Lúc Tôn Du đi ngang qua, thấy khung cảnh hai người giống như hai đứa trẻ vừa cãi lộn xong giận dỗi không thèm nói với nhau lời nào.
Nhìn thấy thần tượng của mình với vẻ mặt “cương quyết không để cho Chu Tiêu Tiêu bắt nạt”, Tôn Du nhất thời không biết nên bày ra tư thế nào.
Lúc Chu Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tôn Du đứng ở giữa hai người với vẻ mặt nhăn nhó, cuối cùng mới bực bội lên tiếng hỏi: “Hai người cãi nhau à?”
Chu Tiêu Tiêu không nhịn được cười khẽ.
Tôn Du lập tức thả lỏng.
Cô vỗ ngực, bộ dạng như kiểu vừa sống sót sau tai nạn: “Không phải là tốt, không phải là tốt rồi.”
Tạ Tinh Từ thấy Chu Tiêu Tiêu nở nụ cười, sắc mặt cũng dịu đi đôi chút, nhưng để ý tới ánh mắt Chu Tiêu Tiêu đang nhìn sang phía mình, lập tức mím chặt khóe môi, trên người toát ra khí thế “Ông đây không thể chọc.”
Đồ trẻ trâu.
Chu Tiêu Tiêu bĩu môi.
Tôn Du không chú ý tới sóng ngầm giữa hai người bắt đầu tuôn trào, trong lòng thầm nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để theo đuổi idol một cách miễn phí, cô cười ngây ngô.
Tôn Du lặng lẽ chạm vào cánh tay của Chu Tiêu Tiêu, cho cô một cái nháy mắt.
Chu Tiêu Tiêu vẻ mặt mơ mơ hồ hồ, Tôn Du ngượng ngùng liếc liếc mắt sang chỗ Tạ Tinh Từ.
Chu Tiêu Tiêu lúc này mới phản ứng lại…
Ờm, người chị em này còn muốn theo đuổi idol:)))
Tất nhiên cô là phải hỗ trợ hết mình rồi!
Nhưng người trước mặt lại là quỷ ấu trĩ…
Tạ Tinh Từ dựa vào tường sớm đã chú ý tới động tĩnh của hai người, đang cố gắng kiềm chế khóe môi để nó không nhếch lên chờ Chu Tiêu Tiêu tới xin xỏ anh.
Chu Tiêu Tiêu tính tình dịu dàng cũng bị anh chọc tức đến nỗi muốn nổi loạn, cô cố ý làm ra vẻ nhởn nhơ, lôi kéo tay Tôn Du: “Mình hơi khát nước rồi, chúng ta đi tìm nước uống đi.”
“Oke, oke,… nhưng mà?”
Tôn Du vừa định đưa quyển sách trên tay ra thì lại bị Chu Tiêu Tiêu kéo đi.
Tôn Du cuống cuồng, nói nhỏ: “Tình huống như này là như nào thế?.”
Chu Tiêu Tiêu cười đắc ý, ở trong lòng thầm đếm ngược.
Ba —
Hai —
Một —
“Chu Tiêu Tiêu!”
Quả nhiên giọng nói của Tạ Tinh Từ vang lên từ đằng sau, nghiến răng nghiến lợi gọi lại, giọng nói bình thường luôn lạnh lùng bây giờ lại thêm cả sự bất đắc dĩ.
Chu Tiêu Tiêu xoay người nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ, híp mắt cười hỏi: “Sao thế?”
Nhưng ánh mắt thận trọng lúc sau lại không thể che giấu được sự giảo hoạt, dọc theo khóe mắt cong cong bay ra, lửa giận trong lòng anh lập tức dịu bớt đi vài phần.
Cô đúng là càng ngày càng giỏi.
Tạ Tinh Từ nghiến chặt răng, cố kìm nén ý muốn phát cáu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi cảm thấy hình như bạn của em có chuyện muốn nói với tôi.”
Cô đưa quyển sổ chuyên dùng để theo đuổi idol ra, kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Em, em là fan của anh á, album nào của anh em cũng mua! Mỗi lần có concert em đều đến xem đấy!”
Tạ Tinh Từ vừa ký tên vừa thuận miệng hỏi: “Concert lần trước cô cũng đến à?”
Tạ Tinh Từ vừa nói xong thì Tôn Du và Chu Tiêu Tiêu đều đơ người.
Tôn Du hơi xấu hổ lắc đầu: “Lần trước em đi công tác không đến được… nhưng tất cả các lần trước đó đều có đến xem, không tin anh có thể hỏi Tiêu Tiêu, cô ấy là bạn cùng phòng của em, tuy rằng cô ấy là con nhà lành không biết theo đuổi idol là gì nhưng có thể làm chứng cho em á.”
Tạ Tinh Từ hứng thú ngẩng đầu, nhìn Chu Tiêu Tiêu rồi phát ra một tiếng “Ồ” đầy ẩn ý.
“Hóa ra là như vậy. Đúng rồi cô Tiêu Tiêu, buổi concert lần trước hình như tôi…”
“Sao hai người không chụp một bức ảnh nhể.” Chu Tiêu Tiêu nhanh chóng cắt ngang lời anh.
Tạ Tinh Từ cười cười, không nói tiếp chủ đề vừa xong nữa, thuận miệng đồng ý: “Nếu là bạn thân của Tiêu Tiêu thì đương nhiên là được rồi.”
Tạ Tinh Từ cố ý nhấn mạnh chỗ bạn thân của Tiêu Tiêu, mang theo ý tứ mập mờ, khiến tai Chu Tiêu Tiêu đỏ lên.
Tôn Du bị niềm vui bất ngờ này làm cho choáng váng, mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại di động đưa cho Chu Tiêu Tiêu.
Chu Tiêu Tiêu cười gượng gạo cầm lấy, trong lòng không biết đã thầm mắng Tạ Tinh Từ bao nhiêu lần.
Anh chắc chắn là đang cố ý.
Khẳng định là anh đã đoán được cô lén đi xem concert, cố ý muốn vạch trần cô.
Đây vốn dĩ cũng không phải là chuyện to tát gì, nhưng mà Tôn Du là bạn thân nhất của Chu Tiêu Tiêu, nếu bí mật nhỏ xíu này của cô bị người khác nói ra, Tôn Du chắc chắn sẽ cảm thấy mình bị lừa dối.
Chu Tiêu Tiêu nuốt không trôi cục tức này, sau khi chụp ảnh xong, Chu Tiêu Tiêu trả lại điện thoại cho Tôn Du, còn mình thì đi ra xa chờ đợi.
Tôn Du hưng phấn xem ảnh trong điện thoại, Tạ Tinh Từ nhìn cô gái đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên ý cười.
Anh cụp mắt cười khẽ, vô tình nhìn thấy bức ảnh anh và Chu Tiêu Tiêu trên sân khấu trong điện thoại Tôn Du.
“Đây là cô chụp hả?”
Thấy Tạ Tinh Từ hỏi mình, Tôn Du lập tức hãnh diện hẳn lên: “Vâng ạ, có phải rất đẹp đúng không?”
Tạ Tinh Từ nhìn cô gái nhỏ trong sáng và mềm mại trong bức ảnh, gật gật đầu: “Ừ, rất đẹp.”
Tôn Du được thần tượng nhà mình khen ngợi, Tôn Du bỗng trở nên tràn đầy ý chí phấn đấu, nhưng tưởng tượng đến cái cảnh chỉ có mình mình thưởng thức tuyệt tác này thì thật là đáng tiếc.
Không ngờ đến là bỗng nhiên Tạ Tinh Từ lại đưa điện thoại ra, trên màn hình là giao diện thêm bạn tốt trên Weixin.
Tạ Tinh Từ cười tủm tỉm nói: “Phiền cô gửi cái ảnh đó cho tôi đi.”
Tôn Du: “!!!”
Ai nói Tạ Tinh Từ khó gần vậy, idol nhà cô dễ gần thế này cơ mà.
*
Chu Tiêu Tiêu chỉ nhìn thấy hai người cầm điện thoại mân mê một lúc, sau đó lại nở nụ cười mãn nguyện không thể giải thích nổi.
Ồ, hình như bọn họ đang làm chuyện xấu?
Chu Tiêu Tiêu nheo mắt nghi ngờ.
Tiếng điện thoại vang lên, là hiệu trưởng gọi tới.
Hiệu trưởng hỏi Tạ Tinh Từ đang ở đâu, bảo cô nói với Tạ Tinh Từ là bà ấy sẽ đến gặp anh.
Chu Tiêu Tiêu đồng ý, cũng không cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Chu Tiêu Tiêu miễn cưỡng đến gần họ, khi còn cách ba bước chân thì dừng lại: “Hiệu trưởng bảo tí bà ấy sẽ đến gặp anh.”
Tạ Tinh Từ nghiêng đầu xoa xoa tai, lười biếng nói: “Em nói gì đấy, tôi không nghe thấy.”
Chu Tiêu Tiêu bực mình, bước đến gần, bất ngờ hét lớn: “Hiệu trưởng bảo tí nữa sẽ gặp anh đấy! Anh cứ đứng chờ ở đây đi!”
Tạ Tinh Từ ồ một tiếng, cười nói: “Đúng là nhìn không ra giọng cô Tiêu Tiêu có thể to như thế nha.”
Rõ ràng là giọng điệu bỡn cợt.
Chu Tiêu Tiêu phát cáu nhưng không làm gì được, đành tóm lấy Tôn Du kéo đi khỏi tên ấu trĩ này.
Hiệu trưởng vừa vội vàng đi ngang qua họ.
Tôn Du nhịn không được nhỏ giọng nói: “Hiệu trưởng tìm Từ Từ, vì sao lại gọi điện cho cậu?”
Chu Tiêu Tiêu đang đi thì dừng lại, cũng cảm thấy kì lạ.
Hiệu trưởng đứng trước mặt Tạ Tinh Từ, Viên Mẫn dù đã ngoài bốn mươi tuổi, trên mặt đã có dấu vết của năm tháng, nhưng phong thái lại đoan trang điềm tĩnh, không khiến người ta cảm thấy dấu vết của năm tháng là sự trừng phạt dành cho bà.
Tạ Tinh Từ nhàn nhã đứng thẳng người, hiếm thấy có chút cung kính: “Hiệu trưởng, cô tìm em ạ?”
Trên mặt Viên Mẫn có chút vui mừng.
Mấy hôm trước bà còn vì tiền mà chạy bôn ba khắp nơi nhờ quyên góp.
Luôn luôn là người khiêm tốn nhưng bà cũng không thể không chọn cách tổ chức lễ kỷ niệm 10 năm thật lộng lẫy để mở rộng tầm ảnh hưởng của các trường mẫu giáo nhờ cách này.
Nhưng dù sao thì mối quan hệ của bà cũng không đủ nhiều, mặc dù có thể mời đến những bên truyền thông có ảnh hưởng, nhưng cơ bản vẫn không có thay đổi được gì nhiều.
Bà cũng không phải là không nghĩ đến việc mời Tạ Tinh Từ, nhưng lại nghe nói tính cách anh thất thường, ngay cả bữa tiệc tối của Tập đoàn Lăng Hoa mời anh anh cũng từ chối thẳng, khỏi phải nói gì đến cái nhà trẻ nhỏ bé này của bà.
Viên Mẫn khi ấy đã nghĩ có lẽ lần kỷ niệm 10 năm này cũng coi như là dấu chấm hết của nhà trẻ.
Nhưng lại không thể ngờ đến.
Một ngày trước bữa tiệc kỷ niệm 10 năm, Tạ Tinh Từ bỗng nhiên tìm đến bà, đề cập đến việc có thể tham gia bữa tiệc này không cần tiền catse, bà căng thẳng hỏi xem cần chuẩn bị những cái gì, anh chỉ nhàn nhạt nói cho anh một cái micro, một bài hát, và nói thời gian cụ thể của tiết mục cho anh là được.
Vốn dĩ bà có chút lo lắng vì thời gian gấp gáp, nhưng không ngờ hôm nay Tạ Tinh Từ chỉ đứng đó hát, sau khi kết thúc bữa tiệc thì đã có vô số cuộc gọi hợp tác.
Mối lo lắng đã được giải quyết quá dễ dàng.
Bà quan sát cậu con trai trước mặt, không thể không cảm thán nhan sắc và tài năng của anh đều được ông trời ưu ái.
Lúc đầu ngoài muốn đến để nói lời cảm ơn bà còn muốn hỏi xem vì sao cậu lại chọn trường mẫu giáo của bà.
Nhưng bất cứ lúc nào cũng thấy cậu nhìn theo bóng lưng xinh đẹp dịu dàng.
Bà tin rằng mình đã đoán ra được.
Mọi việc nào có phức tạp đâu.
Thứ có thể làm rung động long người, chỉ có thể là một trái tim chân thành khác.
Viên Mẫn cũng không muốn hỏi Tạ Tinh Từ để xác thực suy nghĩ này.
Lần đầu tiên Viên Mẫn gặp cậu thanh niên này, bà có thể cảm thấy được sự xa cách của anh đối với mọi người, không phải là sự thờ ơ không quan tâm, mà là do anh quá quan tâm và nhạy cảm, cho nên sẽ theo bản năng mà từ chối.
Không có hi vọng thì sẽ không có tổn thương, bà cũng từng cho là như vậy.
Trên thế giới này có rất nhiều người cô độc có tâm hồn nhạy cảm như vậy.
Sự yêu thích trong trái tim của bọn họ chẳng cần phải đặt dưới ánh mặt trời mới có không gian để lặng lẽ lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của thời gian, cho đến một ngày cành non vươn rộng, che kín cả trái tim với bông hoa hé nở.
Bọn họ sẽ chỉ mạnh miệng thừa nhận, là có chút thích.
Đúng vậy, họ chỉ thể hiện với người ấy là mình chỉ thích có chút xíu thôi.
Nhưng chỉ có bản thân họ biết được rằng, một chút ấy chính là tình yêu sâu nặng nảy nở sau bao đêm khuya trằn trọc và và trăn trở, nó đã xuyên qua máu thịt, cùng với tình cảm vô cùng chân thành.
Viên Mẫn cười tự giễu, nơi khóe mắt thoáng có chút phiền muộn.
Hình như, bà cũng từng yêu một người như vậy.
......
Viên Mẫn và Tạ Tinh Từ nói chuyện đơn giản vài câu rồi rời đi.
Tạ Tinh Từ nhìn theo bóng lưng của bà, trong lòng không hiểu sao lại dấy lên một loại cảm xúc kì lạ, giống như có sự đồng cảm và thấu hiểu vô hình, nhưng cảm giác này tan biến rất nhanh.
Anh thản nhiên nở nụ cười, khôi phục lại dáng vẻ người lạ chớ tới gần.
Anh bước chân rời khỏi hành lang trống rỗng.
Anh không cần sự thương hại.
Tác giả có lời muốn nói:
Này, nhóc đáng thương, đừng cứng đầu nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT