''Không biết mẫu hậu có từng đau lòng cho nhi tử chưa, ta nhiều lần trải qua sinh tử, người làm mẹ như người có từng tới chăm sóc không?''

Triệu Nguyên Triệt cảm thấy cực kỳ mỉa mai.

Y không thể nào nghĩ ra được cả đời này của mình rất thẳng thắn, đứng giữa trời đất không thẹn với lòng, cuối cùng lại có kết cục thế này.

Y sinh ra đã là tằng tịu, còn nói quang minh lỗi lạc cái gì.

Thái hậu sửng sốt, lúc trước một tiễn bỏ mạng kia nếu không phải nhi tử dùng thân thể chính mình để ngăn lại, chỉ sợ người bị bắn thủng chính là mình.

Là Huệ Vương muốn giết bà.

Thái hậu bỗng như thức tỉnh, hai hàng lệ trượt xuống theo gương mặt.

''Là hắn muốn lấy mạng ta!''

Huệ Vương sớm đã không phải Huệ Vương lúc trước, ông ta dã tâm bừng bừng, để leo lên được Hoàng vị mà không tiếc hy sinh tính mạng của mẹ con bà.

Một bên ông ta nói lời đường mật lợi dụng bà, một bên lòng lang dạ sói lạnh lùng hạ sát thủ.

Sớm đã không thể trở về như trước, bây giờ còn lại chỉ là tàn nhẫn và lợi dụng, là mình quá ngu, luôn dừng ở quá khứ không chịu nhận ra hiện thực.

Là bà, hại người khác cũng hại chính mình.

''Triệt, phải...không dậy nổi'' Thái hậu thống khổ lại phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng Triệu Nguyên Triệt lại không chút thông cảm, ánh mắt y căm ghét nhìn phụ nhân chật vật trên giường, trong mắt là sự lạ lẫm và xem thường.

''Mẫu hậu nên sớm hồi cung đi, trong cung có thái y tốt nhất, có ngự dược tốt nhất, có lợi cho người điều dưỡng thân thể.''

''Con đang đuổi ta đi?'' Thái hậu không thể tin.

Triệu Nguyên Triệt không để ý tới, chỉ lạnh nhạt cười: ''Sau này không có chuyện gì Thái hậu nương nương đừng tới nữa, bổn Vương thích thanh tĩnh, không muốn người tới quấy rầy''

''con gọi ta là gì?'' Thái hậu sợ đến không khỏi đứng dậy.

Lại nghe Triệu Nguyên Triệt cười không vướng bận: ''Một tiễn này, coi như ta trả lại một mạng cho Thái hậu nương nương, sau này bổn Vương không có mẫu thân, xin Thái hậu hãy tự lo lấy''

''Con muốn đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với ta?''

''Thái hậu nương nương phong nhã tài hoa, là tiểu Vương không xứng, từ nay về sau người là Thái hậu mẫu nghi thiên hạ cao cao tại thượng, không liên quan đến một phế vật như ta, người nên vui mới phải'' Triệu Nguyên Triệt lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

Thái hậu chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng núi băng thật lớn rơi xuống, cả người bà nhanh chóng rơi vào hồ băng, khắp người phát lạnh thấu cả xương tủy.

''Triệt, con muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẫu thân sao?'' toàn thân Thái hậu cứng ngắc, há miệng chỉ nói ra được câu này.

Bà không thể nào tưởng tượng Lục Vương gia đã từng ôn tồn lễ độ chi lan ngọc thụ như thế, Triệu Nguyên Triệt đã từng nhân nghĩa lễ hiếu như thế, sẽ vô tình đến mức này, thế mà muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà.

''Hài tử, sao con có thể là phế vật, con là yêu thương trong lòng ai gia mà''

''Người vẫn muốn ta báo thù cho người phải không? Thái hậu, ta sẽ không đồng ý''

Triệu Nguyên Triệt nhẹ nhàng lắc đầu, dương như không còn muốn nhiều lời, y chậm rãi xoay người mở cửa phòng sưởi ra, phân phó Phùng An Hoài cách đó không xa.

''Đi sắp xếp xe kiệu, hộ tống Thái hậu nương nương hồi cung''

''Dạ!''

Phùng An Hoài cung kính đáp ứng, rất nhanh dẫn các cung nữ thái giám chuẩn bị chu đáo khung xe ấm áp.

Cho dù Thái hậu vô cùng không tình nguyện, bà vẫn bị các thái giám khiêng lên rời đi.

Lúc lên xe ngựa, bà gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Nguyên Triệt hỏi.

''Triệt, Triệt, con nói đùa phải không, con hù dọa mẫu thân đúng không?''

Triệu Nguyên Triệt cười cười, không trả lời.

Y bọc lấy trên người áo lông chồn trắng, đứng trong trời đông tuyết phủ, lẳng lặng nhìn Thái hậu được đưa lên xe ngựa, lại đưa mắt nhìn xe ngựa chậm rãi rời đi, dần dần từng bước biến mất.

Rốt cuộc lúc sắp khuất bóng không thấy nữa, y giơ cao hai tay, lòng bàn tay đan chéo, thi lễ thật sâu với phương hướng mà Thái hậu rời đi.

Sau khi thi lễ này qua đi, tình nghĩa mẫu tử cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt, từ nay về sau, cuộc đời y sẽ chỉ thuộc về chính y mà thôi.

...

Thái hậu hồi cung lúc sắc trời còn sớm.

Nghe nói Thái hậu bình an trở về từ ngoài cung, long tâm Triệu Nguyên Cấp rất vui vẻ, đặc biệt tới thăm.

Bên trong Ninh Thọ Cung sớm đã không còn xa hoa lộng lẫy như trước, mà là một mảnh hỗn độn lụn bại , ngay cả không khí cũng tràn ngập lạnh lẽo và bẩn thỉu.

Lúc Triệu Nguyên Cấp đến, Thái hậu nằm trên giường lạnh buốt, bên cạnh đặt chậu than bốc lên khói đen.

''Mẫu hậu có thể gặp Lục đệ chứ? Đệ ấy thế nào?'' Triệu Nguyên Cấp tự mình ngồi trên ghế đối diện giường.

Thái hậu thương tâm gần chết quay mặt chỗ khác, không chịu trả lời.

Triệu Nguyên Cấp lại thấy trên quần áo Thái hậu có vết máu, liền hỏi: ''Mẫu hậu đây là sao? Thân thể không khỏe sao? Phùng An Hoài?''

Phùng An Hoài bị điểm tên quỳ trên đất, kể lại thái y chẩn bệnh, Triệu Nguyên Cấp nghe thế tức giận sôi sục, mỉm cười khuyên Thái hậu.

''Thân thể Lục đệ sẽ tốt, mẫu hậu cũng phải bảo trọng thân thể, gặp chuyện nhưng nhất định phải bình tâm''

Trên mắt hăn là nụ cười, trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm, lưỡi đao sáng loáng kia từng thanh từng thanh cắt lên vết thương của Thái hậu.

Quả nhiên, người bị đả kích lớn trong nháy mắt sụp đổ bùng nổ.

''Ngươi cút ra ngoài cho ta!''

''Mẫu hậu sao vậy? Gặp phải chuyện gì?'' Triệu Nguyên Cấp mỉm cười, còn cười càng xán lạn hơn.

''Là ngươi, Hoàng đế, bình Hạc Đỉnh Hồng kia là ngươi cho người lấy đi đúng không? Ngươi cố ý để ta xấu mặt trước mặt Triệt nhi, ngươi sớm tính toán kỹ hết thảy đúng không?''

Tròng mắt Thái hậu đỏ ngầu, dường như có thể nhỏ ra máu.

Triệu Nguyên Cấp ung dung thong thả vuốt vuốt chén trà trong tay: ''Mẫu hậu nói chuyện sao trẫm nghe không hiểu? Cái gì Hạc Đỉnh Hồng, trong cung người sao lại có Hạc Đỉnh Hồng chứ''

Chuyện bí mật làm, đưng nhiên không cần nói ra.

Thấy bộ dạng Thái hậu tức muốn thổ huyết, Triệu Nguyên Cấp thình lình đứng dậy cho người truyền thái y.

''Sau này, mẫu hậu nên cố gắng ở trong cung nghỉ ngơi lấy lại sức, đừng suy nghĩ đến chuyện Hạc Đỉnh Hồng gì nữa, tất cả chi phí của Ninh Thọ Cung trẫm sẽ cho Nội vụ phủ bổ sung đủ, xin Thái hậu tự thu xếp cho ổn thỏa.''

Triệu Nguyên Cấp nói xong sải bước rời đi, Thái hậu bỗng nhiên gọi hắn lại.

''Không!''

''Ngươi không được giam lỏng ai gia, thân thể Triệt nhi khỏe lại nó sẽ đến thăm ai gia, nó nhất định sẽ tới, mỗi lần nó ra ngoài cung du ngoạn về đều sẽ đến thăm ai gia trước''

''Ngươi không được giam lỏng ta!''

Triệu Nguyên Cấp cười lạnh: ''Cho dù trẫm không giam lỏng người, Lục đệ cũng sẽ không đến nữa đâu, mẫu hậu nên bỏ cái ý niệm này đi''

''Không!''

''Không!''

Thái hậu cuồng loạn hô hào, nhưng Triệu Nguyên Cấp lải sải bước rời đi.

Nhàn Nhàn nói quả nhiên không sai.

Nhiều người gặp một lần còn tra tấn hơn không thấy mặt.

Tiểu nha đầu trải qua những chuyện rốt cuộc cũng trưởng thành, nhưng hẳn không thể ngờ những trưởng thành thế này sẽ khiến người ta đau lòng biết mấy.

Hắn có chút hoài niệm tiểu nha đầu ngốc nghếch cái gì cũng không hiểu kia.

Lúc đó ấy à, nàng đơn thuần như giọt sương sớm trong suốt thanh tịnh của mùa hè, một tia sáng tùy tiện chiếu vào cũng có thể khúc xạ ra ánh sáng bảy màu lộng lẫy.

''Hoàng thượng, bây giờ chúng ta đi đâu đây?''

Phùng An Hoài đi theo sau lưng Hoàng đế, lượn quanh nửa vòng lớn ở Ngự hoa viên, hắn không mở miệng nhắc nhở thì không được.

''Đi Trữ Tú Cung''

Triệu Nguyên Cấp ngẩng đầu thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu bước tới hướng Trữ Tú Cung.

Mà cùng lúc đó.

Hà Phong Viên lâm vào hỗn loạn, Triệu Nguyên Triệt sốt cao bất tỉnh, thái y trong cung hoảng đến mức đầu đầy mồ hôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play