''Vậy Hoàng thượng tới rồi sao?''
Trong lòng Thúy Yên tự nhủ người nói đùa cái gì vậy, Hoàng thượng cả ngày bận trăm công ngàn việc sao mà tới.
Quả nhiên, Ngọc phi thảm đạm cười: ''Thôi, tùy ý''
Lúc này Ngọc phi còn chưa cảm nhận được nguye hiểm, chỉ coi là lại tới tìm manh mối của nàng, không hề biết người của Lĩnh Nam Vương trong cung đã làm gì.
Mãi đến khi Tiểu Phúc Tử mặt trắng bệch quỳ gối trước mặt nàng ta run rẩy nói.
''Nương nương, tiêu rồi''
''Ngươi đang nói cái gì vậy?'' Ngọc phi kỳ quái nhìn tiểu thái giám.
Sắc mặt Tiểu Phúc Tử xám trắng không ngừng dập đầu, nói ra chuyện lúc trước người của Lĩnh Nam Vương giết thị vệ chôn trong Yêu Nguyệt Cung.
''Chôn ở chỗ đất hoang vu nhất trong góc tây bắc của Yêu Nguyệt Cung, tối hôm qua Dương tài tử nói gặp quỷ kinh động đến Hoàng thượng, thi thể bị đào lên''
Trong đầu ầm một cái như sét đánh, Ngọc phi suýt chút nữa trượt xuống từ trên ghế, toàn thân nàng xụi lơ bấu chặt lấy cánh tay Thúy Yên, gian nan đứng lên.
''Ngươi...ngươi nói cái gì? Yêu Nguyệt Cung? Không phải đã xử lý sạch sẽ sao? Đây là sạch sẽ?''
Nàng muốn nói tại sao không đem thi thể xuất cung đi, tại sao phải chôn ở Yêu Nguyệt Cung, khoan hẳn nói đến khiếp người, chẳng lẽ không thấy mạo hiểm sao?
Quả nhiên thúc phụ chỉ là thúc phụ, ông ta căn bản không cân nhắc đến an nguy của mình, chỉ muốn lợi dụng một con tốt.
''Cho nên'' nàng vô thức sờ bụng: ''Con của ta cũng không giữ được sao?''
Vốn nghĩ sống qua lần này, nàng có thể cùng hài tử sống tạm qua ngày, dù là từ nay không được sủng ai, có hài tử làm chỗ dựa cả đời vinh hoa phú quý cũng không cần lo.
Hiên nhiên vẫn là nàng sai, không biết là đánh giá cao dụng tâm của Lĩnh Nam Vương, hay là đánh giá thấp thủ đoạn của Hoàng thượng nữa.
''Quả nhiên, xáo trộn huyết mạch hoàng thất, làm sao dễ dàng như vậy?''
...
Cẩm Tú Hiên cách xa Yêu Nguyệt Cung hơn phân nửa hậu cung, Diệp Tư Nhàn gần như không bị ảnh hưởng gì.
Buổi sáng còn vui vẻ ăn sáng, đến khi Hứa quý phi phái người tới mời nàng, mới biết được chuyện này từ miệng của Viên Nguyệt.
''Sao ngươi không nói với ta sớm, có đáng sợ lắm không?''
''Chôn lâu như vậy bị moi lên, chỉ còn lại bộ xương, làm sao mà điều tra ra được là ai?''
Diệp Tư Nhàn vừa đi vừa vỗ ngực, mới dùng bữa sáng xong, quá đáng ghét.
''Việc này không liên quan gì tới chúng ta, nô tỳ cũng không thể chuyện bẩn thỉu gì cũng đem tới trước mặt người không phải sao?'' Viên Nguyệt có kinh nghiệm nên trầm ổn hơn nhiều.
''Cũng đúng, nếu không phải Quý phi đến mời ta còn không muốn biết''
Chủ tớ chạy tới Dao Hoa Cung, mọi người cũng đã tới đủ.
Triệu Nguyên Cấp và Hứa quý phi ngồi ở vị trí đầu, Tống tần dẫn chúng phi tần đứng ở hai bên, Ngọc phi ôm bụng quỳ chính giữa, sắc mặt mọi người không dễ nhìn lắm.
Đi hành lễ, Diệp Tư Nhàn không biểu hiện gì đứng sau lưng Bạch quý nhân, bắt đầu chăm chú nghiên cứu hoa văn trên người.
Chậc, được sủng ái đúng là tốt hơn, thì ra váy nàng còn thêu nhiều hoa văn ẩn tinh xảo như vậy, trước đó cũng không có phát hiện ra.
''Ngọc phi, ngươi còn lời gì để nói?'' Hứa quý phi nổi giận đùng đùng.
Vừa sang năm nàng còn chưa có cơ hội được thở, Yêu Nguyệt Cung lại mang tới chuyện phiền toái lớn như vậy, nàng trong một đêm đã già thêm mấy tuổi.
''Chỉ là một bộ thi thể không tên, Hoàng thượng và Quý phi nương nương muốn định tội thần thiếp sao?''
Ngọc phi cười lạnh: ''Nếu như vậy, thì thần thiếp không còn lời nào để nói''
Tháng hai đầu xuân, trên đất vẫn lạnh như băng, hai chân nàng ta không còn cảm giác, hài tử trong bụng dường như cảm giác được nguy hiểm, liều mạng đá đạp, sắc mặt nàng ta trắng bệch.
''Làm càn! Trước mặt Hoàng thượng ngươi còn không nói thật?''
Hứa quý phi cảm thấy cuộc sống của mình quá khó khăn.
Tiếp tục tra hỏi, trước mặt nhiều người như vậy mà hỏi ra Hoàng thượng bị cắm sừng, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng bị liên lụy.
Nhưng nếu không tra, Hoàng thượng ngồi đây chờ còn đặc biệt giao cho nàng.
Có như vậy nháy mắt Hứa quý phi cảm thấy Hoàng thượng là đang cố ý.
''Nói thật? Nói thật cái gì, thần thiếp từ lúc vào cung nhận hoàng ân, mười tháng mang thay giúp Hoàng thượng nối dõi, chưa từng làm gì xằng bậy, đây là lời nói thật''
Ngọc phi mở to mắt nói dối, mặt không đỏ tim không đập, Thúy Yên đã nói, bình tĩnh là có thể thắng, nàng nhất định phải bình tĩnh.
''Nhưng mà...'' Hứa quý phi cho người đem một mảnh y phục đến trước mặt Ngọc phi.
''Đây là y phục phát hiện trên người thị vệ, Đại lý tự đã điều tra kỹ càng, hắn là thị vệ Ngự lâm quân Lâm Đại Vệ, ngươi có từng nghe nói qua người này chưa?''
''Lâm Đại Vệ hay Trương Đại Vệ cái gì, chỉ là một thị vệ có tư cách gì để bổn cung nhớ tên nhớ họ'' Ngọc phi ngoài mặt bình tĩnh, tay giấu trong áo lại siết chặt muốn bật máu.
''Theo thẩm vấn của Hình bộ, Lĩnh Nam Vương đã nhận tội, Lâm Đại Vệ là nội gián của ông ta, có quan hệ bất chính với Ngọc phi nương nương, ngay cả Hoàng tử trong bụng đây cũng không rõ lai lịch''
Hứa quý phi cũng siết lấy vạt áo, có trời mới biết nàng lấy lá gan ở đâu mà dám nói những lời này.
Nhưng Hình bộ có thể nói với nàng, sao lại không được sự đồng ý từ Hoàng thượng, nhưng nàng quá khổ sở.
Ngọc phi chết cũng không nhận tội trong một khắc nghe thấy Lĩnh Nam Vương đã nhận tội, giống như hoàn toàn sụp đổ.
Khóc lớn cười to điên điên khùng khùng: ''Hahaha, thế mà ông ta lại nhận tội, ông ta thế mà lại nhận tội''
''Cái mạng của ta được coi là gì chứ, một con chó sao?''
''Hứa quý phi, đứa con này của ta quả đúng không phải của Hoàng thượng, ngươi hài lòng chưa, ngươi vui rồi chứ, hahaha...''
Ngọc phi hoàn toàn sụp đổ, đứng lên thất tha thất thiểu đi tới trước mặt Triệu Nguyên Cấp.
''Hoàng thượng, là thần thiếp có lỗi với người, nhưng trong lòng thần thiếp chỉ có người thôi''
''Thị vệ kia là do Tưởng Thế Vân sắp xếp, người có biết đêm đó thiếp đã phải trãi qua thế nào không? Thiếp muốn chết, thiếp cảm thấy mình không phải chất nữ của Tưởng Thế Vân, mà là một con chó do ông ta nuôi''
''Thiếp muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng thiếp không cam tâm, lần đầu tiên thiếp gặp người đã thấy người chính là nam nhân của thiếp''
''Dù đến bây giờ thiếp vẫn nghĩ muốn ở bên cạnh người, đáng tiếc là trước đây thiếp có lỗi với người''
Nàng ta lại lảo đảo tới trước mặt Tống tần, hung hăng lau nước mắt nhìn chằm chằm Ngọc phi nghiến răng: ''Trong cung người may mắn nhất hẳn là ngươi mới phải''
''Gia tộc của ngươi cũng mất, còn có thể cùng nữ nhi làm nữ nhân của Hoàng thượng, sống tốt đẹp trong cung, thỉnh thoảng còn được gặp Hoàng thượng''
''Ngươi thấy cuộc sống của ngươi khổ sao? Nhưng ngươi không biết, ta đã từng mơ ước cuộc sống này của ngươi đến mức nào, dù cấm túc ta thì ta cũng cam tâm tình nguyện''
Tống tần sợ hãi sắc mặt trắng bệch: ''Ngươi nói quỷ nói ma gì vậy, tránh xa ta chút đi''
Ngọc phi cười lạnh, lung lay lui về sau, con mắt liếc qua cột nhà chạm sơn đỏ trên đại điện.
''Hoàng thượng, thần thiếp không còn lời nào để nói, cũng không dám yêu cầu người chôn thiếp ở Hoàng Lăng, chỉ xin người cho người đem tro cốt của thần thiếp tùy tiện rãi ở đâu đó, kiếp sau, thiếp muốn tự do làm một người dân bình thường''
Lời còn chưa dứt, nàng ta bỗng hướng tới cột nhà.
Triệu Nguyên Cấp lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên đứng dậy đưa tay níu vạt áo của nàng lại.
Một người liều chết đâm đầu, một người dùng sức kéo, 'xoẹt' một tiếng áo quần rách nát, Ngọc phi vẫn đâm đầu vào cột nhà.
Thân thể mềm nhũn ngã xuống, máu tươi ào ạt chảy xuống, theo thân thể nhanh chóng chảy đầy đất, các nữ quyến sợ hãi hét ầm lên.
Phùng An Hoài bảo hộ trước người Triệu Nguyên Cấp lớn tiếng hô: ''Thái y, truyền thái y!''