"Được rồi được rồi," Kiến Hạ nóng ruột kể chuyện hay ho, không tiếp tục trêu chọc Lý Nhiên nữa, "Mình chính là cảm thấy, hai người bọn họ có khả năng là do mình tác hợp."

"Đúng là ảo tưởng sức mạnh."

"Mình nói thật đấy! Mình cũng không nói rõ ràng được. Tóm lại chính là... Haizz, bỏ đi, đầu óc mấy người này đều quá phức tạp. À à à, còn nữa, có phải cậu từng nhắc đến với mình về người bạn cấp Hai tên Lâm Dương đó không? Cậu đoán xem cậu ấy lôi lôi kéo kéo với ai ở viện Khoa học kĩ thuật? Bạn cùng bàn cũ của mình, Dư Châu Châu! Mình sớm đã nói với cậu..."

"Trần Kiến Hạ có phải cậu nhàn rỗi quá rồi không hả? Sao cậu lại thích thú với việc quan sát chuyện bí mật của người khác thế, đây là sở thích của phụ nữ tuổi trung niên đấy."

"Cậu thì hiểu cái gì chứ," Kiến Hạ vặn vẹo ngón chân, "Mình không phải là đang hi vọng, chúng ta có thể có thêm vài chiến hữu sao?"

"Cậu cảm thấy người khác cũng yêu sớm, thì tội lỗi của cậu sẽ nhẹ bớt chứ gì."

"Nói cái gì thế!"

Từ yêu sớm này vẫn là tử huyệt của Trần Kiến Hạ, mỗi lần nhắc tới đều khiến cô cảm thấy bản thân không được phép bước ra ánh sáng, sớm muộn cũng sẽ bị lột sạch da.

Lý Nhiên cũng không ngờ mình lại giẫm phải tử huyệt của cô, ngại ngùng cười ha ha mấy tiếng ở đầu dây bên kia, nói với cô: "Mong sao mùa Đông này nhanh chóng qua đi. Bệnh tình của ông nội mình có chuyển biến tốt, đợi qua một thời gian nữa, là có thể về nhà rồi."

"A, tốt quá rồi," cô đã nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang của người nhà, vội vàng nói, "Đợi khi nào thời tiết ấm lên thì chúng ta đi thăm ông nội nhé. Mình cúp máy trước đây!"

Mùa Xuân năm nay tới rất sớm, tiết trời ấm lên rất nhanh, giống như chớp mắt một cái, những chiếc cây hai bên đường đã biến thành màu xanh, mơn mởn tới mức khiến người ta phấn chấn, cành lá nghênh đón gió Xuân dịu dàng thổi qua.

Cuộc sống của lớp (1) so với lớp (2) hoạt bát náo nhiệt bên cạnh vẫn tĩnh lặng đều đều như cũ. Kì thi giữa kì đầu tháng Năm vừa kết thúc, một tin tức đã lặng lẽ lan truyền trong toàn bộ lớp học - chủ nhiệm lớp Du Đan đã xin nghỉ liền 4 ngày rất có khả năng không phải là vì ốm, mà do mang thai rồi.

Kiến Hạ đương nhiên không kinh ngạc như những người khác. Dù không thích Du Đan, cô vẫn cảm thấy mừng cho đối phương, chí ít sẽ không còn bị mẹ chồng và chồng cùng nhau chèn ép nữa.

Đến cả đứa học sinh đi ngoài hành lang gặp phải Du Đan không muốn chào hỏi như cô cũng thật lòng chúc phúc, không ngờ phản ứng của những người khác lại vô cùng gây bất ngờ: ngoài mặt đương nhiên là vui mừng thay cho Du Đan, nhưng một luồng tin khác lại đồn rằng, một nhóm lớn các phụ huynh đang bí mật họp lại, hi vọng có thể ép trường đổi chủ nhiệm lớp khác.

Tin tức này hiển nhiên là do Lục Lâm Lâm nói với cô.

Theo đó, thời kì dự sinh của Du Đan là trước khi học kì 2 của năm lớp 12 bắt đầu, cũng chính là tháng Hai. Trước khi sinh con phải dưỡng thai, sau khi sinh con lại phải ở cữ, vừa vặn buông lỏng toàn bộ giai đoạn ôn tập thi Đại học của cả lớp, còn không phải là chôn sống người ta sao? Chính vào giữa lúc tình hình đang rối ren, lần thi giữa kì này, thành tích bình quân của lớp (2) lần đầu tiên vượt qua lớp (1).

Kì nghỉ 4 ngày của Du Đan, quả thực đã gây ra tổn thất to lớn.

Kiến Hạ mặc dù chưa tới mức vui vẻ trên nỗi đau của người khác, thế nhưng cảm giác đứng bên này con sông nhìn lửa cháy ở bờ bên kia cũng không tệ. Nhân lúc lớp đang hỗn loạn, cô và Lý Nhiên hẹn nhau chiều thứ Bảy sẽ tới nhà ông nội thăm hỏi.

Lý Nhiên đợi cô ở phía đối diện bên kia đường dưới tòa nhà kí túc xá. Trần Kiến Hạ đặc biệt mặc bộ trang phục mùa Xuân mà mình yêu thích nhất - chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cổ tròn, còn phối hợp với chiếc kẹp hình nai nhỏ mà Lý Nhiên tặng, trông vừa lanh lợi vừa có sức sống.

Xe taxi đi qua khu tập thể cũ mà hai người đã từng tới, Kiến Hạ thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn theo biểu tượng vầng trăng khuyết và ngôi sao trên nóc nhà thờ Hồi giáo lướt qua. Cô đột nhiên cảm thấy hơi bồn chồn, nếu ông nội Lý Nhiên không thích mình thì phải làm sao?

Ông nhất định là một ông lão thông minh uyên bác, hiểu được nhiều như vậy, trải qua nhiều như vậy, liệu có phải chỉ cần một ánh mắt đã đủ để nhìn thấu sự hẹp hòi của cô hay không? Cô nên làm thế nào để bộc lộ mặt tốt nhất của mình? Lẽ nào phải đem bảng xếp hạng thành tích khối dán lên trước trán?

Vừa nghĩ ngợi vừa trèo cầu thang cùng Lý Nhiên, Trần Kiến Hạ thở hồng hộc khom lưng chống tay lên hai đầu gối muốn nghỉ một chút, ngước mắt lên, mới là tầng thứ 5.

"Rốt cuộc phải trèo lên đến tầng mấy? Ông nội cậu vừa đổ bệnh, ngày nào cũng trèo lên trèo xuống thế này có ổn không?"

"Tầng cao nhất, tầng 8," Lý Nhiên cũng có chút hụt hơi, "Trước lần đổ bệnh này của ông, bố mình đã nói muốn đón ông về nhà, có thang máy, đã nói suốt mấy năm rồi nhưng ông vẫn không chịu."

"Vì sao?"

Lý Nhiên nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc: "Mình cũng đã từng hỏi, ông không nói. Mình đoán, có thể là vì không thích mẹ mình, mà cũng có thể là vì cảm thấy nếu sống cùng con trai con dâu thì chẳng phải bản thân sẽ biến thành một gánh nặng hay sao? Thành một ông lão sắp chết cần được chăm sóc. Ông không muốn như vậy."

Kiến Hạ thoáng bùi ngùi, hít sâu một hơi: "Tiếp tục trèo nào!"

Lúc cánh cửa chống trộm được mở ra, cô vẫn đang duy trì nụ cười cứng nhắc, còn chưa nhìn thấy rõ khuôn mặt của ông lão đã cúi sâu người lớn tiếng nói, cháu chào ông! - suýt chút nữa thì húc ngã Lý Nhiên đứng phía trước, đầu cũng bị cụng đến phát đau.

Trần Kiến Hạ nghe thấy tiếng cười vô cùng rõ ràng của ông nội Lý Nhiên, đột nhiên bình tĩnh trở lại.

"Chào cô bé, mau vào đi." Ông nội cười nói.

Trần Kiến Hạ cúi đầu cởi giày, phát hiện ra đôi dép bông của mình là màu hồng, bên trên còn thêu một chú mèo trắng. Lý Nhiên nói nhỏ bên tai cô: "Mình đã nói trước với ông là cậu sẽ đến, ông đặc biệt đến siêu thị mua đấy. Xấu chết đi được."

Trái tim Kiến Hạ ấm áp không sao tả xiết.

Ông nội Lý Nhiên đã 74 tuổi, vóc người rất cao, lưng hơi hơi còng, cắt tóc húi cua đeo kính lão, mái tóc gần như đã bạc trắng hết, vẫn còn hơi yếu, lúc cười lên khuôn mặt xuất hiện những nếp nhăn tuổi già, có điều hình dáng đôi mắt rất giống với Lý Nhiên, khiến Trần Kiến Hạ không kìm được mà tưởng tượng ra dáng vẻ của Lý Nhiên khi về già.

Ông nội pha trà cho hai bọn họ, lúc lấy dụng cụ ra mới vỗ trán một cái, chỉ vào Lý Nhiên tự trách mình: "Trẻ con không thích uống trà, mày cũng chẳng nhắc ông gì cả. Mày xuống lầu mua cái gì đó đi, Coca cola ấy."

Lý Nhiên kịch liệt lắc đầu: "Trèo một lần là đủ chết cháu rồi, còn lâu cháu mới đi." Cậu quay sang nhìn Kiến Hạ ngồi bên cạnh: "Cậu không phải cũng rất thích uống trà sao? Uống trà thôi, đừng rách việc."

Kiến Hạ lập tức gật đầu, bắt đầu lấy lòng: "Không cần phiền không cần phiền, cái đó, ông ơi đây là trà gì thế ạ, thơm thật đấy."

Ông nội Lý Nhiên nở nụ cười: "Cô bé có nếm ra được không? Đây là Lục An Qua Phiến mà người bạn già của ông gửi cho."

Lục An Qua Phiến là cái gì... Chắc không phải là một loại dưa đấy chứ... Trần Kiến Hạ toát mồ hôi lạnh cười nói: "Trước đây cháu từng uống ở nhà lãnh đạo cơ quan bố, không ngon bằng thế này."

( * Lục An Qua Phiến: Một trong những loại trà nổi tiếng của Trung Quốc, được trồng ở tỉnh An Huy. Chữ "Qua" trong tên riêng của trà có nghĩa là "dưa".)

Lý Nhiên rũ mí mắt, chém gió hay đấy, đúng là cái đồ thích nịnh hót.

"Cô bé tên gì?"

Trần Kiến Hạ lập tức đặt cốc trà xuống: "Cháu là Trần Kiến Hạ, cũng học ở Chấn Hoa, là bạn thân của Lý Nhiên."

Bạn thân. Trên khuôn mặt ông nội xuất hiện một nụ cười tinh tế, quay sang vỗ vào gáy Lý Nhiên một cái: "Tiểu tử thối! Lớn thật rồi."

Trần Kiến Hạ đỏ mặt. Sớm đã bị nhìn ra, cô còn ngồi đây giả vờ giả vịt. Ông nội Lý Nhiên không để bụng, đánh Lý Nhiên xong bèn hướng sang Trần Kiến Hạ, cười híp mắt dặn dò: "Vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ học hành giỏi giang. Sau này nó mà hư hỏng, cháu cứ đạp cho nó vài phát."

Đạp cho nó vài phát. Trần Kiến Hạ liếc nhìn Lý Nhiên, vui vẻ không sao tả xiết, nói chuyện cũng bạo gan hơn: "Ông yên tâm ạ, cháu nhất định sẽ bảo ban Lý Nhiên ngoan ngoãn học hành, tích cực tiến bộ."

Lý Nhiên sặc một cái khiến trà bắn hết lên người, Kiến Hạ có chút xấu hổ, song ông nội lại không hề cười, dường như bị câu nói này đánh động hồi ức nào đó, thoáng ngây ra.

Bất chấp sự phản đối kịch liệt của Lý Nhiên, ông vẫn lấy cuốn album ảnh hồi nhỏ của cậu ra. Kiến Hạ cực kì vui sướng ngồi xem, thời gian một buổi chiều trôi qua vô cùng vui vẻ. Lúc tạm biệt mây đỏ đầy trời, hai người một trước một sau chầm chậm xuống lầu, ánh tịch dương chiếu nghiêng qua ô cửa sổ nhỏ, phủ lên khuôn mặt Kiến Hạ.

"Ban nãy có phải mình rất ngốc nghếch không? Nói sẽ bảo ban cậu tiến bộ."

Lý Nhiên nở nụ cười, véo má cô.

"Cậu nói vậy, khiến ông nội rất thương cảm," Lý Nhiên cảm khái, "Chắc chắn là ông nhớ đến bà nội rồi."

"Bà nội cậu qua đời lúc nào vậy?"

"Từ hồi mình còn rất nhỏ đã qua đời vì bệnh tim. Ông nội mình trước đây là đại thiếu gia con nhà tư bản, sau đó tài sản của gia đình bị tịch thu nên mới phải đi làm nhân viên đưa thư. Bà nội là bần nông, là giai cấp nòng cốt của cách mạng, vào thời đại đó, ông nội không xứng đáng với bà nội mình. Có điều hồi nhỏ mình lúc nào cũng nghe thấy bà nói đùa, nói bản thân xả thân vì chính nghĩa, bảo ban ông nội mình tích cực cải tạo, cùng nhau tiến bộ."

"Cuối cùng có cải tạo thành công không?"

"Gần mực nên đen mất rồi."

Hai người cùng bật cười. Kiến Hạ chọc chọc Lý Nhiên: "Cậu nói xem liệu mình có bị cậu làm hư không?"

Lý Nhiên kinh ngạc: "Sao có thể?"

Giọng cô lí nhí như tiếng muỗi, khuôn mặt chìm trong ánh mặt trời cuối ngày đỏ rực.

"Lấy chó theo chó vậy."

Thế nhưng cậu vẫn nghe thấy, tiến lên một bước kéo cô vào lòng ôm thật chặt, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play