Bạch Thục cảm thấy việc này hẳn là có khả năng, dù sao trang viên Bronte cũng không có danh tiếng, mà công chúa Hessi lại là cô của Bronte, chút mặt mũi này chắc chắn phải có.
Lúc này, cậu đột nhiên vui mừng, cầm lấy đá năng lượng nói: "Cái này quá đắt, tôi không thể nhận không được, để tôi trả tiền cho ngài!"
Lạc Thần thấy cậu nhìn chằm chằm viên đá, đôi mắt cong cong như một con mèo, cảm giác chỉ cần hắn vuốt lông một cái, cậu có thể thoải mái mà rên hừ hừ, cũng liền nhẹ nhàng nói:
"Bọn họ xử lý vội vàng, ta chỉ cần trả có nửa giá đã cầm đi, nên cậu trả ta nửa giá là được."
Bạch Thục vừa nghe lời này, đôi mắt càng sáng, liền lấy thẻ ra trả tiền cho hắn, tính một nửa giá ở trang viên Fetterly, thấy còn số lẻ, liền thật hào phóng mà gửi cho hắn một số nguyên.
Xong rồi còn trịnh trọng nói: "Phần thừa ra coi như là phí bảo quản, nếu ngài không lấy thì tôi cũng không cần."
Lạc Thần lập tức thu tiền vào, nhận xong nhìn mấy con số kia, không sờ được, chỉ là theo bản năng nhìn chằm chằm, bởi vì phía dưới thông tin chuyển khoản là một cái tên giả.
"Cảm ơn!"
"Không cần khách khí!"
"....." Charles đứng một bên nhìn Thái tử nhà mình đem nguyên liệu cho Tiểu Phàm Thuyền bán đi, với cái giá chỉ bằng một phần ngàn giá gốc, còn cùng người ta nói cảm ơn, gã sắp đứng không vững rồi, hai chân đều đã run.
Không thể nhìn tiếp được, trái tim này thật sự chịu không nổi nữa.
Gã chỉ muốn gào lên, cmn bây giờ phải làm sao? Nếu lão Gable kia mà biết, hắn chắc chắn là phải chịu nhất đẳng quá rồi.
"Đây xem như chúng ta nhờ hoạ được phúc nha."
Tiêu Kim cười tủm tỉm nói, nhìn hắn một cái rồi lại cẩn thận hỏi:"Thương thế trên tay Điện hạ là như thế nào bị?"
"Bị đá năng lượng làm bị thương."
Tiêu Kim lại hỏi:"Vậy thân thể ngài gần đây có tốt hơn không?"
"Cơ hồ không có gì đáng ngại."
"
Vậy công tước Hoắc Lực kia sẽ bị định tội như thế nào?"
Taylor nghe lời này lập tức chọc chọc y, tại sao lại hỏi một vấn đề nhạy cảm như thế này?
Công tước Hoắc Lực mới bị bắt đêm qua, hiện tại hỏi không phải là làm hắn khó chịu sao?
Sắc mặt Lạc Thần vẫn bình tĩnh nói:" Lần này ta bị tập kích do người bên trong Clark cấu kết ngoại tộc gây ra, thuộc về phạm vi của tội phản quốc, bộ tư pháp hoàng gia đang xử lý việc này, cậu chỉ cần chú ý tin tức là được."
Tiêu Kim như cũ không từ bỏ ý định nói tiếp: "Nhưng công tước Hoắc Lực có nhiều chiến công hiển hách, nếu ngài ấy muốn phản quốc, hà tất phải làm trên địa bàn của chính mình?"
Bạch Thục vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng với hòn đá cũng cảm thấy việc này không ổn, liên tục nhìn Tiêu Kim, cảm giác y chính là một người không biết điều.
Lạc Thần nói: "Ở vị trí của hắn ta, nhưng vẫn phát sinh chuyện này, chỉ nói lên rằng hắn ta thật yếu kém."
"Cậu còn việc gì khác muốn hỏi không?"
"Không có, đã hết rồi." Taylor lập tức xua tay:"Hắn chỉ là tò mò mới hỏi thôi...... Kỳ thật chúng ta chỉ muốn hỏi một chút, thân thể Công tước đại nhân đã ổn hơn chưa, thời điểm tin tức của tinh cầu Hoắc Lực truyền ra, chúng ta đều rất sợ hãi."
Hình như Lạc Thần cũng thật sự không có để trong lòng, kéo ấm trà trên bàn, còn rót cho người đối diện một ly trà.
Chỉ là Tiêu Kim vẫn chưa chịu nhún nhường bỏ qua cho hai người, dường như có chút giận dỗi mà tiếp tục nói:
"Công tước đại nhân, trên thực tế tôi có chuyện không biết nên nói cho ngài biết hay không, vương tử Lango bắt nạt chúng tôi, không chỉ một lần, ngài nên quản hắn chặt hơn, có một số người, mặt đầy thiện ý nhưng trong bụng lại chứa đầy dao găm..."
"Đây là chuyện riêng của ta."
Lạc Thần nhìn y nói: "Cậu muốn xen vào sao?"
Tiêu Kim bị hắn dọa một câu liền không dám nói tiếp, y nhìn đối phương, ý cười trên mặt đối phương không giảm, nhưng lời này lại rất lạnh lùng, khiến y vô thức hoảng sợ.
Y chợt minh bạch, mặc kệ bọn họ có sùng bái đối phương đến đâu, nhưng đối phương đáp lại họ chỉ có đề phòng.
"Là do ngày đó hắn không mua được viên đá nên không vui." Taylor muốn điên rồi, nàng cũng không biết tại sao đột nhiên Tiêu Kim lại ứng xử như vậy, nếu y tỉnh táo đã không nói ra những lời này.
"Hiện tại liền tốt rồi, chúng ta mua được nó chỉ với nửa giá, còn lãi rất nhiều tiền."
Lúc này Bạch Thục mới chính thức liếc nhìn người đối diện một cái.
Người đối diện tựa hồ cũng chú ý đến cậu, quét mắt liếc nhìn cậu một cái, ngay sau đó lại quay đi, xa lạ đến cực điểm.
Nhưng tại sao không xa lạ? Bọn họ nói chuyện với nhau chưa được câu, làm gì nghĩ được nhiều chuyện như vậy.
Vấn đề vừa rồi nhạy cảm như thế mà hắn vẫn không thay đổi sắc mặt nhưng vừa nhắc tới Lango sắc mặt lập tức thay đổi, coi hắn bảo vệ tên đó như vậy, thật đúng là bộ dáng Tây Thi cần được khắc tên lên bia đá mà!!
Vốn dĩ là được hắn cứu
nên đến cảm kích hắn một chút, nhưng ân nhân này có mắt như mù, nguyện ý làm một cái bào thai*, thật sự không còn cách nào khác.
*Bào thai do chưa có ý thức, chưa biết suy nghĩ là gì
Wattpad: Yuikomori33.
WordPress: Mèo Ôm Cá Muối.
Bạch Thục nói: "Lễ vật cũng đã đưa, tâm ý của ngài chúng ta cũng đã nhận, không làm phiền thai*......Thái tử điện hạ nữa."
*Cách phát âm của từ thai và từ thái gần giống nhau, nên Bạch Thục mới có thể dễ dàng sửa lại lời nói.
Một đường thuận miệng, thiếu chút nữa cậu nói nhầm thành thai nhi, may mà cậu thông minh.
Cậu đang chuẩn bị lôi kéo người bên cạnh đứng dậy, nhưng lại nghe người đối diện nói:
"Chờ một chút."
Bạch Thục không rõ nguyên nhân nhìn hắn hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Bạch Thục chủ yếu sợ người này đổi ý, viên đá sẽ không theo cậu về nhà được, liền thật cẩn thận.
Lạc Thần hoàn toàn không hiểu tại sao cậu phải vội vã rời đi như vậy, gọi xong hắn cũng không biết chính mình muốn gọi cậu làm gì.
Thấy tất cả mọi người đều đang nhìn bản thân, hắn một bên vuốt ve tay quấn băng gạc, một bên nói: "Viên đá năng lượng đó cần được cho vào hộp."
Nói xong hắn kéo ngăn bàn làm việc ra, sau đó lấy từ trong nhẫn ra một quả cầu kim loại, đưa đến trước mặt Bạch Thục nói tiếp:"Cái này là Mã Tư Cầu, chuyên dùng để đựng đá năng lượng, mỗi một viên đá năng lượng đã được chứng nhận hợp pháp đều có một con chip chứa ID, tương đương với chứng minh thân phận, Mã Tư Cầu sẽ tìm được nó thông qua ID, như vậy vĩnh viễn không lo mất."
Charles nhìn hắn không chớp mắt, thân thể lảo đảo thiếu chút đứng không vững, cũng may Karl đứng bên cạnh kịp thời đỡ được gã.
Nhưng Karl cũng không tốt hơn gã tí nào, vì Mã Tư Cầu này là tài sản cá nhân của Thái tử, y làm phó quan nên đây cũng là phạm vi y quản lý.
Y gắt gao nhìn chằm chằm quả cầu kia, mồ hôi trên trán to như hạt đậu lăn xuống, lau mãi không sạch.
"Lợi hại như vậy?" Bạch Thục có phần động tâm, vậy mà thứ đồ kia thực sự hướng cậu bay đến, bên trên còn có hai cái đèn đỏ làm thành đôi mắt, thời điểm bay đến đụng vào viên đá trong tay cậu, hai tia sáng đỏ thu hẹp lại thành một đường thẳng, còn tự biến thành một cái hộp hình vuông, mặt trên mở ra một lỗ nhỏ.....
Đây là tìm thấy nhau, vậy bỏ vào đi?
"Cái này nhìn rất quý, tôi không cần đâu, có được viên đá này đã là tốt lắm rồi." Cậu cắn răng, không tình nguyện nói.
"Cái này so với viên đá kia còn rẻ hơn."Lạc Thần tận lực nhẹ nhàng nói, giống như khách hàng mua một cái xe còn một hai cổ vũ khách hàng mua thêm gara, "Như vậy sẽ không dễ bị mất."
Vì để gia tăng mức độ tin cậy, còn nói thêm một câu: "Ta gần đây sẽ theo cha đi ra ngoài, mọi thứ đều cần đến tiền, nên sẽ không mua thêm."
Sau đó, cậu dùng ánh mắt nóng bỏng trừng quả cầu một cái, một tay đem nó đẩy ra, xoay người chạy mất.
Cho đến khi nghe thấy âm thanh xuống lầu, Charles cùng Karl mới dám thở ra một hơi.
Charles oán giận nghĩ, Mã Tư Cầu là cái gì? Nếu cái kia mà ở trong tay gã thì chắc chắn gã không chỉ chịu phạt mà trực tiếp bị lôi đi hoả táng!!
Nhưng gã chưa kịp mở miệng, đã thấy Thái tử dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Mã Tư Cầu? Mắt điện tử màu đỏ của Mã Tư Cầu tròn xoe nhìn hắn, hai bên nhìn nhau chừng năm giây.
Sau đó.
Lạc Thần một tay cầm lấy nó ném vào tường.....
Hết chương 35.
Wattpad Yuikomori33
WordPress: Mèo Ôm Cá Muối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT