Cậu nhóc khó chịu này.

Lý Do Hỉ vuốt bụi trên mũi, cũng không tức giận, đi một mình đến bên hồ làm cá. Quay lại trước cửa phòng chàng thiếu niên, nổi lửa, bắt đầu nấu canh cá.

Nàng thái con cá thành từng miếng, lọc sạch xương rất cẩn thận, hầm canh cá thành màu trắng đục rồi mới múc một bát, đặt ở chỗ bục cửa sổ bị thủng một cái lỗ lớn.

Hương thơm tỏa ra từng trận, xông vào trong phòng. Vô Trần đã thay quần áo sạch sẽ, ngồi trên ván giường, ngửi mùi hương thơm nồng, nhìn bát canh cá đến mất hồn.

Lý Do Hỉ không có việc gì để làm, đành ngồi xổm xuống đất vẽ vòng tròn. Thỉnh thoảng lại thêm củi, đảm bảo cho lửa không bị tắt, cẩn thận hầm canh.

Qua một hồi lâu, nàng quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy mấy ngón tay mảnh mai, trắng trẻo, đang đặt cái bát không xuống bệ cửa sổ một cách nhẹ nhàng. Nàng cười không ra tiếng, cúi người mò đến, lấy cái bát không rồi lại múc đầy, đặt lên.

Chẳng bao lâu sau, quả nhiên bàn tay kia lại thò ra lấy bát canh cá, Lý Do Hỉ không lên tiếng, tiếp tục múc cho chàng thiếu niên.

Cứ uống như thế bảy, tám bát, một nồi canh đã thấy đáy rồi. Rốt cuộc Vô Trần cũng đẩy cửa đi ra. Lý Do Hỉ ngồi trên tảng đá, đấm thắt lưng đau nhức, lộ ra nụ cười: “Ăn no chưa? Chưa no thì em lại làm tiếp.”

Chàng thiếu niên đưa tay che miệng, vẻ mặt hơi đỏ lên, “Cô không phải cung nữ của ma cung.”

Lý Do Hỉ đứng dậy, chỉ nói: “Ăn đồ của em mà cũng không mời em vào nhà ngồi à?”

Vẻ mặt chàng quẫn bách, cúi đầu nhìn mũi chân, “Tôi không có gì có thể chiêu đãi cô cả.”

Lý Do Hỉ đã đi đến trước cửa phòng, quay người nhìn thiếu niên, thấy chàng không phản đối, cứ thế nhấc chân đi vào. Bày biện trong phòng hệt như nhà của Diêu Diêu bị bão quét qua ở Hải Thành Đông giới vậy, chỉ có mấy cái nhánh cây giản dị làm giá treo quần áo, một cái giường chỉ có ván, trên giường đặt một tảng đá được mài bóng loáng làm gối đầu.

Lúc Ma tôn đại nhân còn nhỏ sống kham khổ quá!

Lý Do Hỉ ngồi ở bên giường, sờ gối đầu bằng đá kia, nói: “Em mệt rồi, có thể mượn giường của chàng để nghỉ ngơi không?”

Vô Trần cầm tay nắm cửa, khuôn mặt đỏ bừng, “Cô…..” Muốn từ chối, nhưng vừa mới ăn canh của người ta, lại không khỏi ngượng ngùng.

Nhưng mà rõ ràng là cá kia do mình bắt được mà. Nhưng mà nàng làm cá rất ngon….. Nhưng mà giường rất cứng, sao một cô gái ngủ được…..

Trong lúc do dự, Lý Do Hỉ đã lấy nào đệm, nào chăn trong túi giới tử ra rồi trải lên giường. Bộ này vẫn là bộ mà Vô Trần lớn dùng ở trong thức hải, tràn ngập mùi hương Xích đồng mộc. Bây giờ để Vô Trần nhỏ dùng cũng thích hợp.

Nàng đã phủ đệm trên ván giường gỗ, thơm thơm, mềm mềm, bò sang bên cạnh, vẫy tay với chàng thiếu niên, “Mau đến đây sờ thử, rất thoải mái đấy.”

Chàng đứng ở cửa, không dám tiến lên, “Rốt cuộc cô là ai thế? Vì sao lại đến tìm tôi?” Trên đời này sẽ không có ai tự nhiên đi đối xử tốt với ngươi cả.

Nhưng mình còn có gì đáng giá để người khác âm mưu đâu? Không biết mình từ đâu đến, sống cô đơn trên đời này mấy trăm năm, không có người thân, không có bạn bè.

À, đúng rồi, có một nghĩa phụ, còn là Ma tôn.

Nhưng mà thái độ của Ma tôn Kê Hoàn đối với mình không rõ ràng, sự thờ ơ của ông ta trong thời gian dài còn làm mình lâm vào tình huống xấu hổ hơn. Ai ai ở Xích Huyết giới cũng đều biết, Ma tôn có một nghĩa tử, là một tiểu tạp chủng không ai thèm, người người đều có thể bắt nạt.

Chàng thiếu niên nhíu mày suy ngẫm, Lý Do Hỉ còn đang gọi, “Đến đây đi mà, muộn thế này rồi, chàng không nghỉ ngơi sao?” Nàng cười gian, “Không phải chàng lo lắng em sẽ làm chuyện gì không tốt với chàng đấy chứ?”

Chàng hoàn hồn theo lời nói của nàng, ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, “Chuyện gì không tốt cơ?” Thật ra, trong lòng đã chuẩn bị xong rồi, chờ đợi bị đòi hỏi. Dù sao cũng vừa mới ăn đồ của người ta, đương nhiên là nên báo đáp.

Lý Do Hỉ ngây ra một chút, chàng còn nhỏ, vẫn chưa hiểu gì đâu đấy!

Nàng khoát tay, cười ha ha, “Không có gì, chàng mau đến đây sờ thử giường đệm đi, rất mềm mại đấy.”

Chàng thiếu niên cắn môi, do dự một chút mới bước đến trước giường chậm rì rì, vươn tay vuốt ve.

Không chỉ rất mềm mại, còn rất thơm, nằm trên cái này ngủ thì nhất định sẽ rất thoải mái đi? Chàng nghĩ như thế.

Lý Do Hỉ thừa dịp bất ngờ, giơ tay túm lấy tay chàng, muốn kéo chàng xuống. Chàng phòng bị theo bản năng, nhấc tay đánh nàng. Lý Do Hỉ ai da một tiếng, ôm mặt.



Chàng thiếu niên giấu tay ra sau lưng, nhanh chóng xin lỗi, “Xin, xin lỗi!”

Lý Do Hỉ ôm mặt, cúi người xuống, biểu cảm không rõ, cổ họng phát ra mấy tiếng nức nở nho nhỏ.

Chàng bất an đến cực điểm, vươn tay lên phía trên vai nàng, muốn vỗ lại không dám vỗ, “Không phải tôi cố ý, nếu không thì cô đánh lại tôi đi…..”

“Ha ha ha!” Nàng mở hai tay ra, “Trêu chàng thôi!”

“Cô!” Chàng mím môi, không nói gì. Nàng lại kéo tay áo chàng, nhưng chàng không phản kháng nữa.

Lý Do Hỉ túm chàng thiếu niên, năn nỉ: “Mau nằm xuống nghỉ ngơi thôi, thử xem giường đệm mới thế nào, rất êm đấy, nhất định chàng sẽ mơ giấc mơ đẹp.”

Chàng ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt nàng trong suốt, lấp lánh, như sao chiếu xuống mặt hồ vậy. Từng điểm sáng long lanh.

Giấc mơ đẹp sao? Giấc mơ thế nào mới có thể gọi là giấc mơ đẹp nhỉ? Vô Trần không hiểu. Nhưng mà chàng thiếu niên cũng không từ chối nữa, cởi giày lên giường, mặc nguyên quần áo nằm bên cạnh nàng, cũng chẳng cảm thấy nằm cùng với một cô gái xa lạ trên một chiếc giường có gì không ổn, chỉ nghe theo cảm giác của trái tim thôi. Đương nhiên, Xích Huyết giới cũng chẳng hề có lễ nghi thế lục lung tung, loạn xạ gì cả, Lý Do Hỉ càng hy vọng là như thế đấy.

Nàng mang đến cho chàng thiếu niên cảm giác có thể tin tưởng. Mặc dù rất kỳ lạ, nhưng cũng không chán ghét. Thậm chí, còn có thể ỷ lại nàng một chút.

Chàng nằm trên giường, cảm thán từ tận đáy lòng — Thật đúng là rất êm ái đấy, thật đúng là cái giường thoải mái nhất mà đời này từng được nằm. Gối đầu cũng rất mềm, còn có một mùi hương của cây gỗ, rất dễ chịu.

Lý Do Hỉ nằm nghiêng, ôm lấy cánh tay chàng, “Mau ngủ đi, nhất định là chàng mệt rồi.”

Chàng nhắm mắt lại, đắm chìm vào giường đệm mềm mại, chậm rãi thả lỏng thân thể căng thẳng, cũng dần thả nắm tay ra. Có thể là thật sự quá mệt, hơi thở của chàng đều dần, bình yên tiến vào mộng đẹp.

Lý Do Hỉ vén lại sợi tóc rối trên trán chàng, dịch lại góc chăn cho chàng.

Đau lòng quá đi.

Trước khi chàng trở thành Ma tôn, cứ sống một mình qua nghìn năm thế này ư?

Nàng vẫn ở đó, im lặng ngắm dung nhan khi ngủ của chàng, nội tâm bình tĩnh. Chẳng bao lâu sau, đột nhiên, hàng mi của chàng thiếu niên khẽ run, mày hơi nhíu lại, đôi môi khẽ mím. Không biết là mơ thấy cái gì, vẻ mặt bất an. Lý Do Hỉ nhanh chóng nắm chặt tay chàng, nhỏ giọng dỗ dành: “Em ở đây, em ở đây mà…..”

Đôi bàn tay khớp xương rõ ràng khẽ nắm lại, dường như đã bắt được cây cỏ cứu mạng, rốt cuộc lông mày cũng dần giãn ra, hô hấp bình tĩnh lại.

Lý Do Hỉ thở phào, làm việc lâu thế cũng mệt mỏi, quấn lấy người chàng, ngủ mất.

Sáng sớm, thiếu niên Vô Trần vừa tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy người bên cạnh.

Chàng nhíu mày, hơi khó hiểu. Vì sao một người lạ chỉ mới gặp lần đầu lại làm cho chàng nảy sinh cảm giác quen thuộc mãnh liệt đến vậy. Thế mà lại chẳng phòng bị tí nào mà ngủ bên cạnh nàng. Rốt cuộc nàng là ai?

Nhưng bây giờ không có thời gian để suy xét, còn rất nhiều việc đang đợi chàng làm đấy. Chàng muốn nhấc cái chân đang gác trên thắt lưng mình ra mới phát hiện thế mà mình lại đang nắm chặt tay người ta nữa…..

Nàng vùi đầu ở hõm vai chàng, ngủ rất ngon. Chóp mũi chàng tràn đầy hương thơm nhàn nhạt của nàng, lúc quay đầu lại vô ý phớt qua má nàng, chỗ da thịt tiếp xúc như bị nóng đến bỏng vậy.

Không hiểu sao mà lại đỏ cả mặt.

Chàng hít thở thật sâu, điều chỉnh lại nhịp tim, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, chàng đứng ở cửa, nhẹ nhàng đóng lại, xoay người rời đi.

Đi được một lát, lại không nhịn được mà vòng về, lặng lẽ mở một khe cửa nhỏ nhìn lén.

Nàng vẫn ở đây, quả nhiên không phải là mơ! Không thể nói rõ được là vì sao, trong lòng có chút mừng thầm, giống như đã đạt được trân bảo gì đó.

Gần đây, Ma tôn muốn nạp Ma phi, xây dựng thêm ma cung. Thiếu niên Vô Trần bị phân đến mỏ đá làm công. Cả ngày chàng thiếu niên đều không yên lòng, luôn nhớ nhung nàng. Mấy thằng nhóc hay bắt nạt chàng tìm đến cửa khiêu khích mà chàng cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ vùi đầu vào làm việc, muốn xong sớm để còn về.

Nhưng càng nhân nhượng sẽ càng làm cho người ta lấn tới, được một tấc lại muốn một thước.

Mấy thằng nhóc ngồi xổm trong góc, không biết là bí mật âm mưu đó, cười rộ lên.

Chàng quay đầu nhìn, trong lòng tăng thêm mấy phần phòng bị. Cả ngày đều đề phòng họ ám hại, lại không ngờ đến lúc xong việc thì bị quản sự phạt làm thêm mấy canh giờ.



Nắm tay thành đấm rất chặt rồi lại buông ra, vẫn không phản kháng. Chàng cụp mắt xuống, không rên tiếng nào, tiếp tục lao động.

Thật vất vả mới làm xong, mang theo cả người bụi đất chạy về chỗ ở. Từ xa đã nhìn thấy có một nhánh cây dựng ở trước cửa gian phòng, đang phơi quần áo chàng thay hôm qua. Chàng bước nhanh hơn, lời đã đến bên miệng mới nhớ ra, còn chưa hỏi tên nàng.

Mở cửa ra nhìn, trong phòng có thêm bàn ghế, trên bàn đặt thức ăn, còn đang bốc hơi nóng, chỉ chẳng thấy người đâu.

Trong lòng chàng lộp bộp một tiếng, lùi ra sau mấy bước, không khỏi co rút đau đớn một trận, quả nhiên, vẫn đi rồi à.

“Đứng ngốc ở đấy làm gì thế? Nhanh đi rửa tay, ăn cơm!”

Chàng mạnh mẽ xoay lại, thấy nàng đang cầm một rổ rau đứng ở không xa. Tóc dài rơi trên vai, tay áo được xắn lên, đang nghiêng đầu cười.

Cảnh này… hình như đã nhìn thấy ở đâu thì phải. Lẽ nào là nằm mơ à? Chàng không nhớ ra được. Hình như ở trong mơ, nàng cũng từng thế này, cầm cái gì đó đứng ở kia, cười với mình.

Nhưng không phải họ gặp nhau lần đầu tiên à, vì sao mình lại nảy sinh mấy phần cảm giác như đã cách một đời?

Chàng đứng nhìn ngơ ngẩn, Lý Do Hỉ đi đến, đặt rổ rau xuống, lấy khăn vải ra lau mặt cho chàng, “Nhìn chàng xem, mồ hôi đầy đầu.”

Thiếu niên Vô Trần há miệng, trái tim bị treo ngược lên lại trở về lồng ngực. Chàng rủ rèm mi xuống, không dám đối diện với nàng, chỉ hỏi: “Nàng tên là gì?” Nghĩ ngợi rồi lại nói: “Còn có, vì sao nàng lại biết tên tôi?”

Lý Do Hỉ nói: “Chàng có thể gọi em là a Hỉ, em là Lý Do Hỉ.”

A Hỉ, a Hỉ, đôi môi chàng khẽ động, trong lòng cũng niệm mấy lần, nhớ thật kỹ. Chỉ là vì sao lại thấy quen thuộc đến thế nhỉ? Giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó.

Lý Do Hỉ lại lấy khăn ướt để lau tay cho chàng, lau xong thì nắm tay chàng đến bên bàn cơm, bày bát đũa, “Muộn thế này mới về, hôm nay mệt lắm rồi hả. Cơm đã phải làm nóng đến mấy lần, nhanh ăn đi, ăn xong thì tắm một cái, ngủ cho thoải thoải mái mái.”

Chàng nhấc đũa lên, nhìn thức ăn đầy bàn, “Nàng còn chưa nói cho tôi biết, vì sao nàng biết tên tôi?”

Lý Do Hỉ gắp món ăn cho chàng, bịa bừa một lý do, “Bởi vì em có thể thấy trước thiên cơ, về sau chúng ta sẽ ở bên nhau. Nhưng em không đợi được, lo lắng chàng sống không tốt, nên đến đây trước để nhìn chàng xem.”

Chàng thiếu niên Vô Trần bị nàng dọa sợ ngây người, tin là thật, “Thiên cơ gì thế?”

Lý Do Hỉ chớp mắt, “Nếu là thiên cơ, đương nhiên thiên cơ bất khả lộ mà!”

Chàng cúi đầu và cơm, nhớ đến nàng vừa nói ở bên nhau, là ý gì nhỉ? Không hiểu lắm. Theo quy tắc không hiểu thì phải hỏi, chàng mở miệng một cách cẩn thận, “Ở bên nhau là cái gì cơ?”

Lý Do Hỉ cười hi hi, nói: “Chính là cái loại một vợ một chồng ở bên nhau ý.”

“Cái gì!” Chàng bật dậy mạnh mẽ, làm đổ bát cơm. Ý thức được thất lễ, lại nhanh chóng cầm lên, vùi đầu vào bát ăn hùng hục.

Lý Do Hỉ không thèm để ý, dù sao cũng chỉ là thế giới trong tranh, còn không phải nàng muốn nói thế nào thì nói thế nấy, muốn làm gì thì làm nấy à. Dù sao thì về sau tên nhóc này cũng không nhớ.

Nàng nói: “Thế nào? Lẽ nào em không hợp tâm ý chàng à? Hay là em không đủ hiền thục? Chàng thích mẫu cô nàng thế nào?”

Thiếu niên Vô Trần ra sức lắc đầu, người ta còn nhỏ, chưa từng nghĩ đến chuyện đó mà!

Lý Do Hỉ lại chẳng tha cho chàng, nắm bắt được cơ hội bắt nạt lại. Nàng cũng không buông, “Chàng nói đi mà, dịu dàng, hào phóng, hiền lương, thục đức, xinh đẹp, yêu kiều, hay là gợi cảm, quyến rũ?”

Vô Trần rất buồn bực, thật sự là càng nói càng thái quá! Chàng nhanh chóng ngắt lời, “Chính là như nàng thế này!”

Lý Do Hỉ đặt tay ở sau tai, “Chàng nói gì? Em điếc, không nghe rõ!”

Chàng ho khan hai tiếng, hắng giọng, thoáng nâng cao âm lương, “Chính là như nàng thế này!” Khuôn mặt đã đỏ đến tận cổ rồi!

Lý Do Hỉ vui đến vỗ đùi, “Vẫn chưa nghe rõ, chàng chưa ăn cơm à?”

“Nàng!” Vô Trần ngẩng đầu, trừng nàng, Lý Do Hỉ thấy ngon rồi bèn thu lưới, “Được, được, được, em nghe được rồi! Chàng thích em!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play