Lý Do Hỉ cố tình thay một bộ quần áo đen có tay áo buộc gọn gàng, tóc cũng túm hết lên, tinh thần cả người sáng láng.
Vạn Nương là hoa yêu, sẽ bị độc uế khí tổn thương bản thể, không thể đi. Lý Viên Viên còn nhỏ, dựa vào ngoại hình của yêu quái mà đoán thì nó nhiều nhất cũng không quá hai mươi tuổi, còn là một con thú con, có đi cũng
không giúp được việc gì. Lý Do Hỉ dứt khoát giao nó cho Vạn Nương chăm
sóc.
Gần đây tinh thần của Lý Viên Viên rất uể oải, được Vạn
Nương bế đi cũng không ra tay đánh người như trước. Vạn Nương hỏi Lý Do
Hỉ: “Cô không sợ tôi làm thịt nó?”
Lý Do Hỉ chẳng thèm để ý, “Cô
thịt đi, cô giết nó rồi thì tôi quay về sẽ giết cô, lại đốt cô thành tro ném vào nhà xí, thối chết cô đi! Dù sao thì một mạng đổi một mạng, tôi
nghĩ mọi người cũng sẽ không phản đối.”
Vạn Nương hừ lạnh, “Thế tôi đây lột da nó trước, làm thành áo mặc!”
Lý Do Hỉ không hề yếu thế: “Thế tôi sẽ chặt đầu Hoàng Nham xuống làm cầu để đá!”
Hai người đứng mặt đối mặt, cô một lời, tôi một câu, nói lời độc ác vô cùng nhưng lại không động thủ.
Thanh Thanh không nhìn nổi nữa: “Hai người cãi nhau cái gì, có bản lĩnh thì
đánh một trận đi, cứ gào suông thế chả ra cái gì cả!”
Dáng vẻ
Bạch Nguyệt duyên dáng đáng yêu, nàng ta chọc tay đang chống nạnh của
Thanh Thanh, “Tam tỷ quên rồi à, Liễu đại ca nói không được đánh nhau.”
Hoàng Nham nằm im cũng trúng đạn, chỉ có thể tiến đến khuyên giải, nói lên nói xuống mãi mới đưa Vạn Nương về phòng được.
Hôi Lô lắc đầu, “Nữ nhân chính là thích thù hận, nếu bây giờ mọi người đều có chung một kẻ địch thì còn cãi nhau cái gì chứ?”
Thập Dương ngồi ở một bên cắn hạt dưa với Xích Tẫn, “Đúng thế, đúng thế,
nhưng mà chị tôi hiểu biết lý lẽ rõ ràng lắm, trước nay không mang thù
đâu!”
Bạch Nguyệt vạch đầu ngón tay ra đếm, “Chị dâu của tôi cũng rất tốt nhé, vừa hiền lành vừa xinh đẹp, nấu cơm ngon, không giống như
tam tỷ đâu.”
Thanh Thanh lại bị vào tầm ngắm, dáng người nàng ta
cao gầy, đưa tay ấn đầu Bạch Nguyệt vào trong lòng nàng ta, búng trán
một cái, “Không cho nói lung tung!”
Trên đường mòn trong rừng
trúc, Liễu Như Khanh khoanh tay mà đi. Từ xa đã nghe thấy một đám bọn họ bô lô ba la mãi không dứt, âm thầm lắc đầu trong lòng -- quả thật là
một đám ô hợp, khó mà đảm đương trách nhiệm lớn!
Thập Dương thấy
Liễu Như Khanh, lén lút kể với Xích Tẫn: “Này, lúc Liễu Như Khanh bái Ô
Thiệu Tùng, đại năng của thế giới tu chân, làm sư thì tôi đã là kiếm
linh của Ô Thiệu Tùng rồi, nếu theo bối phận thì chỉ sợ hắn ta phải gọi
tôi một tiếng sư thúc đấy!”
Thanh Thanh liếc trắng mắt, tranh thủ chế giễu, “Chỉ bằng ngươi? Thế ngươi đi nói với Liễu Như Khanh đi, bảo hắn ta gọi ngươi là sư thúc, xem hắn ta
có lấy gậy trúc đập nát đầu ngươi ra không.”
Liễu Như Khanh mặc
bộ áo xanh, dáng đứng thẳng như cây tùng, sau lưng đeo mũ trùm đầu, bên
hông cài cây sáo, ngọc thụ lâm phong, trong trẻo tuấn dật.
Có lẽ
là đã từng đi theo Ô Thiệu Tùng tu hành mấy năm, hắn ta đã thành thói
quen luôn mang ba phần nghiêm nghị trên mặt. Nhưng thân là yêu tộc, lại
không tránh được có giao lưu với mấy tên không đứng đắn, nên vẻ mặt có
mấy phần sầu khổ không biết phải làm sao.
Hắn ta đi đến gần, mọi người cũng ngừng làm loạn, đứng tại chỗ đợi hắn phân phó.
Liễu Như Khanh không nói nhiều, chỉ gật đầu với Hoàng Nham. Hoàng Nham nhận
lệnh, lập tức thi triển thuật độn thổ, chạy một vòng quanh mọi người rất nhanh chóng rồi đưa mọi người vào thẳng Bất Hàm sơn.
Lý Do Hỉ
chỉ cảm thấy một cơn chóng mặt, cảnh sắc trước mắt bay vèo qua. Sau một
lúc, quả nhiên đã không còn ở trong rừng trúc nữa, trước mặt tối đen như mực.
Hoàng Nham thắp nến lên, giờ mọi người mới nhìn thấy xung
quanh đều là bùn đất vàng nâu lẫn lộn với vô số rễ cây, đây là một hang
động dưới đất.
Động rất lớn, rất rộng rãi, trong góc còn có một
cái giường đất phủ cỏ tranh và một ít đồ dùng hàng ngày đơn giản. Hoàng
Nham nói: “Đây là hang ổ tôi ở trong núi những năm đầu. Bao nhiêu năm
rồi, may mà có kết giới bảo vệ, vẫn không bị sụp xuống.”
Hang động dưới đất có rất nhiều lối, thông bốn phương tám hướng. Hoàng Nham dẫn họ đi theo một con đường lên mặt đất.
Toàn bộ bên ngoài bị bao phủ bởi sương đen trôi nổi, sắc trời u ám, thậm chí đưa tay ra huơ có thể nhìn thấy sương đen di động như nước, không thể
thấy vật gì ở ngoài mười bước chân. Phía bên cạnh và dưới chân, cây cỏ
khô héo, chỗ nào cũng là tử khí, đến cả một ngọn gió cũng không thấy
đâu.
Liễu Như Khanh dặn dò mọi người, “Nghe đây, hôm nay trăng
tròn là thời điểm ma đầu kia yếu nhất, mục tiêu của chúng ta chỉ là giết chết những người Túc Thận bị nhiễm khí độc, làm suy yếu thực lực của
gã, phải nhớ không thể ham chiến. Nếu phải chống lại ma đầu kia, dù sao
cũng không thể cậy mạnh, có thể chạy liền chạy. Còn nữa, nhất định phải
về kịp trước giờ Dần! Mọi người phải bảo tồn thực lực, đợi viện binh
đến.”
Mọi người nghe lệnh, chia nhau tản ra rồi biến mất rất
nhanh trong màn sương đen dày đặc. Chỉ còn lại Lý Do Hỉ, Thập Dương và
Liễu Như Khanh.
Liễu Như Khanh giơ lòng bàn tay về phía nàng, Lý Do Hỉ không tình không nguyện lấy ra một viên dạ minh châu đưa cho hắn ta.
Hắn cất dạ minh châu đi rồi mới nói: “Rốt cuộc thì tại sao cô muốn đi theo?”
Lý Do Hỉ nhún vai, “Tôi muốn đi tìm đồ, dù sao cũng sẽ không hại mấy
người. Anh cầm tiền của tôi thì nhớ phải giữ bí mật cho tôi đấy!”
Liễu Như Khanh nói: “Tôi có thể tìm giúp cô.”
Lý Do Hỉ hừ một tiếng, “Đừng tưởng tôi không biết anh muốn lừa tiền của
tôi, vẫn là thôi đi! Tôi không thuê nổi anh đâu, chúng ta tách ra hành
động đi.”
Lý Do Hỉ gọi Thập Dương, xoay người muốn đi. Liễu Như
Khanh lại gọi nàng, đưa một lá bùa gấp thành hình tam giác, “Nếu gặp
nguy hiểm thì đốt nó đi, sẽ có thể quay về rừng trúc.”
Lý Do Hỉ cười hi hi nhận lấy, “Cảm ơn nhé!”
Thập Dương thò đầu qua, “Của tôi đâu, của tôi đâu?”
Liễu Như Khanh lập tức đổi một vẻ mặt khác, giọng điệu biến thành cứng rắn
vô cùng, “Tiểu sư thúc có tu vi cao thâm, siêu quần tuyệt luân, danh
tiếng nổi bật, trí dũng song toàn mà cũng cần phàm vật thế này à?” Dứt
lời, hắn ta phẩy tay áo rời đi.
Thập Dương nghe được lời này của
hắn ta lại rất hưởng thụ, vuốt cằm gật đầu, “Liễu Như Khanh này cũng khá hiểu biết ta đấy, thật đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.”
Lý Do Hỉ lắc
đầu, chẳng để ý cậu ta mà rút Kim cương xử ra, chuyển thành đèn hoa sen
rồi tiến lên đằng trước -- Đứa bé này hết thuốc chữa thật rồi.
Quả nhiên là vừa rời khỏi phạm vi kết giới của rừng trúc thì Phong ngữ bốc lại xuất hiện biến hóa một lần nữa.
Lý Do Hỉ xác định phương hướng rồi cất Phong ngữ bốc đi, “Uế thân đang ở
đây, nhưng xung quanh đen thế này, chẳng lẽ cái hộp kia bị hở à?”
Thập Dương nhanh chóng đuổi theo nàng, “Sao có thể được, cái hộp kia là dùng cả miếng Huyền hắc diệu thạch, loại đá kiên cố nhất trên đời này, đẽo
ra đấy.”
Lý Do Hỉ giơ liên đăng lên, thật cẩn thận tiến bước trong màn sương đen, “Huyền hắc diệu thạch? Nghe có vẻ rất đáng tiền đấy.”
Thập Dương ôm cánh tay nàng, dựa sát vào nàng, chú ý cảnh giác xung quanh,
“Đương nhiên rồi, đồ của Ô Thiệu Tùng đều không phải là phàm vật đâu.
Giống tảng Huyền hắc diệu thạch to đùng kia cũng chỉ có hắn ta mới nỡ
lấy ra làm hộp thôi, nếu đổi là em thì khẳng định sẽ mang bán lấy tiền
đi ăn rồi.”
“Bán lấy tiền?” Lý Do Hỉ dừng bước, hận không thể đập nát đầu cậu ta ra, “Sao em không nói sớm! Ba cái hộp lúc trước chúng ta đều ném hết đi rồi! Đấy là tiền mà! Tiền đấy! Sao em không nói sớm…..”
Thập Dương vội đến nhảy cẫng lên, hận không thể bịt miệng nàng: “Chị nhỏ
giọng thôi! Đừng có gọi kẻ xấu đến đây….. Hơn nữa, nếu thật sự mang đi
bán không phải sẽ bị người của Đồ Lục đảo phát…..”
Lời còn chưa
nói xong, một bóng đen bỗng nhảy ra từ màn sương đen ở bên cạnh, bổ thật mạnh về phía Thập Dương. Cậu ta phản ứng nhanh chóng, đẩy Lý Do Hỉ ra
và nghiêng người tránh đi.
Bóng đen vọt qua giữa hai người, quay
đầu nhìn lại theo ánh sáng của đèn hoa sen, là một tên vạm vỡ, cao hơn
tám thước, vai u thịt bắp. Bên trên cởi trần, bên dưới chỉ mặc váy ngắn
bằng da lợn rừng màu đen, hông đeo cung tên.
Dáng người tên này
cao to, cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc. Nước da toàn thân xanh đen, hai mắt
toàn là màu trắng, không có con ngươi.
Thập Dương hóa trường kiếm ra, lập tức nhảy lên đánh nhau với tên kia, ngạc nhiên hét lớn: “Đây
không phải là người Túc Thận mà Liễu sư điệt của em nói đấy chứ? Ôi trời ơi, bộ ngực này còn to hơn cả của chị đấy!”
Lý Do Hỉ tức giận, “Đi chết đi!”
Thập Dương mua kiếm quay cuồng, tên kia lại chẳng sợ tí nào, đưa tay lên đỡ, lưỡi kiếm va chạm vào thân thể hắn mà lại phát ra tiếng leng keng giòn
tan.
Thập Dương thầm hiểu không tốt, chỉ sợ tên vạm vỡ này đã
không còn là người sống rồi. Cậu ta đảo thân kiếm lại, cứa vào lòng bàn
tay, lưỡi kiếm nhiễm máu thì lập tức phát ra kim quang, đẩy tên kia lui
vài bước.
“Đánh không lại, chạy thôi!” Thập Dương kéo Lý Do Hỉ cùng chạy về phía trước.
Đường núi ở dưới chân gập ghềnh, không bằng phẳng, cỏ dại, cành khô, lá rơi
phủ kín. Lý Do Hỉ bước thấp bước cao, lại bị Thập Dương lôi xềnh xệch
chạy về phía trước, hoảng hốt chạy bừa cũng không biết đã chạy đi đâu.
Chân nàng dẫm phải cái gì đó, tay bị tuột ra, ngã xuống đất, lăn lông lốc xuống dưới theo sườn núi.
Dưới chân Thập Dương như sinh ra gió, lè lưỡi chạy nhanh vô cùng, cũng chẳng phát hiện. Không biết đã chạy bao xa, đột ngột bị trúng một quyền rất
mạnh vào lưng. Cậu ta không hề phòng bị, bị đánh cho đến trở tay không
kịp, kêu đau một tiếng, quay đầu nhìn -- Ơ, chị tôi đâu? Sao lại nắm tay tên vạm vỡ lúc nãy thế này!
“Đại gia nhà ngươi, lại dám đánh
lén!” Cậu ta quay người chém một kiếm, dường như tên kia chẳng biết
chiêu thức gì, mặc dù thân hình cao to nhưng phản ứng trì độn, lại đưa
tay ra chắn.
Lần này không may mắn nữa, trường kiếm có kim quang
rạng rỡ, thế mà lại chém đứt cánh tay hắn như dao cắt đậu phụ. Vết chém
trên tay như kim thạch, một giọt máu tươi cũng chẳng chảy ra.
Tên vạm vỡ kia cứ như là không thấy đau gì cả, dùng một cánh tay khác vung quyền về phía cậu ta.
Thập Dương chẳng có lòng dạ nào đánh nhau với tên kia mãi, mũi chân khẽ
điểm, lăng không nhảy lên dẫm vào đầu tên kia, rồi bật thẳng về phía lúc đến đây nhanh như chớp.
Lý Do Hỉ lăn suốt theo sườn dốc, hoàn toàn không dừng lại được.
Kê Vô Trần muốn ra ngoài cứu nàng lại phát hiện căn bản là không có cách
nào rời thức hải, mấy lần gặp phải vật cản, hắn sốt ruột vô cùng mà
chẳng thể làm gì.
“Chuyện gì thế này, thần hồn lại bị nhốt chặt rồi…..”
Nhánh cây đâm rách quần áo nàng, hòn dá cắt vào da thịt nàng. Bụi đất chui
vào mắt, nàng hoàn toàn không nhìn rõ cái gì cả, theo bản năng muốn trốn vào thức hải nhưng dường như đã bị chặn mất lối đi rồi, liên tục bị
cản.
Chuyện gì thế này, hắn không ra được, sao mình cũng không vào được?
Trước mắt không có cách nào, nàng chỉ có thể nhắm mắt, hai tay ôm đầu, cuộn thành một đống, mặc kệ cho thân thể lăn xuống.
“Tõm----”
Bọt nước bắn lên, với vô số hòn đá và lá cỏ lăn theo, nàng rơi xuống một cái hồ nước lạnh băng bên vách núi.
“A Hỉ, a Hỉ…..” Kê Vô Trần sốt ruột gọi nàng, không thấy trả lời. Hắn lại thử đi ra khỏi thức hải nhưng phí công vô ích.
Hai người họ đồng thân cộng cảm, bây giờ thân thể hắn không có chỗ nào là
không đau, có thể nghĩ ra được nàng bị thương nghiêm trọng thế nào. Hắn
chỉ hận cái người đang bị thương chảy máu kia không phải là chính mình,
nhưng trong lòng nghi ngờ vô cùng -- Tại sao lại không thể rời khỏi thức hải nữa?
Nhất định là khí đen nơi này có kỳ lạ.
Nàng bị chìm vào nước, máu loang ra, trong tay còn đang nắm chặt đèn hoa sen.
Trên mặt hồ, có một bóng đen trôi nổi động đậy.
Từng gợn sóng phá tan sự bình tĩnh của mặt hồ, bóng đen kia nhanh chóng bơi đến chỗ nàng.
Cái đèn chiếu sáng một góc của thế giới dưới nước, một chàng trai nhẹ nhàng ôm eo rồi kéo nàng vào lòng.
Giây phút nhìn thấy dung mạo của nàng, người kia không khỏi ngạc nhiên, cứ
như hoa đào nở rộ tháng ba, cứ như ráng chiều kiều diễm trên trời, cứ
như pháo hoa nở rộ từng đợt.
Chàng trai không kiềm nổi mà đưa tay lên vuốt ve mặt nàng, con ngươi như một cái đầm sâu u ám sẽ hút người
vào trong, trong lòng lại tự nhiên nảy sinh mấy phần cảm giác như đã
cách mấy đời. Lúc ngón tay chạm vào nàng lại tách ra như bị điện giật.
Kê Vô Trần trong thức hải bỗng cảm thấy lồng ngực đau nhức, lảo đảo quỳ
rạp xuống đất. Khí đen trên nấm mồ sau lưng hắn như ngọn lửa nhảy múa
điên cuồng. Trong thức hải, mây đen cuồn cuộn, cuồng phong nổi lên, bầu
trời vốn trong xanh lại trở nên âm u trong nháy mắt.
Hắn chống nắm tay xuống đất, đôi mắt tràn đầy khiếp sợ, giọng nói cũng đang run rẩy: “Sao, sao lại thế này?”
Bị rơi vào nước hồ lạnh thấu xương, vết thương trên người Lý Do Hỉ càng
đau đớn hơn nhiều, lúc từ từ tỉnh lại thì thấy ngay một khuôn mặt quen
thuộc.
Nàng tủi thân ngay lập tức, ôm chặt thắt lưng chàng trai, rúc đầu vào ngực hắn: “Sao giờ anh mới ra…..” cứu, tôi, thế.
Bỗng nhiên, nàng ý thức được có gì đó không đúng, những lời còn lại bị nghẹn trong cổ họng, nghi ngờ ngẩng mặt lên, nhìn đối phương chăm chú.
Chàng trai nghiêng đầu, ánh mắt mang theo sự tò mò đánh giá và nghiên cứu, giọng nói trong veo, dứt khoát: “Cô là ai thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT