Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

"Vậy thì hiện tại đây là..."

"Kì thực một quán khác đã chuyển vào đây trong những năm 50 – nói thế này cũng không hoàn toàn chuẩn xác. Nên nói là, trong những năm 50, quán cũ đã dọn đi, đến những năm 80, cải cách mở cửa [3] phát triển rất mạnh mẽ, nơi này được xây lại thành một tòa nhà ba tầng theo phong cách phương Tây rồi lại treo chiếc biển hiệu bằng đồng từ năm 1926 lên, đem hai thứ vốn chẳng có chút liên quan nào ghép lại với nhau, sau đó nói với bên ngoài rằng, đây là quán ăn đã có 100 năm lịch sử. Luận điệu của con buôn mà."

Lý Nhiên vô tư nói xong, mới để ý thấy vẻ mặt Trần Kiến Hạ phía đối diện phảng phất chút buồn bã.

"Lại sao rồi? Cậu lại nghĩ tới chuyện mình thi đạt hạng 16 toàn khối?"

Trần Kiến Hạ nhắm mắt rồi đảo con ngươi, Lý Nhiên đứng dậy lại định làm động tác móc mắt cô, thật may là đúng lúc này phục vụ bưng bánh bao khai vị lên, kịp thời gián đoạn trận tranh cãi sắp xảy ra giữa hai người bọn họ.

"Chỉ là mình cảm thấy rất tiếc nuối. Hóa ra ngay cả tòa nhà này cũng không còn là tòa nhà của trước đây nữa rồi."

Lúc Lý Nhiên phết mứt lên bánh bao, Kiến Hạ khẽ nói.

Thế nhưng cậu không hề cười nhạo, ngược lại vẻ mặt cũng thấp thoáng một tia nuối tiếc, song sau đó nhanh chóng chuyển giọng an ủi cô:

"Dù sao cũng chẳng có gì đáng để đau buồn đâu. Tiệm bánh trà của ông chủ Do Thái đó được xây từ 100 năm trước, cậu nghĩ thử xem, 150 năm trước nơi này nói không chừng lại là phủ đệ của vị quan triều Thanh nào đó, bên trong còn có một vị khuê nữ muôn phần xinh đẹp. Người nên đau lòng phải là vị quan ấy mới đúng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngôi nhà của mình biến thành tiệm cơm. Lịch sử chính là như vậy, cái mới thay thế cái cũ, không có gì đáng để bận lòng. Cậu cảm thấy mình là truyền thống, song vị quan đó thậm chí cảm thấy ngài ta còn là tổ tông nữa cơ."

Kiến Hạ nghe tới mức ngơ ngẩn, dường như mọi đồ vật xung quanh đều in dấu hơi thở của cuộc sống từ cả trăm năm trước, thế nhưng bọn họ chỉ có thể bất lực. Bởi lẽ bọn họ đang sống trong hiện tại.

"Vì sao cậu lại biết mấy thứ này thế? Hay là, dân bản xứ ở đây đều biết cả?"

"Dân bản xứ không thèm quan tâm đâu. Biết cái rắm."

"Thế cậu nghe ai nói vậy?"

"Thành phố này rất quen thuộc với mình. Ông nội mình là nhân viên đưa thư, chẳng có chỗ nào mà ông không biết. Hồi nhỏ mình thường cùng ông đi lang thang khắp nơi."

Kiến Hạ thất thần nhìn cậu, thế nhưng không cách nào hình dung ra nổi mái tóc đỏ kia khi kết hợp với bộ đồng phục màu xanh của nhân viên đưa thư sẽ thành dáng vẻ gì. "Đỏ với xanh đẹp như mông chó" – cô cười khẽ.

"Nhưng mà," giọng nói của cô đong đầy ý cười, "Không phải cậu ngũ hành không khuyết tiền hay sao, vì sao ông cậu lại là người đưa thư?"

Hỏi xong Kiến Hạ mới cảm thấy mình thật vô duyên.

Người đưa thư thì có sao cơ chứ, sao cô cứ chuyển chủ đề về vấn đề tiền nong này mãi vậy.

"Ý mình không phải như thế, nghề đưa thư rất hay, mình chỉ tùy tiện nói ra thôi..."

Lý Nhiên yên lặng nhìn cô.

Kiến Hạ rầu rĩ cúi đầu, "Lý Nhiên, mình thực sự không hề có ý đó. Mình vốn là đứa không biết cách ăn nói, cậu cũng biết mà. Đừng giận nhé."

Thế nhưng Lý Nhiên lại đưa chiếc bánh bao đã được phết mứt trong tay cho cô, "Ngược lại, mình cảm thấy, cậu đúng là rất thật thà."

Các món Nga quả nhiên rất khó ăn, thịt bò và thịt cừu om đều không chín kĩ, bánh mì khô khốc, canh Borscht [4] cũng nhạt nhẽo kém mùi vị.

"Chào mừng đến với thập niên 70 của thế kỉ trước. Đây chính là sự phục vụ và chất lượng của nhà hàng quốc doanh, dù có ngồi lên cỗ máy thời gian cũng không có cơ hội được thể nghiệm đâu." Lý Nhiên nhìn Kiến Hạ nhếch môi cười, khuôn mặt tràn đầy vẻ "khôn không đến trẻ, khỏe không đến già." [5]

Kiến Hạ buột miệng: "Cậu kì lạ thật đấy."

"Mình, kì lạ?" Lý Nhiên tỉnh táo trở lại, đưa tay lên vuốt mái tóc dựng ngược.

"Mình không nói về cái này." Kiến Hạ lắc đầu.

Cậu chỉ là một nam sinh nổi loạn, không để ai vào mắt, liều lĩnh đến to gan lớn mật, song những câu chuyện lạ lùng cổ quái mà cậu kể về lịch sử và thời đại lại toát ra sự trầm ổn đĩnh đạc. Những kiến thức mà người đồng trang lứa cảm thấy chẳng có tác dụng gì cậu lại thuộc nằm lòng, trong lời nói ẩn chứa sự tôn trọng và thấu hiểu dành cho người cũ cảnh xưa, dường như không hề có chút liên quan nào với vẻ bề ngoài, mà đồng thời cũng hòa hợp một cách kì lạ.

Thời khắc này, ngoài tò mò và bị chấn động, Trần Kiến Hạ phần nhiều là cảm thấy hổ thẹn trước hành động lấy thành tích để bức người ta ngay giữa phố phường đông đúc của mình.

Cô từng cho rằng Lý Nhiên là một cậu trai hư hỏng vô học chỉ biết dựa vào tiền của gia đình. Còn hình ảnh của cô trong mắt Lý Nhiên, sợ rằng chính là một mọt sách vừa đáng thương vừa ham hư vinh.

Ý nghĩ kích động "làm bạn bè" trong đầu đã bị quét trôi sạch sành sanh. Cô xấu hổ tới mức không biết nên giấu mặt vào đâu.

Lý Nhiên móc tiền ra thanh toán, Trần Kiến Hạ cúi đầu nghịch điện thoại – chỉ là lật qua lật lại, mở khóa màn hình, khóa màn hình, rồi mở khóa màn hình,... Cái điện thoại này của bố cô thậm chí đến cả trò Snake cũng không có.

Trần Kiến Hạ đột nhiên cảm thấy tất thảy mọi thứ của bản thân đều thảm hại biết bao.

Cô quyết định vài hôm nữa sẽ đến hiệu sách, vào quầy lịch sử và triết học gì đó để bổ sung tri thức – mặc dù Trần Kiến Hạ từng cho rằng những thứ đó có thể từ từ học hỏi, còn mục tiêu cấp thiết trước mắt là chuẩn bị thật tốt mọi việc cho kì thi Đại học – nhưng hiện giờ cô đã không còn suy nghĩ như vậy nữa.

Cuối cùng Kiến Hạ cũng thông suốt. Đối với cô, thi cấp Ba cũng được, thi Đại học cũng được, tất cả những thứ đó đều chỉ là phương tiện để giúp cô có thể rời đi chứ không phải mục đích. Kì thực cô vẫn luôn hy vọng về sau mình có thể trở thành một người ưu tú thực sự.

Để không còn phải phụ thuộc vào hoàn cảnh xung quanh. Để không còn phải chịu ấm ức.

Trần Kiến Hạ lủi thủi đi theo Lý Nhiên ra khỏi cửa, tâm trạng rất phức tạp. Cô cảm thấy mình nên về kí túc xá, nghỉ ngơi sớm một chút, quay trở về thế giới của bản thân sớm một chút, lo lắng việc đối phó với lớp (1) của Chấn Hoa. Thế nhưng khi nhìn thấy con phố sáng đèn rực rỡ, cô lại thật lòng rất không nỡ.

Ánh mắt cô và ánh đèn hòa quyện thành một.

Lý Nhiên nghĩ đến nát óc cũng không hiểu nổi vì sao trường học cách con phố này không xa là mấy, đi bộ chỉ 15 phút, vậy mà cô nương bên cạnh dáng vẻ cứ giống hệt như chuẩn bị sinh li tử biệt với ai. Có khi nào vì học nhiều quá nên ngu luôn rồi không?

"Ngày mai còn phải đi học, mình tiễn cậu về kí túc xá nhé."

Kiến Hạ theo phản xạ gật đầu, sau đó mới vội vàng lắc lắc: "Không cần tiễn đâu, có mỗi vài bước chân, mình tự đi là được rồi. Hôm nay, hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu. Hôm khác mình nhất định sẽ mời lại cậu ăn cơm."

Lý Nhiên vô thức mỉm cười.

Nhìn thấy ánh mắt Kiến Hạ vẫn còn hướng về phía tiệm cơm Tây, dáng vẻ ngốc ngếch lúc này của cô lại khiến trái tim cậu bất giác mềm ra.

"Nếu như cậu thích dạo chơi trên con phố này thì cuối tuần nào cũng có thể đi, dù sao cũng rất gần."

Kiến Hạ lặng lẽ gật đầu, "Mình biết rồi."

Lý Nhiên bước vài bước về phía trường học, vốn dĩ cho rằng Kiến Hạ sẽ đi theo, không ngờ ngoảnh đầu lại thấy cô vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Trần Kiến Hạ, cậu sao thế?"

Kiến Hạ lắc đầu, chạy vài bước nhỏ bắt kịp cậu.

"Cậu lưu luyến à? Cậu còn phải ở đây tận ba năm nữa cơ, thứ có nhiều nhất chính là thời gian."

"Nhưng mà," Kiến Hạ cúi đầu nghiêm túc nói, "Mình cái gì cũng không biết, chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa, lãng phí hết cảnh sắc."

Nụ cười trên môi Lý Nhiên tắt lịm, "Sao mà có mỗi việc dạo phố cậu cũng nghiêm túc hệt như thi Đại học thế? Không mệt à?"

Kiến Hạ không giải thích.

Từ trước đến nay cô chưa từng mộng tưởng Lý Nhiên sẽ hiểu được chút tâm sự nhỏ bé của mình. Dù sao thì cũng chưa từng có ai khác hiểu được. Đằng sau tầng tầng lớp lớp những điều không thể diễn đạt thành lời là sự tự ti và cảm giác bất lực của Trần Kiến Hạ.

"Vậy thì lần sau, để mình đi cùng cậu."

Kiến Hạ kinh ngạc mà mừng rỡ ngẩng đầu, ngọn đèn đường sáng rỡ in bóng trong đáy mắt cô, hai đốm sáng vàng cam, khiến Lý Nhiên đột nhiên không dám nhìn thẳng.

Cậu chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi.

Đương nhiên cũng không tùy tiện đến mức ấy. Bình thường cậu đâu có tốt bụng và nhiệt tình được giống lúc này.

"Thật không?"

"Thật."

"Kể cho mình nghe về con phố cổ và lịch sử của những kiến trúc đó?"

"Mình phải nhắc nhở cậu trước rằng, thi Đại học không hỏi mấy thứ này đâu nhé, cậu có chắc chắn không đấy?"

"Thế rốt cuộc là cậu có kể hay không!"

"Kể, kể, kể!"

Lý Nhiên quay sang, nữ sinh bên cạnh đang cúi đầu nhìn đường, chỉ để lộ ra sườn mặt thanh tú, lúm đồng tiền bên khóe môi cũng đong đầy ánh đèn màu cam.

Ánh mắt của cậu rơi xuống cổ cô. Mặc dù dây treo điện thoại đã sớm bị cậu vứt đi nhưng trên cổ vẫn còn lưu lại vết hằn mờ mờ, phiêm phiếm hồng. Mái tóc dài của thiếu nữ tùy ý buộc sau đầu, không cẩn thận còn để sót mấy lọn vương trên bờ vai, khiến cậu đột nhiên rất muốn vươn tay ra vuốt lấy.

Lúc chia tay, Kiến Hạ nhất quyết không để Lý Nhiên tiễn tới cổng kí túc xá.

Lý Nhiên biết cô không muốn bị thầy quản lí nhìn thấy.

"Hôm nay cảm ơn cậu nhé."

"Sao mà phiền phức thế, cảm ơn biết đến bao giờ mới xong. Không còn gì để nói thì thôi, mau đi đi."

Kiến Hạ ngượng ngùng gật đầu, xoay người bước được hai bước lại đứng lại.

"Tối nay vì sao cậu lại lang thang một mình trên phố?" Cô hỏi.

"Bởi vì mình không muốn về nhà." Lý Nhiên trả lời vô cùng thản nhiên.

Cậu nhìn thấy khẩu hình của Trần Kiến Hạ, hai chữ "vì sao" dường như không thoát ra khỏi miệng, song cũng không nuốt ngược trở lại được, đành biến thành một nụ cười gượng gạo.

"Vì sao?" Cậu hỏi.

"Hả?"

"Nếu đã muốn hỏi vì sao thì sao không hỏi đi?"

Ánh mắt người thiếu niên sáng tối không rõ.

Trần Kiến Hạ trầm mặc thật lâu, sau cùng vẫn mỉm cười.

"Có lẽ là vì, những gì mình không muốn gặp phải thì cũng đừng làm với người khác."

Bọn họ nói tạm biệt lần nữa.

"À, phải rồi, thực sự là cậu thi rất tốt. Câu chuyện vừa nãy của mình không phải để lòe cậu đâu, bởi vì mình không thích đọc sách. Nhưng mà cậu thi rất tốt, thật đấy."

Lý Nhiên bỏ lại câu nói đó rồi rời đi. Trần Kiến Hạ lại đứng ngây ra ở chỗ cũ rất lâu.

Vừa gượng gạo, lại vừa có chút vui vẻ.

Gió đêm hè dịu dàng thổi bay mái tóc Trần Kiến Hạ. Cô thọc tay vào túi áo lấy chìa khóa lại vô tình chạm phải chiếc di động cũ, rút ra mở khóa, trên màn hình màu cam chỉ có một số điện thoại liên lạc duy nhất.

Lý Nhiên.

Trái tim Trần Kiến Hạ đột nhiên vô duyên vô cớ nhảy nhót trong lồng ngực.

-------------------------

[1] Broadway: Gọi tắt của Broadway theatre, là một rạp hát nổi tiếng nằm ở Newyork, Mỹ.

[2] Bánh trà (nguyên văn: 茶食店): Là một tiệm bán các loại hoa quả mang hơi thở Moscow, cà phê, thực phẩm và các món ăn phương Tây. Tiệm bánh trà được nhắc tới trong chương này là có thật, Bát Nguyệt Trường An đã miêu tả lại tiệm 米尼阿久尔餐厅 ở quê hương chị (sorry các bạn vì mình không sao tra ra được tên Tiếng Anh của tiệm TvT). Biết đâu đấy lại có một ngày đẹp trời nào đó có duyên đến được đây ăn giống Trần Kiến Hạ, nhỉ xD

[3] Cải cách mở cửa: Thường dùng để chỉ chính sách mà Trung Quốc bắt đầu thực thi từ năm 1978 về mặt kinh tế, chủ yếu bao gồm việc chia đất đai của địa chủ cho nông dân, thu hút vốn đầu tư nước ngoài,...

[4] Borscht: Một món canh thịt bò truyền thống của người Nga.

[5] Khôn không đến trẻ, khỏe không đến già: Nguyên văn: 不听老人言,吃亏在眼前 – ý nói phải nghe theo lời khuyên nhủ của những người đi trước, đã có kinh nghiệm, bằng không chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play