Mấy người xuyên thẳng qua hồ nước, tiến
vào Táng Tinh hải. Dòng nước hội tụ ở chỗ trũng, hình thành một cái lòng chảo nhỏ trong sa mạc, càng đi vào trong, cây cỏ mọc càng rậm rạp.
Quả nhiên cái hồ này rất lớn như lời Kim Kiên nói. Dưới chân đã dần biến
thành đất bùn ẩm ướt, mềm nhão, trên đỉnh đầu là những tán cây to đùng,
cao lớn, che phủ cả bầu trời, làm ánh sáng có hạn, tối mò. Không ngờ
được là trong chỗ sâu của sa mạc khô cằn, lại còn có một kỳ cảnh thế
này, không khỏi làm cho người ta cảm thán sự thần kỳ của tạo hóa.
Càng đi vào trong càng oi bức, không khí ngập mùi tầng lá rụng phân hủy, khả năng còn có độc nữa. Lý Do Hỉ mặc quần áo làm từ giao tiêu, lại che mặt bằng khăn giao tiêu, thật ra cũng không có việc gì. Pháp y của Bách Lý
Lộ Lộ cũng là bách độc bất xâm. Kim Kiên và Bách Lý Minh Minh có tu vi
cao, tự nhiên không ngại gì.
Bốn người đi khoảng non nửa canh
giờ, ngoài một ít độc trùng và rắn nhỏ ở ven đường không đủ tạo thành uy hiếp, cũng chưa gặp phải nguy hiểm gì.
Lý Do Hỉ lấy Phong ngữ
bốc ra xem, có thể khẳng định chắc chắn uế khí ở đây, nhưng đã qua tay
lão lừa trọc Điểm Đăng, chỉ sợ sẽ không dễ tìm như thế. Cộng thêm địa
hình nơi này phức tạp, không thể nhìn thấy trong các góc âm u có nguy
hiểm gì đang ẩn núp, tạm thời nàng cũng không dám hành động thiếu suy
nghĩ, chỉ đi theo chỉ dẫn của Phong ngữ bốc thật cẩn thận.
May mà có Bách Lý Minh Minh và Kim Kiên dẫn đầu, cũng yên tâm hơn nhiều.
Đi được một lúc, đột nhiên Bách Lý Lộ Lộ dừng lại, giơ hai tay ra, hô lên: “Tôi mệt rồi, Kim Kiên đại ca, anh cõng tôi có được không?”
Kim Kiên đi ở phía trước nghe thấy, đồng ý ngay lập tức, đi đến bên cạnh nàng ấy, thành thật ngồi xổm xuống.
Lý Do Hỉ ngâm nga một tiểu khúc, vẻ mặt không thay đổi, đánh giá Bách Lý
Minh Minh, lại thấy cậu ta chẳng có tí phản ứng nào, cứ cầm kiếm đi mở
đường ở phía trước một mình, đến cả quay đầu lại mà cũng lười.
Ba người đi phía sau đều không nói chuyện, mỗi người ôm một tâm sự riêng.
Lại đi thêm một lúc, Bách Lý Minh Minh cũng dừng chân, Lý Do Hỉ đang rất
mong chờ, mà nghe thấy cậu ta nói: “Có người đang đi theo chúng ta.”
“Hả?” Lý Do Hỉ ngạc nhiên vô cùng: “Ai cơ?”
Bách Lý Minh Minh lắc đầu, “Đừng nói gì, theo tôi.”
Không biết cái hồ này đã tồn tại ở trong sa mạc bao nhiêu lâu rồi, đại thụ
bên trong cao chọc trời, hai người ôm không hết. Bốn người trốn lên một
nhánh cây, đợi trong chốc lát, quả nhiên thấy một đội xuất hiện bên
dưới.
“Ơ? Vừa mới ở đây mà, sao chớp mắt đã không thấy nữa?” Tiếng nói đúng là của đám Ngưu yêu mà họ theo dõi lúc trước.
Lý Do Hỉ và Bách Lý Minh Minh liếc nhau một cái — Thế mà họ còn biết theo
dõi ngược lại đấy! Thật sự đã đánh giá thấp trí lực của đám này rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng em bé kêu cứu. Đương nhiên là mấy yêu quái dưới gốc cây có nghe thấy, lập tức tiến lên
trước. Bốn người cũng lặng lẽ xuống cây, đi theo phía sau.
Chỉ
thấy sâu trong đầm lầy trước mặt, có một cô bé khoảng bảy, tám tuổi, nửa người đã chìm vào trong bùn, đang khóc lớn kêu cứu. Mấy yêu quái đứng
bên cạnh, hét lên: “Này, con bé kia, biết uế khí ở đâu không?”
Cô bé vẫn đang chìm dần xuống, vừa khóc vừa nói: “Xin mọi người, xin mọi người cứu em! Em sắp chìm xuống rồi!”
Nữ Ngưu yêu cầm đầu nói: “Rừng núi hoang vắng, một đứa bé như ngươi chạy đến đây làm gì? Chắc chắn là bẫy!”
Ngưu yêu bên cạnh nàng ta nói: “Đại vương anh minh!” Nịnh hót xong thì lại
hét lên với cô bé: “Thấy ngươi không giống thứ tốt gì cả! Chắc chắn là
do yêu quái trong đầm lầy này biến ra, không cứu!”
“Đúng! Khẳng định là yêu quái! Không thể cứu!” Một đám yêu quái phụ họa theo, rồi tất cả bỏ đi mất.
Bốn người nhìn nhau, đều không nói gì.
Lý Do Hỉ nói: “Cứu đi, kệ nó là người hay là quỷ.”
Bách Lý Lộ Lộ nói: “Nhưng tôi cảm thấy Ngưu yêu kia nói cũng có lý đấy. Vốn
là Táng Tinh hải rất khó tìm, nơi thế này mà lại xuất hiện một đứa bé
không biết ở đâu ra, không kỳ lạ à?”
Lý Do Hỉ nói: “Chính là vì
kỳ lạ mới phải cứu. Chắc chắn Điểm Đăng đã dự đoán được dự đoán của
chúng ta từ sớm, mới làm một cạm bẫy lộ liễu thế này. Nếu chỉ là người
bình thường nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ đi cứu. Nhưng khẳng định những người có thể đến đây đều không phải người bình thường. Đại đa số
sẽ nghĩ hệt như Ngưu yêu, lo lắng cạm bẫy, lựa chọn không cứu.”
Kim Kiên gãi đầu, “Mặc dù tôi vẫn chẳng nghe hiểu mọi người đang nói gì, nhưng đứa bé kia đã sắp chìm hẳn xuống rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Bách Lý Minh Minh ra tay nhanh như chớp, phóng một sợi
dây thừng dài ra, cuốn vào cổ cô bé. Lý Do Hỉ đang muốn ngăn cản, Bách
Lý Minh Minh đã kéo mạnh một cái, lôi được cô bé từ trong đầm lầy ra
ngoài.
“Đừng siết chết nó!” Lý Do Hỉ khẩn cấp tiến lên xem xét. Cô bé kia ngã ra đất, ôm cổ ho khan không ngừng.
Lý Do Hỉ lấy ra một cái khăn lụa, lau mặt cho cô bé, “Em bé ơi, em là
người hay là yêu quái thế? Hay là có thứ gì muốn đưa cho chúng tôi
không?”
Cô bé kia nhìn nàng, không nói chuyện, rút thẳng một cuộn da bò ra, đưa cho nàng. Lý Do Hỉ vừa nhận lấy, cô bé đã biến thành
những đốm sáng rồi tan biến mất. Thế mà lại là ảo ảnh do pháp thuật
ngưng tụ thành.
Bách Lý Lộ Lộ và Kim Kiên đều cảm thấy ngạc nhiên, vội tiến lên gần để xem.
Lý Do Hỉ mở cuộn da bò ra, bên trên chính là bản đồ của Táng Tinh hải! Ở
đâu có đầm lầy, ở đâu có đầm độc, ở đâu có nguồn nước, đều được thể hiện rõ ràng, rành mạch.
Lý Do Hỉ đắc ý, “Tôi đã nói gì nào!”
Bách Lý Lộ lộ vỗ tay, “A Hỉ thông minh quá!”
Bách Lý Minh Minh nói khẽ: “Đám yêu quái kia không hề đi xa, đang trốn trong chỗ tối nhìn trộm chúng ta đấy.”
Lý Do Hỉ hiểu ý, ngẩng đầu nhìn trời, nói rất lớn: “Thế hôm nay dừng ở đây trước đã, mọi người đều mệt rồi, chúng ta cắm trại tại chỗ, nghỉ ngơi
thôi.” Nói xong thì vứt bừa cuộn da bò lên một tảng đá to, lấy nồi trong túi giới tử ra, bắt đầu nổi lửa, nấu cơm. Bách Lý Lộ Lộ cũng lấy Như ý
ốc, trốn vào bên trong nghỉ ngơi.
Đám Ngưu yêu núp sau thân cây
nhìn trộm, cũng không hiểu, “Sao chúng không đi nữa? Mới đi được có tí
tẹo đã mệt rồi á? Con người đúng là lười chảy thây! Nhớ năm đó con đây
vẫn chưa tu luyện ra hình người, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải ra đồng cày ruộng, khỏi phải nói vất vả biết bao nhiêu. Vẫn là đi theo Đại
vương mới được sống tốt.”
Nữ Ngưu yêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Chúng không đi, chúng ta cũng không đi, chúng ta đi ngủ!”
Tiểu Ngưu yêu kia cũng tinh mắt đấy, lén lút nói: “Bản đồ! Đại vương, chúng
lấy được bản đồ, còn cố ý đặt trên tảng đá cho chúng ta nhìn nữa!”
Nữ Ngưu yêu khinh thường, “Đừng mắc mưu! Chắc chắn là muốn cho chúng ta đi trộm bản đồ rồi phải xung phong phía trước đấy! Nhân loại xảo quyệt
thật! Lúc trước theo đuôi chúng ta lâu như thế, bây giờ khó khăn lắm
chúng ta mới theo ngược lại, muốn hạ bệ chúng ta hả, đừng có tưởng bở!”
Tiểu Ngưu yêu gật đầu thật mạnh, “Đại vương anh minh!”
Lý Do Hỉ làm cơm, Kim Kiên ở bên cạnh giúp nàng thêm củi, Bách Lý Minh
Minh khoanh tay, đứng dựa vào gốc cây, nói: “Kim Kiên, anh qua đây, tôi
với anh nói chuyện đi.”
Kim Kiên quay đầu: “Chuyện gì?” Nói xong vẫn thành thật đứng dậy, đi qua.
Bách Lý Minh Minh nói: “Sao anh lại đi theo chúng tôi?”
Kim Kiên gãi đầu, “Ý gì thế? Cậu nghi tôi là người xấu à?”
Lý Do Hỉ lấy chút gạo và thịt khô nấu cháo thịt, vừa nấu vừa nghe họ nói chuyện.
Bách Lý Minh Minh nói: “Anh đừng giả ngốc, vì sao anh lại tiếp cận tiểu thư
nhà chúng tôi? Anh thích tiểu thư? Hứ, anh có biết tiểu thư có thân phận gì không? Chắc anh cũng nhìn thấy rồi, mỗi ngày tiểu thư đều phải uống
một bình nước sương sớm, ăn Ngọc dung cao để dưỡng nhan, mặc pháp y,
dùng pháp bảo, thứ nào cũng đáng giá nghìn vàng. Nếu anh muốn cưới tiểu
thư, chưa nói đến Kim Cương phái nghèo nàn, hẻo lánh của anh có nuôi nổi tiểu thư không, kể cả nuôi được, thành chủ cũng sẽ tuyệt đối không cho
phép tiểu thư gả đến nơi xa thế này.”
Kim Kiên nói: “Tôi…..”
Bách Lý Minh Minh lại nói: “Anh là đại đệ tử Kim Cương phái, đúng không?
Tương lai cũng phải tiếp nhận chức vị Chưởng môn. Hay là nói, anh nguyện ý buông bỏ tất cả mọi thứ vì tiểu thư, đến ở rể Bách Lý gia, Tứ Hà
thành, cách nơi này nghìn dặm?”
Lý Do Hỉ đảo nồi cháo, không kiềm nổi mà cười thầm — Quả nhiên, thằng nhóc này đã không nhịn được nữa.
Nàng quay đầu lại nhìn một cái, Như ý ốc không có động tĩnh, nhưng có lẽ Bách Lý Lộ Lộ đang trốn ở bên trong nghe trộm đấy.
“Cậu…..” Kim
Kiên đang muốn mở miệng, Bách Lý Minh Minh lại cắt ngang, “Tôi? Tôi cũng không nuôi nổi. Nhưng tôi đã xem bản thân như gia nô của nhà họ Bách Lý từ lâu rồi. Anh có thể giống tôi không, mỗi ngày mười hai canh giờ đều ở bên cạnh tiểu thư? Xem lời nói của tiểu thư như tôn chỉ, tất cả mọi
chuyện đều làm vì tiểu thư? Từ lúc tôi mười ba tuổi đã ở bên cạnh tiểu
thư rồi, một ánh mắt của tiểu thư là tôi biết ngay tiểu thư đang nghĩ
gì, muốn gì, làm gì. Hai người mới quen biết có mấy ngày, anh hiểu được
bao nhiêu về tiểu thư chứ?”
Lý Do Hỉ âm thầm lắc đầu — Quả nhiên, người thông minh đến đâu đi nữa, chỉ cần đối mặt với chuyện tình cảm,
ít nhiều cũng sẽ ngu ngơ.
Chỉ có điều, nghe đoạn lời này của cậu ta, đột nhiên nàng có một cách nghĩ rất đáng sợ.
Ở Thạch Đầu thôn bên bờ Hoài Thủy hà, lúc Lộ Lộ và Trầm Nghiên hẹn hò,
không phải cậu ta cũng nói hệt thế này đấy chứ! Lý Do Hỉ cố gắng nhớ
lại, lúc đó Lộ Lộ thường oán Trầm Nghiên đối xử với nàng ấy lúc lạnh lúc nóng, sẽ không phải là vì Minh Minh ở giữa, gây khó dễ đấy chứ!
Không, kể cả cậu ta chẳng nói gì, chỉ cần cứ kè kè bên cạnh nàng ấy không rời, cũng đủ làm cho Trầm Nghiên khó chịu!
Trời ơi, thằng nhãi này có tâm cơ sâu thế chứ! Trầm Nghiên đáng thương ơi!
Bách Lý Minh Minh ba la bô lô nói một tràng dài, Kim Kiên nghe đến nhăn mặt, cau mày, không dễ dàng gì mới nắm bắt được lúc miệng cậu ta tạm nghỉ,
xen vào một câu, “Là Bách Lý tiểu thư dùng tiền thuê tôi đến!”
Lý Do Hỉ cũng không kiềm nổi mà quay đầu nhìn sang, Bách Lý Minh Minh ngạc nhiên vô cùng, Kim Kiên lặp lại một lần nữa, “Là Bách Lý tiểu thư thuê
tôi đến, cô ấy nói, bảo tôi làm gì thì tôi làm nấy, tiện thể đi tìm đồ
giúp Lý cô nương, nên tôi mới đi theo. Lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt,
cô ấy đã nói rõ với tôi rồi.”
Lý Do Hỉ thấy không khác biệt mấy, lặng lẽ thả chút thuốc bột vào trong nồi, đứng dậy. Bách Lý Lộ Lộ cũng đi ra từ Như ý ốc.
Nàng ấy đảo tay áo, hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn mặt dày tiến đến, nói lí nhí: “Minh Minh…..”
Lý Do Hỉ lắc đầu, gọi Kim Kiên, “Anh đi với tôi đi.” Để lại nơi này cho họ.
Kim Kiên nhìn hai bên, vẫn chọn đi theo Lý Do Hỉ. Bách Lý Lộ Lộ đi đến
trước mặt Bách Lý Minh Minh, cố gắng giương khuôn mặt tươi cười, “Minh
Minh, tôi làm thế này, cậu sẽ không tức giận chứ?”
Bách Lý Minh
Minh cau chặt mày, nhìn thẳng vào nàng ấy. Bách Lý Lộ Lộ bất an vô cùng, Bách Lý Minh Minh lại tiến lên một bước, ôm chặt eo nàng ấy, nhún mấy
cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Một đám yêu quái trốn sau thân cây nhìn trận đại chiến này, hồi lâu sau mới phản ứng lại được là người đã đi sạch rồi.
Tiểu Ngưu yêu kia chạy đến xem xét, phát hiện là trừ cái nồi to kia ra,
chẳng để lại gì cả. Tiểu Ngưu yêu dứt khoát bê nồi lên, chạy về, giọng
điệu lấy lòng, tranh công, nói: “Đại vương! Ở đây có đồ ăn ạ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT