Giữa trưa hôm sau, Hoàng Hi Ngôn lề mề mãi, trở thành người cuối cùng rời khỏi văn phòng.

Chị đã nhắn địa chỉ nhà hàng cho cô, đón xe tới đó mất hai mươi phút, cô rất không muốn đi nhưng chị nói đã gọi đồ ăn xong xuôi, cô đến là ăn luôn được.

Tâm trạng Hoàng Hi Ngôn như đi dự tiệc Hồng Môn.

Xe taxi dừng trước cửa nhà hàng, sau khi xuống xe cô nhìn lướt vào trong, vừa nhìn đã trông thấy ở bàn ăn bên cạnh cửa sổ thủy tinh sát đất, chị và Tịch Việt đang ngồi đối diện nhau, dường như trên bàn đã bày đủ món.

Cô chần chừ đi vào, chị thấy cô ngay, vẫy vẫy tay.

Cô nở ngay một nụ cười theo phản xạ có điều kiện.

Hoàng An Ngôn dịch vào trong, nhường chỗ cho Hoàng Hi Ngôn.

Hoàng Hi Ngôn trước khi ngồi xuống thì có chạm mắt với Tịch Việt một thoáng ngắn ngủi. Tịch Việt vẫn mặc nguyên cây đen như cũ, mặt trông có vẻ tái nhợt ốm yếu. Dưới ánh đèn, sắc đồng tử rất nhạt, trông gần giống màu hổ phách.

Trong nháy mắt, cô không nghĩ ra câu chào nào hợp cảnh, đành khẽ mỉm cười.

Cô gập dù che nắng lại, để sang một bên, lấy khăn ướt ra lau tay, ngoảnh sang nhìn Hoàng An Ngôn với vẻ dò xét.

Chị mặc một chiếc áo sơ mi tay lỡ, phối với một chiếc váy màu hồng nhạt dài đến đầu gối cùng một đôi giày đế bằng cùng tông màu. Tóc hôm nay không cột mà xõa ra sau, để lộ đôi bông tai hình tam giác bằng kim loại. Trang điểm nhạt nhưng trông rất có sức sống. Cả người nhìn thanh lịch đoan trang mà không mất đi sự cuốn hút.

Ngược hẳn với Hoàng Hi Ngôn, cô mặc một chiếc áo thun trắng phối với quần jeans ngắn hợp với mùa hè, mang giày bata để lúc nào cũng có thể chạy đi lấy tin được.

Hoàng An Ngôn nói: “Động đũa đi.” Chị đặt một cái chén xuống trước mặt cô, giúp cô múc lưng chén canh cá nấu đậu hũ, “Em nếm thử canh này đi, nghe nói là món đinh của nhà hàng đấy.”

Hoàng Hi Ngôn từng nghe Triệu Lộ Lộ nhắc đến nhà hàng này, chị bảo đây là nhà hàng tốt nhất ở chỗ này.

Nhưng thời khắc này, Hoàng Hi Ngôn lại chẳng cảm thấy vị gì, cô nếm thử rồi mỉm cười nói: “Ngon lắm ạ.”

Mấy bàn xung quanh đều đầy người, tiếng người huyên náo càng tôn lên sự yên tĩnh quái gở của bàn này, chỉ có tiếng đũa khe khẽ chạm vào chén đĩa bằng sứ vang lên.

Mấy phút đồng hồ trôi qua, ba người không ai mở miệng.

Bầu không khí còn ngượng ngập hơn cả tối qua.

Ngay khi Hoàng Hi Ngôn đang cân nhắc xem mình có nên làm dịu bầu không khí hay không  thì chị lên tiếng, cười hỏi Tịch Việt: “Hi Ngôn tới đây hơn một tháng khiến anh phải chiếu cố nó rồi.”

Tịch Việt đáp nhẹ tênh: “Đâu có, là em ấy lo cho anh mà.”

Hoàng An Ngôn nhìn Hoàng Hi Ngôn, cười nói: “Thế ạ? Nó vẫn luôn biết cách săn sóc người khác.”

Mũi Hoàng Hi Ngôn bắt đầu rịn mồ hôi, mặt cũng dần nóng cháy.

Lại đột ngột yên ắng.

Hoàng An Ngôn mở chai nước bên cạnh, uống một hớp rồi hỏi Hoàng Hi Ngôn: “Có phải đồ ăn hơi mặn không?”

“Cũng ổn mà, em không thấy mặn.”

Một bàn đồ ăn hình như đều không hợp khẩu vị của Hoàng An Ngôn, chị nếm thử một chút rồi buông đũa, chỉ ngồi ăn canh.

Mà Tịch Việt trước giờ đều biếng ăn, cũng không động đũa mấy.

Hoàng Hi Ngôn nhai cơm như nhai sáp nến.

Dường như bữa cơm này chưa bắt đầu đã kết thúc.

Nhưng nhân vật chính của bữa cơm này là Hoàng An Ngôn, phải đợi chị bảo thôi mới thôi.

Hoàng An Ngôn thong thả ăn canh, cũng không sốt ruột, chị nhìn sang bên cạnh thấy dáng vẻ Hoàng Hi Ngôn trông nhấp nhổm chẳng khác gì đang ngồi bàn chông.

Còn Tịch Việt phía đối diện thì lại như xa rời chốn hồng trần, dù thỉnh thoảng sẽ hoàn hồn một lát nhưng ánh mắt không ngoại lệ, kiểu gì cũng sẽ liếc sang chỗ Hoàng Hi Ngôn.

Hoàng An Ngôn bỗng mở miệng hỏi Hoàng Hi Ngôn: “Em tính bảo giờ quay lại thành phố Sùng?”

Hoàng Hi Ngôn không kịp chuẩn bị đã bị chị điểm danh, bị hỏi ngớ người, “Thực tập xong sẽ về ạ.”

“Thế là đến tận cuối tháng? Còn muốn làm phiền Tịch Việt lâu thế à?”

Tịch Việt phía đối diện nói: “Đâu có, bình thường mà.”

Hoàng An Ngôn mỉm cười, “Hi Ngôn chẳng hiểu chuyện gì cả.”

Một câu chẳng đâu vào đâu, chẳng biết ám chỉ điều gì.

Bàn tay đặt dưới gầm bàn của Hoàng Hi Ngôn lặng lẽ siết lấy tấm khăn trải bàn, nỗi căng thẳng cuộn trào trong lòng như gặp kẻ địch, rồi biến thành kẻ chiến bại không còn cơ giãy giụa.

Cô biết chị đã nhìn ra gì đó.

Cuối cùng, chị cũng buông muỗng, cầm khăn lau miệng một chút, “Ăn xong rồi. Đi thôi.”

Tịch Việt dẫn đầu, đi tới quầy thu ngân trả tiền.

Lúc đứng dậy, Hoàng Hi Ngôn lỡ chạm ngã cái dù che nắng, lại hốt hoảng cúi người xuống nhặt lên.

Hai chị em ra cửa, đợi một lát, Tịch Việt mới đi từ trong ra.

Ba người đều cùng về một hướng bèn bắt chung một chiếc taxi.

Trên đường về chẳng ai nói gì.

Mãi đến khi sắp đến nơi, Hoàng Hi Ngôn mới khẽ hỏi chị mình: “Chiều nay mấy giờ chị đi? Có muốn em xin nghỉ tiễn chị không ạ?”

“Chị đổi chuyến rồi, sáng mai mới đi.”

Hoàng Hi Ngôn run lên.

Xe taxi chạy tới nhà Hoàng Hi Ngôn trước, Hoàng An Ngôn và Tịch Việt xuống xe, rồi lại lái tới tòa soạn.

Hoàng Hi Ngôn trở lại chỗ làm, suốt buổi trưa đều không tập trung nổi.

Thầy Trịnh giao việc cho cô, cô bận đến tám giờ tối mới tan tầm, không ăn tối, cũng quên gọi cho chị bảo chị tự ăn tối, đừng chờ mình.

Mà chị cũng không giục cô câu nào qua Wechat.

8.30, Hoàng Hi Ngôn về đến nhà.

Lúc đi ngang siêu thị nhà Hà Tiêu, cậu ta gọi với cô lại.

Cô đang ngẩn người nên không nghe thấy, Hà Tiêu chạy từ trong ra, ngăn bước cô lại, “Em gọi chị mà? Chị thả hồn đi đâu đấy?”

Hoàng Hi Ngôn dừng bước, “À, có chuyện gì thế?”

“Chị gái chị chiều nay đã tới chỗ em hỏi em chút chuyện về chị.”

“Hỏi gì thế?”

“Hỏi em có phải chị rất thân với hàng xóm lầu trên không.” Hà Tiêu bĩu môi, “Em bảo tàm tạm.”

Hoàng Hi Ngôn: “Ừ.”

Hà Tiêu để ý thấy sắc mặt Hoàng Hi Ngôn không tốt lắm thì hỏi, “Sao thế ạ?”

“Không có gì.” Hoàng Hi Ngôn mỉm cười.

“Có phải chị bị sốt không? Cảm nắng à?”

“Đâu có đâu có, chị chưa ăn tối nên thấy hơi đói. Chị lên nhà đây, chị gái chị đang chờ chị.”

“Thế chị đi đi.”

Hoàng Hi Ngôn bò lên căn 602, đứng tần ngần trước cửa một hồi, mãi đến khi nghe tiếng đèn trên đầu tắt phụt một tiếng thì mới choàng tỉnh mộng.

Dậm chân một cái, đèn lại sáng, cô rút chìa khóa ra mở cửa.

Hoàng An Ngôn ngồi trên ghế sô pha phòng khách, ôm laptop, lúc cửa mở chị thoáng ngẩng lên nói, “Về rồi à?”

Hoàng Hi Ngôn vừa thay dép vừa hỏi, “Chị đã ăn tối chưa?”

“Chưa.”

“Để em gọi đồ ăn ngoài.”

“Chị không đói bụng.” Hoàng An Ngôn dồn mắt lên máy tính, tay gõ bàn phím, không hề bị phân tâm.

“Em gọi cháo nhé?”

“Tùy em.”

Hoàng Hi Ngôn bỏ ba lô xuống, đi rửa mặt rồi đứng dựa cửa phòng tắm gọi đồ ăn xong mới quay lại phòng khách.

Hoàng An Ngôn dường như đang bận việc nên cô không quấy rầy, tự mình lôi laptop trong bao ra, lại chỗ bàn ăn ngồi.

Mở máy tính lên, cô nhìn tập tin văn bản trống rỗng trước mặt mà ngẩn người.

Chẳng biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng gõ bàn phím ngừng lại.

Cô định thần lại, nhìn sang Hoàng An Ngôn, nhưng Hoàng An Ngôn không có ý định nói chuyện với cô mà rút điện thoại ra.

Hoàng Hi Ngôn đoán chị không phải đang nhắn tin, trông động tác tay thì có vẻ đang xem vòng bạn bè, hoặc đang đặt mua gì đó.

Không đoán nổi liệu đây có phải là chiến lược gây áp lực với người khác hay không.

Tóm lại, Hoàng Hi Ngôn rất khó chịu.

“Chị à.”

Hoàng An Ngôn ngước lên.

“Chị muốn nói gì cứ nói thẳng đi, nếu giờ chị không bận.”

Hoàng An Ngôn dừng lại, khóa màn hình điện thoại rồi vứt sang bên cạnh.

Chị chống một tay lên thành ghế sô pha, nhìn sang phía cô, “Em có nhớ hồi còn bé em rất thích bắt chước chị không?”

Hồi bé, Hoàng Hi Ngôn rất hay phạm lỗi, bất kể làm gì Viên Lệnh Thu cũng không hài lòng.

Về sau, cô nghĩ ra một cách, nếu chị hoàn hảo như vậy thì mình cứ làm theo chị sẽ không sai đâu nhỉ?

Thế là, từ chuyện lớn như chọn trường học hay nhỏ như bình thường nên mang vớ màu gì, cô đều cố gắng sao y bản chính chị mình.

Hồi ấy anh Hai còn trêu cô là cái đuôi của chị.

Chuyện này kéo dài mãi đến cấp Ba, khi cô tính chọn học ban Tự nhiên giống chị gái mới nhận ra mình không theo nổi.

Những năm tháng cô đi theo chị, chị luôn luôn là một cô tiểu thư hoàn hảo, chưa từng phạm bất cứ sai lầm nào, còn cô dù ngoài mặt bắt chước giống đến chín phần thì cũng không cách nào biến thành một Hoàng An Ngôn khác. Cô mãi mãi là một Hoàng Hi Ngôn vụng về, không cách nào khiến mẹ hài lòng, là cô con gái út tầm thường của nhà họ Hoàng.

“Chọn lớp năng khiếu giống, chọn đồ dưỡng da giống, chọn sách giống, chọn kiểu chữ viết giống…” Hoàng An Ngôn nhìn cô, “Bây giờ chọn người để thích cũng giống nốt à?”

Hoàng Hi Ngôn như bị đánh một đòn.

Chị thẳng thừng hơn cô nghĩ, mà cũng tàn nhẫn hơn.

“Chị không biết một tháng qua giữa em và Tịch Việt đã xảy ra chuyện gì. Nhưng em đã tận mắt trông thấy anh ta là loại người gì, xung quanh em không có tên nào thích hợp hơn à? Tại sao lại muốn chọn anh ta?”

Hoàng Hi Ngôn gục đầu xuống, một tay chống lên chiếc ghế bên canh, mặt nóng rẫy, “Chị phản đối ạ?”

“Em nghĩ sao?”

“Chị phản đối là vì thấy tính cách anh ấy không tốt hay là vì bọn chị đã từng…?”

“Em có ý gì?” Giọng Hoàng An Ngôn đột nhiên lạnh đi.

Hoàng Hi Ngôn cắn chặt môi dưới.

Hoàng An Ngôn cười khẩy một tiếng, “Nghe máu chó cứ như hai chị em mình đang giành giật một gã đàn ông không bằng. Chị sắp kết hôn rồi, em còn hỏi ra miệng câu đó được à? Hơn nữa, anh ta xứng chắc? Loại người nói không giữ lời, theo chủ nghĩa vị kỷ như anh ta mà xứng chắc?”

Hoàng Hi Ngôn hít sâu một hơi, “Chị chỉ nhớ rõ khuyết điểm của anh ấy, nhưng có phải chị đã quên chuyện anh ấy từng chạy khắp thành phố tìm đĩa nhạc của ca sĩ chị thích cho chị; chị cãi nhau với anh ấy nhưng hôm sau sinh nhật chị anh ấy vẫn chờ chị suốt đêm để tặng quà sinh nhật cho chị; với khi anh ấy bị sốt mà còn đi nghe hòa nhạc ba tiếng với chị…”

“Em thế mà còn nhớ kỹ hơn cả chị nhỉ? Sao hả? Em đang thanh minh giúp anh ta à?”

“Em không có, có điều Tịch Việt không kém cỏi như chị nói.”

“Hoàng Hi Ngôn, có phải em quá ngây thơ khi nghĩ về cuộc sống không? Tịch Việt là người có thể cùng em lo lắng mấy chuyện củi gạo dầu muối chắc? Anh ta là nghệ sĩ, cả đời này cũng không biết mấy thứ đời thường là sao.”

“Thuốc độc của kẻ này có khi lại là mật ngọt của người khác. Nếu như em nói em có thể chấp nhận mọi khuyết điểm của anh ấy, dẫu kết cục hỏng bét thế nào em cũng tự mình gánh chịu thì chị còn phản đối không?”

Hoàng An Ngôn lặng thinh một lúc, “Bức tượng kia, anh ta muốn tặng em à?”

“Dạ.”

Hoàng An Ngôn cười khẩy.

Hoàng Hi Ngôn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hoàng An Ngôn bằng đôi mắt nhòa lệ, hỏi gặng: “Chị có còn phản đối không?”

Hoàng An Ngôn đã sớm ngồi ngay lại, bấy giờ trông Hoàng Hi Ngôn như thế thì giọng lạnh tanh bất thường, “Em nghĩ sao?”

Hoàng Hi Ngôn mỉm cười, lệ hoen mi mắt, “Chúng ta quay lại câu hỏi đầu tiên đi. Chị phản đối là vì chị cảm thấy tính cách anh ấy không tốt hay là bởi vì hai người từng hẹn hò?”

Hoàng An Ngôn mím chặt môi, không lên tiếng.

Hoàng Hi Ngôn đứng dậy, “Vậy nên ngay từ đầu chị đã tự có câu trả lời cho chính mình rồi, đừng lấy em ra làm bia đỡ đạn. Có lẽ… thật ra chắc chị nên hỏi em trước, rằng em có dám thổ lộ tình cảm của mình với Tịch Việt không, có dám ở bên anh ấy không. Em nói cho chị biết, em thích anh ấy, nhưng em sẽ không nói cho anh ấy biết, cũng sẽ không ở bên anh ấy.”

“...”

“Bởi vì chị là chị của em.” Hoàng Hi Ngôn đi vào phòng tắm.

Hoàng An Ngôn nói với theo: “… Em cũng đừng nói rằng chị không quan tâm em. Đổi thành bất cứ ai đều được, riêng Tịch Việt thì không, anh ta tuyệt đối không phải là đối tượng tốt để hẹn hò hay kết hôn đâu.”

Hoàng Hi Ngôn trước khi vào phòng tắm thì nhìn Hoàng An Ngôn một cái, “Nếu chị thật sự quan tâm em thì chị có biết em từng bị Trịnh Triết Hiên lừa không?”

“Ai là Trịnh Triết Hiên?”

Hoàng Hi Ngôn không đáp.

Hoàng An Ngôn đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới cửa phòng tắm, giơ tay chặn cửa, hỏi lại, “Ai là Trịnh Triết Hiên?”

Hoàng Hi Ngôn cười lắc đầu, “Chẳng quan trọng nữa.” Cô đưa tay gạt tay Hoàng An Ngôn xuống, đóng cửa lại.

Trước khi nước mắt kịp rơi xuống, cô mở vòi nước, vớt một bụm vã lên mặt.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play