Vì vậy trong không gian nhỏ hẹp này, mùi gỗ đàn hương đột nhiên bùng nổ, càng ngày càng nồng, không gian xung quanh bị pheromone của hắn bao phủ gần như mờ mịt, kết thành từng tầng mây.
Bạch Thục bị cái mùi này làm cho căng thẳng cả người, cậu thậm chí sắp chịu không nổi mà nằm xuống lăn lộn trong làn mây mềm mại.
Rõ ràng mùi pheromone của đám người Pháp Khắc Tư khiến cậu ngửi qua chỉ thấy buồn nôn, cũng không biết có phải thứ này đã từng ở trong người cậu hay không, thân thể đã có ký ức với nó, làm cậu nảy sinh một ý nghĩ điên rồ, hắn chính là Alpha của cậu.
Cũng may bây giờ không phải kỳ phát tình của Bạch Thục, đầu óc cậu vẫn còn giữ được tỉnh táo, còn ý thức được nếu cậu không khống chế, những người bên ngoài chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.
Bạch Thục chủ động nghiêng đầu, đem tuyến thể của mình tới gần miệng hắn, sau đó nói:
"Tôi sẽ nhẹ nhàng phóng thích Pheronmone, ngài mau ngửi đi, giữ pheromone của ngài cho tốt, đừng thả ra nữa, nếu đám người kia mò tới đây thì ngài tự đi mà xử lý!"
Vừa nói, Bạch Thục vừa quan sát hắn, thấy hắn bất động, cậu lại đem cổ nâng lên một chút.
Cái nâng này vừa lúc chính xác, hoàn toàn chạm vào môi hắn rồi.
Nhưng Bạch Thục hoàn toàn không biết ở góc độ khác mà cậu không nhìn thấy, động tác này chỉ cần muộn một vài giây thôi, người trên vai sẽ hoàn toàn mất đi ý thức.
Trong cặp mắt đỏ tươi kia, giờ đây tựa như những dòng dung nham nóng bỏng, chỉ cần liếc nhẹ cũng có thể biến mọi vật thành tro bụi.
Trong một khắc, Lạc Thần cảm giác như có một luồng gió sáng sớm mang theo hương hoa hướng dương ùa vào trong phổi hắn, một dòng sông nhỏ trong vắt chảy qua, hắn có thể cảm nhận được sự mát mẻ của dòng sông, giống như sự dịu dàng của cả thế giới bao phủ lấy sự sợ hãi của hắn.
Vì thế, trong làn nước vẩn đục, một tia sáng đột nhiên xuất hiện, dẫn dắt hắn bơi vào bờ an toàn.
Dần dần khôi phục tỉnh táo, hắn nghe thấy cậu lẩm bẩm:
"Ruốt cuộc đã đủ chưa? Nếu chưa tôi phóng thích thêm chút nữa?"
"Phóng ra quá nhiều nhỡ đưa đám người kia tới thì phải làm thế nào?"
"Không được, tôi cảm giác như tuyến thể của tôi sắp khô rồi, có thể sẽ không tạo ra pheromone được nữa......"
"Nếu không tạo ra pheromone nữa có phải sau này sẽ không còn kỳ phát tình không?"
"Vậy cũng tốt..."
Lạc Thần nghe cậu lẩm bẩm dong dài, nhưng lại cảm giác như đang nghe tiếng nước chảy nhẹ nhàng, rất dễ nghe.
Khóe mắt hắn cong cong, đôi mắt đỏ tươi đã xuất hiện chút ánh sáng ảm đạm, một lúc sau hắn mới phát hiện môi mình đang đặt trên tuyến thể người đối diện, chỉ cần hắn hé miệng là có thể dễ dàng đâm thủng nơi thịt mềm đang tỏa ra mùi hương mê người kia.
Hắn không nghĩ đến hiện tại còn có thể cảm nhận được cảm giác này, cơ hội hiếm có đến mơ cũng khó, dù gì cũng đã từng có ký ức, rất khó bỏ được.
Bạch Thục nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài xa dần, tâm trí còn đang đấu tranh xem có nên phóng thích nhiều thêm chút không, dù sao hắn cũng đã kiềm chế được không ít pheromone hoang dã rồi, rõ ràng đang dần chuyển biến tốt. Xem ra pheromone của cậu có tác dụng.
Nhưng ý nghĩ này lại khiến cậu có chút chán ghét, không biết người này trước kia đã từng ngửi qua bao nhiêu pheromone của Omega rồi......
Cậu còn đang suy nghĩ.
Đột nhiên.
Cả người cứng đờ.
"Cmn..." Cậu cảm giác mình vừa bị lừa!!
Bạch Thục lập tức đình chỉ phóng thích pheromone, đẩy hắn ra nói:
"Chứng cuồng táo của ngài căn bản không phát tác đúng không?"
Lạc Thần cũng có chút xấu hổ đáp:"Đúng vậy, vừa rồi ta bị pheromone của cậu áp chế."
Bạch Thục nói:"Vậy ngài còn ôm tôi làm gì? Ngài còn định làm gì nữa?"
Nếu không phải hôm nay ngươi mò đến đây, ta đã có thể tự do khám phá rồi!!
Lạc Thần trả lời:
"Ta đã từng đánh dấu cậu, còn cùng cậu làm chuyện đó, cho nên đối với pheromone của cậu khó khống chế được phản ứng, nhưng ta sẽ không làm gì cậu đâu."
Bạch Thục không chịu nổi: "Chuyện này sẽ tiếp diễn đến bao giờ chứ? Ngài còn dám có ý nghĩ đó sao? Ngài không định nghiêm túc suy nghĩ lại ư?"
Lạc Thần nói: "Chứng cuồng táo mọi lần đều xuất hiện cùng kỳ động dục, lúc ta đang trong kỳ động dục, chỉ làm với một mình cậu, cho nên ngày đó ta chỉ nhớ rõ cậu đã từng ở dưới thân ta..."
"Đm!" Bạch Thục muốn điên lên rồi: "Ai cần ngài miêu tả cẩn thận như thế đâu?"
Lúc này, âm thanh bên ngoài lại đột nhiên vang lên, hình như đang đi tới nơi này.
Bạch Thục cảm thấy không thể đợi được nữa, chỉ cần họ liên tục lục soát theo cách này, sớm hay muộn cậu cũng sẽ bị phát hiện.
Vừa đúng lúc, cậu cũng muốn thoát khỏi tình trạng này, liền đem tay đặt trên ngực Lạc Thần nói:
"Vừa rồi xem như tôi cứu ngài một mạng đi? Tôi có thể đưa ra một yêu cầu nữa được không?"
"Yêu cầu của tôi cũng không cao đâu, chính là từ hôm nay mối quan hệ của chúng ta sẽ chấm dứt sạch sẽ, vị hôn thê của ngài đúng là người tàn nhẫn, tôi không định tranh đấu với cậu ta."
" Cuộc sống tươi đẹp, tôi chỉ có ý nghĩ muốn trở thành một người thừa kế tốt thôi, biết không hả?"
Lạc Thần nhìn cậu một lúc lâu cũng không nói gì, Bạch Thục không biết có phải lại đụng phải vảy ngược của hắn hay không, một tay sờ lên then cửa nói:
"Ngài không nói lời nào, ta xem như ngài đáp ứng."
Nói xong, cậu mở cửa xoay người nhảy xuống, chuẩn bị chạy ra ngoài liền bị Lạc Thần giữ chặt, hắn nói: "Nếu, ta đem mọi thứ tốt nhất tặng cho em, em có thể ở bên ta không?"
Bạch Thục đáp:"Thực xin lỗi, tôi không muốn làm tình nhân của người khác."
Cậu nói xong liền phất tay, sau đó đóng cửa hộp, quay đầu chạy về phía cửa nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT