Diệp Tư Nhàn còn chưa tỉnh lại, tin tức Triệu Nguyên Triệt vì nàng mà truyền máu truyền tới Tín Sơn.
Thái hậu giận dữ.
''Làm càn! To gan!''
''Người đâu, gọi nghịch tử kia tới đây!''
Lúc Triệu Nguyên Triệt đến Tín Sơn sắc mặt rất khó coi, mẫu hậu thế mà còn theo dõi y, trước kia khi còn bé nói là vì nghĩ cho an nguy của y, vậy bây giờ thì là gì?
''Bây giờ, con còn mặt mũi hỏi bây giờ sao!''
Thái hậu nổi trận lôi đình, lệ rơi đầy mặt run rẩy chỉ vào mặt Triệu Nguyên Triệt.
''Nếu không phải mẹ cho người theo dõi bên cạnh con, ai gia còn bị con che mắt, Triệt à con đó Triệt, khi còn bé con nghe lời như vậy, bây giờ sao càng lúc càng hồ đồ!''
''Nhi tử chỉ cứu người mà thôi, sao lại thành hồ đồ rồi?''
Triệu Nguyên Triệt cũng không hiểu, mẫu hậu trước kia hiền lành hòa ái khuyên huynh đệ bọn họ hòa thuận, sao đột nhiên lại trở thành như vậy.
''Chỉ là cứu người? Con cũng không nhìn coi người con cứu là ai, chỉ là một Quý nhân lấy sắc hầu quân nhỏ nhoi xuất thân thấp hèn mà thôi, chết sống quan trọng gì, cô ta có tài đức gì để con liều mình cứu giúp!''
''Thân thể da tóc thuộc về cha mẹ, sao con dám tùy tiện tổn hại'' lòng của Thái hậu cũng tan nát, hai mắt đẫm lệ liên tục vuốt ve thân thể nhi tử.
''Dù con cứu bách tính, cũng có thể cho người người biết con là Vương gia tài đức, đem an nguy của bách tính để trong lòng, nhưng Diệp quý nhân cô ta là cái gì, cô ta xứng sao?''
Triệu Nguyên Triệt không dám tin.
''Mẫu hậu, quy chế của Đại Cảnh triều, Thiên tử còn phải cùng thứ dân đồng cam cộng khổ, Thiên tử phạm pháp cũng phải cùng chịu tội với dân, làm sao tới chỗ của người lại không phải vậy''
Triệu Nguyên Triệt rất thẳng thắn.
''Mẫu hậu, cứu người trong lúc nguy cấp là chuyện đại trượng phu nên làm, sao lại phải nhìn vào danh lợi?''
Đọc đầy bụng văn chương thánh hiền, y có suy nghĩ của riêng mình, không còn là Triệu Nguyên Triệt trước kia chỉ biết xuân đau thu buồn nghe lời mẫu hậu.
Thái hậu tức giận té ngửa, mắng to y bất hiếu.
Triệu Nguyên Triệt lẳng lặng nghe, đến khi Thái hậu mắng mệt rồi, y bỗng nói một câu như đã rõ hết mọi thứ.
''Mẫu hậu, có phải người hối hận rồi không, hoàng huynh làm Hoàng đế người không cam lòng?''
''Nếu không thì, đệ là thần, huynh là quân, ta nên vì hoàng huynh mà vào sinh ra tử, phụ tá quân vương khảm trợ bách tính, cái này căn bản không phải lợi dụng, tại sao người lại ngăn cản?''
Triệu Nguyên Triệt dùng một câu mà nói hết tâm khảm của Thái hậu, bà sửng sốt hồi lâu, trong lòng quay đi quay lại sau đó ngẩng đầu.
''Phải, mẫu hậu hối hận''
''Con cũng thấy, nó lên làm Hoàng đế cánh cứng cáp rồi, thấy ai không vừa mắt liền tịch thu tài sản giết hết cả nhà, Tống gia, Tưởng gia, sau này còn sẽ có Trần gia''
''Con cũng thấy, nó ung dung làm Hoàng đế, đến Giang Nam tuần sát cày bừa vụ xuân, tiếp nhận kính ngưỡng của vạn dân, còn con ở đây, ở một nơi không ai nhìn thấy trong Kinh thành thay nó bán nửa cái mạng''
''Tương lai thì sao, nó công thành danh toại, lưu danh ngàn đời, còn con, bất quá chỉ là Vương gia chỉ biết du sơn ngoạn thủy nhàn hạ, ai mà biết con mấy lần suýt mất cả mạng''
''Mẫu hậu thật sự là hối hận....''
Triệu Nguyên Triệt: ''...'' chuyện y sợ nhất rốt cuộc cũng tới.
Triệu Nguyên Triệt không nhanh không chậm rút quạt ngọc trong tay áo ra, chậm rãi mở ra, động tác ưu nhã quạt cho chính mình.
Y một thân áo trắng đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm đồi núi chập chùng ở Tín Sơn, quay đầu trịnh trọng nói với Thái hậu.
''Mẫu hậu, con không đảm đương nổi Hoàng đế, cả đời này cũng không thể''
''Vì cái gì?!'' Thái hậu kích động.
Triệu Nguyên Triệt ấm áp nhìn chằm chằm bà.
''Từ nhỏ người đã dạy con huynh đệ phải hòa thuận, từ nhỏ người đã dạy con phải huynh hữu đệ cung, người cũng đã nói, người sớm đã xem hoàng huynh như thân sinh''
Y có chút trào phúng cười một tiếng: ''Người nuốt lời rồi, nhưng con thì không''
Nói xong sải bước rời đi, để lại Thái hậu đối mặt với bóng lưng trống rỗng của nhi tử.
''A..Đây là sao chứ?''
''Vốn dĩ ai gia cảm thấy không phải thân sinh thì cách một cái bụng, bây giờ ngươi xem, thân sinh cũng cách tâm can tỳ phổi mà''
Nhạn Thu cô cô từ sau tiến tới vội vàng đỡ Thái hậu: ''Lục Vương gia tuổi trẻ nóng tính, chờ qua vài ngày, ngài ấy tự nhiên có thể hiểu khổ tâm của Thái hậu người''
Thái hậu ôm ngực nằm trên ghế thái phi, nhắm mắt lại thật lâu.
''Nhạn Thu, ai gia ổn, muốn nghỉ ngơi một chút''
''Nương nương người ngủ một lát đi, nô tỳ ở đây trông chừng người, giúp người bóp chân''
...
Triệu Nguyên Triệt không trở về biệt viện, mà trực tiếp vào cung.
Đứng ở đỉnh núi phía đông bên hồ Thái Dịch, dõi mắt trông về thịnh cảnh phồn vinh vừa gần vừa xa phía Kinh thành, lâm vào trầm tư.
Không thể phủ nhận, hoàng huynh là một Hoàng đế tốt, đăng cơ năm năm, đại giang nam bắc đều trở nên tốt hơn, mỗi một nơi bách tính đều cảm ân Thiên tử chi đức.
Không khí hung ác nham hiểm quanh Kinh thành đều biến mất.
Đời này, y chưa từng thấy qua Kinh thành nào an cư lạc nghiệp sức sống tràn đầy như vậy.
Không phải ai cũng thích vị trí Hoàng đế trên đỉnh cao không người lạnh lẽo, cũng không phải ai cũng có thể giam bản thân trong hoàng thành quanh năm như một, từng giờ từng phút hao hết tâm huyết của mình.
Càng không phải ai cũng muốn cuộc sống như vậy, chí ít là y không muốn.
Đại Cảnh triều quá lớn, lớn đến mức cả đời này của y đi không hết xem không chán, y tuyệt đối không chịu chỉ ở một chỗ.
Thế nhưng mẫu hậu bà ấy xưa nay không hiểu được.
Bà ấy nói huynh hữu đệ cung, bọn họ liền phải huynh hữu đệ cung thân như tay chân, bà ấy nói muốn đoạt Đế vị, y liền phải bừng bừng dã tâm đi tranh đoạt với hoàng huynh.
Nhưng dựa vào cái gì?!
...
Lúc Diệp Tư Nhàn tỉnh lại đã là chạng vạng tối, xuyên qua ánh nến mờ nhạt lay động, nàng mơ hồ trông thấy Triệu Nguyên Cấp ngồi trước cửa sổ.
Trang phục của hắn khác trước kia, thân mặc áo trắng buộc tóc bằng ngọc, gác lên khuỷu tay nhắm mắt dưỡng thần.
Giống như rất mệt mỏi, chẳng lẽ, hắn chạy vội từ Giang Nam về?
''Hoàng thượng?''
''Hoàng thượng?''
Giọng khàn khàn gọi hai tiếng, trong bụng nàng xuất hiện ủy khuất, nước mắt rưng rưng.
Triệu Nguyên Triệt nghe vậy nhíu mày, đứng dậy giúp nàng uống nước.
Chén trà đưa đến bên môi, Diệp Tư Nhàn ừng ực uống mấy ngụm, yết hầu khô nóng được bôi nước, dễ chịu hơn rất nhiều.
''Hoàng thượng!''
Diệp Tư Nhàn bá đạo hất chén trà đổ trên đất, vọt tới trong ngực vị hôn phu khóc vô cùng to, dương như đêm hết đau nhức ủy khuất mấy ngày nay đều khóc ra.
''Sao bây giờ người mới về, thần thiếp suýt chút mất mạng không còn được gặp người nữa''
''Hoàng thượng, hay là người đưa thiếp về nhà đi, bỏ thiếp đi, thiếp không muốn ở hậu cung nữa, thiếp còn muốn sống''
''Thật đáng sợ Hoàng thượng, xin Hoàng thượng khai ân tha thần thiếp một mạng...''
Diệp Tư Nhàn nước mắt nước mũi, khóc đến thương tâm.
Còn Triệu Nguyên Triệt: ''...''
Khục, người này trúng độc khiến cho mắt không tốt phải không.
Y lúng túng giơ tay lên, đôi tay không biết nên đặt ở đâu.
Lục Vương gia chưa từng tiếp xúc với nữ tử, gương mặt tuấn tú đột ngột đỏ muốn bật máu.
Định bạo lực đẩy ra, nhưng dáng vẻ xinh xắn mềm mềm trong ngực đụng một cái cũng có thể bị thương.
Định mở miệng khéo léo nhắc nhở, nhưng nàng vừa khóc vừa nói, căn bản không cho y cơ hội nói chen vào.
Đủ kiểu bất đắc dĩ, Triệu Nguyên Triệt quyết định từ bỏ, cứ vậy giơ tay lên không nhúc nhích, chờ nàng khóc xong mới nói.
Thân ảnh trong ngực khó khăn khóc xong, y vô thức hô một câu.
''Hoàng....Hoàng tẩu?''
Diệp Tư Nhàn: ''...''!!!