''Nương nương, lỡ như không phải thì sao?''
''Người đừng suy nghĩ lung tung, bên ngoài vẫn ổn, nói không chừng là đám tiểu thái giám kia nhận lầm, thích khách tiến vào cung thì sao!''
''Huệ Vương gia đóng giữ Cam Châu, không có ý chỉ của Hoàng thượng ông ấy sẽ không hồi Kinh'' Ngọc Đường cẩn thận khuyên giải.
''Thích khách?'' Hoàng hậu cười mỉa mai.
''Ngươi còn nhớ lúc trước bồi Thái hậu lễ Phật ở Tín Sơn không? Đêm hôm đó bóng đen bên cửa sổ của Thái hậu, chỉ sợ cũng không phải chúng ta hoa mắt''
Hoàng hậu không ngốc, vòng vèo đơn giản như vậy, nàng dường như trong nháy mắt đều thông suốt.
''Từ khi nào Thái hậu và Huệ Vương...''
Chung quy là người Trần gia, Hoàng hậu cũng không muốn bại hoại thanh danh của mình.
Nhưng sáng sớm Huệ Vương mặc y phục thái giám đi ra từ trong cung, sự thật bằng chứng như núi kiểu này khiến nàng không thể biện luận.
''Thì ra nhiều năm như vậy Thái hậu vẫn luôn liên lạc với Huệ Vương, thì ra năm đó lời đồn năm đó đều là thật, a...'' chẳng trách Tiên Đế lại đưa Huệ Vương tới Cam Châu.
Hoàng hậu càng nghĩ càng hoảng sợ, cuối cùng hoảng loạn nắm lấy tay Ngọc Đường.
''Đi phân phó lục cung, nói ta bệnh, mấy ngày này không muốn gặp ai hết, đóng cửa lớn của cung Tê Phượng lại! Nhanh đi!''
''Nương nương người đừng sợ, nô tỳ đi ngay'' Ngọc Đường vội vàng rời đi.
Cửa lớn của cung Tê Phượng đóng chặt, phi tần hậu cũng cũng dần cảm thấy không đúng.
Ngự lâm quân trong cung ngày càng nhiều, nghe đồn thái giám Nội vụ phủ chết cũng ngày càng nghiêm trọng, người ngu đi nữa cũng nên hiểu rõ, là có người thừa dịp Hoàng thượng đi vắng, khống chế hậu cung.
Mà lúc này đây, không biết ai nghe được ở đâu một câu.
Nói Hoàng thượng ngã xuống núi không còn hy vọng sống, Thái hậu đã triệu tập đại thần muốn lập tân quân.
Tin tức này bị khóa kín, cho đến hôm nay mới truyền vào hậu cung.
Các phi tần trong vòng một ngày chịu đả kích rất nhiều, có người bị dọa ngất, có người muốn khóc không khóc được, càng có người thậm chí muốn chạy trốn.
Cung nữ thái giám cũng loạn thành một bầy.
Một người hai người lục tung của tích góp trên người, sau đó còn dần dần đoạt của nhau, cuối cùng thậm chí còn quay ra đánh nhau đầu rơi máu chảy.
Mấy tên Nội vụ phủ Khố phòng thậm chí còn gây án mạng.
Cả Hoàng cung rối tung lên, lúc này ai còn quan tâm chuyện Huệ Vương và Thái hậu?
....
Người khống chế hậu cung là Thái hậu, dẫn binh vây quanh Kinh thành là Huệ Vương.
Triệu Nguyên Triệt bị kẹp ở giữa, chỉ cảm thấy mỉa mai không thể tưởng tượng nổi.
''Trong cung thì thôi đi, Hoàng thành không thể mất, bách tính không thể bị thương!'' y trở mình lên ngựa xông ra ngoài, thẳng đến cửa thành.
Sau ba ngày.
Người của Huệ Vương liên tục nỗ lực công thành, Triệu Nguyên Triệt dẫn binh gắt gao chống đỡ cửa thành, một bước cũng không nhường.
Thái hậu ngồi xe ngựa lên thành lâu trên cao, nổi giận đùng đùng đến trước mặt nhi tử, giơ tay tát một cái.
''Nghiệt chướng!''
''Kinh thành là của ngươi, Hoàng cung là của ngươi, ai gia bán mạng cho ngươi, giang sơn Hoàng vị dễ như trở bàn tay, ngươi lại làm cái gì?''
Triệu Nguyên Triệt xoay má trái bị đánh qua, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn Thái hậu.
''Mẫu hậu đã giải tỏa được giận chưa?''
Y lại nghiêng mặt bên phải, ra hiệu Thái hậu tiếp tục đánh đi.
Thái hậu tức giận giơ tay lên, bị Nhạn Thu ngăn lại.
''Vương gia, chuyện trong cung Thái hậu đã sắp xếp ổn thỏa, bây giờ ngài chỉ cần mặc long bào đứng trong Thái Hòa điện vung tay hô lên, Huệ Vương chính là phản tặc, cần gì ngài phải tự mặc giáp ra trận!''
Nhạn Thu cũng gấp.
Hoàng thượng không ở đây, bách quan không ý kiến, không cần tốn một quân lính cũng đoạt được Hoàng vị, nhiều người có nằm mơ cũng không dám làm như vậy!
Nhưng Truyên Triệt cười lạnh, quay người rời đi.
Y cầm thương giáo đại đao hướng về phía Tướng sĩ thủ thành hô to: ''Cung nỏ thủ chuẩn bị!''
Thái hậu tức giận tối sầm mắt, 'phụt' một tiếng phun ra một ngụm máu.
Huệ Vương binh đến dưới thành.
Ông ta cưỡi trên ngựa cao to, dùng kính quang lọc nhìn nhất cử nhất động của mẹ con trên cổng thành, nhìn một hồi, đưa kính quang lọc cho tiểu tướng bên cạnh.
Bản thân chậm rãi rút cường nõ vỏ đen từ sau lưng ra, lắp vào ba mũi vũ tiễn đen kịt hiện ra khí lạnh.
Nhắm ngay tim Thái hậu.
Mỹ nhân tuổi xế chiều, giang sơn mỹ lệ, ông ta vẫn chọn giang sơn.
Đợi ông ta đăng cơ, nhất định sẽ lập Triệt nhi làm Thái tử, nếu nó đã không có hứng thú với Hoàng vị, ông ta còn có Thế tử Nguyên Bái, Nguyên Bái không được thì tương lai ông ta sẽ còn nhiều mỹ nhân khác, sinh càng nhiều nhi tử.
Cho nên không cần vội.
Chỉ có Thái hậu, củ gừng này rất khó đối phó, giết bà ta, Kinh thành sẽ không ai có thể giữ vững!
Cường nỏ vỏ đen bị kéo căng ra, ba mũi tên đen 'phựt' một cái phóng ra như tia chớp, đâm rách không khí bay thẳng đến mục tiêu trên cổng thành.
Chờ Triệu Nguyên Triệt phát hiện ra nguy hiểm, lúc quay đầu lại, ba mũi tên kia đã đến gần trước mặt Thái hậu, còn Thái hậu đang được Nhạn Thu đỡ lấy xuống khỏi thành lâu tìm thái y.
Bọn họ quá chậm,trong nháy mắt mũi tên kia có thể đâm xuyên tim Thái hậu.
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Triệu Nguyên Triệt ném thương trong tay xuống, nhanh chân như bay đến bên cạnh Thái hậu, quyết đoán chặt xuống một mũi tên trong đó, còn một mũi...bị y ngăn lại.
Mũi tên mạnh mẽ đâm qua khôi giáp cứng rắn, vững vàng đâm xuyên người Triệu Nguyên Triệt, máu tươi theo mũi tên rơi từng giọt trên đất.
Triệu Nguyên Triệu cuối cùng nhìn Thái hậu hết sức hoảng sợ, 'phụt' một tiếng phun ra máu tươi, mềm nhũn ngã xuống đất.
Toàn bộ quá trình nhanh chóng như chỉ mấy cái chớp mắt.
Chờ Thái hậu tỉnh lại từ trong mộng, Triệu Nguyên Triệt đã hôn mê bất tỉnh, nằm rạp trên đất khóc đến tê tâm liệt phế, bất ngờ ngẩng đầu đúng lúc đối mặt với đôi mắt của Huệ Vương.
Ác ma kia còn muốn giết bà.
Còn nhi tử mà bà mắng chửi lại trong tình thế nguy cấp dùng thân thể của mình cứu bà một mạng.
''Triệt, hài tử, con của ta!''
Thái hậu khóc tan nát cõi lòng, vành mắt Nhạn Thu cũng đỏ lên.
''Nương nương, mau mời thái y, chậm trễ có thể sẽ không kịp!''
Trên cổng thành loạn tùng phèo hai mẹ còn vướng chân vướng tay này rời đi, Kinh thành chính là của ông ta.
Cửa thành quả nhiên bị đùng đùng đập mở ra, binh lính thủ thành tán loạn, bốn phía đào thoát.
Huệ Vương dẫn đầu kỵ binh cấp tốc chiếm mỗi một con đường trước Kinh thành, còn hắn thì trực tiếp đi vào trước Ngọ môn Hoàng cung, hăng hái nhìn cửa thành chỉ có Đế vương mới được đi này.
''Triệu Nguyên Cấp, ai cũng nói ngươi bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý''
''Nhưng cái gì tới cũng tới, ngươi cuối cùng cũng bại trong tay ta, ngươi cung quy là...tiểu Hoàng đế lông còn chưa mọc đủ!''
''Bất kể ngươi còn sống hay đã chết, sau khi ta lên ngôi, ngươi cũng chỉ có thể là người chết, chỉ cần dám lộ diện, ta sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm Vương!''
Phía sau từng âm thanh nịnh hót, mấy tên phó tướng thậm chí mở miệng giục ông ta.
''Vương gia, bên trong hình như đều loạn cả, còn có người ra ngoài trốn, chúng ta phải nắm chặt''
''Nghe nói nữ nhân của Hoàng đế không nhiều, ta phải bắt hai người để hưởng thụ, các ngươi đừng giành với ta!''
''Vương gia, chúng ta không thể chậm trễ nữa, các huynh đệ không kịp chờ ủng lập người đăng cơ rồi!''
Huệ Vương híp mắt, gần như nghe thấy trong Hoàng cung đã loạn tùng phèo.
Cung nữ thái giám kêu la, các phi tần loạn tung lên, máu chảy thành sông, trộm cắp cướp bóc.