Trần Kiến Hạ đột nhiên cảm thấy thật cô đơn.

Thời cấp Hai, cô rất xem thường những "chị em tốt" mà hôm nay hãy còn nắm tay nắm chân ngày mai đã trở mặt nói xấu lẫn nhau đó. Thế nhưng cũng không nói rõ được rốt cuộc bản thân là vì xem thường nên mới không có bạn, hay là vì không có bạn nên mới xem thường. Trần Kiến Hạ khắc khổ học hành, chí hướng cao xa, không thích túm năm tụm ba, một mình đi vệ sinh, một mình trở về nhà... Xem chừng có vẻ rất độc lập tự chủ.

Có lẽ chỉ là vì, lúc ấy cô vẫn chưa có tâm sự.

Lúc này thật sự muốn tìm một người để nói chuyện, cô mới phát hiện ra mình quá đỗi cô đơn, căn phòng học nhỏ hẹp không thể nào khắc chế được biển tâm sự mênh mông của cô. Chúng gào thét muốn được thoát ra, song lại không biết thoát ra rồi sẽ phải đi đến nơi nào.

Cậu có thể nghe mình nói chuyện được không? Sau khi nghe xong sẽ không cười nhạo mình chứ? Sẽ không bề ngoài tỏ ra lịch sự bên trong lại sốt ruột chứ? Sẽ không lập tức chạy đi kể cho bọn Lục Lâm Lâm chứ?

Trần Kiến Hạ mấy lần lén liếc Dư Châu Châu đều không mở nổi miệng, lúc Dư Châu Châu vùi đầu đọc truyện tranh thì sẽ không ngẩng lên, dù chỉ là một ánh mắt giao nhau cô cũng nhất định chớp lấy cơ hội mà lên tiếng. Thế nhưng không có. Nhìn thấy đã sắp đến giờ tan học, bên trong phòng học có chút ồn ào hỗn loạn, rốt cuộc Kiến Hạ cũng dồn hết dũng khí nói với Dư Châu Châu: "Cậu có rảnh không?"

Dư Châu Châu mờ mịt ngẩng đầu: "Hở?"

Đúng vào lúc này thì chuông tan học reo vang, mọi người lũ lượt đứng dậy thu dọn đồ đạc, toàn bộ căn phòng ồn ã huyên náo. Lời đã đến cửa miệng lại bị Kiến Hạ nuốt ngược vào trong.

Nhân sinh đúng là quá đỗi gượng gạo.

Cô cười khổ lắc lắc đầu, nói với Dư Châu Châu: "Không, không có gì, cậu thu xếp sách vở đi."

"Cậu muốn nói chuyện?"

Trần Kiến Hạ lập tức gật đầu như giã tỏi.

Tại sao ai ai cũng đều táo bạo thế này cơ chứ, ngoại trừ bản thân cô ra.

Thế nhưng kết bạn chưa bao giờ là một việc dễ dàng.

Trong vòng 10 phút, đầu tiên Trần Kiến hạ lộn xộn bày tỏ rằng mình vốn dĩ không phải người xốc nổi như thế, cô biết hai người chẳng thân thiết gì với nhau, nhưng có một số chuyện quả thật không biết phải trút bầu tâm sự với ai. Ấy, phải rồi, cậu có vội về nhà không? Nếu vội thì hôm khác nói chuyện cũng được, không sao đâu, thật sự là không sao đâu...

Dư Châu Châu một mực ngồi trên bệ cửa sổ ngoài hành lang lặng lẽ nhìn cô, nhìn tới mức khiến sống mũi của Trần Kiến Hạ toát mồ hôi lạnh.

Sao cô lại ngu ngốc thế này cơ chứ, lại còn hẹp hòi nữa. Đến cả lời khách sáo cũng thốt ra cứng nhắc không chịu được. Ngày quân sự hôm ấy, Vu Ti Ti làm thế nào mà có thể vừa thân mật vừa thoải mái kéo gần quan hệ giữa hai người bọn họ? Làm thế nào mà chỉ bằng vài câu đã đùa bỡn xoay mòng mòng cô được nhỉ?

Sống 17 năm rồi, vậy mà người duy nhất không tốn chút sức lực nào tiến được vào thế giới của cô, chỉ có Lý Nhiên.

Sự thân cận của hiện giờ có khả năng chỉ là ảo giác của một mình cô.

"Vì sao từ trước tới nay cậu không bao giờ cười thế?" Sau khi đã nói tới mức miệng lưỡi khô khốc, Trần Kiến Hạ cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi Dư Châu Châu.

Dư Châu Châu ngẩn ra, cúi đầu nghĩ ngợi, nói: "Hồi trước mình hay cười lắm."

"Thế còn bây giờ?"

Bởi thế Dư Châu Châu liền nở nụ cười, rất nhạt, thậm chí còn không được tính là cười. Cô lắc lắc đầu: "Không nói về mình nữa."

Kiến Hạ cảm thấy bản thân thật là vô duyên, thế nhưng cũng không biết phải chữa cháy như thế nào.

Dư Châu Châu nghiêng đầu nói: "Mình không vội về nhà, cũng sẽ không kể chuyện của cậu cho ai, thế nhưng không chắc có thể an ủi hay giúp đỡ được cậu. Nhưng mình sẽ cố gắng hết sức."

Khí chất giữa người với người vì sao có thể khác biệt đến vậy cơ chứ.

Giờ phút này thì Trần Kiến Hạ không còn muốn trút bầu tâm sự nữa rồi, chỉ muốn đập đầu vào tường.

Đã ngập ngừng nửa tiếng đồng hồ với Dư Châu Châu mà Trần Kiến Hạ vẫn chưa thể kể rõ ràng được tình trạng của mình. Thế nhưng Dư Châu Châu giữ rất đúng lời hứa, lắng nghe vô cùng chăm chú.

"Rất ngầu," Dư Châu Châu lộ ra chút ý cười, "Mình đã nghe thấy câu cậu bật lại Vu Ti Ti đó rồi. Người mà cậu ta thích đều thích Lăng Tường Xuyến."

Kiến Hạ có chút ngượng ngùng.

"Thế nhưng làm sao cậu biết được Vu Ti Ti thật ra thích là Lý Nhiên chứ không phải cái người gọi là anh em đó?" Dư Châu Châu chất vấn.

Trần Kiến Hạ ngẫm nghĩ: "Nếu không phải là thế, cậu ta vì sao lại không thể không bóp chết mình chứ."

"Cũng có lí," Dư Châu Châu gật đầu, "Cậu có muốn tìm hiểu về Lăng Tường Xuyến không? Mình và cô ấy là bạn học thời Tiểu học, thế nhưng không cùng lớp, không biết nhiều mấy. Cô ấy và một... người bạn của mình, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt."

Kiến Hạ bỏ qua từ "người bạn" bị ngắc ngứ rất lâu kia, mạnh bạo thẳng thắn hỏi: "Có tốt không?"

Dư Châu Châu: "Tốt. Thế nhưng có hơi ngốc."

"Ngốc?"

"À, cậu hỏi về Lăng Tường Xuyến ấy hở," Dư Châu Châu có chút xấu hổ, "Cô ấy, tính cách hiện giờ không còn giống mấy so với hồi nhỏ. Tóm lại là đã trưởng thành rồi."

"Thế hồi Tiểu học thì thế nào?"

"Cậu quan tâm lúc đó làm gì," Dư Châu Châu cười cô, "Lúc đó vẫn còn chưa dậy thì, Lý Nhiên cũng chưa quen cô ấy."

Trần Kiến Hạ suýt nữa thì bị sặc nước bọt.

"Vu Ti Ti nói Lý Nhiên thích Lăng Tường Xuyến, cậu buồn cái gì vậy? Trừ khi là cậu thích Lý Nhiên?" Dư Châu Châu hỏi.

Thích thích thích. Có lẽ vì hành lang của khu hành chính quá rộng, khoáng đạt tới mức đem lại cảm giác an toàn, Trần Kiến Hạ nghe thấy câu hỏi này đã không còn kinh hãi nữa, chỉ ngây ra nhìn chằm chằm mũi giày của mình, gót chân gõ nhè nhẹ vào chân tường: "Mình không biết. ...Cậu có thích ai không?"

Dư Châu Châu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào khiến Trần Kiến Hạ kinh ngạc, đôi mắt cong cong như một chú hồ ly hiền lành, thẳng thắn nói: "Có."

Kiến Hạ đột nhiên cảm thấy mình đã gần gũi với Dư Châu Châu hơn, trở nên hưng phấn: "Ai thế? Có học trường chúng ta không?"

"Có, nhưng anh ấy đã tốt nghiệp lâu rồi."

"Thế anh ấy cũng thích cậu chứ?"

Dư Châu Châu thu lại nụ cười, lắc lắc đầu: "Mình không biết."

Bọn họ cùng chìm vào trầm mặc.

Người mà bạn thích không thích bạn, câu đố này bắt đầu từ năm mười mấy tuổi, sau đó có thể phải mất cả đời để trả lời. Dẫu có được đáp án hay không thì mối tương tư đằng đẵng cũng phải thu về, lời thề hẹn sắt son bị phản bội, vô tâm vô tư đến đâu cũng sẽ bị tình yêu phản xạ ngược lại.

Bản thân người trả lời không dám chắc chắn, song người đặt câu hỏi lại có được vài phần an tâm.

"Đi hỏi cậu ấy đi," Dư Châu Châu phá vỡ sự trầm mặc, "Đi hỏi cậu ấy."

Khuôn mặt Kiến Hạ thoắt cái đỏ lựng.

Dư Châu Châu rút di động ra nhìn giờ, xách chiếc ba lô bên cạnh bệ cửa sổ lên: "6 giờ kém 5 rồi, cậu nên đi rồi."

Trần Kiến Hạ nhìn theo bóng cô rời đi, lần này lưu loát chuyển câu "Mình có thể làm bạn với cậu được không" thành "Mình có thể thường xuyên nói chuyện với cậu được không?"

Lúc này Dư Châu Châu đã nở nụ cười, dường như đang cười sự thận trọng dè dặt của cô.

Kiến Hạ ngồi thêm một lát trên bệ cửa sổ, hành lang khu hành chính vẫn chưa sáng đèn, ánh đèn từ khu thương mại phía xa chiếu tới từ phía sau lưng cô, bóng đổ dài xuống nền đất.

Cô có thích Lý Nhiên không? Cảm giác chua xót lại mong chờ này, thêm cả chút ngọt ngào đứt quãng nữa, chính là thích ư?

Cố ý tới muộn vài phút, không muốn chờ cậu; muốn cậu gọi điện thoại mất kiên nhẫn hỏi "Cậu chết ở đâu rồi thế hả", muốn trở nên cao ngạo... Tâm tư là thứ không cần ai dạy cũng tự học được.

Trần Kiến Hạ đặt tay phải lên lồng ngực, cảm nhận nhịp tim thình thịch của mình. Căng thẳng, chán nản, tự ti, hưng phấn, dường như sắp sửa bóp nát trái tim của cô rồi, thế nhưng lấn át tất cả vẫn là cảm giác tội lỗi.

Cô là một nữ sinh bị quản thúc quá tốt, ngoan ngoãn hiền lành, quy củ nghe lời, làm sao có thể hưởng thụ cảm giác tội lỗi này một cách sung sướng được cơ chứ.

Tối nay nhất định phải học bài đến sau 12 giờ, làm hết chỗ bài tập dạng từ Tiếng Anh.

Cô lặng lẽ nói với bản thân. Cảm giác tội lỗi dường như đã giảm bớt đi một chút.

Trần Kiến Hạ chạy tới cổng bên, không hề nhìn thấy bất kì ai.

Cô thở hồng hộc, thở ra từng đám khói trắng lớn, lồng ngực tràn đầy khí lạnh của sự thất vọng.

Đột nhiên một quả bóng tuyết đập trúng vào gáy của cô, lực ném không lớn, chỉ khiến cho cô bị giật mình. Trần Kiến Hạ giống như một chú thỏ hoang mang quay đầu lại, nhìn thấy Lý Nhiên đang cầm một quả bóng tuyết nữa đi ra từ phía sau chiếc cây.

 "Con mẹ nó, cậu định để ông đây chết lạnh đấy à?" Cậu gào lên.

Thế nhưng Trần Kiến Hạ lại cười, để lộ ra hàm răng nhỏ trắng bóc, giống như bị tuyết lọt vào cổ áo là chuyện gì đó vui vẻ lắm.

"Thế thì sao không gọi điện cho mình!"

 "Cậu nói mà không thấy xấu hổ à? Tự mình không biết xem đồng hồ sao!" Lý Nhiên tức giận hầm hầm đi tới, vươn tay ra thọc vào trong cổ Kiến Hạ, bàn tay lạnh lẽo áp vào cổ áo được bao bọc trong lớp khăn quàng ấm áp khiến Trần Kiến Hạ kêu lên một tiếng né người, thế nhưng lại bị Lý Nhiên giữ chắc.

Đến tận hai phút sau, Lý Nhiên mới cảm thấy mình thất thố.

Cậu vội vàng đưa tay ra, nhưng không biết nên làm như thế nào, phủi phủi bừa bên trái bên phải, từ đằng sau ra đằng trước, sau đó lại nhét tay vào lại túi áo, có chút thẹn quá hóa giận trừng mắt với Kiến Hạ, tựa như cô mới là người mời cậu tới gây chuyện vậy.

Trần Kiến Hạ không hề cảm thấy lạnh. Cổ của cô nóng tới mức sắp chín cả rồi.

Bọn họ lại tới quán lần trước ăn đồ ăn vặt Tứ Xuyên. Ông chủ đã quen mặt Lý Nhiên, cậu vừa vào cửa đã dùng giọng Tứ Xuyên chào hỏi cậu: "Đến đấy à? Xiên * nhé?"

(* Bản gốc: 次串串. Món xiên ở đây ngoài thịt ra thì còn có rất nhiều loại khác như tôm, trứng, rau củ quả, nội tạng, chân gà, cánh gà, cá viên, váng đậu,... Với cả món xiên này nấu chín kiểu nhúng trong nước dùng, giống như lẩu ấy ạ, chứ không phải cho lên than nướng như Việt Nam mình hay ăn :)))

Lý Nhiên quay đầu sang hỏi cô: "Ăn không?"

Trần Kiến Hạ nghi hoặc: "Xiên là cái gì?"

Bởi thế cậu liền lớn tiếng nói với ông chủ: "Ăn xiên ạ! Thực đơn đưa cho cháu, cháu tự chọn món."

Kiến Hạ tì cằm lên mặt bàn, ngoan ngoãn nhìn cậu gọi món, đột nhiên có cảm giác cậu chỉ đang tỏ vẻ nghiên cứu thực đơn cho hoành tráng chứ thực chất toàn chọn những món mà ảnh minh họa trông có vẻ đẹp.

"... Cậu có thích ăn váng đậu không? Mà thôi cứ gọi cho cậu hai xiên. Ăn lòng hay dạ dày bò? Mình thấy trên tivi nói màu trắng của dạ dày bò thực ra đều là nhuộm bằng hóa chất, thế nhưng nói không chừng lòng cũng nhuộm bằng mực đen, không bằng cứ gọi cả hai mỗi loại một ít, đằng nào cũng bẩn như nhau, mà ăn cũng chẳng chết nổi người. Này, cậu xem xem đã đủ chưa... À, cậu còn muốn ăn óc lợn nữa không? Hỏi cậu đấy!"

Kiến Hạ bừng tỉnh, gật đầu bừa.

Lý Nhiên đứng dậy, trả thực đơn cho ông chủ, thuận tay lấy hai chai coca thủy tinh trong chiếc thùng dưới đất lên, bật nắp rồi đưa cho Kiến Hạ một chai.

"Cậu tìm mình có chuyện gì?" Cậu hỏi.

Kiến Hạ trốn tránh mắt của cậu, uống từng ngụm coca nhỏ: "Không có chuyện gì cả."

Lại ngừng một lúc, tựa hồ như lơ đãng đề cập đến: "Buổi chiều ngày hôm nay lớp mình tổng vệ sinh. Có một mỹ nữ lớp (2) tới tìm lớp trưởng lớp bọn mình, cực kì xinh đẹp."

Lý Nhiên tiện miệng tiếp lời: "So sánh với cậu ấy à? Thế thì chưa chắc đã xinh đẹp bao nhiêu."

Một lúc sau Trần Kiến Hạ mới tiêu hóa xong, giẫm cho cậu một cái dưới gầm bàn.

"Lần trước cậu nhổ cả óc lợn lên giày của mình, còn chưa đền đâu đấy nhé!" Lý Nhiên không chút khách khí nào chuẩn bị giẫm trả, Trần Kiến Hạ vội vã rụt chân về, nhẹ giọng nói: "Cô ấy tên là Lăng Tường Xuyến."

Cô không tin tưởng lắm vào kĩ năng diễn xuất của mình, bởi thế dứt lời liền tiếp tục cúi đầu uống coca. Lúc này đạo cụ quan trọng biết bao cơ chứ.

Lý Nhiên nheo mắt nhìn cô, nhìn tới mức khiến cô không dám ngẩng đầu lên.

"Vu Ti Ti lại nói cái gì với cậu rồi?"

Giống hệt như mấy diễn viên mà vừa nghe tin dữ liền đánh rơi đĩa, vừa nghe lén liền giẫm phải cành cây, vừa tám chuyện liền làm cháy thức ăn đó, Trần Kiến Hạ vừa vào cảnh liền sặc ngay coca.

"Không có." Cô lắc đầu.

Lý Nhiên rũ mi mắt nhìn cô, cũng không vạch trần, khoanh tay cười lạnh: "Thế à. Thế thì cậu nhắc tới Lăng Tường Xuyến với mình làm gì?"

"Vì mình cảm thấy cô ấy xinh đẹp, đây không phải chỉ là thuận miệng tán chuyện thôi hay sao."

"Ồ. Đúng là xinh thật."

Mười phút im lặng khó xử trôi qua, Kiến Hạ rốt cuộc cũng mở miệng, lí nhí như tiếng muỗi kêu: "Nghe nói cậu thích cô ấy?"

"Liên quan gì đến cậu?"

Một câu nói không khác nào tạt nước lạnh. Nhân quả luân hồi, câu nói mà buổi chiều ngày hôm nay cô dùng để vặc lại Vu Ti Ti, cuối cùng dựa vào năng lượng của vũ trụ quay trở về ứng nghiệm lên chính cô.

Trần Kiến Hạ bóp chặt chai coca, đáy chai bụi bẩn ấn lên áo lông đen, để lại một nửa hình tròn màu xám.

"Ngại quá," cô gắng sức giữ cho giọng nói của mình không run rẩy, "Mình... hỏi bừa thôi, ngại quá."

Lòng tự tôn của Trần Kiến Hạ nói với bản thân, dù cho thái độ của Lý Nhiên có tệ hơn nữa, suy cho cùng vẫn là do cô thất lễ trước, bị đuối lí, bởi thế nên bình tĩnh xin lỗi, không được khóc, không được tức giận, nếu không sẽ chỉ càng mất mặt thêm.

Toàn thân cô nhẹ nhàng run rẩy, cật lực đè nén xuống.

Xong rồi, rõ ràng là không có thiên phú trong lĩnh vực này, đừng giả vờ nữa.

Trần Kiến Hạ đứng lên, nhỏ giọng nói: "Mình không ăn nữa đâu."

Vừa đi được hai bước liền bị Lý Nhiên tóm được, kéo ngược trở lại. Cô va vào người cậu, suýt chút nữa thì khiến cả hai cùng ngã nhào xuống đất, khó khăn lắm mới đứng vững được, cứ thế đứng đờ ra ở chính giữa căn phòng.

"Cậu run cái gì thế?" Cậu vô tội nhìn cô.

Mất mặt, mất mặt quá. Trần Kiến Hạ cúi đầu để mấy sợi tóc mai che khuất bớt gò má nóng bừng và vành mắt đỏ ửng của mình. Đúng lúc này ông chủ vừa vặn bê một nồi xiên lên, nhìn thấy hai người bọn họ, dáng vẻ thản nhiên như không, dùng chất giọng dày khỏe khuyên nhủ một câu: "Cãi cọ gì thế? Ăn cơm ăn cơm!"

Trần Kiến Hạ liếc nhìn nồi nước dùng cay màu đỏ sóng sánh mỡ, đói tới mức bụng sôi ùng ục, lại thêm không thể thoát nổi khỏi lực tay của cậu, bởi thế rốt cuộc đường cùng bứt giậu, hét lớn một câu: "Mình ngại ngùng không được sao? Rất mất mặt có hiểu không?!"

Ông chủ nhanh chóng ý thức được tình hình mà lui vào phía trong bếp.

Lý Nhiên ấn mạnh Kiến Hạ ngồi xuống chỗ, đưa cho cô một đôi đũa: "Ăn! Ăn xong rồi nói!"

Dứt lời liền vùi đầu ăn phần của mình, nuốt được hai miếng mới ngẩng đầu lên trừng mắt với Trần Kiến Hạ, khuôn mặt viết đầy chữ "Cậu mà không ăn thì mình sẽ banh miệng cậu ra nhét thức ăn vào đấy". Kiến Hạ quả thực đã đói tới mức không chịu nổi được nữa, cũng chẳng có chút tiền đồ nào mà rút lấy một xiên, trùng hợp vào đúng xiên lòng bò mà Lý Nhiên nói là "Ăn cũng chẳng chết nổi người".

"Cái thứ này có gì đáng ăn cơ chứ." Trần Kiến Hạ nghĩ thầm, lại ăn thêm một xiên nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play