Mùa Đông ngày quá ngắn, thời gian lúc nào cũng trôi đi rất nhanh.

Học sinh cấp Ba sớm đã không còn thịnh hành chuyện tặng thiệp chúc mừng Giáng Sinh nữa rồi, Kiến Hạ theo chỉ thị của Sở Thiên Khoát, mua một vài tấm sticker cây thông và tuần lộc dán đại khái ở cửa sổ và cửa trước cửa sau, vậy là coi như đã có không khí Giáng Sinh. Còn về bữa tiệc liên hoan Tết Nguyên đán, đó hoàn toàn là sân chơi thể hiện tài năng của những người như Vu Ti Ti, Trần Kiến Hạ chỉ cần đứng một bên xem là được rồi.

Không ngoài dự liệu, ngày 31 tháng Mười Hai hôm ấy, bầu không khí náo nhiệt của lớp (1) cách vách khiến lớp (2) dường như trở thành đám tang làm nền. Sự khác biệt to lớn trong tính cách của hai lớp chọn này khiến những giáo viên khác trong khối cũng cảm thấy khó hiểu, hơn nữa sự phân hóa còn có chiều hướng ngày một trầm trọng hơn. Trong lòng Trần Kiến Hạ hiểu rõ, cho dù mỗi người có nét riêng biệt, nhưng sau khi đã tập hợp thành một tập thể thì cũng sẽ thể hiện ra tính cách tương đồng - ví dụ như lớp (2) không thắng được lớp (1) về thành tích thì sẽ cố gắng làm nổi bật sự nhạt nhẽo vô vị của lớp (1); đối với lớp (1) thì lại ngược lại, hạng nhất mới là đòn phản công mạnh mẽ nhất.

Thành tích thi cuối kì và giữa kì của Trần Kiến Hạ cơ bản là ổn định, xem như không tốt không xấu. Cô không quá buồn bã, dây dưa với Lý Nhiên lâu như vậy, không thụt lùi đã là khá lắm rồi.

Học kì tới, phải nghiêm túc cố gắng. Cô thầm hạ quyết tâm.

"Bố cậu đến đón cậu à?"

"Ừ. Ở nhà liên lạc với nhau không được tiện cho lắm."

"Mình hiểu. Vẫn nên để cậu tìm mình thì hơn, cho an toàn."

Trần Kiến Hạ ngồi trên chiếc giường không đệm nhắn tin với Lý Nhiên, chăn ga đều đã khóa trong tủ lớn, túi hành lí để ở cuối giường. Đợi lát nữa bố kết thúc buổi họp phụ huynh cuối kì, cô sẽ trực tiếp xuống lầu.

Khoảng thời gian ôn tập cho kì thi cuối kì, Kiến Hạ vẫn thường xuyên cùng Lý Nhiên tới quán pizza Hut ôn bài vở. Lần trượt tuyết trước Giáng Sinh tựa như đỉnh của một parabol, sau đó, cảm xúc mãnh liệt dần dần thoái trào, bọn họ biểu hiện càng ngày càng giống hai người bạn bình thường.

Song trái tim đã xích lại gần hơn so với trước đây.

Buổi tối trước kì thi một ngày, Lý Nhiên sau khi tỉnh dậy bò lên khỏi mặt bàn, không đầu không đuôi hỏi: "Cậu về nhà, không cần mua quà gì tặng cho em trai à?"

Kiến Hạ ngây ra: "Vì sao?"

Lý Nhiên câm nín, không nói hai lời liền đứng lên đi ra khỏi cửa, chẳng bao lâu sau thì trở về, đặt một con rô bốt khủng long bạo chúa kĩ thuật số lên bàn.

"Cậu lại tiêu tiền bừa bãi rồi, mua cho nó cái này làm gì?"

"Giúp cậu xoa dịu quan hệ chị em đó, thế này mẹ cậu cũng vui," bộ dạng Lý Nhiên như thể đã có thể nhúng tay vào chuyện gia đình của Trần Kiến Hạ, "Không phải cậu nói em trai cậu thích khủng long bạo chúa sao? Cậu cứ nói cái này là mua bằng tiền học bổng."

"Cấp Ba làm gì có học bổng!"

"Bố mẹ cậu đâu có biết! Thế thì nói là mua bằng tiền trợ cấp cho học sinh ngoại Thành, đồ ngốc," Lý Nhiên chưa dứt lời, đột nhiên phun ra một câu hỏi khác, "Phải rồi, Trần Kiến Hạ, em trai cậu tên là gì thế? Để mình đoán nhé, Trần Tri Thu?"

Trần Kiến Hạ lườm: "Tên là Trần Chí Vĩ."

Vốn dĩ nên tên là Trần Chí Vĩ *, bởi anh họ con nhà bác hai tên Chí Huy. Thế nhưng mẹ không vui, khăng khăng đòi đổi một chữ, biến thành Chí Vĩ.

(* Đây là hai chữ "Chí" khác nhau, mặc dù có cùng cách phát âm. Chữ "Chí" (至) trong tên em trai Trần Kiến Hạ là chí trong "hạ chí", còn chữ "Chí" (志) tên Chí Huy là chí trong "chí hướng", "ý chí".)

Lý Nhiên chống một tay lên cằm, chậm rãi bình luận: "Chí Vĩ... Dã tâm lớn đó."

Kiến Hạ phì cười, nhìn mô hình chú khủng long bạo chúa màu vàng bên góc bàn, nụ cười ngọt ngào hơn.

Mô hình hiện giờ đang ở lớp trên cùng của hành lí, Trần Kiến Hạ sợ nó bị đè hỏng, vô cùng cẩn thận dùng quần áo mịn gói ghém lại.

"Bố mình vừa gọi điện rồi, mình phải đi đây. Học kì sau gặp lại."

Lý Nhiên trả lời rất đơn giản: "Đi đi."

Trần Kiến Hạ vẫn luôn không tính ra được rốt cuộc là nghỉ Đông hay nghỉ Hè dài hơn, dẫu sao thì kì nghỉ Đông của năm lớp 10, cô trải qua đặc biệt chậm rãi.

Quan hệ với mẹ vẫn vậy, lúc mới gặp mặt thì vừa vui vẻ vừa thân thiết, chưa tới hai tiếng sau liền bắt đầu đấu võ miệng. Thế nhưng lần này, tình hình quả thực tốt đẹp hơn rất nhiều, đều là nhờ công lao của mô hình khủng long bạo chúa, Trần Kiến Hạ cảm thấy tình cảm của em trai dành cho mình e rằng đã đạt tới mức độ cao nhất kể từ khi sinh ra đến nay.

Trước Giao thừa cô thực sự đã tới nhà cô Lư, vẫn là mẹ dẫn cô đi. Bầu không khí kì dị không còn tồn tại nữa, cô Lư và mẹ cũng vui vẻ chuyện trò, trong khoảnh khắc Trần Kiến Hạ đã hoài nghi bản thân vì chứng kiến màn thắt cà vạt ấy mà tất cả mọi chuyện về sau đều chỉ là sai lệch trong kí ức.

Hay là, với người lớn mà nói, những thứ này đều chẳng là chi?

Trần Kiến Hạ không phải là một đứa bé ngây thơ chẳng hiểu biết gì. Cô chưa từng tham vọng giữa bố và mẹ có sự thân mật không khoảng cách, tình yêu sắt son kiên cố, bởi lẽ không hề thích ảo tưởng.

Giữ được tình trạng hiện giờ là tốt rồi, mọi người thân thiết nhiệt tình, vẫn là người một nhà.

Đêm Giao thừa, khi pháo dây nổ giòn giã nhất, Trần Kiến Hạ lén lút trốn ra bên ngoài ban công lạnh lẽo, đứng bên dưới chiếc đèn lồng đỏ treo cao của nhà mình gọi điện thoại cho Lý Nhiên.

Sau khi nói vài câu chúc mừng năm mới, Kiến Hạ nhẹ giọng hỏi: "Cậu nhớ mình không?"

Trùng hợp là lúc nói bốn chữ này, pháo dây không hiểu sao đồng loạt cùng ngưng lại mấy phút, Kiến Hạ nghe rõ thanh âm của mình, gần như bị dọa sợ.

Sau đó từ phòng khách truyền đến tiếng chuông đếm ngược thời khắc giao thừa trong chương trình liên hoan cuối năm, tiếng pháo bên ngoài vang dội đất trời, Trần Kiến Hạ không nghe được câu trả lời của Lý Nhiên rốt cuộc là gì.

Nhưng qua một lúc, nhận được tin nhắn của Lý Nhiên: "Cái khăn rẻ rách này của cậu, tích tĩnh điện!"

Kiến Hạ vui sướng dạt dào, ngang ngược nhắn lại: "Như thế cũng không được phép tháo ra."

Mùa Đông cứ như vậy mà trôi qua.

Khi Trần Kiến Hạ quay trở về Chấn Hoa, không ngờ lại có một loại cảm giác thuộc về "đây mới là về nhà". Dù lúc khởi hành lưu luyến bố mẹ, còn ôm em trai rơi mấy giọt nước mắt, thế nhưng lúc ngồi trên xe khách, trái tim trầm ổn lại, liền cảm nhận được một niềm vui sướng kinh thiên động địa.

Cô đã không còn chịu nổi sự nhạt nhẽo và tĩnh lặng của thị trấn nhỏ quê nhà nữa, cũng mất kiên nhẫn với những cuộc tám chuyện ngắn dài giữa thân thích láng giềng. Trần Kiến Hạ nhớ những tòa nhà cao lớn của Thành phố, thậm chí nhớ cả sự cạnh tranh đánh đấu của lớp (1) - ngay đến cả điều này cũng ở một đẳng cấp cao hơn so với sự cạnh khóe rõ ràng trong buổi họp lớp cấp Hai. Quan trọng nhất là, cô lại được tự do rồi.

Có phải đây nói lên rằng, cô đang ngày một trở nên tốt đẹp hơn hay không? Chú chuột từng kinh hoảng, không dám rời xa gốc cây quen thuộc, cuối cùng đã thử thả sải dài bước chân chạy về phía cả một khu rừng lớn.

Tiết trời dần dần ấm lên, số lượng bạn học vận động trên sân thể dục ngày một nhiều. Sở Thiên Khoát thích chơi bóng rổ, nam sinh lớp (1) không đủ tập hợp thành hai đội, đành hẹn các nam sinh lớp (2) cùng chơi. Nghe nói trong số nam sinh của lớp (2) cũng có một nhân vật đình đám ngang ngửa với Sở Thiên Khoát, số lượng fan khiến người ta kinh ngạc như nhau. Lăng Tường Xuyến cũng công khai xuất hiện trong đội ngũ quần chúng, quang minh lỗi lạc giống những người như Vu Ti Ti - đều là vì cổ vũ cho các bạn nam lớp mình mà.

Thanh xuân của ai không cất giấu một bí mật trong lòng.

Trần Kiến Hạ không phải là một thành viên của đội ngũ si mê, bởi thế buổi trưa hàng ngày đều đánh cầu lông nửa tiếng đồng hồ với Dư Châu Châu. Chỉ có điều diện tích của sân thể dục hạn hẹp, lại bị các nam sinh chơi bóng rổ bá chiếm mất hơn một nửa, hai người các cô căn bản không có đất để thi triển, chỉ có thể xem như đang chơi trò phát cầu đón cầu. Đương nhiên, có những bạn học lười biếng hơn sau khi hết giờ trực tiếp đứng ngoài hành lang đánh cầu lông, sau khi bị giám thị tóm được, dán thông báo phê bình trên bảng tin, lí do bị phạt lại viết là "tổ chức hoạt động không phù hợp với học sinh cấp Ba".

Phải, người bị phạt chính là Lý Nhiên của lớp 10 (14).

Trần Kiến Hạ giống như các bạn học khác, nhìn không chớp mắt tờ giấy này, không biết nên khóc hay nên cười.

Hơn nữa nhờ phúc của nó, Trần Kiến Hạ cuối cùng xác nhận được, hóa ra Lý Nhiên không phải là học sinh của lớp (16), cậu là học sinh của lớp (14).

Bạn học Lý Nhiên của lớp (14) sau đó lại đá bóng trên sân thể dục, bởi "tính nguy hiểm quá cao" mà lần nữa phải viết bản kiểm điểm. Bạn học Lý Nhiên của lớp (14) rõ ràng đang ở tầng trên, song không biết vì sao luôn xuất hiện ở nhà vệ sinh hành lang tầng 2. Bạn học Lý Nhiên của lớp (14) thích gối lên sách Vật lý ngủ bò trên mặt bàn quán Pizza Hut...

Bạn học Lý Nhiên của lớp (14), không một ai hay biết Trần Kiến Hạ sẽ thân thiết như thế với bạn học Lý Nhiên.

Mùa Hạ cứ vậy khoan thai tới. Khi Trần Kiến Hạ tháo khăn quàng xuống, trong hoang mang bên tai như vang lên ca khúc tiếng Mân Nam khó hiểu kia, chàng trai tặng khăn hình như đã nói vài lời thương cảm, thế nhưng cô không còn ghi nhớ rõ ràng được nữa rồi.

Nhưng thế thì có sao cơ chứ? Cô đích thực đã tháo khăn xuống vào lúc trời nóng, song Lý Nhiên vẫn còn đó, chưa bị vùi xuống đáy hòm.

Mùa Hạ đích thực đã tới rồi, nhưng mùa Đông tiếp theo cũng sẽ không còn xa nữa.

Đời người luôn phải trải qua mùa Đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play