Buổi tối, chủ homestay gọi tới báo ở sảnh lớn có chiếu phim, tất cả đồ uống đều được giảm nửa giá, nếu họ thấy hứng thú thì có thể tới xem sao.

Ba người ăn cơm xong cũng tới đó góp vui.

Mặc dù homestay chủ yếu chọn phong cách trẻ trung, nhưng trong dịp lễ thế này, đa số người ngồi trong quán đều dẫn theo người nhà.

Ba người vào đứng một lúc, thấy hơi lạc lõng bèn cười một cái, ngầm hiểu ý nhau mà xoay người đi khỏi đó.

Đinh Hiểu hóng gió một lát lại bị tịt mũi nên không đi cùng họ nữa mà muốn về nhà, hỏi Hoàng Hi Ngôn lấy một chìa khoá nhà.

Hoàng Hi Ngôn đứng trong tuyết, ngẩng lên liếc nhìn Tịch Việt một chút, lẳng lặng cười hỏi, “Chúng ta đi đâu ạ?”

Vẻ mặt Tịch Việt bảo tùy cô quyết định.

Hoàng Hi Ngôn thuận miệng than một câu, “Nếu đốt pháo hoa được thì tốt biết bao.”

Tịch Việt nghe vậy, lấy điện thoại trong túi áo khoác ra.

Hoàng Hi Ngôn nhìn màn hình điện thoại hắt ánh sáng lên mặt anh, một lát sau, anh nói: “Xuống núi đi 5 km, dưới chân núi có một thị trấn gần đó.”

Hoàng Hi Ngôn ngạc nhiên, “Vậy cũng đâu có cách nào xuống núi đâu?”

“Có thể tìm ông chủ thuê xe.”

Hoàng Hi Ngôn nhoẻn cười, “Đường tuyết rất khó chạy, hơn nữa đã tối rồi, nguy hiểm lắm. Em chỉ thuận miệng nói thôi ạ, anh đừng xem là thật.” Cô đan mười ngón tay vào nhau, lật tay vươn vai duỗi lưng cho đỡ mỏi, “Mình đi dạo loanh quanh chút đi.”

Hai người lang thang không mục đích, lúc nhận ra chuyện này là khi đã đi về hướng cửa hàng tiện lợi.

Ngang qua cửa hàng tiện lợi, Hoàng Hi Ngôn đi vào mua một bịch kẹo trái cây, mở ra, đưa một viên cho Tịch Việt.

Tịch Việt chần chừ, “Anh không thích ăn ngọt.”

“Nhưng lần trước anh ăn sô cô la của em còn gì.”

Tịch Việt lập tức đưa tay cầm lấy.

Hoàng Hi Ngôn cười khanh khách thành tiếng.

Tiếp tục đi, lại thấy một homestay khác theo phong cách châu Âu.

Điều khiến người ta kính nể là trong trời lạnh như thế mà lại có người chụp hình trong cảnh tuyết, cô gái nọ mặc áo khoác măng tô trắng, cầm pháo hoa trong tay trông như một cảnh trong phim thần tượng Nhật Bản.

Hai người đứng lại một lát, Tịch Việt bỗng nói, “Chờ anh một chút.” Rồi đi về phía họ.

Hoàng Hi Ngôn vốn muốn đi cùng thì điện thoại reo, là Hà Tiêu gọi tới.

Cô lùi ra sau một bước, tới chỗ đèn đường, nhận cuộc gọi.

Hà Tiêu chúc Tết cô.

Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Long trọng quá vậy? Chị cứ tưởng bây giờ mấy bạn nhỏ thích tặng phong bì lì xì trên Wechat hơn chứ.”

Giọng Hà Tiêu có vẻ không vui:

“Em muốn nghe giọng chị không được à?”

Trước kia còn đỡ, nhưng giờ đây Hoàng Hi Ngôn lại có cảm giác chột dạ, cô thoáng chần chừ rồi nói, “Chị đón Tết với Tịch Việt.”

Quả nhiên bên kia nín thinh, một hồi lâu sau mới hỏi, “Chị có ý gì? Anh ta theo chị về gặp người nhà rồi à?”

“Không phải thế…”

“A, hai người ở bên nhau rồi?”

“Không có.”

“Không có, hay là Chưa có?”

“… Chưa có.”

“Nếu chưa có thì chẳng phải là cạnh tranh công bằng à?”

Nghe Hà Tiêu nói trắng ra như thế, Hoàng Hi Ngôn không thấy xấu hổ mà chỉ bối rối không biết ứng đáp ra sao, bèn lảng chuyện khác hỏi cậu ta Tết nhất có phải học thêm không, mùng mấy khai giảng.

“Mùng Sáu.” Hà Tiêu chậc một tiếng, “Nếu không vì chị thì ai muốn chịu khổ thế chứ.”

“Chị mong em vất vả vì chính em.”

“Tết nhất mà chị cũng không quên dạy đời nữa à?”

Hoàng Hi Ngôn cười một tiếng.

Ngước mắt, nhìn Tịch Việt đang đi về phía cô, đến trước mặt, anh hỏi: “Ai thế?”

Cô để ống nghe ra xa, khẽ nói: “Hà Tiêu.”

Tịch Việt thoáng nhíu mày, lùi xa một bước.

Trong điện thoại, Hà Tiêu nghe qua tình hình gần đây của cô, im lặng một chút rồi hỏi: “Tầm tháng Ba hoặc tháng Tư gì đó em muốn tới thành phố Sùng một chuyến để xem trường học thế nào, đến lúc ấy chị có thể đi ăn với em bữa cơm không?”

“Một tuần trước khi tới em nhớ nhắc chị nhé.”

Hoàng Hi Ngôn liếc nhìn bên cạnh, Tịch Việt đang đợi cô.

Cô tìm cơ hội kết thúc cuộc trò chuyện nhưng Hà Tiêu nói rất hăng say.

Lại hai phút trôi qua.

Tịch Việt đến gần một bước, vươn tay, cầm lấy điện thoại cô đang áp lên tai.

Cô hơi do dự, buông tay ra, điện thoại được Tịch Việt cầm lấy, anh nói với giọng đều đều, “Có gì thì sau này hai người gặp mặt lại nói.” Ngón tay cái ấn tắt cuộc gọi, cúp máy luôn.

Ngay sau đó, Tịch Việt nhét điện thoại vào túi áo khoác của cô, nắm lấy bàn tay cô vừa cầm điện thoại, bỏ một thứ vào đó.

Là bốn que pháo sáng.

Hoàng Hi Ngôn thoáng kinh ngạc, rồi cười rộ lên.

Bọn họ đi tới một đống tuyết giữa đường, ngồi xuống, Tịch Việt móc bật lửa ra giúp cô thắp pháo sáng.

Nháy mắt, lửa lan ra, tạo thành một đường lấp lánh như sao.

Hoàng Hi Ngôn ngạc nhiên a lên một tiếng, lúc nó dần cháy hết còn một đoạn ngắn thì giọng cô bỗng thay đổi, “Sắp cháy tới tay em rồi!”

“Không đâu.”

“Em có cảm giác nó bắn lên mu bàn tay em rồi!” Cô sợ hãi buông lỏng ngón tay, que pháo rơi vào đống tuyết, tiếp tục cháy đến khi phần thuốc cuối cùng hao hết.

Tịch Việt cười một tiếng, lại cầm bật lửa, thắp que nữa cho cô.

“Anh cầm đi.” Hoàng Hi Ngôn nhét hết ba que còn lại vào tay anh, “Anh cầm đi, em sợ lắm. Lãng phí quá, tổng cộng những bốn que.” Lại còn khó khăn lắm mới có.

Tịch Việt không nhận, dịch lại gần cô một chút, ngồi xổm cùng hướng với cô.

Anh đưa tay nắm lấy tay cô, “Đừng sợ, có cháy cũng bắn lên tay anh trước.” Anh nói.

Hoàng Hi Ngôn thất thần, lúc ý thức được muốn rút tay lại thì que thứ hai đã được thắp lửa.

Gió lùa ngang qua bầu trời, là một mảng xanh đậm trong vắt, Hoàng Hi Ngôn quay đầu nhìn khuôn mặt anh được chiếu sáng bằng pháo hoa vàng, thấy cặp mi dài mà dài của anh rũ xuống.

Que này lẳng lặng tắt lúc nào, cô cũng không hay.

*

Ngày hôm sau, Hoàng Hi Ngôn vốn định đề nghị mọi người cùng nhau vào ngôi chùa trong thành phố thắp hương nhưng nhìn ứng dụng giao thông hiển thị màu đỏ thẫm chứng tỏ mấy ngả đường vào thành phố đều chật như nêm thì đành từ bỏ. Họ ở nhà cả ngày giết thời gian bằng hình thức chơi đấu địa chủ.

Đề nghị chơi bài là của Đinh Hiểu, vốn Hoàng Hi Ngôn cảm thấy Tịch Việt sẽ không đồng ý, lúc anh tán thành cô thấy thật hoang đường.

Nào ngờ, Tịch Việt nói: “Anh chưa chơi bao giờ, thử một lần xem sao.”

Đúng là anh chưa chơi bao giờ, kiến thức và luật chơi chỉ biết nửa vời, cần bọn cô dạy cách chơi.

Nhưng anh có hào quang người người mới, lại rất hiểu cách nhớ bài, đến trưa đã thắng hai người họ mấy trăm tệ, lúc tan cuộc còn nói: “Anh nhường rồi đấy.”

Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu câm nín.

Cuộc sống ăn chơi kéo dài đến mùng Hai thì kết thúc, chiều đó Hoàng Hi Ngôn phải chạy về thành phố Sùng để mùng Ba đi hoàn thành nhiệm vụ Viên Lệnh Thu giao phó. Đinh Hiểu và cô về cùng nhau.

Về phần Tịch Việt, anh đặt vé máy bay tối mùng Hai.

Xe đưa Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu về nhà trọ của Hoàng Hi Ngôn trước rồi lại chở Tịch Việt ra sân bay.

Hoàng Hi Ngôn chào tạm biệt Tịch Việt ở chỗ cô thuê có phần vội vàng.

Thu dọn qua loa, Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu xuất phát tới trạm tàu cao tốc.

Cô thấy rất có lỗi với Đinh Hiểu vì Tết nhất mà khiến cô ấy phải bôn ba năm.

Đinh Hiểu nói: “Cậu biết thế thì xem như vẫn còn lương tâm. Lấy mình làm bia đỡ đạn lâu như thế mà hai bọn cậu còn không ở bên nhau thì rất khó ăn nói với mình đấy.”

Hoàng Hi Ngôn cười cong mi, “Lần sau mình sẽ làm bia cho cậu.”

Dọc đường về, Hoàng Hi Ngôn nhận được tin nhắn Wechat của Tịch Việt, anh đã qua cửa an ninh, đang đợi lên máy bay.

Cùng với đó là mấy bức tranh anh vẽ theo trí tưởng tượng của cô ngày hôm trước.

Mấy bức tranh đều ký tên thế này…

Người vẽ: xy.

Ý tưởng: xy.

Hoàng Hi Ngôn khó lòng khống chế tim mình không lỗi nhịp.

Nhớ tới hình xăm trên ngón tay anh, nhớ tới ID Weibo “Tịch Việt xy”.

Cô có cảm giác nếu mình còn giả ngu thì rất vô sỉ.

Sau này cô nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ về chuyện tương lai mới được.

*

Mùng Năm, người nhà cô từ Thụy Sĩ về.

Viên Lệnh Thu hôm ấy chỉ mới nổi nóng được một nửa vì chuyện cô làm mất hộ chiếu ở sân bay, về đến nhà bèn lôi “thù mới, hận cũ” ra thanh toán một thể.

Hoàng Hi Ngôn thấy bực chết đi được, cô lấy cớ viết luận văn, tính mùng Bảy về trường.

Tối mùng Sáu, Hoàng Hi Ngôn đang thu dọn hành lý trong phòng ngủ thì Hoàng An Ngôn tới gõ cửa.

Sau khi vào, Hoàng An Ngôn đóng cửa lại. Tay chị cầm điện thoại, khoanh tay, dựa lưng vào bàn trang điểm, nhìn cô, nói với giọng khó nghe ra có cảm xúc gì, “Chị hỏi em một chuyện.”

“Dạ.” Hoàng Hi Ngôn xếp quần áo vào va li.

“Em đón năm mới với ai thế?”

“Bạn cùng phòng của em, Đinh Hiểu.”

“Ngoài cô bé đó ra?”

Hoàng Hi Ngôn khựng lại.

Chị hỏi như thế thì hẳn là đã biết, mặc dù cô không rõ làm sao chị lại biết được.

Hoàng Hi Ngôn khẽ nói: “Chị định nói gì?”

Hoàng An Ngôn nhìn cô chằm chằm: “Ở Thụy Sĩ, chị gặp bạn cùng phòng của Tịch Việt hồi anh ta học ở Học viện Mỹ thuật. Không ngờ anh ta còn nhớ rõ chị. Hàn huyên mấy câu thì nhắc tới tình hình gần đây của Tịch Việt, bèn mở Weibo anh ta xem.”

Hoàng Hi Ngôn không lên tiếng.

Chị mở khóa chiếc điện thoại trong tay, ấn một lát, rồi quay màn hình về phía cô, “Cảnh này có phải giống hệt chỗ em đón giao thừa không?”

Hoàng Hi Ngôn ngoảnh đầu nhìn một chút, mới phát hiện Tịch Việt vừa đăng Weibo, cô còn chưa kịp xem qua.

Nhìn từ hướng sân, khung cảnh là căn homestay đó, lấy màu trắng và xám làm chủ đạo, tô điểm chút xanh lam, trông lạnh mà đẹp.

Lúc chị gọi video cho cô đã trông thấy, phủ nhận chẳng có nghĩa lý gì, còn có vẻ ngu xuẩn.

“Dạ.”

“Hai người vẫn còn liên lạc.”

“Dạ.”

“Hoàng Hi Ngôn, loại thời điểm như giao thừa mà em lại lừa cả nhà để ở bên Tịch Việt. Em còn nhớ lần trước em đã nói gì không? Em nói sẽ không thổ lộ với anh ta, sẽ không ở bên anh ta.”

“Em chỉ làm theo những điều mà em tin tưởng, rằng không có suy nghĩ nào là không thay đổi…”

Hoàng An Ngôn cười khẩy, “Nói không giữ lời mà cũng tìm cớ được. Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”

“… Bọn em không ở bên nhau.”

“Nói dối còn nghĩa lý gì hả? Anh ta đã lấy em làm hình mẫu vẽ bao nhiêu bức tranh rồi còn gì.”

“Em đang nói thật, chị không tin thì thôi.” Hoàng Hi Ngôn tạm đóng vali lại, đứng dậy, dựa vào mép giường, đối mặt với Hoàng An Ngôn, “Nhưng mỗi câu từ khi chị bước vào cửa đến giờ đều đẩy em về phía anh ấy.”

“Em vốn muốn ở bên anh ta, đừng có lấy chị ra làm cớ!” Hoàng An Ngôn không bình tĩnh nổi nữa, “Em thấy làm vậy vui lắm à?”

Hoàng Hi Ngôn cảm thán, “Chị cảm thấy em đang nhằm vào chị, nhưng em không hề làm vậy. Em thích Tịch Việt không phải vì anh ấy từng là bạn trai của chị, mà bởi chính bản thân anh ấy.”

“Không có chị, em quen anh ta kiểu gì?”

“Không có chị, em cũng chọn đi thực tập mùa hè này, cũng trở thành hàng xóm lầu trên lầu dưới với anh ấy…”

Hoàng An Ngôn đáp lại cô bằng một cái bạt tai.

Hoàng Hi Ngôn từ nhỏ đã không thân thiết với chị gái. Với một người hoàn hảo, kiêu ngạo và mạnh mẽ, bạn rất khó làm nũng hay tỏ vẻ yếu đuối trước họ. Nhưng nếu nói Hoàng An Ngôn không hề quan tâm cô thì cũng không xác đáng.

Có điều sự quan tâm của Hoàng An Ngôn khiến người ta có cảm giác chị ở trên cao nhìn xuống, ngứa mắt cô sống lộn xộn như thế, không dằn được mà nhúng tay sắp xếp mọi chuyện thay cô.

Tốt hay không tốt, Hoàng Hi Ngôn không rõ, chỉ biết là rất khó vui vẻ, bởi vì không đạt được kỳ vọng của chị mà mỗi bước đi đều phí sức và gắng gượng để đuổi theo.

Trong quá khứ, khi hai người cãi vã, cô cũng từng bị chị mắng đến phát khóc.

Nhưng động tay thế này thì là lần đầu tiên.

Hoàng Hi Ngôn ngơ ngác hồi lâu mới định thần lại, không hề có ý tránh đi.

Nước mắt trào ra, dù chỉ phản ứng sinh lý song lại không chịu nghe theo khống chế của lý trí.

Giọng cô run rẩy, nhưng lại biểu đạt ý muốn rất rõ ràng: “… Chị có sự nghiệp thành công, lại rất khắng khít với anh rể. Thứ gì chị tạm thời không có thì gắng một chút là sẽ đạt được. Chị cái gì cũng có, lại không nỡ để một người cái gì cũng không có như em có chút gì đó sao?”

Hoàng An Ngôn tát cô vì xúc động, trông vẻ mặt có phần chật vật, “… Vì sao cứ phải là Tịch Việt?”

Hoàng Hi Ngôn quá rõ điều gì khiến Hoàng An Ngôn canh cánh trong lòng.

Ngày xưa, Tịch Việt từ chối vẽ tranh cho chị, bảo chị không mang lại linh cảm cho anh ấy, đồng thời tuyên bố không bao giờ vẽ người quen.

Bây giờ “nguyên tắc” ấy đã bị phá vỡ, lại còn là vì Hoàng Hi Ngôn, vì cô em gái cực kỳ mờ nhạt của chị.

Chị đã dẫn đầu mấy chục năm, giờ bỗng phải lùi bước.

Người hoàn hảo luôn nặng lòng hiếu thắng, mà Tịch Việt vốn là “Waterloo” của chị.

Hoàng Hi Ngôn không hề thấy vui vẻ khi trở thành “kẻ chiến thắng”, ngược lại còn bi ai chẳng nói nên lời, “Có lẽ em chưa đến mức không phải anh ấy thì không được, nếu có thể thì em cũng không muốn thế. Nhưng khi chị bắt một người đã ở trong bóng tối quá lâu từ bỏ que diêm duy nhất trong tay thì chị đã ép em quá rồi. Tuy em rất nhu nhược, nhưng có những thứ em phải giữ bằng được.”

“Em có từng suy xét hậu quả không hả?” Giọng Hoàng An Ngôn lạnh tanh mà bình tĩnh.

Hoàng Hi Ngôn chợt nở nụ cười, “Chị muốn từ em à? Nếu đây là lựa chọn của chị thì em không còn gì để nói.”

Dưới lầu, Viên Lệnh Thu đang gọi Hoàng An Ngôn xuống lầu.

Hoàng An Ngôn đóng sập cửa lại, đi ra rất dứt khoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play