Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

Địa điểm "học bổ túc" là quán McDonald's gần trường. Lý Nhiên ở phía trước đẩy cánh cửa kính nặng nề, Trần Kiến Hạ thoải mái cười nói: "Mình vẫn chưa ăn McDonald's bao giờ, chỗ nhà mình chỉ có KFC thôi."

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Du Đan tay trái dắt con gái tay phải xách túi giấy McDonald's đựng đồ mang đi, bước về phía cửa. Tim Trần Kiến Hạ đập thịch một cái, theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy, thế nhưng Du Đan đã nhìn thấy cô.

"Trần Kiến Hạ?"

Kiến Hạ căng thẳng tới mức miệng lưỡi luống cuống, nở nụ cười khô khan: "Em chào cô Du."

Ánh mắt Du Đan dừng lại một lát ở khuôn mặt Lý Nhiên đang đi lướt qua cô, khi phát hiện ra Lý Nhiên chẳng buồn liếc Kiến Hạ cái nào đã trực tiếp tới gọi món, cuối cùng cũng hiểu ra hai người không hề quen biết, chỉ là trùng hợp đi vào cửa cùng nhau. Sắc mặt Du Đan giãn ra một chút, chỉ khẽ cau mày nhìn Kiến Hạ: "Sao lại không tới nhà ăn?"

Ăn McDonald's là xa xỉ lắm hay sao? Ở nhà em cũng thường xuyên ăn KFC đó. Kiến Hạ có chút không vui với sự cổ hủ của Du Đan, thậm chí còn cảm thấy Du Đan xem thường đứa học sinh ngoại thành này.

"Bởi vì em muốn ăn McDonald's."

Chưa kịp nghĩ ngợi gì, cơn nóng giận đã theo khóe môi trượt ra bên ngoài. Khóe mắt Kiến Hạ nhìn thấy Lý Nhiên quay lưng lại với mình gọi món đang cười tới mức gập cả người lại, Du Đan cũng rất kinh ngạc, nhưng không nói năng gì, dặn dò một câu "về kí túc xá sớm một chút" rồi dẫn con gái rời đi.

Một giây sau, Trần Kiến Hạ bắt đầu ảo não. Cô bướng bỉnh đáp lời, cũng không thèm quỳ xuống khen con gái Du Đan vài câu - có bố mẹ nào không hi vọng người khác vừa gặp mặt đã rối rít khen ngợi con cái mình "ngoan quá thật xinh mấy tuổi rồi tên là gì đáng yêu quá..." Cô ngược lại giống như căn bản chẳng hề nhìn thấy người ta có dắt theo con, sao có thể không biết làm người thế được cơ chứ.

Cửa đã đóng lại rồi, Kiến Hạ vẫn còn ngoái đầu lại nhìn, ngơ ngác hồi tưởng, cho tới khi trán bị Lý Nhiên cốc một cái.

"Mình cũng không biết cậu thích ăn cái gì, vừa nãy cũng không cách nào hỏi được, đành chọn bừa vài thứ." Lý Nhiên trước tiên là cầm bánh Hamburger của mình lên cắn một miếng, lại đặt xuống, xé hộp đựng ra làm thành đĩa đựng, bóp đầy tương cà chua.

Kiến Hạ xoắn miếng khoai tây chiên, lơ đãng chấm chấm: "Cậu phản ứng nhanh thật đấy."

Lý Nhiên cười: "Quen rồi. Làm chuyện lấm lét nhiều rồi, đương nhiên là biết cách trốn giáo viên."

"Hai chúng ta cùng nhau đi ăn có gì mà lấm lét cơ chứ." Kiến Hạ cứng miệng.

"Cái này thì phải hỏi cậu!" Lý Nhiên ăn tới mức phồng mồm trợn má, "Nếu cậu cảm thấy chẳng có gì lấm lét, ban nãy vì sao không hò hét mình trước mặt giáo viên của các cậu? 'Lý Nhiên, mình muốn ăn Big Mac [1]!' - cậu dám hét cơ đấy!"

Lý Nhiên ôm cổ họng nhại theo giọng Trần Kiến Hạ, bị Trần Kiến Hạ tàn nhẫn đạp cho một cái dưới gầm bàn.

Trần Kiến Hạ ăn no rồi liền lấy giấy lau lau miệng, cao cao tại thượng bình phẩm: "Khoai tây chiên không tồi, các thứ khác không ngon bằng KFC."

"Mình thấy McSundae [2] cũng được mà."

"Không ngon bằng Sundae [3]."

"Cậu đợi đấy!"

( [1] Big Mac: Tên một loại hamburger được bán ở McDonald's.

[2] McSundae: Tên món kem tươi của McDonald's.

[3] Sundae: Tên món kem tráng miệng thường có kèm topping ở phía trên: hoa quả, sirô, lạc, sô cô la,... Ở đây là chỉ món kem bán ở KFC. Số 2 và số 3 có vẻ na ná nhau nhưng trong bản gốc, khi tên những món ăn này được phiên âm sang tiếng Trung thì dễ phân biệt hơn :> "McSundae" là 新地 - "Xīndì", còn "Sundae" là 圣代 - "Shèngdài".)

Lý Nhiên nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, để lại một mình Kiến Hạ ngồi tại chỗ nhìn cặp sách của cậu, chưa tới 5 phút đã chạy về, trái phải mỗi tay cầm một cây kem ốc quế.

"Nào, mỗi bên liếm một cái!"

Kiến Hạ chớp mắt, ngoan ngoãn liếm mỗi bên một cái, cẩn thận phân tích mùi vị, miễn cưỡng chỉ vào một trong hai cây: "Cái này."

Lý Nhiên cười ngoác miệng: "Cái này là của McDonald's!"

Khuôn mặt Kiến Hạ hơi đỏ lên, cứng đầu cứng cổ: "Còn chưa nói xong mà, mình nói là cái này... không ngon bằng cái kia."

Lý Nhiên không tiếp tục cùng cô tranh luận, đưa cây kem KFC cho cô, bản thân cầm cây kem McDonald's lên bắt đầu cắn từng miếng lớn, miếng đầu tiên cắn đúng vào chỗ lõm Kiến Hạ vừa liếm qua.

Trần Kiến Hạ cảm thấy miếng này như thể cắn vào trái tim cô.

Cô cúi đầu lôi quyển sổ tay kiến thức cơ bản Ngữ Văn trong cặp ra, nhẹ giọng nói: "Ăn nhanh lên, đến giờ học rồi."

Giảng bài cho Lý Nhiên là một việc đặc biệt đau đầu, bởi lẽ những chỗ cần chú ý cậu hoàn toàn không bận tâm, những chỗ không cần chú ý cậu lại truy hỏi đông tây nam bắc đến tận cùng, lại còn toàn phá đám cô. Trần Kiến Hạ giảng về Lỗ Tấn *, Lý Nhiên liền nói Lỗ Tấn đã ghẻ lạnh người vợ cả trong khi bà vẫn chăm sóc bố mẹ ông trọn một đời, Lỗ Tấn cái người này nhân phẩm không ổn... khiến cô tức điên lên.

(* Lỗ Tấn (1881 - 1936): Một trong những nhà văn hiện đại sớm nhất và nổi tiếng nhất Trung Quốc.)

"Ảnh hưởng gì đến cậu! Ông ấy đi vệ sinh xong không xả nước cũng chẳng liên quan gì tới cậu! Bảo cậu học thuộc thì học thuộc đi!"

Trần Kiến Hạ rốt cuộc nổi điên, cầm quyển sách trực tiếp ném vào mặt Lý Nhiên. Đã 8 giờ rưỡi, Thành phố mùa Đông luôn chẳng có mấy hoạt động, người đi đường vắng vẻ thưa thớt, trong quán chỉ còn lại hai thực khách bọn họ.

"Mình có một đống sách bài tập còn chưa làm kia kìa, ngày mai còn phải nghe giảng, ở đây phí lời với cậu làm gì không biết!" Kiến Hạ xì khói đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lý Nhiên gỡ sách từ trên mặt xuống, cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trả cho Kiến Hạ, giữ đôi tay đang dọn đồ của cô lại: "10 giờ mới đóng cửa mà, cậu ngồi đây làm luôn đi, mình không phá rối cậu nữa. Phải rồi, cậu lấy máy CD ra đi, chúng ta nghe nhạc! Mang đi không?"

Gương mặt Trần Kiến Hạ thoắt hồng, vừa nhanh chóng vừa luyến tiếc rút tay ra, gật gật đầu.

Lý Nhiên đón lấy máy CD, đưa dây sạc cho Trần Kiến Hạ: "Cái này cậu giữ cẩn thận, hôm nay hết pin rồi, về tự sạc nhé. Sớm nên đưa cho cậu mới phải."

"Cậu cứ thế này mà tặng cho mình một cái máy CD, không sao chứ?"

"Rất nhiều tháng trước cậu đã hỏi qua rồi, mệt chết mất."

"Lúc ấy là vì cậu đưa cho mình máy CD của Vu Ti Ti, trong lòng áy náy day dứt. Bây giờ cậu cũng giúp mình báo thù rồi, mọi chuyện đã trôi qua, mình không thể cầm máy CD của cậu được nữa."

Lý Nhiên quan sát biểu cảm của Trần Kiến Hạ: "Vẫn còn giận mình à?"

Kiến Hạ theo bản năng cảm thấy lời này có chút kì quái, cứ như thể quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân mật vậy... Cô hơi vui vui, song ngoài mặt vẫn lạnh nhạt: "Mình... Mình hỏi cậu chút chuyện, cậu phải trả lời nghiêm túc."

Lý Nhiên ngửi ra mùi nguy hiểm, đầu lập tức lắc lia lịa: "Đừng hỏi, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, không phải cậu muốn làm đề sao? Mau làm đi làm đi."

Trần Kiến Hạ gõ nhẹ đầu bút lên mặt bàn, ngây ra một lúc.

Cô có thể hỏi gì đây? Hỏi rằng có phải lúc đầu cậu cũng rất thích Vu Ti Ti? Nếu như không có sự tồn tại của người anh em Lương Nhất Binh trở thành vật cản từ góc độ đạo đức, hai người các cậu có phải cũng rất có khả năng? Chỉ cần là những cô gái xinh đẹp thì cậu đều thích, Lăng Tường Xuyến cũng được, Vu Ti Ti cũng được... Thế nhưng mình không xinh đẹp.

Cậu đối với mình, là cảm giác gì? Người xung quanh nói gì cũng không được, mình muốn nghe cậu nói.

Mà Trần Kiến Hạ không dám thử thêm một lần nữa. Trước đây cô sợ đáp án là phủ định, giờ đây lại sợ đáp án là khẳng định - nếu vậy, cô sẽ lâm vào tình cảnh không biết phải thu dọn cục diện ra sao, còn thót tim hơn so với việc gặp Du Đan ở McDonald's một vạn lần.

Cảm giác tội lỗi trong lòng đã áp chế sự tò mò và chạnh lòng của Trần Kiến Hạ lại. Cô quả nhiên không hỏi nữa, vươn tay ra lấy một bên tai nghe, tự mình đeo lên, cúi đầu làm "Sổ tay Hóa học Vương Hậu Hùng".

Trong tai nghe vẫn là Châu Kiệt Luân, nhưng đã đổi thành một album khác. Kiến Hạ chìm đắm trong tiếng động nền, tiếng súng máy, tiếng trực thăng quạt cánh... lại khiến cô đưa bút như bay. Hôm nay làm đề rất thuận lợi, không biết có phải công lao thuộc về tâm trạng tốt do tiểu tử vô công rồi nghề bên cạnh mang đến cho mình hay không.

"Muộn thế này rồi cậu chưa về nhà, không sao chứ?"

"Bọn họ không quan tâm đâu."

"Ồ."

Kiến Hạ đóng quyển bài tập Hóa lại, giở sang sang Toán, tiếp tục với hàm số ngược.

Lý Nhiên tì cằm lên tay chơi trò Snake và Chuột đào đất trên điện thoại, đột nhiên quay đầu sang nhìn cô. Dưới ánh đèn trắng của quán  McDonald's, sườn mặt nhìn nghiêng của Trần Kiến Hạ chẳng được xem là rất đẹp đẽ, chóp mũi còn hơi bóng dầu, dáng vẻ vô cùng chuyên chú làm đề. Chỉ là mấy sợi tóc mai xòa xuống đáng yêu một cách kì lạ, khẽ khàng đung đưa theo từng cử động viết chữ.

Trần Kiến Hạ vẫn cúi đầu tính nháp như cũ, khuôn mặt lại vì sự chăm chú quan sát của cậu mà thoáng hồng: "Nhìn mình làm gì?"

"Mình nghĩ là cậu làm đề chăm chú như thế, không cảm thấy cơ đấy."

"Mình có tầm mắt *, cảm ơn."

(* Tầm mắt: Huhmm... Chỗ này không biết dùng từ gì cho dễ hiểu và chuẩn xác. Kiểu nhiều lúc mình không cần quay hẳn đầu sang hay đảo mắt mà vẫn có thể thoáng thấy được những gì bên cạnh ấy, cái đó gọi là tầm mắt ("Dư quang") :D)

Lý Nhiên gập điện thoại lại, cả người nằm bò trên mặt bàn, lơ đễnh thốt ra một câu: "Về sau cậu cứ đến McDonald's học bài đi."

"Vì sao?" Kiến Hạ hỏi ngược lại theo phản xạ, ngây ra một lúc, mới chuyển ánh mắt từ sách giáo khoa lên người Lý Nhiên đang uể oải.

Nhìn có vẻ hơi đáng thương.

"Được không?" Lý Nhiên thỉnh cầu lần nữa, ngước mắt lên đón lấy ánh mắt của cô, trên trán đã xuất hiện cả mấy nếp nhăn.

Kiến Hạ gật gật đầu, như bị ma xui quỷ khiến mà vươn tay ra, vỗ vỗ lên quả đầu đầy tóc của Lý Nhiên.

Lúc 9 rưỡi, nhân viên phục vụ bắt đầu phân chia khu vực đi úp ghế ngược lên mặt bàn, dùng chổi lau qua lau lại mặt sàn. Trần Kiến Hạ cảm thấy cứ ngồi tiếp thì có hơi ái ngại.

Lúc này cô mới phát hiện Lý Nhiên đã nằm trên mặt bàn ngủ luôn mất rồi. Cô tháo tay nghe ra, nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của cậu.

Trần Kiến Hạ có chút không nỡ lay cậu dậy, qua một lát nhân viên của quán lau đến khu vực lân cận, đụng phải chân Lý Nhiên, cậu thảng thốt bật dậy: "Mấy giờ rồi?"

"Nên về rồi," Trần Kiến Hạ nói, "Chuẩn bị đóng cửa rồi."

Lý Nhiên khoác chiếc áo lông mỏng mảnh lên, còn phanh ngực đã xách ba lô, bị Kiến Hạ ngăn lại: "Kéo khóa lên, vừa ngủ dậy đã ra ngoài sẽ bị cảm đấy, cậu còn không mặc nhiều một chút!"

Cô ngẫm nghĩ, tháo khăn của mình xuống, kiễng chân lên quàng vào cổ Lý Nhiên. Lý Nhiên ngây ra, khi kịp phản ứng lại liền vội vã cởi ra: "Đưa cho mình làm gì, cậu tự quàng đi!"

"Mình không sao, đội mũi vào, kéo khóa lên hết cỡ, cậu xem, lúc nào cũng bao bọc đến tận miệng, có giống nhà du hành vũ trụ không chứ?" Trần Kiến Hạ nhanh chóng vũ trang cho bản thân, sau đó lần nữa vươn tay giúp cậu quấn khăn lại thật chặt, có chút xấu hổ, "Đáng tiếc là sợi hóa học chứ không phải lông cừu, cũng không hoàn toàn chắn được gió, cậu, cậu quàng tạm nhé."

Lý Nhiên không còn thoái thác nữa, không biết vì sao im lặng, cả khuôn mặt thu vào trong chiếc khăn, chỉ để lộ ra đôi mắt, rất lâu sau mới trầm giọng nói: "Đi thôi, mình đưa cậu về."

Cứ đi mãi, tuyết bắt đầu rơi, từ bóng tối mịt mờ lẫn vào trong ánh đèn, li ti phất phơ, lành lạnh rơi xuống khuôn mặt. Cả thế giới giống như một chiếc đồng hồ cát tĩnh lặng, chỉ có hai chiếc bóng dài dài được thời gian phủ lên.

Trần Kiến Hạ một mực ngẩng đầu bước đi, ngây ngốc ngắm nhìn những bông tuyết bay loạn dưới ánh đèn đường màu cam, có cảm giác như đang bước vào cõi mộng, chỉ biết mỉm cười, hoàn toàn không khắc chế được.

"Sao cậu vẫn còn đeo tai nghe thế?" Lý Nhiên hỏi.

Kiến Hạ cố ý lập tức gỡ xuống: "Xin lỗi mình quên mất, cậu không định cho mình tai nghe."

Lý Nhiên mờ mịt rất lâu mới nhớ ra tình cảnh lần đầu tiên gặp gỡ của hai người bọn họ. Lúc chia tay, trước mặt lớp trưởng lớp bọn họ, cậu đã vui buồn bất định lấy lại tay nghe từ tay của cô.

Cậu rất bối rối: "Lần này định cho cậu rồi, không thì về cậu biết nghe kiểu gì chứ."

"Mình trêu cậu thôi, mình có tai nghe của máy ghi âm, cũng có thể nghe được."

"Cái này là của Sony, chất lượng tốt."

"Phải phải phải, cái gì của cậu cũng đều tốt cả."

Lý Nhiên vươn tay ra kéo lấy một bên tai nghe, tự đeo vào cho mình: "Của mình đương nhiên cái gì cũng tốt. Nào, cùng nghe."

Bọn họ đều quấn kín mít, đi đường trông rất ngố, giống như bị sợi dây tai nghe mỏng manh kết nối lại, thành một người máy hợp thể không linh hoạt.

Bài hát vang lên là "Tuyết Bắc Cực", album mới của năm nay. Lý Nhiên cảm thấy kì quái: "Không nghe Châu Kiệt Luân nữa à?"

"Đã phát đến hai lần rồi, phát hiện ra cậu còn một CD của Trần Tuệ Lâm nên thử một chút."

"Không phải của mình, là người khác bỏ lại."

"Người khác là ai?"

"Sao mà cậu cứ quan tâm nhiều thế?"

Trần Kiến Hạ đen mặt, không nói gì nữa.

Trong tai nghe một nam một nữ đang hát: "Có lẽ nước mắt của tôi, nụ cười của tôi chỉ là một màn biểu diễn hoàn mỹ", Trần Kiến Hạ đột nhiên hiểu ra, đôi lúc vẫn nên diễn kịch một chút thì hơn. Cô từng cảm thấy Lý Nhiên thông minh sắc bén, cho rằng mình có thể mãi mãi giữ sự tự nhiên trước mặt cậu, muốn nghe nhạc chính là nghe nhạc, chưa từng tới McDonald's chính là chưa từng tới McDonald's, cái gì cũng không cần phải ngụy trang – thế nhưng sự nhiệt tình trong sáng mà Vu Ti Ti diễn có phải cũng khiến cậu rung động? Giữa người với người, luôn phải mang những sự trần trụi thực tế đó che giấu đi, mới không làm sờn rách sợi liên kết yếu ớt.

"Là Hứa Hội. Đừng lo lắng vớ vẩn."

Cô vừa kết thúc quá trình nghiền ngẫm, bên kia liền khó chịu phun ra câu này.

"Có gì đáng để mình lo lắng cơ chứ?" Trần Kiến Hạ dường như mắc bệnh trí nhớ ngắn hạn, lại hỏi tiếp.

"Trong lòng cậu tự biết rõ."

"Mình không biết rõ." Trần Kiến Hạ nói xong tự bản thân cũng muốn nôn ọe, sao cô lại bắt đầu nói mấy lời vô vị ngu ngốc này cơ chứ, chẳng khác nào đóng phim truyền hình.

Lý Nhiên lại khùng lên: "Thế còn cậu với cái tên lớp trưởng giả thần giả quỷ kia là sao? Cậu ta vì sao lại xoa đầu của cậu? Chân tay không sạch sẽ."

Trần Kiến Hạ suýt nữa cười lớn. Chân tay không sạch sẽ - ai có thể liên hệ câu bình phẩm này và Sở Thiên Khoát được chứ? Cả thế giới sợ chỉ có một mình Lý Nhiên nói Sở Thiên Khoát như vậy.

Là vì cô.

Bọn họ ai cũng chưa từng nghĩ rằng, mình rốt cuộc đang đứng ở lập trường nào bình luận và can thiệp vào cuộc sống của đối phương, thế nhưng lại quen thuộc dễ dàng, không ai nói thẳng vào sự thật, để cho chút bá đạo đó lên men trong lòng.

Một chuyện đã chìm xuống rất lâu lại đột nhiên xẹt qua đại não Trần Kiến Hạ vào một thời điểm không thích hợp. Cô xoay đầu nhìn Lý Nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn mở miệng dò hỏi: "Lần trước, lúc mình về nhà, cậu nghe thấy những tiếng cãi vã trong điện thoại rồi hở?"

"Cãi vã gì?"

"Đừng giả vờ nữa," Kiến Hạ cúi đầu nhẹ giọng nói, "Cậu càng thế này mình lại càng khó chịu."

Lý Nhiên ngại ngùng vì diễn xuất dở tệ của bản thân, xoa xoa mũi: "Có nhà ai không cãi vã chứ, có là gì đâu."

"Nhưng không phải nhà nào cũng đáng xấu hổ thế này."

Lý Nhiên không an ủi cô. Trong trầm mặc, trái tim Trần Kiến Hạ từng chút từng chút chìm xuống.

Vì sao mình phải nhắc lại? Tự chuốc nhục vào thân. Trận đấu khẩu giữa mẹ và mợ cả trong buổi trưa trắng nhợt ấy vẫn còn rõ ràng trước mắt, khi Lý Nhiên nghe thấy những lời đanh đá chua ngoa và mắng chửi liên hồi ấy, sẽ nghĩ những gì?

Hô hấp của Kiến Hạ kiến khóa kéo chỗ gần mũi mờ hơi nước. Cô không đeo găng tay, một tay nhét vào túi áo, tay kia xách túi đựng hộp cơm, mặc dù ống tay áo lông đã che phủ hơn nửa mua bàn tay, những ngón tay thò ra bên ngoài vẫn buốt giá.

Lý Nhiên chú ý thấy: "Có lạnh không, đây là cái gì thế, đưa mình cầm cho."

"Không lạnh, không sao. Đây là túi đựng hộp cơm."

"Trường có nhà ăn, cậu mang cơm đi làm gì?"

"Là hoa quả, ngày nào mình cũng tự rửa chút táo hay quýt gì đấy, cắt thành miếng mang đi, có thể ăn mỗi giờ giải lao."

"Đưa cho mình đi."

"Cậu cũng không đeo găng tay mà, đều như nhau cả."

Kiến Hạ chưa dứt lời, mu bàn tay cầm túi đựng hộp cơm đã bị lòng bàn tay ấm áp của Lý Nhiên phủ lên. Cậu bao lấy cả bàn tay của cô, rất chặt.

"Thế thì cùng xách đi." Lý Nhiên nói.

Trần Kiến Hạ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, bên trong mũ áo lông, giống như tiếng trống, thình thịch thình thịch, vang lên bên tai.

Tòa nhà kí túc xá ở ngay trước mắt rồi. Sao lại gần như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play