Khi hai người đi ra khỏi cửa hàng hoành thánh, trên trời, những bông tuyết lại rơi.
Chúng bay lả tả, làm cho khung cảnh như được trùm lên một tầng ánh sáng êm dịu.
Hai người bình thản đi trên đường, bởi vì là ngõ nhỏ nên người đi qua không nhiều lắm, phía trước vẫn còn một lớp tuyết chưa dọn, hiện tại lại thêm một tầng tuyết nữa đang rơi, khi giẫm lên thì nghe thấy những âm thanh nhỏ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Chiếc khăn ấm áp đã được quàng lại lên cổ Chu Tiêu Tiêu, Tạ Tinh Từ nói là dù anh ta có đóng băng luôn đi chăng nữa thì anh ta cũng không thèm quàng cái khăn trẻ con như thế.
Mà Chu Tiêu Tiêu “trẻ con” bĩu môi, bọc cả người kín mít, không quan tâm đến sự chán ghét của anh.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên trên những bông tuyết, phản chiếu lại những tia sáng mềm mại.
Tuy nhiên, so với sự thỏa mãn và vui vẻ sau khi ăn được bát súp ấm nóng của Chu Tiêu Tiêu, sắc mặt Tạ Tinh Từ lại có vẻ nhiễm vài phần sương sắc, lạnh lùng một cách rõ rệt.
Tạ Tinh Từ vẫn đang suy nghĩ về cuộc trò chuyện chẳng mấy vui vẻ trong điện thoại khi nãy.
Thẩm Phong đã biết Tô Kiến Hạ cố tình xông vào hậu trường để tạo scandal, trước tiên anh ta phải phòng bị trước cho Tạ Tinh Từ, không nên hành động hấp tấp. Suy cho cùng thì anh cũng vừa vào đồn công an, suýt chút nữa thì lên bản tin xã hội, hiện tại các bên truyền thông như ruồi bọ, họ lại như miếng thịt béo bở nên đều bị đeo bám. Nên bảo anh phải nhịn một chút, không thể hành động bồng bột.
Tạ Tinh Từ chế giễu: “Nhịn một chút? Ba chữ này từ khi tôi ký hợp đồng với anh, anh luôn nói như thế. Thời điểm vẫn còn là tuyến 18, phải nhịn, lúc nổi tiếng cũng phải nhịn, anh muốn tôi rốt cuộc phải nhịn đến khi nào?”
Thẩm Phong thầm nghĩ, vậy từ khi ký hợp đồng cậu cũng có nghe lời tôi đâu, từ đó đến nay đã gây nên bao nhiêu chuyện, không phải tôi là người đi dọn dẹp hộ cậu à.
Nhưng những lời này hắn không dám nói ra, chỉ sợ nói ra lại chọc cho tiểu tổ tông này tức giận.
Thẩm Phong biết kể cả có tận tình khuyên bảo cũng chả có ích gì, chỉ có thể thở dài một hơi, rồi nói: “Gần đây tập đoàn Lăng Hoa muốn tổ chức một bữa tiệc từ thiện, cậu đi tham gia một chút đi, giữ lấy hình ảnh thân phận người phát ngôn. Đến lúc đó công ty sẽ đưa ra một văn bản thông báo, scandal gần đây có thể sẽ được áp xuống.”
Tạ Tinh Từ thản nhiên nói: “Không đi.”
Thẩm Phong liền hỏi: “Sao không đi?”
Tạ Tinh Từ hỏi ngược lại: “Cậu thật sự không biết vì sao?”
Lăng Hoa là công ty thương hiệu điện gia dụng lâu đời, tuy rằng chất lượng tốt, phản hồi tốt, nhưng lại không ổn ở khoản marketing, mấy năm gần đây thị trường liên tục bị nắm giữ, thấy sắp không thể tồn tại được nữa. Bên trong công ty liền thay máu, lãnh đạo mới nhậm chức gióng trống khua chiêng làm từ thiện, mời nhiều ngôi sao lớn để tuyên truyền, liền có được cả danh tiếng lẫn sự ủng hộ của khách hàng, trong lúc nhất thời trở nên vô cùng nổi tiếng.
Nhưng trong giới cũng lan truyền một vài tin đồn, nói là tuy người lãnh đạo mới nhậm chức kia thủ đoạn hơn người, thế nhưng vị kia cũng có đam mê phương diện riêng tư kia, tuy rằng đuổi đi rất nhiều người, nhưng vị kia khẩu vị rất mặn, trước giờ vừa ý ai cũng đều không không quản họ có nguyện ý hay không, mà đều sẽ bị lôi lên giường.
Nhưng chuyện này cũng chỉ là tin đồn gây xôn xao trong giới, người tham gia hoạt động thì vẫn tham gia, tiền được chia cũng không ít, bên ngoài thì vẫn là bộ dáng vẻ vang, hào quang tỏa xung quanh, bữa tiệc tối này cũng làm cho nở mặt nở mày.
Thẩm Phong bị Tạ Tinh Từ nói thì cũng nghẹn họng vài giây, nhưng lại nói ngay: “Những thứ đó đều chỉ là lời đồn, hơn nữa trong cái vòng luẩn quẩn này chẳng ai cam đoan là mình thật sự sạch sẽ được cả. Ai cũng có thứ họ cần, sự nghiệp của cậu phát triển hơn thì tôi có thể mở rộng được quy mô, lợi cả đôi đường.”
Tạ Tinh Từ nhíu mày, rõ ràng là có chút khó chịu, chỉ nói “Bao giờ về nói sau.” Rồi liền ngắt điện thoại.
Cúp điện thoại thì nhẹ nhàng nhưng sự tức giận còn tích tụ thì không thể phân tán dễ dàng ngay được.
Thẩm Phong càng khuyên bảo hết nước cái, lòng Tạ Tinh Từ càng lạnh xuống.
Bọn họ làm việc với nhau cũng được 3 năm, tính tình Tạ Tinh Từ khó ưa lại còn hay gây sự, Thẩm Phong thì chả khác nào người vạn năng, coi như là cũng thích hợp.
Anh là món hàng hóa đã có giá niêm yết trên kệ hàng, mặc dù giá cả lên xuống thất thường nhưng chắc chắn anh vẫn là sản phẩm có giá cao nhất.
Thẩm Phong không thể bỏ anh được.
Cái mà mọi người theo đuổi không gì khác ngoài lợi nhuận.
Lòng người, khôn khéo đến đáng sợ.
Nấc thang của lợi ích, luôn là ai ở nơi cao hơn thì người đấy thắng.
Vậy nên mặc dù là chán ghét, anh ta cũng phải chịu đựng để có thể leo lên nơi cao hơn.
Đạo lý đơn giản như thế, anh ta đã sớm hiểu.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Tạ Tinh Từ đang suy nghĩ thì bỗng nhiên bị một tràng cảm ơn cắt ngang.
Anh nhìn lên, thấy Chu Tiêu Tiêu đang đứng trước mặt một người ăn xin quần áo rách nát, những ngón tay trắng nõn thò ra khỏi bao tay ấm áp, lấy trong ví ra mấy tờ tiền mặt, cẩn trọng bỏ vào hộp đựng trống rỗng trên tay người đó.
Người nọ không ngừng nói cảm ơn, Chu Tiêu Tiêu dường như thấy hơi ngượng ngùng, vẫy vẫy tay tạm biệt rồi lại chạy đến chỗ Tạ Tinh Từ núp vào.
Tạ Tinh Từ nhìn thoáng qua bên cạnh cô, những bông tuyết vô tình rơi trên tóc, mà cô cũng không phủi đi hay là cảm thấy khó chịu gì.
Toàn thân được bọc kín mít, chỉ có đôi mắt hạnh lộ ra ngoài, trong mắt hiện lên nét ngây thơ hồn nhiên, như những quả nho đen mọng nước, khiến người ta yêu thích.
Tạ Tinh Từ thấy lòng tốt của cô cũng chẳng có chút cảm động nào, khẽ mở miệng nói: “Cô nếu thật là có lòng tốt sao không đem hết tiền cho hắn? Tùy tiện bố thí một chút, cô coi mình là chúa cứu thế chắc?”
Chu Tiêu Tiêu ngẩn người, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi cũng không muốn làm chúa cứu thế cơ.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cong cong: “Tôi biết là tôi cho anh ta tiền hay không cũng chả thay đổi được điều gì. Nếu biết là không thay đổi được điều gì, sao không dứt khoát mặc kệ nó luôn?”
Tuyết rơi ào ạt, những bông tuyết trắng tinh, lại không che được khuôn mặt trắng nõn của cô gái trước mặt.
Tạ Tinh Từ nhìn vào đôi mắt trong trẻo mà sâu thẳm của cô, tức giận tích tụ cả buổi tối cũng dần biến mất.
Anh bỗng nhiên có chút buồn cười.
Vấn đề làm anh bối rối cả buổi, như vậy mà đã có được đáp án.
Có vẻ là anh đã lo sợ không đâu rồi.
Chu Tiêu Tiêu thấy Tạ Tinh Từ cười thì giật mình.
Chu Tiêu Tiêu: “Anh cười cái gì?”
Tạ Tinh Từ: “Cười em đấy.”
“Ơ?”
Chu Tiêu Tiêu gãi gãi đầu, không biết mình buồn cười ở chỗ nào.
Cô xiết lại khăn quàng cổ, quay người tiếp tục đi lên phía trước.
Tạ Tinh Từ đuổi theo, bàn tay vừa to vừa rộng phủ lên đầu cô, vò hai ba cái liền làm đầu cô rối tung lên.
“Anh làm gì đấy?” Chu Tiêu Tiêu nghiêng đầu tránh khỏi tay anh, “Làm phiền em đấy.” Thanh âm trong trẻo mang theo một chút tính khí thường ngày.
Tạ Tinh Từ lười nhác đứng một bên, khóe miệng treo ý cười thỏa mãn: “Không phải là em nói muốn làm gì thì làm cái đó à?”
Chu Tiêu Tiêu: “Ý của tôi không phải như vậy.”
“Vậy ý em là như nào?”
Lại một lần nữa già mồm, Chu Tiêu Tiêu mặc kệ, không để ý tới anh ta nữa, liền đi thẳng không quay đầu.
Tạ Tinh Từ nhìn bóng dáng của cô gái nhỏ, đôi mắt trẻo lạnh lùng hiện tại lại mang chút sự ấm áp của ngày xuân.
Tạ Tinh Từ: “Đợi tôi với.”
Con hẻm hẹp chìm đắm trong ánh trăng dịu dàng, tuyết rơi lên hai dấu chân song song nhau.
*
Hôm sau, tại cuộc họp ở nhà trẻ.
Phong cách trẻ thơ được bày trí đến cả phòng họp, những chiếc ghế dài nhỏ khác nhau được kê bên cạnh vài chiếc bàn thấp bằng gỗ cứng màu trắng, mấy cô giáo tùy ý ngồi thành tụm năm tụm ba, không khí gần cuối năm học khiến ai cũng thả lỏng vài phần.
“Trời ạ!”
Tôn Du ngồi bên cạnh Chu Tiêu Tiêu bỗng kêu lên một tiếng, khiến vài cô giáo nhìn sang.
Chu Tiêu Tiêu thấy bộ dạng uể oải của cô bạn, thấp giọng hỏi: “Làm sao thế?”
Tôn Du: “Xong rồi, tớ cảm thấy Từ Từ yêu đương rồi.”
Chu Tiêu Tiêu ngẩn người: “Vì sao?”
“Tối hôm qua anh ấy không đăng Weibo.” Tôn Du nghiến răng nói: “Ngày hôm qua hotsearch của Tô Kiến Hạ và Từ Từ treo cả một đêm, Từ Từ trước kia đối với loại như cọ nhiệt tạo scandal này đều sẽ không lưu tình chút nào mà lên bài đính chính. Nhưng lần này anh ấy lại chưa thấy nói gì, lần này chẳng nhẽ là ngầm thừa nhận?”
Chu Tiêu Tiêu nhớ lại thái độ của Tạ Tinh Từ với scandal này, nghiêm túc nói: “Chắc là không phải đâu.”
“Khẳng định là thật rồi.” Tôn Du ra vẻ không còn gì để luyến tiếc: “Tuy rằng tớ cũng không muốn thừa nhận, nhưng Tô Kiến Hạ xinh đẹp có xinh đẹp, cười lên là khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, anh Từ lần này chắc là rung động rồi.”
Thấy thái độ chắc chắn của Tôn Du, Chu Tiêu Tiêu lại có chút do dự.
Điện thoại kêu hai tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Tạ Tinh Từ: [Đang làm gì đấy?]
Vậy mà Tạ Tinh Từ lại gửi tin nhắn đến.
Hơn nữa ngữ khí lại còn quen thuộc, như là bạn bè lâu năm nói chuyện phiếm.
Đôi môi luôn nở nụ cười ôn hoà của Chu Tiêu Tiêu giờ lại hơi gượng gạo, có chút không hiểu anh ta rốt cuộc muốn làm gì.
Anh là đại minh tinh cai cao tại thượng, mà cô chỉ là một giáo viên mầm non bình thường, cuộc sống của anh tràn ngập những tiếng vỗ tay, hoa tươi và cả những ánh đèn loá mắt, mà cuộc sống của cô lại chỉ là lặp lại từ ngày này qua ngày khác, từ xuân đến hạ, rồi lại thu, lại đông.
Vòng luẩn quẩn cuộc sống của hai người khác xa vạn dặm, càng không phải bán đến tính cách hợp hay không.
Chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên gặp vài lần, sau này có khi còn chẳng gặp lại lần nào nữa.
Huống chi, Tôn Du vừa nói anh có tình cảm với cô gái khác, vậy thì lén liên hệ như này thì được coi là gì?
Trong phòng họp đột nhiên im lặng, hiệu trưởng đã đứng trên bục.
Chu Tiêu Tiêu tắt màn hình di động, cất vào trong túi áo.
Có thể anh chỉ là nhất thời hứng thú, cô cũng không muốn duy trì mối quan hệ như này, vì biết rõ nó sẽ không có kết quả.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tạ vì trong lòng chỉ có Tiêu Tiêu mà quên đăng Weibo: Tôi oan uổng quá!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT