Mùng bốn tháng mười một âm lịch.
Triệu Nguyên Cấp đồng ý cho Thái hậu xuất cung, đến Hà Phong Viên thăm Triệu Nguyên Triệt.
Sáng sớm, Thái hậu đứng dậy mặc y phục.
Bà ngồi trước bàn trang điểm, đội mũ phượng mà mình đã cất giữ thật lâu lên, lại lấy ra phượng bào Bách Điểu Triều Phượng màu đỏ xòe khắp nơi đã lâu không mặc, mặc lên từng cái chỉnh tề.
Nhìn qua phụ nhân trong gương mới hơn năm mươi tuổi mà tóc đã hoa râm, trong lòng Thái hậu như dao cắt, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì.
Bà tự mình đeo lên trâm vòng hoa lệ nhất, đắp lên người son phấn tươi đẹp nhất, cuối cùng đứng dậy ngẩng đầu mà bước, đi một vòng chính điện Ninh Thọ Cung.
Cuối cùng ngồi lên chính vị cao cao tại thượng kia lần nữa, vịn lan can Kim Phượng gỗ tử đàn được mài bóng loáng, cười tỏa sáng.
''Không biết ả ngu xuẩn Trần Bội Nghi kia tương lai có phúc khí ngồi lên vị trí này hay không''
Bà tự tại giản ống tay áo, đổi tư thế mà trước kia thích nhất, giật mình lại giễu cợt nói.
''Có lẽ là không có phúc khí, bây giờ đã chèo chống khó khăn như vậy, còn tương lai thì sao?''
Thái hậu bỗng nhiên sâu kín cười, tất cả trong mắt đều là ác độc sâu không lường.
''Triệu Nguyên Cấp ơi Triệu Nguyên Cấp, ngươi cho rằng ép chết ai gia thì sẽ thắng sao? Chỉ sợ ngươi vô cùng sai lầm rồi''
Bà thở một hơi dài nhẹ nhõm, chậm rãi đứng lên ngẩng đầu bước ra cửa, tay áo dài thả lỏng mở cửa.
''Đi thôi!''
''Dạ!'' Phùng An Hoài đích thân hầu hạ, một đoàn người đi đến kiệu liễn ngoài cung.
Ngồi kiệu liễn từ Ninh Thọ Cung, ra khỏi Hoàng cung thay bằng xe ngựa, Thái hậu đến thẳng Hà Phong Viên, trọn vẹn gần một canh giờ.
Trong Hà Phong Viên.
Triệu Nguyên Triệt đang uống trà ngắm trăng trong đình ở hậu viện, y trọng thương chưa lành, không thể uống rượu, không thể chịu lạnh, càng không được vận động mạnh.
Mấy tháng nay y vẫn cứ trải qua như vậy, không ai biết khi nào là ngày cuối cùng.
Thậm chí thái y từng bí mật nói cho y biết: Có khả năng cả đời này để không thể như người bình thường, y đều phải sống trong nhà ấm thế này, cũng không còn có thể ra ngoài tìm kiếm giang hà hồ hải.
''Khụ khụ!'' Triệu Nguyên Triệt bị sặc lò than ho khan mấy cái.
Gã sai vặt đứng thẳng bên cạnh lập tức chuyển lò than ra xa một chút, còn nha khoàn khác thì cẩn thận cầm áo lông chồn dày giúp y bọc lại một lớp thật dày.
Đôi tay tái nhợt thon dài của Triệu Nguyên Triệt kéo lấy áo lông chồn màu xanh, ánh mắt rơi trên tuyết trắng bao la trên đất, tâm lặng như nước.
Ba ngày trước, y nhận được tin của Ô Lệ Na, nói nàng đã bình an đến bộ tộc.
Bộ tộc của các nàng có rất nhiều người lao động cường tráng trở về, tộc nhân của nàng đều công nhận nàng, cung kính tôn nàng làm tộc trưởng, bọn họ muốn cùng nhau kiến thiết Trát Lê bộ.
Rất tốt, không phải sao?
Khuôn mặt tái nhợt của Triệu Nguyên Triệt hiện ra vẻ thản nhiên nhẹ nhõm, biết nàng sống tốt, vậy là đủ rồi.
Nơi đó sẽ có nam nhi cường tráng mạnh mẽ nhất cưới nàng, yêu thương che chở nàng một đời một kiếp.
Làm gì cần một con ma bệnh như y nhiều chuyện.
Đời này của y bị hủy thì cũng thôi đi, cũng không nên hao tổn nàng, thực sự không đáng.
Trà nóng trong lò, y nhẹ nhàng châm cho bản thân một chén, chậm rãi bưng lên, nhưng cánh tay cường tráng ngày xưa của y cực kì suy yếu, không nâng nổi khiến chén trà đổ ào ra đất.
'Choang' một tiếng, trà nóng đổ đầy người, mảnh sứ vỡ cũng rơi đầy đất.
''Vương già, để nô tỳ''
Các thị nữ cung kính đi tới, lại châm một chén trà nóng đưa vào tay y, cẩn thận lau sạch người cho y, cuối cùng dọn dẹp sạch mảnh vỡ trên đất.
Còn Triệu Nguyên Triệt chỉ có thể ngồi trên băng ghế trải đệm dày, trơ mắt nhìn các nàng làm mọi thứ.
Cho dù cố gắng hết sức không tự xem thường bản thân, trong đầu y vẫn xuất hiện hai chữ 'phế vật' thật to.
''Vương gia!''
Có gã sai vặt vội vàng chạy tới, quỳ trên đất bẩm báo.
''Thái hậu nương nương đã tới cổng viên rồi, người có đi nghênh đón không?''
''Không đi!''
Triệu Nguyên Triệt bỗng nhiên rất gắt gỏng, trong nháy mắt đó thậm chí y nghĩ nếu như không phải mẫu hậu ép y, y nhất định sẽ không thay đổi như bây giờ.
Đường đường là Vương gia một nước, từ văn võ song toàn hăng hái, đi khắp các nơi danh sơn đại xuyên của Đại Cảnh triều, để lại vô số áng thơ họa tác.
Hiện tại tuổi còn trẻ mà ngay cả chén trà cũng cầm không vững, haha....
Gã sai vặt cung kính rời đi, Triệu Nguyên Triệt ngồi sừng sững trong đình không nhúc nhích, mặc cho lòng bàn tay ấm áp sưởi hai lòng bàn tay lạnh buốt của y.
Nhưng y biết, chén trà nóng cũng không ấm tới trong lòng y được.
''Triệt nhi?''
Thái hậu dẫn theo Phùng An Hoài, xuất hiện ở hậu viện.
Bà mặc một thân phượng bào ngăn nắp xinh đẹp, mũ phượng tôn quý vẻ quang vinh, sắc mặt hồng hào, cao cao tại thượng đứng trên bậc thang.
Phùng An Hoài dẫn theo cung nữ thái giám, đi theo xa xa sau lưng, nghi thức của Thái hậu nương nương tôn quý lại hoa lệ.
''Mẫu hậu tới rồi à, thứ lỗi nhi thần không thể đứng dậy đón'' Triệu Nguyên Triệt cầm cái chén chưa hề đụng tới, sắc mặt lạnh nhạt.
Trong lòng Thái hậu đập bình bịch, nhưng vẫn chậm rãi tiến lên trước, tự mình ngồi đối diện nhu tử, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng vành mắt đỏ lên.
''Triệt nhi con không bị gì, mẫu hậu thật sự rất vui''
''Nhi thần không sao, có lẽ sau một thời gian nữa lại có thể mạnh như rồng như hổ giống trước đây'' Triệu Nguyên Triệt không tập trung nói.
Giúp Thái hậu châm một chén trà, tự tay đưa qua.
Y liều mạng dùng sức, vững vàng đưa chén trà tới bên tay Thái hậu, cười nhạt.
''Trà mới ngay cả Hoàng huynh cũng không nỡ uống, nghe nói nhi thần thích, liền đưa hết cho nhi thần, mẫu hậu cũng nếm thử đi''
Thái hậu ban đầu rất cảm kích, nghe xong là Hoàng đế đưa tới, bà lập tức cầm xa ra chút, dường như ngay cả ngửi cũng không muốn ngửi.
''Hừ! Chỉ là chồn chúc tết gà, không có ý tốt''
Bà nhịn lâu như vậy, đột nhiên tới trước mặt nhi tử, bà không muốn nhịn nữa, huống chi...
''Hài tử, đều là mẫu hậu hại con, là mẫu hậu vô dụng, không giết tên Bạch Nhãn Lang kia đi, để con của ta thuận lợi đăng cơ''
''Đa tạ mẫu hậu phí tâm, người cũng có tuổi, sau này vẫn nên ở Ninh Thọ Cung tĩnh dưỡng cho tốt, không cần quan tâm nhi thần nữa'' Triệu Nguyên Triệt tiếp tục nhàn nhạt.
''Tỉnh dưỡng?'' Thái hậu đỏ cả vành mắt.
''Con có biết hiện tại mẫu hậu sống thế nào không? Nhạn Thu cô cô đi rồi, Ninh Thọ Cung chỉ còn một mình ai gia, Triệt, nếu như không phải còn có con, ai giá có lẽ....''
Thái hậu lệnh bọn người Phùng An Hoài đi xa ra, liền khóc nức nở kêu ca kể khổ.
Ví dụ như Ninh Thọ Cung không có cung nữ thái giám, ví dụ như Hoàng đế hoàn toàn giam lỏng bà, lại ví dụ như Hoàng hậu âm thầm cho người ngược đãi bà.
Bà buồn bã bi thương nói xong, đột nhiên nhìn nhi tử của mình.
''Triệt, lần này mẫu hậu tới có lẽ là lần cuối, mẫu hậu sống không lâu nữa.''
''Nếu ngày nào đó mẫu hậu chết đi rồi, con nhất định phải báo thù cho mẫu hậu, Triệt nhi con có nghe không, nhất định phải xả cơn giận này cho mẫu hậu!''
Sắc mặt mẫu hậu đột nhiên trở nên khó coi, bờ môi cũng đen nhánh phát tím, cả người bắt đầu run rẩy.
Lúc Triệu Nguyên Triệt kinh ngạc, Thái hậu bỗng phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
''Triệt''
''Mẫu hậu!''
Triệu Nguyên Triệt dùng sức đỡ Thái hậu.
''Mẫu hậu người sao vậy? Người sao vậy?'' Đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện với mẫu thân thân sinh, y vẫn cuống lên.