Hoa phương nghi thật sự sụp đổ rồi.
Chiêu Duyệt sợ hãi quỳ trên đất khóc lớn: ''Tiểu chủ, nô tỳ biết trong lòng người khổ, nhưng nô tỳ không có cách nào''
''Ta bây giờ hối hận vì đã vào cung, sớm biết vào cung sẽ có kết cục như vậy, ta dù là gả cho một người buôn bán nhỏ cũng sẽ không ở trong cung''
''Ta là tiểu thư khuê các, ta là Đại tiểu thư của Hoa gia, ta không xứng sao? Chiêu Nguyệt, ta không xứng sao?''
Cho dù nàng nói không nên lời, nhưng thực chất bên trong nữ tử bình thường cũng sẽ có khát khao, từng giờ từng khắc đều như có hàng vạn con kiến gặm nuốt lấy xương cốt của nàng.
Toàn thân nàng bắt đầu nóng lên, như nhũn ra, nàng thậm chí nhiều lần mơ thấy đủ loại khuôn mặt của nam nhân.
Có môn khách đã từng gặp trước kia ở ngoài cung, cũng có thị vệ trong cung, nhưng nhiều nhất vẫn là Hoàng thượng, vẫn là phu quân của nàng.
Nàng run rẩy vuốt ve thân thể mình, sau đó hung hăng cuộn mình lại.
''Chiêu Duyệt, ta sợ là...không thủ được''
Ánh mắt nàng sáng rực nhìn về phía Chiêu Duyệt, hung hăng kéo nàng lên giường, sau đó đầy vẻ dữ tợn xé rách xiêm y của nàng.
''Cởi! Cởi ra cho ta!''
''Tiểu thư người sao vậy? Người bị sao vậy?''
Chiêu Duyệt sợ đến toàn thân như nhũn ra, trong tình thế cấp bách bối rối nàng nhấc bình hoa bên cạnh lên, đập mấy cái lên trán Hoa phương nghi.
Theo một tiếng 'bốp' bình hoa vỡ vụn, Hoa phương nghi rốt cuộc an tĩnh lại, hai tay cũng dần buông ra.
Chiêu Duyệt lộn nhào xuống giường, quỳ trên đất nhìn tiểu thư của mình ngất đi, khóc đến không kìm chế được.
''Ông trời ơi, ông muốn ép chết tiểu thư sao?''
...
Trên đời này đại khái là có một loại người, cơm áo không cần lo thì bắt đầu nghĩ tới cái khác, thậm chí loại chuyện đó so với mạng của mình còn quan trọng hơn, không có nó thì không sống được.
Hoa phương nghi có lẽ là một trong số đó.
Dù chuyện lần này, Triệu Nguyên Cấp nể mặt Hoa gia cũng không có trị tội, nhưng Hoa phương nghi vẫn không nhịn được, nàng thậm chí bắt đầu vô tình hay cố ý tiếp xúc với thị vệ trong cung.
Chiêu Duyệt sợ đến hồn phi phách tán khuyên rất nhiều lần, Hoa phương nghi đều cười lạnh.
''Nếu sống cũng bị dày vò, chi bằng sung sướng chết đi!''
Chiêu Duyệt vì bảo toàn tính mạng, cũng chỉ đành lựa chọn ngậm miệng không nói, chỉ coi như không nhìn thấy.
Mùa xuân tháng ba, trăm hoa đua nở.
Bụng Diệp Tư Nhàn bụng to đáng sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh.
Là tú nữ đầu tiên trong số tuyển tú năm đó mang thai, bụng của nàng cũng bị người ta nhìn chằm chằm, tất cả mọi người đang mong mỏi kết quả cuối cùng, rốt cuộc là nam hay nữ.
Hôm nay lúc thỉnh an ở cung Tê Phượng, Hoàng hậu nhìn chằm chằm bụng của nàng mỉm cười.
''Bổn cung đã nói muội không cần tới thỉnh an mà, sao muội lại không nghe, nếu làm Hoàng tử bị thương, Hoàng thượng sẽ trách tội''
''Hừ! Có phải Hoàng tử hay không còn chưa biết đâu'' Hứa phi độc ác.
Tố phi vẫn nhẹ nhàng mây trôi nước chảy trước sau như một, nàng mỉm cười nhìn bụng của Diệp Tư Nhàn, trong lòng chỉ mong mẹ con bình an.
Tất cả mọi người trong hậu cung đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, không mấy ai thật lòng mong nàng tốt đẹp.
Diệp Tư Nhàn ưỡn cao bụng chậm rãi đứng dậy.
''Đa tạ Hoàng hậu nương nương, nhưng thái y căn dặn thần thiếp nhất định phải đi nhiều một chút, như vậy mới có lợi cho sinh nở, thần thiếp cũng không thể không nghe''
''Vậy thì tốt, muội cần gì, chỗ bổn cung có muội cứ tới lấy''
Hoàng hậu từ sau khi đoạn tuyệt với Thái hậu, quả nhiên là thông minh hơn nhiều.
Triệu Nguyên Cấp cũng sẽ không cố ý làm khó dễ nàng, thậm chí còn cho nàng thể diện thuộc về Hoàng hậu.
''Tạ nương nương'' Diệp Tư Nhàn thành khẩn.
Sau khi rời khỏi cung Tê Phượng, Diệp Tư Nhàn đến Ngự hoa viên tản bộ như thường.
Mùa xuân tháng ba, Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, oanh ca yến hót, vô cùng náo nhiệt, Diệp Tư Nhàn thích thú đi dọc nửa vòng hồ Thái Dịch, cuối cùng lại quay về Trữ Tú Cung.
Có đôi khi Tố phi sẽ bồi tiếp, có đôi khi nàng cũng sẽ hồi cung dẫn theo Công chúa, một đoàn người rất thoải mái.
Vậy mà hôm nay, Diệp Tư Nhàn mới vừa đi được một nửa, đã cảm thấy bên dưới 'ào' muộn tiếng, tôn ra một luồng nhiệt.
Nàng sắp sinh.
''Viên Nguyệt, mau, dìu ta trở về''
Diệp Tư Nhàn nắm chặt cánh tay Viên Nguyệt, sắc mặt vẫn xem như bình tĩnh, Viên Nguyệt lại sợ đến run chân.
Hai chủ tớ trở lại Trữ Tú Cung, lúc này Diệp Tư Nhàn đã đau đến eo cũng không thẳng lên được, sắc mặt trắng bệch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Trong cung sớm đã chuẩn bị bà đỡ và cô cô, các bà đuổi tới trước, nấu nước nóng, chuẩn bị phòng sinh, tất cả mọi người chỉnh tề.
Khi tất cả đều đã chuẩn bị kỹ càng, tin tức Diệp tiệp dư sắp sinh đã truyền khắp hậu cung.
Hoàng hậu biết đầu tiên, nàng lúc này sửng sốt, thành kính quỳ gối chắp tay trước Phật, cầu nguyện bất luận thế nào cũng đừng để Diệp tiệp dư hạ sinh long tử.
''Là Công chúa, nhất định phải là Công chúa''
''Diệp tiệp dư, nếu ngươi sinh ra Công chúa, ta nhất định sẽ yêu thương, cùng Hoàng thượng thương yêu nó, nhất định phải là một Công chúa''
Hoàng hậu chắp tay trước ngực, thành kính dập đầu.
Tố phi cũng quỳ gối trước Phật cầu nguyện, nàng đang cầu khẩn muội muội của nàng, nhất định phải bình an vô sự, thuận lợi.
''Nhàn nhi, ta thật sự coi muội là muội muội''
Còn lúc này, Tây Hà Cung náo loạn, hoàn toàn khác biệt với sự yên tĩnh ở chỗ khác.
Hứa phi quần áo không chỉnh tề quỳ trên đất, khóc như trời sập.
''Đợi nữ nhân đó hạ sinh nhi tử, Diên nhi của ta sẽ chẳng là gì, nó sẽ chẳng là gì nữa hết''
''Nương nương, sẽ không đâu, Hoàng trưởng tử mãi mãi cũng là Hoàng trưởng tử của Hoàng thượng, người mãi mãi cũng là Hứa phi nương nương tôn quý nhất hậu cung, người tuyệt đối không nên nản chí'' cung nữ khuyên.
''Tôn quý? Ta tôn quý chỗ nào, vì nữ nhân kia, Hoàng thượng cũng ném con của ta ra khỏi cung, ngài ấy căn bản là vứt bỏ'' Hứa phi khóc ròng.
Về phần Hoa phương nghi, giờ phút này nàng điên cuồng tính toán, mình nên làm thế nào để có con.
Tóm lại, trong cung nghị luận ầm ĩ, không chỗ nào là không trông mong chờ đợi.
Trong Trữ Tú cung, Diệp Tư Nhàn đang liều mạng chịu đứng đau đớn như xé rách cơ thể.
''A!''
''Sao lại đau như vậy! Viên Nguyệt, Viên Nguyệt!''
Diệp Tư Nhàn kêu to, Viên Nguyệt liền quỳ gối bên người nàng, sợ hãi nắm tay tiểu chủ.
''Người la nhẹ thôi, tiết kiệm sức lực, nô tỳ ở đây, tiểu chủ, người nghe theo cô cô đi''
''Hoàng thượng! Hoàng thượng! Tại sao người không tới thăm ta, người hỗn đản!''
''Ta không sinh nữa, không sinh nữa''
Nàng đau đến rùng mình, tứ chi không có chút khí lực để giãy giụa, trong bụng như có dao găm, đang dồn sức đào nát tâm can của nàng, lục phủ ngũ tạng của nàng.
''Đau quá! Đau quá!''
''Nhàn Nhàn!''
Ban đầu hạ triều xong Triệu Nguyên Cấp định thương nghị quốc sự với đại thần, nghe nói Diệp Tư Nhàn sắp sinh, lập tức ném đại thần qua một bên mà chạy tới.
Hắn vừa bước vào cửa lớn Trữ Tú Cung thì nghe thấy tiếng la hét thật to đến tê tâm liệt phế, cả cõi lòng đều bị vò nát.
''Nhàn Nhàn, trẫm ở đây''
Triệu Nguyên Cấp xông phá vòng ngăn cản của các cung nữ, nhanh chân đi vào trong phòng nắm chặt tay Diệp Tư Nhàn.
''Nhàn Nhàn''
Tay của nàng rất lạnh, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, bộ dáng nhỏ bé nằm ở đó, nhắm chặt mắt đau khổ giãy dụa.
Nhưng hắn lại không làm được gì cả, chỉ có thể nắm tay của nàng lo lắng suông.
''Hoàng thượng, người nên ra ngoài đi, Diệp tiểu chủ còn một thời gian nữa mới có thể sinh, người không thể ở lại đây''
Một đám nhũ mẫu cô cô không chút lưu tình đẩy Triệu Nguyên Cấp ra, mặc cho hắn vùng vẫy thế nào cũng không làm được gì.