.
Bây giờ nhìn lại, bộ dạng mắt mũi cũng không tồi đâu, hơn Nguyên Thạch không chỉ một chút. Quan trọng nhất là Thải Thải thích!
Thập Dương xem náo nhiệt không sợ làm to chuyện, nhảy ra, chọc thắt lưng của Lạc Hà, “Ở rể Tần gia thì anh thắng keo này rồi! Trầm Nghiên đã bị đá.”
“Đây…..” Lạc Hà quay đầu nhìn Hữu Trần, Hữu Trần còn đang giao chiến ánh mắt với Bắc Cung Từ, hoàn toàn không nhận ra hắn ta đã đến.
Lạc Hà quay
đầu, đối diện với đôi mắt tràn ngập chờ mong của Tần Thải Thải, nói:
“Tôi đây còn chưa được lĩnh tiền lương quý này đâu.”
Tần Nghĩa
cười to sảng khoái, đứng dậy, đi đến trước mặt hắn ta. Nói chuyện với
Lạc Hà mà ánh mắt lại khiêu khích Nguyên Thừa, “Đó thì tính cái gì, nếu
bây giờ cậu đáp ứng, ba vạn linh thạch tứ phẩm sẽ là của cậu ngay lập
tức. Cậu ở Tam Xuyên không có nơi nương tựa, coi như chỗ đó là đồ cưới
Tần gia chúng ta đưa cho cậu là được.”
Đôi mắt Lạc Hà sáng rực
lên, Thập Dương túm tay áo hắn ta, đung đưa qua lại, “Phát tài rồi, Lạc
Hà! Phát tài rồi! Ba vạn tứ phẩm đấy! Anh mau đồng ý đi! Anh không đồng ý thì tôi sẽ đồng ý đấy!”
Lạc Hà cảm thấy mình đã bay lên rồi, ba
vạn linh thạch tứ phẩm, tiền lương cao gấp ba, còn có một nàng dâu xinh
đẹp như hoa, như ngọc! Hắn ta thắng rồi!
Bây giờ Trầm Nghiên đã bị hắn ta hung hăng dẫm nát dưới chân rồi!
Hắn ta không nhớ nổi mình đã đồng ý hay chưa, người xung quanh đều vây
quanh hắn, bên tai ầm ĩ mà cái gì cũng chẳng nghe được, trong đầu đã bị
ba vạn linh thạch sáng bóng, lấp lánh lấp đầy!
Lạc Hà ta đây… phát tài rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT