''Sao lại không thể?''
Triệu Nguyên Cấp cười lạnh, vứt Thái hậu qua một bên.
Hắn đứng chắp tay ở trên cao nhìn xuống nữ nhân trên đất.
''Bà yên tâm, nể tình ơn dưỡng dục và Nguyên Triệt phân thượng, ta sẽ không giết bà, cũng sẽ không bạc đãi bà, nhưng đời này của bà đừng mơ tưởng bước ra khỏi Ninh Thọ Cung được một bước, bà có chết cũng phải chết ở đây''
Triệu Nguyên Triệt thỏa mãn nhìn thân thể xụi lơ của Thái hậu, nhìn sắc mặt bà tuyệt vọng tột đỉnh, nhìn trong mắt bà dần mất đi ánh sáng, mãi đến cuối cùng ánh mắt trống rỗng, nửa chết nửa sống.
Rốt cuộc, hắn hài lòng rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa lớn Ninh Thọ Cung, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến một trận rít gào thống khổ như sói cái mất con non.
Bà khóc to đập cửa, không ngừng kêu Triệt, Triệt.
Nhưng nào có ai nghe thấy.
Ngự lâm quân xung quanh Ninh Thọ Cung cứng rắn như đá, ngay cả lông mày cũng không động một cái.
...
Tiết Đoan Ngọ qua đi, tâm tình Triệu Nguyên Cấp sa sút hồi lâu.
Diệp Tư Nhàn bồng nữ nhi chưa tới hai tháng, đến Ngự thư phòng nhìn hắn, thấy Hoàng thượng đang ngẩn người xem một quyển sách, trang sách cả buổi không có lật một chút nào.
Nàng cười cười nhét nữ nhi vào trong ngực nhũ mẫu, mình nhấc mép váy lặng lẽ đi tới.
''Còn đang suy nghĩ chuyện Lục Vương gia sao?''
''Coi như là vậy đi, trẫm đang hối hận sao không cho đệ ấy nhiều gia tài một chút, còn có trầm kỳ thật tò mò cuối cùng là nó đã làm cái gì rồi?''
Nói là làm nông đánh cá, y là một Vương gia dương xuân bạch tuyết, làm nông đánh cá gì chứ.
''Thiếp lại cảm thấy là chuyện tốt mà?'' Diệp Tư Nhàn tiến đến bên cạnh Triệu Nguyên Cấp, ánh mắt sáng lóng lánh nói.
''Không nói đến làm nông đánh cá gì đó, thiếp lại cảm thấy rất có thể ngài ấy sẽ đi tìm Công chúa bộ tộc kia, cô nương đó xinh đẹp biết bao, hai người bọn họ xứng đôi như vậy, nếu là thiếp, thiếp cũng muốn đi tìm nàng ấy''
Diệp Tư Nhàn nâng cằm lên bắt đầu phạm hoa si, trong mắt chiếu sáng rực rỡ.
Triệu Nguyên Cấp buồn cười gõ gõ đầu nàng.
''Vậy nàng đi đi? Có cần trẫm chuẩn bị xe ngựa cho nàng không?''
''Hoàng thượng!''
Diệp Tư Nhàn có chút oán trách, sau đó cười khanh khách, mềm mại vùi trong ngực phu quân.
''Hoàng thượng, người đừng rầu rĩ không vui, không phải ai cũng thích gia tài đồ sộ, thiếp lại cảm thấy Lục Vương gia yêu thích tự do hơn''
''Trạo đều hiểu đạo lý, nhưng trẫm có chút không nỡ''
Triệu Nguyên Cấp vỗ lưng nàng, hôn lên làn tóc đen tuyền của nàng.
''Nhàn Nhàn, nàng có rời bỏ trẫm không?''
''Rời đi sao? Rời bỏ người rồi thiếp đi đâu chứ, thiếp cũng sẽ không làm nông đánh cá đâu'' người nào đó rất nghiêm túc.
Trái tại thực sự chọc cho Triệu Nguyên Cấp cao giọng cười to.
Nương theo từng tràng tiếng cười truyền ra từ Ngự thư phòng, vẻ lo lắng quanh quẩn xung quanh Hoàng cung cũng dần tản ra, hiếm khi mặt trời chiếu rọi xuống, mọi thứ đều ngăn nắp sáng ngời.
...
Cuộc sống trong cung yên bình, đảo mắt đã qua tháng sáu.
Hoàng hậu vẫn đang tìm một cái bụng thích hợp, ý đồ phân đoạt sủng ái sinh con dưỡng cái.
Hứa phi vẫn bận bịu xuất cung, chuyển văn chương của nhi tử tới Ngự thư phòng, làm mẫu thân, nàng thật sự là hết lòng quan tâm giúp đỡ, đáng tiếc Đại hoàng tử cũng không thành tài.
Tố phi cùng Đại công chúa yên lặng sinh hoạt, Đại công chúa được nàng dạy bảo càng ngày càng cởi mở, lúc hoa sen sắp nở còn tự tay hái vài lá sen và hoa sen đưa đến Ngự thư phòng tận hiếu.
Diệp phi nghĩ là nhàn lại càng bận bịu ghê gớm, tiểu nữ nhi mỗi ngày một kiểu, ngày thường thì như viên phấn, bé con mập mạp trắng trẻo mặc yếm đỏ nằm trên thảm nhung trắng, tùy tiện đùa cái gì cũng cười to khanh khách, ai thấy cũng đều tan chảy.
Ba vị Quý nhân và ba vị Mỹ nhân không dám tranh sủng, địa vị cũng không cao, cũng nghĩ thoáng, mỗi ngày tới vườn dạo chơi đánh bài, cũng không thể nào sinh sự.
Tất cả mọi người an phận thủ thường sống qua ngày tháng, duy chỉ có Hoa phương nghi, nàng ta thật sự điên rồi.
Sau buổi đêm Ngự hoa viên cực kỳ yên tỉnh.
Hoa phương nghi tay nâng lá sen, mắc cỡ đỏ mặt ngã vào trong ngực một thị vệ, hai người thần không biết quỷ không hay trong hang núi giả điên loan đảo phượng.
Âm thanh xấu hổ mà chết đứt quãng truyền ra, nhưng gió thu thổi qua, không nghe thấy gì.
Nam tử bên cạnh ôm chặt lấy nàng.
Bộ ngực hắn rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ, ngay cả mùi mồ hôi của nam nhân cũng mang theo một luồng mị lực đặc thù, khiến người ngửi vừa ngửi thấy đã mặt đỏ tim đập.
Hoa phương nghi chỉ thấy thân thể mình như một đám lửa, lại như đê mê ngây ngất, hóa ra những thứ tình yêu nam nữ mà các cô cô đã sớm dạy qua có tư vị như vậy.
Tiếc là nàng vào cung mấy năm rồi mới được thưởng thức, nàng thật là ngốc, cứ vậy mà bỏ qua, sống đời quả phụ vô ích như vậy một thời gian dài.
Sớm biết thì nàng đã sớm tự tìm đường thoát.
''Hoàng thượng! Hoàng thượng!''
Hoa phương nghi nhắm chặt hai mắt, trong miệng rên rỉ loạn xạ, trong đầu nàng hiện ra đều là mặt của Đế vương anh tuấn tiêu sái.
''Hoàng thượng người rốt cuộc cũng sủng hạnh thần thiếp, Hoàng thượng, thần thiếp chờ người đến khổ''
Hoa phương nghi mơ màng nói mê sảng.
Thị vệ háo sắc kia cũng không để ý những thứ này, hắn chỉ biết Hoàng phi tư vị tuyệt vời, cảm thán quả nhiên nữ nhân của Hoàng thượng đều là báu vật nghìn dặm mới có một.
''Vậy sau này còn muốn được sủng ái không?''
''Muốn, trong lòng thần thiếp đều nghĩ tới Hoàng thượng, người đừng bỏ lại thần thiếp''
Hoa phương nghi bối rối hôn lên môi nam nhân, hai người giống như củi khô gặp lửa bốc cháy hừng hực, cùng nhau mây mưa.
Đây là lần đầu tiên Hoa phương nghi được sủng ái.
Lần thứ hai của nàng là ba ngày sau ở rừng cây phong, nơi này gần lãnh cung nhất, tiểu chủ trong cung ít, bình thường căn bản sẽ không ai tới.
Bọn hắn vẫn như củi khô bốc lửa, thậm chí sau khi kết thúc Hoa phương nghi còn lưu luyến si mê rúc vào trong ngực nam nhân, duỗi ngón tay dài ra đếm sao.
''Hoàng thượng, thời gian thế này của chúng ta, có thể kéo dài bao lâu?''
Hoa phương nghi bỗng nhiên rất thương cảm.
Nam nhân này chỉ là dáng dấp có ba phần giống Hoàng thượng, nhưng hắn và Hoàng thượng chênh lệch xa vạn dặm, hắn thậm chí còn không tính là vật thay thế.
Thị vệ kia hết sức háo sắc, hắn xoa nắn khuôn mặt trơn nhẵn của nàng, tham lam ngậm mút môi nàng, cuối cùng cười xấu xa.
''Tất nhân là năm dài tháng rộng''
Hoa phương nghi hài lòng nhắm mắt lại, nhưng chỉ có chính nàng biết, nước mắt của nàng chảy trong tâm khảm.
Nàng đường đường là Đại tiểu thư Hoa gia, cuối cùng vẫn luân lạc tới tình trạng người không ra người ma không ra ma như bây giờ.
''Vậy thì năm dài tháng rộng đi, ta tình nguyện tiếp tục sống trọn vẹn, tuyệt đối không lại giống như đã từng nữa''
Nàng nhắm mắt lại, quyết định xong dự tính xấu nhất.
...
Chạng vạng cuối tháng sáu, là thời tiết nóng nhất.
Tâm tình Triệu Nguyên Cấp rất tốt đi ra từ Trữ Tú Cung, dẫn Diệp Tư Nhàn đi dọc theo hồ Thái Dịch tản bộ.
''Năm nay đến muốn, chờ sang năm vừa vặn dẫn nàng tới Minh Sơn nghỉ mát''
''Thật sao? Hoàng thượng nói phải giữ lời đó''
Nhớ tới hành cung mỹ lệ ở Minh Sơn, suối nước nóng xinh đẹp, nước suối đông ấm hè mát, trái tim nàng hận không thể chắp cánh lập tức bay tới đó.
''Nàng đó, thâm cung này vĩnh viễn không giam nổi nàng'' Triệu Nguyên Cấp mềm mỏng vuốt tóc nàng.
Diệp Tư Nhàn không để ý những thứ này, nàng cười hì hì đi bên cạnh hắn, vui vẻ nói mấy chuyện thú vị của Cảnh Châu.
Trên đường đi nàng đều líu ríu, giống con chim tước hoạt bát.
''Mẫu thân hồi âm nói với thiếp, khi thiếp còn bé cũng giống Cảnh Châu, y y a a không ngừng, lớn lên cũng không chịu ngồi yên, mỗi ngày không gặp rắc rối thì chính là quấy rối cha'' Diệp Tư Nhàn cười tủm tỉm nói.