Bên ngoài Cửu Phu Phần, trước cửa lớn có đặt một cái bàn, sau bàn là hai người, nhìn vẻ mặt thì khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Một người dẫm lên trên ghế, tay gõ cồng, hô to về phía đám người: “Này, các vị đều đến
nhìn thử, xem thử đi, nửa đêm du lịch Cửu Phu Phần đi, đến xem cửu phu
tranh nhất nữ đi, mỗi ngày đều có chiêu mới đây…..”
Thập Dương chen vào đám người, tiến lên phía trước, người kia dang tay chặn hắn lại: “Ở đây phải mua vé trước.”
Thập Dương không hiểu: “Mua vé gì thế?”
Có người ở bên cạnh nói: “Hắn ta là hậu nhân của Giả Phú Quý - Giả Đức
Hằng, là một con ma cờ bạc. Gia sản của nhà họ Giả đều bị hắn ta mang đi đánh bạc hết rồi. Giờ Tý mỗi đêm đều canh giữ ở cửa Cửu Phu Phần, bán
vé để gắng gượng duy trì cuộc sống!”
Giả Đức Hằng ưỡn ngực, chẳng hổ thẹn tí nào: “Đó cũng là bản lĩnh của ta! Tổ tiên nhà ta phù hộ
ta!” Nói xong, hắn ta nắm một góc áo của Thập Dương, ân cần chào hàng:
“Vị tiểu ca này, huynh xem huynh mặc toàn là quần áo chất liệu tốt. Vé
chỉ có mười viên nhất phẩm thôi, rất rẻ đấy, mua vé rồi sẽ cho huynh vào trong xem.”
Thập Dương vô tư thẳng thắn: “Ta không có tiền.” --
Xác thực là mười linh thạch nhất phẩm rất rẻ, nhưng mà một cục ta cũng
không có, tiền đều ở chỗ Lý Do Hỉ rồi. Ta đến chính là để kiếm tiền,
tiểu tử nhà ngươi lại còn muốn đòi ta tiền! Có khí phách đấy.
Giả Đức Hằng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, khinh thường: “Không có tiền? Không có tiền thì ngươi đến làm gì, đi đi đi, đừng có làm chậm trễ việc buôn bán của ta.” Nói xong, hắn ta tiếp tục hét to: “Chỉ cần mười linh
thạch nhất phẩm đã có thể vào xem Cửu Phu Phần một lần rồi, vừa hay ho
lại khích thích!”
Bách Lý Minh Minh dẫm lên lan can, nhảy thẳng
từ tầng hai xuống, đến trước mặt Giả Đức Hằng trả tiền, nói với Thập
Dương: “Đi đi, nhớ rõ lời tôi nói với huynh đấy.”
Thập Dương gật
đầu, nhấc chân muốn đi, Giả Đức Hằng lại cản hắn thêm một lần nữa, đưa
cho hắn một cây bút: “Nào, nào, nào, ký giấy sinh tử đi, nếu ngươi bị
dọa sợ đến chết thì chỉ có thể oán bản thân ngươi thôi đấy! Đừng nói nói là do ta hại, quan phủ không tìm đến ta, ngươi thành quỷ cũng đừng đến
tìm ta.”
Thập Dương do dự một chút rồi vẫn ký giấy. Hai người đã
đạt được nhận thức chung từ lâu, Bách Lý Minh Minh vẫn luôn cổ vũ hắn:
“Yên tâm, với tu vi của huynh thì hoàn toàn có thể ứng phó được, tin
tưởng bản thân! Nhớ kỹ lời tôi nói, nam nhân không được phép nghèo!”
Tiếng cãi nhau đấu tranh nội bộ của Cửu Phu Phần ầm ỹ không dứt, bát nháo
loạn xị đến nỗi chẳng nghe rõ ai đang nói gì. Thỉnh thoảng còn lẫn một
hai tiếng nữ tử dịu dàng vỗ về, còn có tiếng đồ sứ vỡ tan và nồi niêu
rơi xuống đất hòa theo.
Thập Dương nghênh nga nghênh ngang tiến
lên trước, đạp một phát mở cửa ra, hét lớn: “Tiểu gia muốn tự bò lên
giường, người đâu, mau đến nghênh đón!”
Giả Đức Hằng gân cổ lên gào với hắn: “Đạp hỏng cửa cũng phải đền tiền đấy…..”
Bên trong tường đỏ cửa son của Cửu Phu Phần, sau khi Thập Dương đi vào, cửa lớn khép lại ngay lập tức. Sau một lát im lặng, lại khôi phục náo nhiệt như lúc đầu.
Giả Đức Hằng tiếp tục khua chiêng gõ trống, “mười viên nhất phẩm, bây giờ giảm giá hai phần, đừng do dự nữa! Mau đến đây!”
Thấy Thập Dương đi vào, không ít người cũng nóng lòng muốn thử. Tên xấu xí
và gã gầy còm gù lưng ở quán trọ Nghênh Phúc lúc trước cũng ở đây, hai
người chen lấn, xô đẩy lên phía trước, gã gầy còm gù lưng vuốt mũi, hơi
ngượng nghịu. Tên xấu xí đặt thẳng linh thạch lên bàn: “Vé cho hai huynh đệ chúng tau.”
Giả Đức Hằng nhanh nhẹn cho họ ký giấy sinh tử, đưa cả hai vào song song.
Quán trọ Nghênh Phúc.
Lý Do Hỉ đang ôm hổ ngủ khò khò, bỗng Bách Lý Lộ Lộ phá cửa mà vào, xông
đến lay nàng: “A Hỉ, a Hỉ, không tốt rồi, không thấy em trai cô đâu cả,
nhanh đi tìm với tôi đi!”
Lý Do Hỉ mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi mắt, “Không thấy gì cơ?”
Bách Lý Lộ Lộ lôi nàng ra ngoài, gấp gáp hết sức: “Chúng tôi cùng đi Cửu Phu Phần, nhưng sau khi hắn đi vào thì bỗng xảy ra biến cố. Đột nhiên cả
tòa mộ phần biến mất, không thấy đâu nữa, tìm thế nào cũng không tìm
được…..”
Thường ngày, nhìn nàng ấy có vẻ yếu đuối, được chiều
chuộng, cũng không biết ở đâu ra sức lực lớn như thế, nắm chặt cổ tay Lý Do Hỉ, làm nàng bị đau.
Lý Do Hỉ ôm Lý Viên Viên, đến giầy cũng chưa kịp đi xong thì đã bị kéo xuống dưới nhà.
Lúc đi ngang qua đại sảnh, tiểu nhị chào hỏi: “Muộn thế này rồi mà cô nương còn muốn ra ngoài sao.”
Lý Do Hỉ còn chưa kịp trả lời thì đã bị kéo ra khỏi cửa, tiểu nhị lắc đầu, “Còn nói không có hứng, không phải nửa đêm vẫn bò ra xem à… nữ nhân ý
mà…..”
Bách Lý Lộ Lộ vẫn kéo nàng đi, dần dần xung quanh không
còn ánh sáng, càng đi càng tối, đến cuối cùng chỉ còn lại màn sương đen
dày đặc, gạt đi mãi mà không được.
Bách Lý Lộ Lộ cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, chỉ có thể nhìn được một vùng nhỏ trước mặt qua ánh
sáng đèn lồng chiếu ra. Lý Do Hỉ vấp phải cục đá, lảo đảo một chút, nàng dừng bước chân, ra sức giãy khỏi tay nàng ấy: “Lộ Lộ, cô dẫn tôi đi đâu thế, sao lại tối thế này!”
Lý Do Hỉ ngồi xổm xuống sờ soạng, sờ
phải bùn thô và cục đá to nhỏ không giống nhau. Trong lòng nàng nghi
ngờ, không phải Cửu Phu Phần ở trung tâm trấn hay sao, trong trấn đều
lát đường bằng phiến đá, chẳng lẽ đã ra khỏi trấn rồi?
Bách Lý Lộ Lộ giơ tay ra mò nàng, “Ai da, cô đừng trì hoãn nữa, nhanh đi với tôi đi!”
Lý Do Hỉ sờ phải một cái tay lạnh lẽo, tiện tay nhét Lý Viên Viên cho
nàng, chợt nghe thấy một tiếng hét chói tai cùng với tiếng gầm nhẹ của
Lý Viên Viên. Đèn lồng rơi xuống đất, ánh nến bị tắt, xung quanh hoàn
toàn tối đen, giơ tay không thấy được năm ngón.
“Á! Sao nó lại cào tôi!” Bách Lý Lộ Lộ hét lên.
Lý Do Hỉ tức giận nói, “Không phải cô thường xuyên bị đánh à.”
Bách Lý Lộ Lộ lại giơ tay ra tóm nàng. Lý Do Hỉ hơi ngửa ra sau theo bản
năng để tránh đi, hỏi: “Bách Lý Minh Minh đâu, không phải hắn luôn đi
theo cô à?”
Xác thực trước mặt chính là tiếng nói của Bách Lý Lộ
Lộ, đến giọng điệu cũng giống như đúc, nàng ta nói: “Tôi không yên tâm
Thập Dương, để cho Minh Minh đi theo vào trong, rồi hai người họ cùng
biến mất. Tôi đành nhanh chóng quay lại tìm cô.”
Lý Do Hỉ gật
đầu, biểu hiện im lặng như gà (1), trong lòng lại hoảng hốt vô cùng.
Thân phận của đối phương chưa rõ, vẫn đừng nên kinh động mới tốt.
“Bách Lý Lộ Lộ” thắp lại cái đèn, hai người tiếp tục đi về phía trước. Màn
sương đen trước mặt loáng thoáng xuất hiện một ánh đèn, kèm theo tiếng
“đinh đinh đang đang” biến ảo không ngừng, hai bên càng đi càng gần.
Từ cái dáng thoáng qua của người sắp đến gần, mượn ánh sáng mỏng manh, Lý
Do Hỉ nhìn thấy một cái đầu trọc lốc, bóng lộn -- Là một lão hòa thượng, tay trái cầm thiền trượng màu vàng kim, lòng bàn tay phải nâng một ngọn lửa. Dù ngọn lửa này nhỏ yếu nhưng lại sáng cực kỳ, còn mang độ nóng vô cùng.
Lý Do Hỉ thuận thế đụng vào lão một cái, kêu to ay ui: “Lão hòa thượng nhà ông, sao lại sờ mông tôi thế.”
Hiển nhiên là đối phương không thể ngờ được. Lão hòa thượng râu tóc bạc
trắng, vẻ mặt hiền lành, chính trực, ngay thẳng. Ông dừng lại: “Vị nữ
thí chủ này, nói chuyện phải dùng lương tâm, một tay lão nạp cầm thiền
trượng, một tay đốt đèn, dùng cái tay nào sờ mông cô đây?”
Lý Do Hỉ ôm cánh tay lão hòa thường không thả, “Tôi mặc kệ, ông đã sờ rồi, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng!”
Bách Lý Lộ Lộ quay đầu lại, nâng tay áo che nửa mặt, còn đang thúc giục: “A Hỉ, Thập Dương vẫn đợi cô đấy!”
Lý Do Hỉ nhìn chằm chằm nàng ta một lúc, hỏi: “Mặt cô làm sao thế?”
“Bị con hổ này cào xước rồi.” Nàng ta nói.
Lý Do Hỉ nhấc móng vuốt của Lý Viên Viên -- Dù Lý Viên Viên thích đánh người, nhưng chưa bao giờ thò móng ra.
Lý Do Hỉ vạch đệm thịt của nó, quả nhiên thấy được trên móng còn mang theo vết máu, còn có mấy miếng vảy nhỏ màu xanh. Lý Do Hỉ ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, nói: “Cô còn giả vờ, cô giả vờ đến nghiện rồi phải không, rốt
cuộc cô là ai?”
“Bách Lý Lộ Lộ” thấy không lừa được nàng, cũng
chẳng tiếp tục giả vờ nữa. Thân thể của nàng ta nhanh chóng bành trướng, biến thành một con rắn to màu xanh, có kích thước như vòng eo của nam
tử trưởng thành, với cái miệng khổng lồ, răng năng lóe hàn quang, chuẩn
bị à ú một tiếng, mổ về phía đầu nàng.
Lý Do Hỉ vội trốn ra sau
lưng lão hòa thượng, con rắn khổng lồ muốn nuốt lão hòa thường vào bụng
một thể, thình lình một cái, thiền trượng trong tay lão phát ra kim
quang chói mắt. Lập tức con rắn bị kim quang quăng ngã, văng ra xa □□
trượng.
Con rắn rơi xuống đất thì hóa thành hình người, lại là
dung mạo của một nữ tử khác, trên mặt vẫn còn ba vết máu bị Lý Viên Viên cào. Móng vuốt hổ của Lý Viên Viên có uy lực không thể khinh thường.
Vết thương trên mặt nữ tử kia rất sâu, máu đã chảy xuống cổ áo rồi.
Giọng nàng ta nói chuyện cũng thay đổi, hung tợn: “Hòa thượng thối, đừng xen vào việc của người khác!”
Lão hòa thượng lắc đầu, “A di đà Phật, pháp danh lão là Điểm Đăng (đốt
đèn), chẳng phải hòa thượng thối gì cả. Hơn nữa, không phải mới nãy cô
muốn ăn lão à, nếu cô không muốn ăn, sao lại bị thiền trượng của lão nạp đánh văng ra?”
Xà yêu oán hận: “Được, hòa thượng thối, thế ngươi thành thật đứng im đừng nhúc nhích, đợi lão nương trừng trị con mụ thối tha kia xong rồi sẽ lại trừng trị ngươi!” Nói xong thì nàng ta lại hóa
thành thân rắn, ngóc đầu trở lại.
Lần này quả nhiên đã tránh được hòa thượng, lao thẳng về phía Lý Do Hỉ ở sau lưng lão.
Lý Do Hỉ cũng không ngốc, cứ trốn sau hòa thượng, chạy vòng quanh cùng con rắn. Nàng trốn trái tránh phải mà vẫn bị đuôi rắn cuộn chân lại, dứt
khoát ôm eo lão hòa thượng, dán chặt lên người lão.
Hòa thượng
bất động như núi, lại lắc đầu, “Vị thí chủ này, nam nữ thụ thụ bất thân. Huống chi lão nạp còn là người xuất gia, cô thế này còn ra thế thống
gì?”
Đại xà cuốn Lý Do Hỉ kéo ra ngoài, thật sự không động đến
hòa thượng một tấc. Lý Do Hỉ khóc không ra nước mắt, ôm chặt hòa thượng
không buông tay: “Con rắn chết tiệt nhà cô, sao lại quấn lấy tôi, thù
gì, oán gì thế!”
Đại xà cười lạnh: “Hừ, con mụ thối tha nhà
ngươi, đã hại chết đại ca, đại tẩu của ta, quả thực tội không thể tha!
Ta đi theo ngươi rất lâu rồi, muốn bắt ngươi về động phủ, giao cho nhị
ca ta xử lý!”
Lý Do Hỉ chẳng hiểu ra sao: “Làm phiền cho hỏi một
chút, đại ca đại tẩu cô là vị nào? Nhị ca cô lại là vị nào? Cô lại là vị nào? Để tôi chết một cách rõ ràng đi, được không?”
Xà yêu nghiến răng nghiến lợi: “Nghĩ đến đại ca ta đã cải tà quy chính nhiều năm,
thật thật thà thà bán vịt rán giòn ở Tứ Hà thành! Thiên kiếp buông
xuống, lẽ ra có cơ hội thành tiên, lại bị con mụ thối tha nhà ngươi hại! Hôm nay ta bắt người chính là để báo thù cho đại ca ta! Còn có đại tẩu
đáng thương của ta, chỉ là một Lăng tiêu hoa yêu nhu nhược yếu đuối,
không thể tự lo liệu…..”
Đầy đầu Lý Do Hỉ là những dấu hỏi: “Cô
thả rắm được rồi đấy! Cái con chồn kia không bắt trẻ con để ăn thì có bị bắt không? Thành tiên cái quỷ gì! Vạn Nương kia cũng là gieo gió gặt
bão! Còn có, tôi làm phiền cô, muốn báo thù thì cũng tìm cho đúng người
đi được không, rõ ràng con chồn là bị Liễu Như Khanh bắt! Cô tìm tôi
tính làm gì?”
Giọng nói của đại xà mang theo hàn ý: “Đương nhiên ta biết! Nhưng Liễu Như Khanh…..”
Nàng ta còn chưa nói lời phía sau mà Lý Do Hỉ đã đoán được rồi -- Đáng ghét! Tu vi Liễu Như Khanh cao, cô đánh không lại hắn, đành tìm đến tôi! Mấy
yêu quái các người bắt nạt kẻ yếu, cũng quá là không có nguyên tắc gì
cả!
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Xem tiểu Hồng Hoa là biết ngay tau là người đáng tin cậy, mau đến bao nuôi đi ~~!
~~~~~~~~~~
Ngát
Đức Hằng có phát âm trong tiếng Trung là “De2 Heng2”, đồng âm với “de2 hen3” nghĩa là vô cùng. Giả vô cùng.
(1) Thông dụng trên mạng, thường được dùng trong cộng đồng fan, chỉ đám người hâm mộ đang xôn xao, bỗng nhiên im bặt. (Baike)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT