Ba ngày đầu tháng chạp, là thời gian Tống quý nhân được ban chết.

Tống tần đặc biệt đến cầu xin Hoàng thượng, xin được tự mình đưa rượu độc tới cho đường muội.

Thận hình ti vẫn u ám như trước, nhà lao cũ nát chìm trong u tối, tràn ngập mùi máu tanh chết chóc.

Chỉ mới ở vài ngày, dáng dấp Tống quý nhân đã thay đổi, cởi xuống y phục hoa lệ, trâm cài cũng đã vứt từ lâu, chỉ còn lại một thân áo tù nhân và một thân đầy thương tích.

Tống tần mặc y phục hoa lệ đi vào cửa phòng giam, thấy đường muội ứa máu ngã trên chiếu rơm, một con chuột nâu giẫm qua ngón tay của nàng ta.

Tống quý nhân thờ ơ, ngược lại dọa Tống tần hô lên kinh hãi.

''Đường tỷ?'' Tống quý nhân bừng tỉnh.

''Có phải tỷ tới cứu ta không, có phải Hoàng thượng hạ chỉ miễn chết cho ta? Đường tỷ, tỷ mau nói gì đi'' tay chân nàng loạn xạ quỳ bò đến nắm thật chặt thanh chắn trước mặt, hận không thể vươn cả đầu ra.

''Đường tỷ, ta cũng là vì tỷ, tỷ không thể thấy chết không cứu, đường tỷ, đường tỷ,...'' lại thêm một con chuột chui vào dưới váy nàng, gặm cắn vết thương trên đầu gối nàng, Tống quý nhân gần như tan vỡ.

''Đường tỷ, để cho ta chết đi, a...!!''

''Kìa, muội muội, muội sao vậy?'' Tống tần vươn tay định đỡ nàng.

Chung quy vẫn là đường tỷ muội như chân với tay, thời khắc sinh ly tử biệt, dù sao vẫn có chút chân tình.

Các nàng đã từng chơi đùa với nhau từ khi còn thơ ấu, đã từng là tỷ muội quý tộc nổi danh khắp kinh thành, đã từng được người người tán dương tại các tiệc trà thi hội, đã từng tâm sự với nhau trong khuê phòng.

Các nàng đã từng ngọt ngào hòa thuận như bất kỳ tỷ muội nào trong thế gian, dù sau đó có quên đi sơ tâm nhưng không thể chối bỏ những gì đã từng.

''Muội muội, thật xin lỗi, Hoàng thượng ban rượu độc.'' Tống tần hung ác nhẫn tâm.

Đã không cứu được nàng, chi bằng bảo nàng cứ vui vẻ ra đi, đừng ở lại đây chịu đau khổ.

''Không thể nào, Hoàng thượng, Hoàng thượng người ấy sẽ không, lúc tuyển tú Hoàng thượng cứ nhìn ta mà cười, tỷ tỷ người có biết không? Hoàng thượng rất thích ta, Tống gia của chúng ta...''

''Im ngay!''

Nói đến Tống gia, hai mắt Tống tần đỏ tươi.

''Tống gia đã không còn, muội muội, muội còn chưa biết, Tống gia đã không còn nữa rồi, cha mẹ muội, cha mẹ ta, hai nhà chúng ta từ trên xuống dưới hơn sáu trăm miệng, chết cả rồi, tất cả đều chấm dứt rồi!''

''Không thể nào!!'' Tống quý nhân bỗng nhiên cười haha.

''Tỷ tỷ đùa cái gì vậy, Tống gia của chúng ta là công thần mà, năm đó Hoàng thượng vẫn là một Hoàng tử không đáng quan tâm tới, đôi mắt tinh tưởng của tổ phụ chúng ta nhìn được ngọc sáng, kiên định đứng sau lưng Hoàng thượng, Tống gia chúng ta lập đại công đó...Hahaha....''

Tống quý nhân cười lớn, khóe mặt lại dâng lên nước mắt: ''Là...thật sao?''

Tống tần im lặng gật đầu, Tống quý nhân hừ cười, lung la lung lay vịn thanh chắn đứng lên.

''Đã như vậy, vậy ta còn chờ cái gì? Tỷ tỷ, đưa độc dược cho ta đi'' lòng nàng như tro nguội.

Tống tần quay người cầm rượu độc trong khay, cho tất cả những người bên cạnh lui ra.

''Cuối cùng muội còn muốn nói gì với tỷ không?''

''Tỷ tỷ là Tần vị, có Đại công chúa, sau này còn có thể có Hoàng tử, rất nhiều rất nhiều Hoàng tử, muội muội chú tỷ tỷ ở trong cung vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.'' Tống quý nhân chân thành nâng chén, trên khuôn mặt tái nhợt tràn ngập buồn bã.

''Tâm nguyện duy nhất của muội, chính là giết Diệp Tư Nhàn'' trong con mắt của nàng phóng ra sự tàn nhẫn ác độc ''Nữ nhân này, ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ả!''

Lời cần nói đã nói xong, Tống quý nhân nâng chén rượu độc uống cạn.

Tống tần đứng bên ngoài nhà lao, tận mắt nhìn muội muội từ từ ngã xuống, cơ thể nàng dần vặn vẹo, máu đen chậm rãi chảy xuống từ thất khiếu.

Muội muội của nàng tiến cung mới chưa tới một năm, thậm chí còn chưa nhận được Hoàng sủng, năm ngoái vào cùng thời gian này nàng ấy vẫn là một cô nương chờ gả đi, ở trong khuê phòng mong mỏi bản thân có được một cuộc sống tốt đẹp.

Đáng tiếc ông trời chính là bất công như vậy.

''Hảo muội muội, muội yên tâm, ở trên trời nhìn xuống, nhìn xem ta làm thế nào khiến nữ nhân kia từng giờ từng phút phải trả giá thật lớn!''

Tống tần loạng chòa loạng choạng.

Không nhớ rõ là mình đã từng bước đi về Ngọc Chiếu Cung thế nào.

Thân nhân duy nhất trên đời cũng qua đời, bi thương to lớn như vậy ép nàng đến thở không nổi, vừa vào Ngọc Chiếu Cung đại môn hai mắt liền tối sầm ngã xuống.

''Hoàng thượng, người đúng là lòng dạ độc ác!!''

...

Tống tần ngã bệnh, Hoàng hậu miễn cho nàng đến thỉnh an, Triệu Nguyên Cấp cũng đúng lúc ban thưởng trấn an.

Đám người hậu cung ban đầu cười trên nỗi đau của người khác mơ hồ cảm thấy nể mặt Đại công chúa, Hoàng thượng sẽ không ra tay với Tống tần.

Trong cung cũng chỉ là mất đi một Quý nhân, một Thải nữ, những thứ khác đều sẽ không thay đổi, còn các nàng vẫn không được sủng ái.

Nhóm Mỹ nhân Tài tử đến thỉnh an Hoàng hậu, tụ họp ở Nghi Xuân Cung của Hoa quý nhân, trong lòng không sa sút.

''Không biết Diệp thị đó có gì tốt, một đám người chúng ta lại không bằng một mình nàng ta'' Lý mỹ nhân phiền muộn.

''Nếu ta nói là Hoàng thượng thích sự thô lỗ của nàng ta thì sao, nếu không phải thì bộ dạng không có quy củ kia của nàng ta ai mà thích chứ'' Vương mỹ nhân cau mày.

''Dù sao cũng phải nghĩ biện pháp, nếu tiếp tục như vậy, chúng ta e là ngay cả chỗ đứng vững chắc cũng mất''

''Còn có biện pháp nào, ngay cả Hứa quý phi và Tống tần nương nương còn chịu thiệt, các ngươi còn có thể làm gì?'' Hoa quý nhân nâng chung trà lên.

''Quý nhân nói cũng phải, nhưng làm sao nuốt được cơn tức này đây'' Dương Mỹ nhân tức giận bất bình.

''Nuốt không trôi cũng phải nuốt, nàng ta bây giờ là người trong lòng của Hoàng thượng, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, ngay cả ta cũng không dám trêu chọc'' Hoa quý nhân nhấp một ngụm trà, thần sắc nhàn nhạt.

Nàng xuất thân thư hương thế gia, cao quý trang nhã, sau khi vào cung một mực cẩn tuân quy củ, thận trọng từng lời nói việc làm, tỏ ra rất hiểu chuyện.

Dù ân sủng không nhiều, nhưng cũng lục tục không đứt đoạn, cho nên nàng giữ được bình tĩnh nhất.

Đám người cũng biết không thể lỗ mãng, những vẫn càng nghĩ càng không cam tâm, cả đám than thở ở Nghi Xuân Cung.

''Thôi thôi, các ngươi huyên náo khiến đầu ta đau, lễ vạn thọ của Hoàng thượng sắp đến rồi, có bản lĩnh sao các ngươi không nghĩ xem làm cách nào để mình tranh được một lần'' Hoa quý phi xoa thái dương.

Đám người đành nén xuống nỗi bất an trong lòng, từng tốp đứng lên cáo từ.

Đợi sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Hoa quý nhân không đợi được đứng dậy đi tới nội điện, Nhượng Chiêu Duyệt xoa xoa huyệt thái dương cho nàng.

''Một đám người dễ kích động''

''Cũng đâu phải ai cũng giống như tiểu chủ tính tình lẫn xuất thân đều tốt, các nàng ấy thì có cái gì, khó trách sốt ruột, cũng có trách Hoàng thượng không thích'' Đại cung nữ Chiêu Duyệt thuần thục giúp chủ tử xoa bóp.

''Nói hay lắm, ta không gấp, Diệp tài tử hay Thụ tài tử gì thì sao, có bản lĩnh thì cô ta được sủng cả đời xem, khong thì đừng trách ta giẫm chết cô ta lúc cô ta thất sủng''

Hoa quý nhân không phải loại lương thiện, lại cực kỳ thông minh, biết keièm chế sự sắc bén.

Trong trắc điện Nghi Xuân Cung lộng lẫy, rèm đỏ phủ lên nhau đung đưa, rèm châu nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng lách cách giòn tan.

Hoa quý nhân mặc thường phục gấm nhung, nghiêng người dựa vào trên ghế quý phi chạm khắc hoa, đệm nhung da chồn trắng như tuyết không dính một chút tạp sắc, gối đệm lông ngỗng bên hông mềm mại, nàng ngủ càng thoải mái dễ chịu.

Thấy chủ tử chìm vào giấc ngủ, Chiêu Duyệt nhẹ nhàng giúp nàng đắp chăn tơ tằm, đem lò than sợi vàng đến gần một chút mới nhẹ nhàng lui ra.

Trong nội điện, vạc ngọc tỏa hương hoa cỏ, gió lặng rèm buông, mỹ nhân say giấc nồng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play