Biểu hiện của Hoàng hậu bị Thái hậu nhìn thấy, bà ta âm thầm cười sau đó ung dung thản nhiên.

Một trái một phải dắt tay Hoàng hậu và Hứa quý phi trở lại Ninh Thọ Cung, nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quanh và cung thất được quét dọn sạch sẽ, Thái hậu lại tán dương.

''Chẳng trách Hoàng thượng coi trọng con, làm tốt lắm'' Thái hậu vỗ vỗ lên tay Quý phi.

Hứa quý phi lại thụ sủng nhược kinh: ''Thái hậu nương nương thích thì chính là hiếu tâm của thần thiếp''

Thái hậu cười gật gật đầu, kéo tay hai người ngồi trên chính điện, nhìn phi tần chia nhau ngồi hai bên.

''Trời nóng, các ngươi cũng vất vả, Nhạn Thu cho người làm chút canh đậu xanh mang tới đây giải nhiệt đi''

''Dạ'' Nhạn Thu cười rời đi.

Thái hậu khẽ cười nói việc nhà với chúng phi tần, còn nói sau này muốn các nàng tới Ninh Thọ Cung ngồi nhiều một chút, cứ náo nhiệt như vậy mới tốt.

''Ai gia đến Tín Sơn một chuyến, vốn muốn thanh tĩnh ai ngờ Tín Sơn kia quá thanh tĩnh, ai gia không thích ứng được, quả nhiên người già đều thích náo nhiệt.''

''Thái hậu nương nương, chỉ cần người không chê thần thiếp ngu dốt là tốt rồi, thần thiếp mỗi ngày nguyện ý đến bồi bạn với Thái hậu'' Dương mỹ nhân tiến lên nói chen vào.

Ánh mắt mọi người đổ dồn tới, nàng ta đang đắc ý dào dạt nịnh bợ Thái hậu, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của người cung quanh.

Có Dương mỹ nhân xung phong, khó có thể không nói.

Thực tế Hoàng thượng và Thái hậu không phải quan hệ ruột thịt nên khó xử, bây giờ từng người các nàng thân cận với Thái hậu như vậy, để sau khi Hoàng thượng hồi cung sẽ nghĩ thế nào?

Nhưng nếu không bày tỏ thái độ...thì không qua được tình huống hiện tại.

Nhưng Diệp Tư Nhàn không có nghĩ nhiều như vậy, không muốn tới chính là không muốn tới.

Nàng mỉm cười nhìn Dương mỹ nhân, cảm thấy người này có thể sống trong hậu cung tới bây giờ đúng là đời trước không biết tích bao nhiêu đức nữa.

Còn bên này, Thái hậu nhìn chúng phi tần đều nói muốn bầu bạn với mình, mừng rỡ cười không ngừng.

''Các ngươi tuổi còn trẻ, vẫn là nên phụng dưỡng Hoàng thượng cho tốt, một lão bà như ta có gì tốt mà bồi, không cần không cần''

''Ngược lại là...'' bà ta nhìn Hứa quý phi một chút.

''Ai gia có chút nhớ cháu, Hứa quý phi thường xuyên mang Diễm nhi tới cho ai gia nhìn thì tốt''

Hứa quý phi vội vàng đứng lên đáp ứng, Thái hậu lại cười haha kéo nàng ngồi xuống.

Kéo các phi tần tán gẫu chuyện gia đình, Thái hậu cảm tạ cho đám người giải tán, đứng dậy trở về nội thất.

Cởi bỏ áo khoác kim phượng đỏ thẫm, Thái hậu miễn cưỡng tựa lên ghế nằm từ từ nhắm mắt, nói chuyện câu được câu không với Nhạn Thu.

''Dù sao cũng là báo bệnh trở về, đúng lúc đường vừa nóng vừa mệt không thích ứng được, lát nữa tìm thái y kê mấy thang thuốc đi, có uống hay không thì tính sau''

''Nương nương yên tâm, lát nữa nô tỳ tìm người đáng tin tới''

''Ừ''

Nhàn nhạt lên tiếng, Thái hậu lại hỏi chuyện gần đây của hậu cung.

Nhạn Thu đem chuyện Diệp quý nhân bị đậu mùa gần đây kể lại, nhân chứng vật chứng đều tra ra rõ ràng, Tống thị bị hành quyết.

Đôi mắt Thái hậu đang nhắm đột nhiên mở ra.

''Hay cho một Diệp quý nhân!''

''Không nói đến nhan sắc, chỉ luận về gia thế thì một đứa con gái của huyện lệnh địa phương nhỏ, vào cung mới hai năm đã can đảm có lòng dạ như vậy rồi, thực sự khiến người ta nhìn bằng con mắt khác.''

Trưởng thành quá bất ngờ, không lên tiếng thì thôi một khi lên tiếng lại làm kẻ khác thấy kinh người, rất hiển nhiên, Thái hậu bị Diệp Tư Nhàn làm chấn động.

''Xem ra Hoàng hậu cái có thêm một kình địch rồi'' khóe môi Thái hậu hơi nhếch lên.

''Lúc trước ai gia thật sự là nhìn lầm người, Hoàng hậu có địa vị thì làm được gì, không có con nối dõi, không được sủng ái, sớm biết...'' hẳn là nên chọn một người có tâm cơ thủ đoạn hơn.

Nhớ tới hiểu hiện khó tin của Hoàng hậu hôm nay, Thái hậu cảm thấy mỉa mai.

''Lúc mới vào cung ai gia có thể giúp nó, bây giờ nhiều năm như vậy còn muốn ai gia giúp nó, chẳng lẽ ai gia còn phải giúp nó cả đời?''

''Nương nương, không nói tới cái khác, người chỉ cần dựa vào ý nghĩ của người là được rồi''

''Nếu người không có sức lực cho Hoàng hậu nương nương, chi bằng để nô tỳ...'' Nhạn Thu trấn an.

''Không cần'' Thái hậu đưa tay ngắt lời.

''Chờ nó không nhịn được nữa sẽ tự tìm tới, chúng ta cứ chờ là được rồi''

''Nếu Hoàng hậu nương nương một mực không đến thì sao?''

''Yên tâm, nó nhất định sẽ tới'' Thái hậu đầy tự tin.

...

Ninh Thọ Cung hoàn toàn yên tĩnh, cung Tê Phượng của Hoàng hậu lại luống cuống.

Không biết Hứa quý phi vô tình hay là cố ý, cung Tê Phượng lớn như vậy cũng không có huân hương, không cho người sắp xếp chậu băng.

Lúc Hoàng hậu tâm phiền ý loạn trở về, gian phòng khô nóng ẩm ướt, thậm chí còn có côn trùng nhìn bằng mắt thường cũng thấy được.

Nàng chỉ chờ một lát ở nội thất, trên thân đã bị cắn mấy chỗ, sưng đỏ đau nhức, ngứa ngáy khó chịu.

''Ngọc Đường, ngươi gọi Quý phi tới đây, bổn cung phải hỏi cô ta sắp xếp kiểu gì vậy!'' Hoàng hậu ngồi trên ghế cao, đội mũ phượng bày ra tư thế uy nghiêm.

Ngọc Đường vừa chỉ huy cung nữ hun thuốc khắp nơi, vừa cung kính: ''Hoàng hậu nương nương, phòng này vào hạ không có người ở thì đúng là dễ dụ côn trùng tới, đây là chuyện khó tránh...''

''Bổn cung nói ngươi đi thì mau đi!'' Hoàng hậu cố chấp ngắt lời nàng.

Ngọc Đường không nói nữa, vội vàng hành lễ lui xuống.

Hứa quý phi nhanh chóng tới, mặc thường phục màu đỏ tía, trang điểm xinh đẹp, vừa đủ phóng khoáng, vừa vào cửa liền khoan thai uốn gối hành lễ với Hoàng hậu.

''Hừ! Ngươi còn biết bổn cung là Hoàng hậu?'' Hoàng hậu híp mắt, không cho đứng lên.

Hứa quý phi vẫn duy trì tư thế cúi người, toàn thân vừa đau vừa chua xót.

''Nhưng thần thiếp đã làm gì không chu đáo? Xin Hoàng hậu nương nương chỉ điểm'' Hứa quý phi cắn răng khách khí.

''Cũng không cần chỉ điểm'' Hoàng hậu cười lạnh ''Ngươi chỉ cần giải thích cho bổn cung, tại sao cung Tê Phượng không có huân hương, không có đuổi muỗi, cũng không cho người dọn dẹp, ngươi cảm thấy bổn cung không xứng đúng không?''

''Hoàng hậu nương nương quá lời, thần thiếp oan uổng, người có cho thần thiếp trăm cái lá gan thần thiếp cũng không dám không tận tâm''

Hứa quý phi lúc này quỳ xuống đất, bày ra mấy cái lý do, nói cung Tê Phượng ở gần hồ nước nhiều hoa cỏ, muỗi nhiều không ngăn được, còn nói cửa sổ có rèm mắt lưới quá nhỏ phòng sẽ bị kín gió, đã đặc biệt chọn vải khói mỏng mềm nhất để bịt cửa sổ.

Tóm lại, lý do hết sức chính đáng, Hoàng hậu không phản bác được.

Vì xấu hổ nên nàng đành phải chống đỡ uy nghiêm, ra dáng châm biếm Hứa quý phi vài câu mới cho người rời đi.

Ra khỏi cung Tê Phượng, Hứa quý phi âm thầm cười lạnh.

''Xem ra, không vớt được quyền lợi nên Hoàng hậu có chút sốt ruột, đáng tiếc bây giờ ngay cả Thái hậu cũng không giúp ngươi, ta còn làm gì được?''

...

Các chủ vị nương nương tranh đấu tạm thời không tác động gì đến chúng Mỹ nhân, Quý nhân.

Diệp Tư Nhàn ra khỏi Ninh Thọ Cung, đang định quay về ăn dưa hấu, Dương mỹ nhân bất ngờ xuất hiện.

''Diệp quý nhân an''

''Là ngươi?'' Diệp Tư Nhàn nhíu mày, biểu lộ trên mặt viết rất rõ, ngươi đừng cản đường ta không có ưa ngươi.

Nhưng Dương mỹ nhân cũng không phải đến để làm nàng thích.

''Nghe nói trái cây trong cung của Diệp quý nhân, không ngại thì mời muội muội đến nếm thử đi?''

''Ai muội muội với ngươi? Với lại, trái cây trong các cung đều cung cấp như nhau, của ta cũng không ngon hơn ngươi, ngươi muốn ăn thì tự đi ăn của mình đi?'' Diệp Tư Nhàn độc mồm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play