Lúc Triệu Nguyên Cấp đi vào, Diệp Tư Nhàn đã ngủ say.
Nhìn xiêu vẹo nằm trong nệm nhung trắng, gối lên gối mềm yên ổn ngủ, cũng không biết là đang mơ thấy gì mà mỉm cười, bàn tay nhỏ thỉnh thoảng còn đưa lên gảy gảy tua rua trang sức trên mặt.
Không biết là do không quen ăn mặc chỉnh tề như vậy đi ngủ, hay là không quen mấy thứ tua rua hoa lệ kia.
Hậu cung nữ quyến, cho dù là Cửu phẩm Thải nữ cũng là có phẩm cấp.
Sự kiện lớn như vậy đều phải mặc trang phục theo phẩm cấp, dù đồ trang sức của nàng đã rất đơn sơ, cài trên đầu nàng vẫn có vẻ hơi vướng cíu, rất hiển nhiên là nàng không quen.
Ban đầu Triệu Nguyên Cấp muốn cưỡi ngựa, nhưng thấy cảnh này hắn lại không nỡ lòng bỏ đi. Liền xoay người phân phó Phùng An Hoài: ''Hôm nay trẫm ngồi xe''
''Dạ!''
Phùng An Hoài cung kính kéo rèm xe cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng ngồi vào chỗ, tất cả mọi người cũng đều đã chuẩn bị xong xuôi, cả đoàn chậm rãi xuất phát.
Phùng An hoài dẫn theo mấy tiểu thái giám ngồi xe vải xanh đuổi theo, chăm chú bảo hộ bên cạnh xe ngựa màu vàng sáng của Hoàng thượng.
Xe của bọn họ trông trang trí gì, chỉ có mấy tấm ván gỗ xung quanh, Phùng An Hoài ngồi ở giữa, lót nệm êm ái.
Xe của Hoàng đế đi đầu, ngay sau đó là Thái hậu, sau nữa là Hoàng hậu, phi tần, các vương công và đại thần gia quyến đều đi ở phía sau.
Vương tôn công tử hoàng thất cưỡi ngựa cùng với Ngự lâm quân, trước sau bảo vệ vòng ngoài.
Đoàn xe thật dài hiển hách dương dương đi từ cửa cung ra phố, hoàng kỳ tượng trưng cho hoàng thất tung bay trên cao, tất cả đều thể hiện uy vọng của vị đế vương trẻ mới đăng cơ ba năm.
Bách tính trên đường không nhiều, quán nhỏ ven đường còn đang bày biện, tất cả đều dừng lại quan sát, tấm tắc ngợi khen.
Chính là vị Hoàng đế trẻ tuổi này, yêu dân như con, miễn đi rất nhiều khoản sưu cao thuế nặng, sát phạt quyết đoán trừ khử tham quan ô lại, đề bạt quan chức mới có lợi cho dân cho nước.
Nếu không như vậy thì cuộc sống của bọn họ đâu được tốt đẹp như bây giờ.
Đám tiểu thái giám quá lâu chưa được thấy thế giới bên ngoài, hết cái này đến cái khác rèm xe được vén lên hiếu kì nhìn ra xung quanh.
''Chậc chậc, ba năm trước lúc ta tiến cung, kinh thành rất loạn...''
''Im miệng!'' Phùng An Hoài trừng mắt liếc tiểu thái giám ''Ngươi không muốn sống nữa phải không?''
Tên thái giám lập tức ngậm chặt miệng, chuyện thời tiên đế, Hoàng thượng hạ chỉ nghiêm cấm không được đề cập.
''Sư phụ, người nhìn bên ngoài xem, Đại hoàng tử ngày càng thể hiện được triển vọng, còn học cưỡi ngựa nữa'' Một tiểu thái giám khác hòa giải.
Phùng An Hoài lúc này mới thở phài, khẽ phủi phủi các nếp uốn trên quần áo, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Đại hoàng tử cùng các tiểu Vương gia đều cưỡi ngựa.
''Coi chừng cái miệng của bản thân, lời không nên nói thì đừng nói, chấp hành quy củ trong cung nghiêm chỉnh một chút''
''Sự phụ, người nói xem, trước đó Hoàng thượng nói muốn cưỡi ngựa, sao đột nhiên lại không cưỡi nữa?'' Một tiểu thái giám cười đùa cợt nhả.
''Nếu Hoàng thượng ra ngoài cưỡi ngựa, Diệp thải nữ đợi trong xe của Hoàng thượng thì không thích hợp'' Một thái giám khác vội nói tiếp.
Phùng An Hoài không nhịn được nữa, cầm phất trần gõ cho mỗi người một cái.
''Nếu không quản được cái miệng của mình, vậy thì không cần hầu hạ ở Chiêu Dương Cung nữa'' Lần này là làm thật, mấy tiểu thái giám lập tức không nói nữa, bầu không khí trong xe nhất thời trầm xuống.
...
Diệp Tư Nhàn ngủ một giấc hơn hai canh giờ, đợi nàng lần nữa tỉnh lại mặt trời đã lên cao, đã đi hơn nửa đường.
Triệu Nguyên Cấp đang ngiêng người tựa trên giường uống trà đọc sách, thấy nàng tỉnh liền không nhịn được trêu chọc.
''Nàng có thể ngủ tới như vậy, ở nhà cũng vậy sao?''
Diệp Tư Nhàn ngáp một cái, vỗ vỗ lên mặt để bản thân nhanh chóng thanh tỉnh.
''Ở nhà, đều là mẹ gọi thiếp rời giường, Hoàng thượng sao không gọi thiếp dậy''
Tiếu nha đầu gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn, trên mặt còn đầy vẻ mơ hồ bối rối, mắt ngập nước vì ngáp, trở nên trong veo như suối.
Rốt cuộc vẫn còn là trẻ con, lòng Triệu Nguyên Cấp mềm nhũn.
''Tờ giấy kia nàng viết xong chưa? Không cần vội, cứ từ từ viết''
''Viết xong rồi, sao người không nói sớm, thần thiếp viết xong luôn rồi'' Diệp Tư Nhàn ảo não, như thể viết nhiều hơn một chút cũng là thua thiệt to lớn.
Triệu Nguyên Cấp không nói gì, chỉ cười cười, hai người tán gẫu câu được câu mất.
Bản thân Triệu Nguyên Cấp cũng không biết, sao lại thích lôi một tiểu Thải nữ đến hậu hạ, nhưng nàng không giống những người ngoài kia.
Nàng ấy không sợ mình, có cái gì thì nói cái đó, đồ trang sức không tốt, địa vị không cao, cơm canh không có gì đặc biệt, nhưng nàng chưa từng đòi hỏi ở mình, ánh mắt trong veo như trước, không hề tham lam.
Điều đáng quý chính là nàng chưa từng phàn nàn điều gì.
Nàng tựa như một dòng suối êm ả, không cần biết đẹp hay không đẹp, đều rất trong trẻo giản dị. Cực kỳ giống....Tĩnh Dao.
''Hoàng thượng?''
Thấy hắnn gẩn người nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Tư Nhàn gọi hắn.
''Hửm?'' Triệu Nguyên Cấp hoàn hồn.
''Hoàng thượng, có phải thiếp trông giống người nào đó không? Có phải giống một vị cố nhân của người không?'' Con ngươi ngập nước của nàng bỗng trở nên nghiêm túc.
''Sao nàng biết, ai bép xép trước mặt nàng?'' Triệu Nguyên Cấp vô thức trách cứ.
''Không có không có'' Nàng cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ chơi đùa góc áo của chính mình.
''Lần trước tới thỉnh an Thái hậu nương nương, lời của người và Thái hậu nói, cũng không né tránh thần thiếp, mặc dù thiếp hơi vụng về nhưng thiếp không có ngốc''
Nàng thẳng thắn nói, ngay thẳng đến mức khiến Triệu Nguyên Cấp cảm thấy bản thân ngược lại không đủ đại khí.
''Thái hậu nương nương nói, ngài ấy liếc mắt chọn trúng thiếp, còn nói...''
''Phải''
Triệu Nguyên Cấp vô thức vuốt tóc nàng, lại bị nàng nhẹ nhàng tránh né.
''Vậy Hoàng thượng, người đối xử tốt với thần thiếp như vậy, cũng là bởi vì cố nhân kia phải không?'' Nàng mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn, êm ả thấy đáy hết sức chân thành.
Triệu Nguyên Cấp không khỏi xoay mặt đi chỗ khác, mở miệng muốn trả lời là phải hay không phải, cuối cùng cũng không nói ra được.
Đúng là vậy, nhưng không biết tại sao hẳn không mở miệng nói được.
''Trẫm mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi, nàng không có chuyện gì thì đọc sách đi, đừng quấy rầy trẫm''
Hắn đặt cuốn sách sang một bên, trà cũng không uống, đổi tư thế nằm xuống giường mềm mại nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Tư Nhàn: ''???''
Hoàng thượng sao vậy? Trong đầu nàng đầy dấu chấm hỏi.
Thực tế là nàng không hiểu nhiều những việc này, chỉ là hiếu kì mà thôi, cũng không nên kéo chính mình vào, ngay cả nguyên nhân cũng không nên biết thì hơn.
Về phần cố nhân gì đó, chắc là dáng vẻ đúng là có chút giống nàng.
Nhưng liên quan gì, người khác là người khác, nàng là nàng.
Còn về thái độ của Hoàng thượng, không đến lượt nàng quan tâm, cũng không phải bản thân chủ động muốn làm tiểu thiếp của hắn.
Là hắn ép mình tiến cung, đối tốt với mình một chút không phải là chuyện đương nhiên sao?
Dù sau này không đối tốt với nàng thì cũng phải nuôi nàng mà?
Dù sao thái độ của Diệp Tư Nhàn hết sức rõ ràng là: Là ngươi ép ta vào đây, ngươi phải chịu trách nhiệm.
Nhưng mà...có chút hiếu kì chuyện của cố nhân kia là như thế nào?