Thuyền dừng lại trên mặt biển tĩnh lặng, dường như trước mặt có một bức
tường chắn vô hình, cản trở thuyền tiến về phía trước. Mây bay trên
trời, nước phía dưới biển và cá bơi trong nước đều thong thả an nhàn,
không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Bàn tay to vô hình đứng sừng sững giữa trời đất có mục tiêu rất rõ ràng, chỉ ngăn chặn những kẻ muốn kiếm tìm bí mật ở ngoài cửa.
Góc chính đông của Phong ngữ bộc đã biến hoàn toàn thành màu đen, dường như Cẩu Đầu quốc đã gần trong gang tấc.
Nhưng trên mặt biển xanh thẳm trong suốt lại trống rỗng, chẳng có bất cứ vật nào, đừng nói đảo, đến chim còn không có một con.
Hình như
giữa trời đất chỉ có mỗi một mặt biển vô hạn vô biên này, một con thuyền đơn độc, lẻ loi đứng đó. Ánh mặt trời chiếu xuống nóng bỏng, trong
không khí chẳng có một cơn gió nào.
Cẩu Phú Quý nói phải đợi một
trận mưa to, to đến nỗi lật cả thuyền thì mới có thể có cơ hội tiến vào
Cẩu Đầu quốc. Bọn họ đã đợi trên biển cả ba ngày rồi, còn chưa đợi được
trời mưa…..
Bầu trời xanh biếc, vạn dặm không mây, chẳng có tí dấu hiệu muốn mưa nào cả.
Lý Do Hỉ gác cánh tay lên mạn thuyền, mơ màng buồn ngủ. Đột nhiên, trước
mắt nàng có một thứ gì đó mang theo ánh sáng lấp lánh vụn vặt chợt lóe
qua, nàng đứng bật dậy ngay lập tức, vươn dài cổ ngó về phía biển, thứ
kia lại cấp tốc bơi đi mất.
Nàng thoáng suy ngẫm, nhét Tỵ thủy châu vào người, nhảy từ trên mạn thuyền cao cao xuống biển.
“Hử?” Thập Dương đang ngủ dưới Khu Ma tản bị tiếng động nàng nhảy xuống nước
đánh thức, vội vàng bò lên mạn thuyền, nhô cả nửa người ra nhìn xuống.
Áo váy trắng của nàng tỏa ra ở dưới nước như một đóa hoa quỳnh lặng lẽ nở rộ. Nàng thở ra hai chuỗi bong bóng, lặn vào đáy biển.
“Ngọc Trụy Nhi, tôi thấy cậu rồi! Mau lăn ra đây!” Lý Do Hỉ hét to ở trong nước.
Nước ở bên cạnh nàng gợn lên, có người đứng ở phía sau vỗ vai nàng.
Lý Do Hỉ quay đầu, sau lưng không một bóng người. Nàng lại quay đầu lại phía trước thì đối diện với một khuôn mặt.
Ngọc Trụy Nhi nghiêng đầu cười hì hì, nói: “Sao biết là tôi thế?” Tóc lam
của cậu ta xõa ngang vai, dập dờn trong nước, ánh mặt trời chiếu xuyên
qua nước biển lên mặt cậu ta, vằn nước tôn thêm vẻ đẹp của cậu ta tinh
xảo vô cùng. Đuôi cá dưới thân chớp động màu sắc lung linh, ánh sáng lóa mắt.
Đáng tiếc, Lý Do Hỉ không có tâm trạng chơi đùa với cậu ta, túm cánh tay cậu ta, hỏi: “Cậu dám theo dõi tôi? Vì sao lại theo dõi
tôi? Không nói rõ ràng thì hôm nay tôi sẽ tẩn chết cậu.”
Ngọc Trụy Nhi giả vờ giãy giụa một lúc, bĩu môi: “Tôi… chỉ muốn tìm chị chơi thôi mà…..”
Khuôn mặt nàng không có biểu cảm, bàn tay đang tóm chặt cánh tay cậu ta dùng
lực, móng tay đâm vào da thịt. Ngọc Trụy Nhi hoảng hốt hô lên: “Đừng cấu tôi, đừng cấu tôi! Tôi nói cho chị hết…..”
Đương nhiên cậu ta
không dám nói chuyện hôm ấy dẫn Ngọc San Nhi đến bờ biển nhìn trộm, lúc
đó nàng đang được người ta ôm trong lòng, hai tay sờ tới sờ lui trên
người người ta, đôi mắt còn tràn ngập sự đói khát!
Mặc dù tuổi
cậu ta còn nhỏ, nhưng cũng biết nói chuyện này ra trước mặt đương sự thì rất ngại ngùng, cậu ta cũng không không biết xấu hổ mà nói.
Thế
là cậu ta chỉ đành chuyển đề tài: “Có phải chị muốn đi Hoàng Nhĩ đảo
không, nơi đó không thể đi được, đi rồi sẽ không ra được, tôi nể tình
hôm trước chị làm cá cho tôi ăn mới tốt bụng đến nhắc nhở chị đấy.”
Lý Do Hỉ thả cậu ta ra, nói thản nhiên: “Tôi biết, nhưng tôi có việc phải
làm, không thể không đi. Nếu cậu không thể giúp đỡ thì nhanh biến đi,
đừng đi theo tôi nữa.”
Cậu ta xem thường, hừ hừ hai tiếng, ưỡn
ngực lên, bơi quanh nàng hai vòng: “Ai muốn đi theo, bản vương đi tuần
trong hải vực (vùng biển) của chính mình là chuyện đương nhiên, xem thử
mấy người có làm ra chuyện phá hoại gì không mà thôi.”
Tôi có thể phá hoại cái gì, làm cạn sạch nước biển cho giao nhân tộc các cậu chết khát?
Lý Do Hỉ không muốn ở đây tào lao với cậu ta, quay người muốn rời đi. Ngọc Trụy Nhi vội dang tay chắn trước mặt nàng: “Này, này, tôi còn chưa nói
xong đâu!”
Lý Do Hỉ không kiên nhẫn: “Có rắm mau thả.”
Ngọc Trụy Nhi càng thêm đắc ý, “Có phải chị đang đợi trời mưa không? Hê Hê, ở đây mười ngày sắp tới sẽ không mưa đâu, tôi quản lý nguyên một vùng hải vực này, đương nhiên tôi biết rõ nhất. Chỉ sợ nước ngọt của mấy người
không nhiều hả, còn có thể kéo dài mười ngày sao…..”
Cậu ta chưa kịp nói xong, Lý Do Hỉ đã lấy Lang nha bổng từ trong túi giới tử ra được một nửa rồi.
Đương nhiên là Ngọc Trụy Nhi không ngại cái loại phàm vật này, chỉ là, bên
cạnh nàng còn có một kiếm linh, không thể khinh thường thực lực của hắn. Cộng thêm một Đại Ma Vương nhìn có vẻ có quan hệ không cạn với nàng
đang trốn ở nơi nào không biết nữa.
Ngọc Trụy Nhi rất thức thời,
nhanh chóng bày ra một khuôn mặt cười làm lành, “Hê Hê, đừng manh động
mà, nghe tôi nói cho hết đã. Tôi có thể giúp mấy người vào trong, có thể giúp ngay lập tức! Nhưng sau đó chị có thể giúp tôi một việc không?”
Lý Do Hỉ đáp ứng luôn không chút do dự, “Được.”
Ngọc Trụy Nhi ngạc nhiên, “Chị không hỏi là việc gì à?”
Lý Do Hỉ không nói -- Tôi quan tâm việc của cậu làm gì, cứ tung hỏa mù đã
rồi lại nói sau. Nàng vỗ vai cậu ta, nở một nụ cười, “Việc này không nên chậm trễ, hành động ngay thôi.” Nói xong thì đi mất không hề lưu luyến.
Ngọc Trụy Nhi nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn lớn tiếng nhắc nhở nàng từ phía sau, “Thế chị xong việc thì tôi đến tìm chị nhé! Còn nữa, lát nữa gió
sóng có thể khá lớn đấy…..”
Lý Do Hỉ giơ một tay lên làm động tác tỏ vẻ đã biết, không thèm quay đầu lại, bơi thẳng lên phía trên.
Nàng thò đầu lên khỏi mặt nước, Thập Dương nhanh chóng ném dây thừng xuống
kéo nàng lên, ba câu chẳng rời được việc ăn uống: “Chị đi làm gì đấy,
bắt cá à?”
Lý Do Hỉ nói: “Bắt cái đầu cậu, mau đi chuẩn bị đi, chúng ta sắp có thể tiến vào rồi.”
Nàng trở lại trong khoang thuyền, múc một gáo nước, lấy một miếng sắt vụn
trong túi giới tử ra, cho vào trong nước -- Thứ này là Vô Chi Kỳ tặng
nàng khi trước ở Hoài Thủy, mắt xích sắt đen đã từng trói hắn vạn năm.
Lý Do Hỉ nói: “Thứ này có thể giải bách độc, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh
(1), đợi lát nữa rồi chia nước ra uống, tôi không muốn mọc ra một cái
đầu chó đâu.” Đương nhiên Thập Dương không dị nghị gì, Lý Viên Viên cũng ngoan ngoãn uống nước.
Cẩu Phú Quý tiến lên phía trước, nghi ngờ: “Trời muốn mưa à?” Cậu ta ngẩng đầu nhìn trời, lại chẳng thấy giống sẽ mưa gì cả.
Lý Do Hỉ xua tay: “Bớt nói nhảm đi.”
Không bao lâu sau, quả nhiên là mây đen ùn ùn kéo đến từ đâu ra không biết
nữa, bao phủ ngay phía trên vùng biển này, vẫn có thể thấy màu lam đậm
của chân trời phía xa như cũ, nhưng bầu trời ở gần đây lại đen kịt.
Gió lớn dần xuất hiện trên biển, thổi mạnh khiến cho cột buồm kêu kẽo kẹt, thân thuyền chao đảo không ngừng.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Lý Do Hỉ ôm Lý Viên Viên vào lòng. Nàng nhìn
Cẩu Phú Quý, nói với Thập Dương: “Cậu phụ trách tên này đi.”
Thập Dương đồng ý, Lý Do Hỉ ôm Lý Viên Viên, mở Khu Ma tản ra, “thùng” một
tiếng, boong thuyền chỉ còn lại một quả cầu ô đen xì tròn trĩnh.
Trên mặt biển, sóng gió càng lúc càng lớn, sắc trời cũng càng ngày càng đen, bỗng mưa xuống, giọt mưa cỡ hạt đậu nện xuống boong thuyền vừa nhanh
vừa vội.
Thập Dương ôm quả cầu ô, ném thẳng xuống dưới biển. Sau
đó, cậu ta túm cổ áo Cẩu Phú Quý lên, Cẩu Phú Quý lấy cái đầu của mình
xuống ôm vào lòng, kết giới màu vàng kim bao phủ quanh hai người, rồi
cũng nhảy xuống thuyền theo quả cầu ô.
Không gian trong ô cầu rất rộng, mặt biển dậy sóng dữ dội, xóc nảy vô cùng, Lý Do Hỉ ôm Lý Viên
Viên lăn qua lăn lại ở bên trong, thỉnh thoảng lại đập đầu, đau đến nỗi
kêu oai oái.
Nước biển dâng lên từng tầng, tạo ra sóng cao hơn
mười trượng, cột buồm của thuyền đánh cá bị gãy, sau khi bị mấy cơn sóng to dội vào, cái thuyền bị lật nghiêng trong chớp mắt rồi chìm nghỉm
hoàn toàn.
Lý Viên Viên đã say sóng ngay từ đầu, bây giờ thì cả
thân hổ thảm hết sức, lưỡi thè ra ngoài, hai mắt dại ra, vô thần. Lý Do
Hỉ lo lắng nhỡ đâu nó không cẩn thận lại cắn phải lưỡi, vào lúc ô cầu bị sóng đánh bay lên không, tranh thủ mở miệng nó ra, nhét cái lưỡi vào
thật nhanh chóng.
Thân thể lại nhẹ bỗng lần nữa rồi thành vật rơi tự do. Nàng ôm hổ trong lòng, tóc dài xõa ra bên trong quả cầu ô, cảm
thấy thời gian đã ngừng lại trong chớp mắt, một loại ảo giác như đang
ngồi trên trò vòng xoay cuồng nộ (2).....
Chỉ có điều, lúc rơi xuống chắc mông sẽ dập đến nỗi rách ra thành tám cánh hoa luôn.
Đau đớn trong tưởng tượng lại không hề đến, nàng rơi vào một vòng ôm dịu
dàng, mềm mại. Chóp mũi tràn ngập hương gỗ thơm thanh nhã của Xích Đồng
mộc.
Nàng quay đầu liền đối diện với một đôi con ngươi màu đỏ đậm, là Đại Ma Vương.
Ô cầu vừa hạ xuống lại bay lên cao thêm lần nữa rất nhanh chóng. Lần này
nàng bay lên không, cả thân mình nho nhỏ dán chặt trong lòng hắn, sóng
biển xóc nảy cũng bỗng trở nên nhẹ nhàng, mềm mại.
Lòng bàn tay
hắn man mát bao trọn tay nàng, cơ ngực rắn chắc dính sát vào người nàng, ôm nàng thật chặt trong lòng. Tai và cổ nàng còn có thể cảm nhận được
hơi thở lành lạnh của hắn.
Không gian trong quả cầu ô trở
nên chật chội vì sự xuất hiện đột ngột của hắn. Hắn không nói một tiếng
nào, chỉ che chở nàng như vậy, thay nàng cản trở hết những va chạm.
Nàng nghe được tiếng tim đập bình tĩnh có lực của hắn, ngơ ngác quay đầu
nhìn, chỉ thấy mỗi cái cằm thanh tú kiên nghị của hắn, đầu óc trở nên lơ mơ hẳn lên.
Cảm giác thật kỳ lạ, nàng cảm thấy mặt mình nóng lên, rất nóng. Trái tim đập từng tiếng, từng tiếng một, rất vội vàng.
Chớp mắt tiếp theo, đột nhiên ô cầu bị xoay thành vòng tròn, vốn nàng đã
không làm sao để giữ đầu óc tỉnh táo nay lại càng trở nên hỗn độn, cảm
thấy mình như bị ném vào máy giặt, rất nhanh đã mất đi ý thức trong vòng xoáy.
Nước biển bên ngoài ô cầu trở nên điên cuồng hơn, mặt biển xuất hiện một lốc xoáy cực lớn, lồng vàng kim của Thập Dương và quả cầu ô của Lý Do Hỉ bị hút vào trong một cách nhanh chóng, rơi đến tận sâu
bên trong.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc nàng cũng tỉnh lại, Kê Vô Trần đã không còn ở đây.
Nàng ngồi dậy trong ô cầu, lúc lắc đầu. Trừ việc hơi chóng mặt ra thì thân
thể không có gì đáng ngại cả, so với bộ dạng lần đầu tiên ngồi ô cầu thì không biết là tốt hơn tận mấy lần đấy.
Nàng che miệng cười trộm một tiếng, hóa ra cảm giác được che chở cũng không tồi đâu.
Lý Do Hỉ ngồi trong ô cầu chỉnh lại dung nhan, ôm Lý Viên Viên đã chảy ra thành một vũng bùn ở bên chân lên, đóng cơ quan.
“Phịch”, quả cầu ô thu lại, nàng đưa tay che ánh mặt trời đang làm chói mắt, lại lập tức phát hiện ra mình bị vây trong một cái lưới rất lớn.
Họ
không thể mở ô cầu của Lý Do Hỉ ra, lại lo lắng người bên trong chạy
mất, thế là phủ luôn một cái lưới ở bên ngoài, nàng vừa ra thì bắt được
ngay.
Phía bên ngoài lưới, mấy chục tên người đầu chó nhanh chóng vây lại, chĩa mũi nhọn trường mâu vào nàng.
“Tình huống gì đây!” Lý Do Hỉ hét lớn.
“Nhìn bên này, chị ơi!”
Lý Do Hỉ nhìn theo tiếng kêu, lướt qua mấy chục cái lỗ tai chó nhọn thì
thấy Thập Dương và Cẩu Phú Quý bị trói gô lại, đang quỳ trên mặt đất.
Đợi đã! Đây là Cẩu Đầu quốc, không sai! Không phải Cẩu Phú Quý là Thái tử
của Cẩu Đầu quốc à? Không phải cậu ta từng vỗ ngực đảm bảo à? Tại sao
vừa lên bờ đã bị bắt thế này!?
Một người đàn ông mặt chó nghiêm
túc tiến lên phía trước, gâu gâu ăng ẳng loạn sủa với Lý Do Hỉ một trận. Nàng không hiểu nhưng nhìn cử chỉ cánh tay cũng có thể nghĩ ra được đây không phải là lời gì tốt đẹp.
Lý Do Hỉ ngồi dưới đất, bị nước
miếng của hắn phun đầy đầu, đáng ngại là đang bị vây trong lưới, nếu dám hành động thiếu suy nghĩ, đám binh sĩ đầu chó ở bên ngoài có thể đâm
nàng chết luôn. Nàng chỉ đành im lặng, nhắm mắt tiếp nhận lễ rửa tội
nước miếng.
Tiếp đó, đội trưởng đầu chó lại sủa hai tiếng với đám binh sĩ cầm trường mâu, một đám người đầu chó khí thế dạt dào áp giải
bọn họ từ bờ biển tiến lên phía trước.
Lý Do Hỉ thật sự tức không chịu được, vươn dài cổ mắng to sang bên kia: “Cẩu Phú Quý, f**k đại gia nhà ngươi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT