Phần uế khí thứ nhất đã được tìm thấy rồi, Kê Vô Trần không cần phải lo
lắng bản thân hắn lúc nào cũng có thể ngỏm củ tỏi nữa, hắn quay về thức
hải tu luyện.
Nhưng mà sự việc còn chưa kết thúc. Lý Do Hỉ ngủ
rất lâu, lúc tỉnh dậy một lần nữa, đã hiểu rõ đại lễ mà hai con yêu quái bắt Thập Dương đi nói là ý gì.
Cửu Phu trấn bùng nổ bệnh dịch.
Phàm là người đã từng uống nước giếng trong trấn, không ai may mắn thoát khỏi.
Lý Do Hỉ bận một đêm, lại ngủ một ngày, chưa dùng cơm nước, may không bị
nhiễm bệnh. Nước mà Bách Lý Lộ Lộ uống đều là tự mang đi, tu vi Bách Lý
Minh Minh cao, đương nhiên không lo ngại. Điểm Đăng đại sư thì càng
không phải nói.
Nhưng trong trấn có nhiều người thường không có
tu vi hơn. Bệnh dịch lan tràn rất nhanh, đã có hai phần ba số người
trong trấn xuất hiện biểu hiện bệnh trạng. Một ngày ngắn ngủi mà đã chết hơn mười người già và trẻ em yếu đuối, từng thi thể bị nâng ra ngoài
trấn hỏa thiêu, vùi lấp.
Phần lớn những người ở trong trấn là
người qua đường và người từ các trấn gần đây đi lại buôn bán, hầu như
không có dân cư bản địa, căn cơ nông cạn. Sau khi Cửu Phu Phần bị hủy,
sụp xuống, lại xuất hiện bệnh dịch, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa cái trấn
này sẽ bị hoang phế.
Cửu Phu trấn chịu sự quản lý của Hoán Vân
giới, sau khi bệnh dịch bùng phát, Hoán Vân giới nhanh chóng phái thầy
thuốc đến đây. Người có biểu hiện bệnh trạng đều bị cách ly tập trung,
từ trong ra ngoài trấn đều đốt ngải cứu mù khói. Cửu Phu trấn phồn hoa
náo nhiệt ngày xưa, giờ trên phố đến bóng một người cũng không thấy đâu.
Chỉ có điều, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng đi tìm con Thử yêu, lấy
thuốc giải. Độc dịch hạch của Thử yêu không phải là thứ mà thuốc tầm
thường có thể giải được.
Bốn người ở trong quán trọ, nghiên cứu đối sách cùng thầy thuốc của Hoán Vân giới.
Lý Do Hỉ nói: “Lộ Lộ, cô với Điểm Đăng đại sư ở lại trong trấn, giúp đỡ
trông nom, chăm sóc tình hình dịch bệnh, tự cô cũng phải chú ý cẩn thận. Minh Minh và tôi sẽ cùng đi Đồng Âm sơn tìm con Thử yêu kia, lấy thuốc
giải, cứu Thập Dương. Chúng ta chia quân làm hai đường, xong việc sẽ
quay lại thật nhanh.
Có Điểm Đăng đại sư tọa trấn, mọi người cũng không dị nghị gì. Thầy thuốc của Hoán Vân giới tên là Mộc Lương Tử,
dáng vẻ khoảng ba mươi tuổi, nuôi một bộ râu đẹp dưới cằm, làm người
khiêm tốn, lễ độ.
Mộc Lương Tử nói: “Nếu không đòi được thuốc
giải độc, có thể đi sông Hoài Thủy dưới chân Đồng Âm sơn tìm một người,
người này ở Hoài Thủy đã lâu, có mỹ danh Hà thần. Hắn ta có một bảo vật
có thể giải bách độc, mượn về dùng một chút.”
Lý Do Hỉ gật đầu, sau khi phân công xong, lập tức khởi hành với Bách Lý Minh Minh.
Đồng Âm sơn cũng nằm trong phạm vi của Hoán Vân giới, cách Cửu Phu trấn
không xa. Bách Lý Minh Minh ngự kiếm phi hành, nửa ngày là đến nơi.
Bên bờ Hoài Thủy, một hang núi nào đó trong Đồng Âm sơn, Hôi đại vương và Thanh đại vương lại không được tốt lắm.
Độc dịch hạch của Hôi Lô cũng không phải không cần tiền, rất hao phí nội
lực và yêu khí của hắn ta. Cộng thêm đã dùng không ít độc để hạ vào nước giếng Cửu Phu trấn, hắn ta còn đang trong quá trình khôi phục, đích xác là không làm nổi cái gì.
Thể chất Thập Dương đặc thù, độc dịch
hạch kia chỉ có thể làm hắn đau bụng một, hai canh giờ thôi. Sau khi
không đau bụng nữa, hắn lại vui vẻ, sôi nổi lên. Biết bản thân không
đánh thắng được, hắn cũng không chạy trốn, ngược lại, hắn còn làm ăn với hai con yêu quái.
Thập Dương bị trói gô trong góc, hắn nói: “Chắc là các ngươi biết máu của ta rất bổ chứ?”
Hôi Lô cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi lại định làm gì? Ta cho ngươi biết, đừng
có mà nghĩ chạy trốn, trừ phi Lý Do Hỉ tự thân đến đổi chỗ cho ngươi!”
Thập Dương lắc đầu, hắn đã chưa được ăn cơm hai ngày rồi, rất đói rất đói.
“Không phải, ta không chạy, các ngươi có thể cho ta ăn chút gì không? Ta đói rồi, ta có thể dùng máu của ta để đổi với các ngươi.”
Thanh Thanh tưởng là mình bị điếc, khum tay lại bên tai, nhíu mày nói: “Cái gì?”
Thập Dương nhớ đến Lý Do Hỉ nói mỗi tháng nàng đều chảy nguyên một chậu máu
cũng không chết, hắn nghĩ chảy ít máu cũng chẳng bị làm sao, nếu có thể
đổi chút đồ ăn thì đương nhiên rất tốt.
Hắn tiếp tục nói: “Máu
của ta chí thuần chí dương, lúc đầu, Vạn Nương muốn uống máu của ta nên
cũng không nỡ phá thân ta. Nếu ngươi uống máu của ta, vết thương trên
mặt sẽ khỏi rất nhanh đấy.”
Thanh Thanh sờ vết thương trên mặt, nửa tin nửa ngờ, “Thật sao?”
Thập Dương gật đầu: “Đương nhiên rồi! Nếu là tự nguyện cho máu, hiệu quả sẽ còn tốt hơn, cũng có lợi lớn với tu vi.
Thập Dương thở dài: “Ta có thể lừa cái gì chứ, dù ta là kiếm linh nghìn năm, tu vi cũng đã thụt lùi rất nhiều, lại đánh không được các ngươi! Không
tin thì ngươi có thể lấy một ít thử xem, nhưng mà ta có một điều kiện.”
Thanh Thanh đã ngồi xuống một bên bắt đầu mài dao, nghe được thì ngẩng đầu: “Điều kiện gì? Nếu là thả ngươi thì miễn bàn!”
Ở với Lý Do Hỉ đã lâu, Thập Dương cũng biết được một ít nhược điểm của nữ nhân. Đặc biệt là đối với khuôn mặt thì rất rất rất để ý!
Thấy
có hy vọng, hắn cười he he hai tiếng, nói: “Rất đơn giản, mất máu sẽ trở nên yếu đi, cho nên các ngươi phải tìm chút gì cho ta ăn bồi bổ, thân
thể ta tốt rồi thì mỗi ngày đều có thể hiến một chút máu cho các ngươi!
Như vậy, ta sẽ không phải chịu đói, các ngươi cũng có thể lợi dụng máu
của ta để tu luyện, chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?”
Hôi Lô
vẫn còn không tin, Thanh Thanh đã cầm dao găm đi đến trước mặt Thập
Dương rồi. Thập Dương cố gắng nhấc tay lên, “Ngươi có thể bôi một chút
lên mặt trước, xem thử hiệu quả. Chú ý rạch nhỏ tí tẹo thôi đấy, không
thể lãng phí đâu nhé!”
Hoài Thủy kéo dài nghìn dặm, hai bên bờ núi non trùng điệp, Đồng Âm sơn chỉ là một tòa núi cao và hiểm trở trong số đó.
Thời tiết tháng bảy, tháng tám, mặt trời chói chang chiếu thẳng vào đầu, ngự kiếm phi hành lại cực kỳ hao phí thể lực. Lý Do Hỉ bị phơi nắng đến nỗi gần ngất đi, vừa chạm đất đã nhào xuống sông, cũng chẳng muốn đi lên
nữa.
Sau một lúc lâu nàng mới thò đầu ra khỏi mặt nước, Bách Lý
Minh Minh khoanh tay tránh nắng dưới một tàng cây, áo đen, tóc đen, mặt
nạ đen, Lý Do Hỉ chỉ nhìn thôi đã thấy nóng. Nàng vuốt nước trên mặt
xuống, nói: “Cậu suốt ngày bịt mặt thế cũng không sợ nổi rôm.”
Bách Lý Minh Minh chỉnh mặt nạ: “Tu vi của tôi cao hơn cô, có thể dùng thuật pháp giảm nhiệt.”
Lý Do Hỉ hừ nhẹ một tiếng, “Thế đúng là cậu nên làm một bộ áo giáp, mặc hết linh thạch lên người.”
Bách Lý Minh Minh nói: “Cũng không phải là chưa từng nghĩ như thế.” Hắn vừa
nói xong lại thấy không đúng: “Sao cô lại biết? Việc này tôi chỉ nói cho một người thôi.”
Lý Do Hỉ bơi hai vòng trong nước, nước sông trong suốt mát lạnh, cực kỳ thoải mái: “Chính Thập Dương kể cho tôi.”
Bách Lý Minh Minh bật dậy đứng thẳng: “Huynh ấy còn nói cho cô những gì rồi? Rõ ràng huynh ấy đã thề mà!”
Lý Do Hỉ ha ha cười lớn: “Cái gì cậu ta cũng nói cho tôi biết, việc như thề thốt này cũng chỉ có cậu mới tin.”
Bách Lý Minh Minh rất uể oải: “Chung quy là đã phó thác sai người rồi.”
Lý Do Hỉ nghịch nước xong bơi vào bờ, vắt nước trên váy, “Đi thôi, chúng
ta đi tìm cái tên Hà thần mà Mộc Lương Tử tiên sinh nhắc đến trước đã,
đến tìm hắn ta mượn bảo bối.”
Bách Lý Minh Minh đi theo nàng:
“Không đi cứu Thập Dương trước sao? Tìm luôn con Thử yêu kia lấy thuốc
giải không phải tốt hơn à?”
Lý Do Hỉ nói: “Bệnh dịch hạch chính
là do trên người bọn chuột mang mầm bệnh, giống như một con rắn độc tự
có nọc độc trong răng nanh ý. Hắn ta có thể ăn thịt người, có thể hạ
độc, còn có thể lương thiện như thế, chuẩn bị thuốc giải chuyên dùng cho độc mà bản thân hắn ta hạ hay sao?”
Bách Lý Minh Minh cân nhắc
cẩn thận, cũng cảm thấy có lý: “Nhưng mà Thập Dương làm sao bây giờ đây! Mặc dù huynh ấy nói không giữ lời, nhưng tốt xấu gì cũng là huynh đệ
của tôi.”
Lý Do Hỉ khoát tay: “Yên tâm đi, người bọn hắn muốn bắt là tôi, chỉ cần tôi không xuất hiện, cậu ta sẽ không có việc gì. Việc
gấp lúc này vẫn là phải nhanh chóng đi tìm thuốc giải cứu người. Dùng
mạng một người đổi lấy mạng của cả đám người, cũng là xứng đáng.”
Đi dọc theo bờ sông khoảng non nửa canh giờ, một cái thôn xuất hiện.
Dưới cây liễu to ở cửa thôn, có đặt một tảng đá, trên đá có ba chữ: Thạch Đầu thôn.
Còn chưa kịp vào thôn, cửa thôn đã có một đám người khua chiêng gõ trống đi tới trước mặt. Lý Do Hỉ còn tưởng nhà ai đang cưới vợ, vội nhường
đường, giữ lại một thôn dân trong đó hỏi: “Xin hỏi một chút, ông có biết Hà thần Hoài Thủy hà sống ở đâu không?”
Khuôn mặt ông lão thôn
dân phơi nắng đen xì, “Hê, chúng tôi đây đang đi cúng tế Hà thần đấy!
Nếu cô muốn tìm Hà thần thì đi cùng đi!”
Lý Do Hỉ vừa nhìn, quả
nhiên thấy được vài thôn dân cường tráng đang nâng cống phẩm lợn sống,
hoa quả rau dưa…, phía trên còn thắt dây đỏ, đúng thật là muốn đi cúng
tế.
Hề, không tốn chút công sức nào! Hai người dứt khoát đi theo
đội ngũ cúng tế của thôn dân. Phía trước đội ngũ, bốn tráng hán còn nâng một tấm phản gỗ lim, trên đó có một người đang ngồi, mặc áo cưới đỏ,
đội một cái khăn đỏ.
Lý Do Hỉ nhanh chóng hỏi thôn dân kia: “Ông ơi, Hà thần này là người xấu sao? Sao còn cúng tế người sống thế?”
Ông lão thở dài, khuôn mặt đầy vẻ đau buồn: “Không phải đâu, không phải đâu, ài, cô đi theo mà xem, đợi lát nữa cô sẽ biết.”
Theo như lời của Mộc Lương Tử tiên sinh, Hà thần này chẳng phải ác yêu ăn
thịt người, mặc dù không phải thần sông chính thống, nhưng khi tâm trạng tốt cũng thỉnh thoảng làm mưa giúp. Vì vậy nàng mới đi tìm Hà thần
trước, nếu Hà thần muốn lấy người sống cúng tế thật, chỉ sợ sẽ không dễ
mượn bảo bối kia.
Hỏi nhiều mà ông lão thôn dân cũng không nguyện ý nói, Lý Do Hỉ chỉ có thể gọi Bách Lý Minh Minh cùng đi xem thử.
Bên bờ sông đã dựng xong một đài cao để cúng tế từ sớm, trên đó treo đầy cờ đỏ, dải lụa đỏ, nghiễm nhiên là một bộ dạng làm hỉ sự.
Đầu tiên
là thôn trưởng lên đài đọc diễn văn, ý tứ đại khái chính là hạ chí mỗi
năm, trong thôn đều cưới vợ cho Hà thần đại nhân, Hà thần mới phù hộ cho một năm mưa thuận gió hòa, bốn mùa bình an.
Hà thần lấy vợ, việc này thì Lý Do Hỉ có thể hiểu được, rất nhiều nơi đều có phong tục như
thế. Chỉ có điều, không biết Hà thần dưới Hoài Thủy này là lấy vợ thật
hay là ăn vợ đây.
Tiếp theo là cả quá trình như dân gian lấy vợ.
Có một nam tử trẻ tuổi đóng vai Hà thần lấy vợ. Hắn ta đeo một cái mặt
nạ con khỉ, mặc một bộ áo lông rất dày, làm dáng cũng ra hình ra dạng
đấy, hắn ta nắm tay nương tử đội khăn hỉ dập đầu ba cái.
Bách Lý Minh Minh nói: “Có lẽ chỉ là một nghi thức, không hề cúng tế người sống thật đâu?”
Lý Do Hỉ nhìn nam tử đeo mặt nạ khỉ, mặc áo khoác lông trắng, nắm tay
nương tử đội khăn hỉ bước lên một chiếc thuyền nhỏ. Nàng đột nhiên tỉnh
ngộ, “Không đúng, nếu thật là cúng tế Hà thân, hơn nữa khẳng định là
thôn dân đã từng gặp hắn ta! Nếu không thì sao có thể giả thành dáng vẻ
của hắn để lấy vợ đây?”
Đúng vào lúc nàng đang nghi ngờ, thuyền
nhỏ đã đến giữa sông, nam tử sắm vai Hà thần dùng hỉ xứng nhấc khăn trùm đầu của nương tử lên.
Lý Do Hỉ hít một hơi lạnh, nhìn thấy khuôn mặt dưới khăn hỉ, rõ ràng chính là một đại hán đen thui, râu ria đầy mặt!
Bách Lý Minh Minh cũng bị dọa đến nhảy dựng, mắt thấy đại hán mặc y phục tân nương ném khăn hỉ đỉ, quay người nhảy xuống sông. Hắn che miệng nói:
“Khẩu vị của Hà thần này thật là độc đáo!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT